Đại Hào Môn

Chương 157: Lời mời



Màn đêm buông xuống, hội tư nhân “Hoa Nhài” cũng sáng lên ngọn đèn ấm áp.

Gần đây, loại hội sở tư nhân này đang rất thịnh hành, trở thành nơi tụ hội đầu tiên được lựa chọn của các nhân vật nổi tiếng ở thành Bắc Kinh, nguồn khách hàng từ khách sạn lớn phân luồng qua đây không ít. Khách sạn lớn đem đến cho người ta cảm giác luôn quá chính thống quá trình tự hóa rồi, rất khó tìm được cảm giác ấm áp như ở nhà. Hội sở tư nhân sở dĩ nhanh chóng nổi lên, chính là ở mười phần công phu trên dưới hai chữ “ấm áp”.

Đương nhiên, mức độ sang trọng của trang trí nội thất bên trong cũng không dưới cấp sao của khách sạn lớn.

Hội sở Hoa Nhài trong các hội sở tư nhân ở thành Bắc Kinhlà khá có danh tiếng, cũng rất đặc sắc. Đặc sắc lớn nhất của hội sở Hoa Nhài có ba loại, thứ nhất là các loại hoa thơm cỏ lạ đặc biệt nhiều, người sáng lập Hội sở bỏ ra rất nhiều công sức thu thập rất nhiều các cây các hoa có tiếng tăm, trồng ở bên trong hội sở. Có người đùa nói, bên trong hội sở Hoa nhài, cho dù là một cây cỏ bình thường nhất cũng là có lai lịch. Thứ hai là đồ ăn phòng riêng được làm rất bài bản, tay nghề của đầu bếp không giống người thường. Đặc điểm thứ ba lại càng có ý nghĩa, ở tên của ông chủ hội sở.

Ông chủ của hội sở Hoa Nhài, tên là Chu Đại Thường.

Thật không biết cha của ông ta lúc đầu não là nghĩ như thế nào, hoặc là thổi một cái như thế, sau đó liền hoa mĩ gọi là “Trư Đại Tràng”(ruột của heo, tiếng Trung hai tên này đồng âm với nhau).

Hơn nữa càng làm người ta rơi mắt kính chính là, con trai của Chu Đại Thường gọi là Chu Tiểu Thường.

Nói cách khác, bệnh đầu óc động kinh này là có thể truyền nhiễm, thế hệ này lây sang thế hệ khác. Lại không biết, con trai của Chu Tiểu Thường tương lai lại gọi là gì, lẽ nào lại gọi là “manh tràng” (ruột thừa).

Cha con Chu thị không những là ông chủ của hội sở tư nhân Hoa Nhài, mà còn là đầu bếp chính.

Không uổng công cha con hai người đặt tên “phong cách” như vậy, tay nghề chính là cực kỳ tiêu chuẩn.

Nhiêu Vũ Đình là khách quen của hội sở Hoa Nhài, là người có được tấm thẻ kim cương cao cấp nhất. Nhiêu Vũ Đình tự mình mời khách ăn cơm, nếu như là bạn bè riêng, bình thường đều là ở hội sở Hoa Nhài. Chỉ có khách công vụ, mới sắp xếp ở khách sạn.

Đi vào hội sở Hoa Nhài, bất kỳ lúc nào đều xuất hiện hoa thơm cỏ lạ, ngửi mùi hoa thơm nhè nhẹ sảng khoái.

Giản Tú Hoa không kìm được chậc lưỡi tán thưởng.

- Hội sở này quả thật không tệ.

Hội sở Hoa Nhài thời gian khai trương cũng không quá dài, Giản Tú Hoa cũng là lần đầu tiên tới đây dùng cơm.

Với đại đa số hội sở tư nhân giống nhau, hội sở Hoa Nhài cũng là thi hành chế độ hội viên, không phải là hội viên của hội sở Hoa Nhài, thân phận có cao đến đâu, tiền có nhiều đến đâu, cha con Chu Đại Thường Chu Tiểu Thường vẫn là lượng thứ không tiếp đãi.

Phí hội viên ở hội sở Hoa Nhài nằm trong top batrong các hội sở ở thành Bắc Kinh.

Đối với mức lương bình thường mà nói, phí hội viên một năm ở hội sở Hoa Nhàichính là một con số thiên văn. Tiêu Trạm làm quan thanh liêm, Giản Tú Hoa cũng không có “kiêm chức”, đơn cử tiền tài mà nói, Giản Tú Hoa trong số nữ chủ nhân nhà quyền quý ở thành Bắc Kinh được xem là “giai cấp vô sản”.

Vụ tai nạn xảy ra thình lình kia, cắt đứt hành trình Thiết Môn của Nhiêu Vũ Đình. Sau khi cảnh sát giao thông tới hiện trường, Nhiêu Vũ Đình đơn giản nói lại một chút tình hình, ngay sau đó quay về Bắc Kinh, lập tức gọi điện thoại cho Giản Tú Hoa, mời hai mẹ con bà và Tiêu Phàm đến hội sở Hoa Nhài dùng cơm tối.

Tại hiện trường vụ tai nạn, Nhiêu Vũ Đình không quan tâm đến sự ngăn cản của cảnh sát giao thông, kiên trì tiến vào trong chiếc xe đã bị hủy không còn chút hình dáng nào, tìm cho ra chiếc nhẫn ngọc bích kia.

Thời điểm nhìn thấy chiếc nhẫn, Nhiêu Vũ Đình lại thêm một lần nữa sửng sốt.

Chiếc nhẫn ngọc vẫn yên tĩnh nằm ở trên ghế sau của chiếc Audi, bể thành hai nửa. Miếng ngọc Phỉ Thúy xanh lục đã biến thành màu lục ảm đạm không ánh sáng.

Nhiêu Vũ Đình giật mình không phải là cái này, bà kinh ngạc chính là, chiếc nhẫn ngọc rõ ràng không phải vì va chạm tổn thương mà chính là hoàn toàn từ bên trong chỉnh tề vỡ làm hai mảnh, giống như là chiếc nhẫn tự nứt ra. Va chạm kịch liệt như vậy, không ngờ lại không làm lệch vị trí chiếc nhẫn, vẫn ở trên chỗ ngồi phía sau.

Đương nhiên, cũng có thể giải thích như thế này: lực va đập cực lớn, làm cho chiếc nhẫn bay ra ngoài, ở tấm thành đằng sau ghế trước đâm vỡ thành hai mảnh, trùng hợp thế nào lại bắn về trên ghế sau.

Nhưng đem cả sự việc nối lại với nhau để suy nghĩ, Nhiêu Vũ Đình bất luận thế nào đều không tin loại trùng hợp này.

Toàn thân Nhiêu Vũ Đình trong nháy mắt chợt truyền đến một cơn lạnh toát.

Đến buổi tối, sự việc đã qua được mười mấy tiếng, Nhiêu Vũ Đình hiển nhiên hoàn hồn trở lại, lại khôi phục thành Quản lí trưởng Nhiêu phong độ nho nhã, đoan trang cao quý.

Thế nhưng thái độ của bà với Giản Tú Hoa rõ ràng càng thêm thân mật vài phần.

- Chị, đầu bếp lớn của nơi này tay nghề không tệ, rất hợp với khẩu vị của em. Chị sau này có thời gian, có thể thường xuyên đến đây ăn cơm, bọn họ ở đây cũng có làm đẹp đấy.

Nhiêu Vũ Đình mỉm cười nói, thuận tay đưa cho Giản Tú Hoa một tấm thẻ.

- Chị, đây là thẻ hội viên của bọn họ.

Giản Tú Hoa giật mình kinh hãi, liên tục khoát tay cự tuyệt, nói:
- Vũ Đình, cái này không thể được, ta không thể cầm tấm thẻ này.

Bà mặc dù là lần đầu tiên đến Hội Sở Hoa Nhài, thế nhưng nhìn thấy dáng điệu này, trong lòng sáng rõ như gương, chi phí của hội sở này tuyệt đối không nhỏ, tấm thẻ hội viên này của Nhiêu Vũ Đình, chỉ sợ giá trị không xa xỉ, ít nhất cũng phải mấy trăm nghìn tệ.

Một ân tình lớn như thế này, không thể tùy tiện cầm.

- Chị, chúng ta chị em bao nhiêu năm rồi, chị còn khách khí thế này với em.

Nhiêu Vũ Đình cười, cứng rắn đem thẻ hội viên nhét vào trong tay Giản Tú Hoa.

Tiêu Phàm liền cười.

Nhiêu Vũ Đình quả nhiên là người phụ nữ mạnh mẽ, so với nữ chủ nhân nhà gia thế bình thường hoàn toàn không giống nhau, tác phong hành sự rõ ràng mười phần là tác phong của giới quan trường. Bà muốn cảm tạ là Tiêu Phàm, thế nhưng Tiêu Phàm không thiếu tiền. Đừng nhìn Tiêu Phàm hai ngày trước nói nhẹ nhàng bâng quơ, nói là chút ý mân mê. Thế nhưng một món đồ nhỏ rút ra có thể đổi một chiếc xe Mercedes Benz đem về, tấm thẻ này đưa đến tay Tiêu Phàm, quả thực chính là “của ít lòng nhiều” rồi.

Tặng cho Giản Tú Hoa là thích hợp nhất.

Dù sao bà và Giản Tú Hoa cũng là chị em thân thiết nhiều năm, đối với tình hình của Giản Tú Hoa hiểu biết rất rõ ràng.

- Mẹ, Dì Nhiêu có ý tốt, mẹ cũng không nên từ chối nữa. Tấm thẻ hội viên về sau con sẽ phụ trách nạp tiền.

Tiêu Phàm mỉm cười nói.

Hắn quan tâm không phải là tấm thẻ hội viên, quan tâm chính là động tác này của Nhiêu Vũ Đình.

Trên ý nghĩa nào đó, Nhiêu Vũ Đình có thể đại diện cho lão Phương gia, ít nhất có thể đại diện cho chồng của bà, Chủ nhiệm Phương Lê.

Đây mới chính là mục đích của Tiêu Phàm.

Lực che đậy thiên cơ trên người ông cụ quá nặng, Tiêu Phàm hoàn toàn không có cách nào nhìn ra manh mối nào. Cái này thực ra hiển thị rất rõ ràng ra sự rơi xuống của Tiêu Phàm trên cảnh giới tướng thuật.

Luyện chế “Càn Khôn Đại Hoàn đan" thất bại trong gang tấc, Tiêu Phàm bị thương rất nặng, bất đắc dĩ phải trải qua kiếp nạn hồng trần. Hạo nhiên chân khí tổn thương, hoặc là có thể mượn dùng ngoại lực và các vị thuốc nhanh chóng khỏi hẳn, không cần lâu liền có thể tu lại cảnh giới đại viên mãn. Thế nhưng rớt xuống từ trên cảnh giới thuật pháp, thì không thể dễ dàng tu luyện trở lại như vậy.

Chẳng những cần có thời gian, còn cần cơ duyên nhất định.

Tình hình của ông cụ không chắc chắn, cũng là biểu thị tiền đồ của lão Tiêu gia vẫn là cái chưa biết.

Tiêu Phàm chỉ có thể nhúng tay từ “trình tự bình thường”, ở những năm sinh thời của ông cụ, tận lực làm cho Tiêu gia lớn mạnh và lấy Tiêu gia làm trụ cột thực lực của đại môn phái.

Có thực lực lớn mạnh làm hậu thuẫn, tính toán tuổi thọ của ông cụ không vĩnh viễn, buông tay đi Tây Thiên, lão Tiêu gia cũng có thể ngăn cản được áp lực và ám tiễn bất ngờ đâm đến từ các phía.

Lão Phương gia tuyệt đối xứng đáng là thế gia hào môn lỗi lạc.

Nghe con trai nói như vậy, Giản Tú Hoa cũng không từ chối nữa, cười đem tấm thẻ hội viên đặt vào ví đem theo bên người, ánh mắt hướng về phía Tiêu Phàm, không còn là oán trách của hai ngày trước.

Lộ ra một bộ mặt đầy thể diện!

Nhiêu Vũ Đình tính tình tâm cao khí ngạo, Giản Tú Hoa rất rõ ràng. Trong ấn tượng của Giản Tú Hoa, đây vẫn là Nhiêu Vũ Đình lần đầu tiên mời vãn bối dùng cơm.

- Đến đây, chị, Tiêu Phàm, chúng ta vào bên trong ngồi đi.

Phòng ăn của Hội sở Hoa Nhài được thiết kế cổ kính, có sự thướt tha của đình viện Giang Nam, cũng có hương vị của lâm viên hoàng gia, xem là một thể hỗn hợp.

Phương Do Mỹ đi theo sau lưng mẹ, đôi khi liếc về phía Tiêu Phàm. Thế nhưng ánh mắt của tiểu nha đầu có chút cổ quái, mang theo chút trào phúng và hoài nghi nói không ra lời, thậm chí còn có chút chán ghét.

Nhưng lại không biết trong lòng dạ hẹp hòi của cô bérút cục đang nghĩ cái gì.

- Quản lí trưởng Nhiêu, chào bà, chào bà!

Một người đàn ông mập mạp tuổi chừng năm mươi tiến lên nghênh tiếp, mặc bộ áo ngắn màu trắng của nhà bếp, cười ha ha chào hỏi Nhiêu Vũ Đình.

- Chu Tổng, chào ông!

Nhiêu Vũ Đình mỉm cười ứng đối.

Giản Tú Hoa có chút kỳ quái, không hiểu tại sao Nhiêu Vũ Đình và một vị đầu bếp béo lại quen thân như thế.

- Chị, vị này chính là Chu tổng, Chu Đại Thường. Hội sở Hoa Nhài là do ông ta mở. Ông đồng thời cũng là đầu bếp đặc biệt bậc một, món do khách quan trọng trong hội sở đặt đều là do Chu tổng đích thân xuống bếp…. Chu tổng, giới thiệu với ông một chút, đây là Chủ nhiệm Giản Giản Tú Hoa, đây là Phó trưởng phòng Tiêu, Tiêu Phàm.

Khi giới thiệu, hiển nhiên là xưng hô chức vụ.

Trong hội sở tư nhân ở thành Bắc Kinh, chức vụ tổng giám đốc, chủ tịch hội đồng quản trị gì đấy, thực tế cũng không nổi tiếng như thế nào, làm cho người ta rất dễ liền đánh đồng bọn họ với “dê béo”. Mà một vị trưởng phòng hành chính lớn của Bắc Kinh lại tuyệt đối được xem là một nhân vật, bao nhiêu chủ tịch hội đồng quản trị, tổng giám đốc đều phải cầu cạnh người ta, nhìn sắc mặt của người ta để hành sự.

- Chào bà, chào bà, Giản chủ nhiệm. Chào ngài, phó trưởng phòng Tiêu. Hoan nghênh đại giá đến hội sở Hoa Nhài, thật vẻ vang cho kẻ hèn này.

Chu Đại Thường vội vã nhún mình chào hỏi Giản Tú Hoa, Tiêu Phàm.

Vị chủ tịch Chu kiêm đầu bếp đặc biệt cấp một nàytoàn thân đều tròn vo, miệng luôn cười, giống đức Phật Di Lặc, diện mạo cũng tương đối thật thà chất phác. Không khiến cho người ta chán ghét.

Từ lời giới thiệu của Nhiêu Vũ Đình, Chu Đại Thường cũng rất nhạy bén ý thức được, hai vị này tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản. Nhiêu Vũ Đình có hậu thuẫn như thế nào, Chu Đại Thường ít nhiều cũng biết một chút. Rất nhiều khách đến Hội sở Hoa Nhài, đều đối với Nhiêu Vũ Đình cực kỳ cung kính. Hiện tại Nhiêu Vũ Đình gọi Giản Tú Hoa là chị, rõ ràng là một loại tôn xưng nào đó, không hề nghi ngờ, xuất thân của hai vị này không dưới Nhiêu Vũ Đình.

Giản Tú Hoa mỉm cười khách khí đôi câu.

Tiêu Phàm vươn tay, bắt tay Chu Đại Thường một chút.

Chu Đại Thường bàn tay cực kỳ đầy đặn, thịt xếp lớp, thế nhưng so với đại đa số đầu bếp lại không giống nhau. Bàn tay của Chu Đại Thường cực kỳ khô ráo, lại càng không dính mỡ, khi bắt tay, vô cùng trầm ổn có lực, không giống đa số người béo, bắt tay với người khác cảm giác mềm nhũn.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười.

Quả nhiên cũng không phải nhân vật đơn giản.

Dưới sự dẫn đường của Chu Đại Thường, dẫn đám người Nhiêu Vũ Đình tiến vào một phòng ăn riêng, cửa sổ mở ra, ngoài cửa sổ chính là từng khóm từng khóm hoa nhài, đóa hoa nở rộ trắng muốt, hương hoa xông vào mũi, khiến cho người ta tinh thần sảng khoái.

Nhiêu Vũ Đình cũng không nhường Giản Tú Hoa và Tiêu Phàm, trực tiếp chọn vài món ăn.

Bà là khách quen của nơi này, biết món nào là món kinh điển nhất, cũng không cần phải khách khí nữa.

Tối hôm nay vốn dĩ cũng không phải là vì đến dùng cơm.