Đại Hán Phi Ca

Chương 82: Đào vong



Một đêm không chợp mắt, Tuyên Khúc Cung đã thật sự trở thành lãnh cung, ít ai lui tới.

Vừa tảng sáng, tôi nằm nghiêng trên giường nhìn mặt trời rực lửa đang nhô qua những mái hiên cao cao.

Thức ăn trong yến hội hôm qua giờ đã tiêu hết, bụng tôi réo inh ỏi.

Tôi bám chặt hai tay bên tháp, dù thế nào cũng đã đến lúc nên ra đi.

Ở đây đã không còn gì đáng để tôi lưu luyến nữa.

Buổi trưa, tôi chờ đợi trong lo lắng, khi cửa điện mở ra, tim tôi vọt tới cổ.

Một tiểu hoàng môn bưng án gỗ bước vào, sau khi đóng chặt cửa hắn mới từ từ ngẩng đầu lên.

“Hôm nay xuất cung ắt sẽ phải lẩn trốn ít ngày, nàng có sợ không?” Lương công tử nhanh chóng cởi lớp áo ngoài để lộ giáp y trắng.

“Ý tôi đã quyết.” Tôi gật đầu.

“Vậy thay cái này đi.” Hắn đã chuẩn bị sẵn.

“Lý cơ thiếu ngài một món nợ, ngài đã cứu con tôi.” Tôi trịnh trọng nhìn hắn.

Lương công tử thở dài một hơi, nghiêng đầu nói, “Nói đúng ra, nàng phải nhập cung phụng bồi quân vương cũng nằm trong kế sách của ta, cho nên chúng ta không ai nợ ai cả.”’

Tôi không trả lời, lẳng lặng thay y phục là một bộ nhuyễn giáp màu đen, tôi nhìn gương mà không khỏi cảm khái, hóa ra hai ngàn năm trước đã có hình thức sơ khai của đặc công rồi.

Một suy nghĩ chợt lóe lên nhưng thời gian cấp bách không cho phép tôi chần chừ.

“Ngân lượng ta đã chuẩn bị rồi, nàng còn muốn mang theo vật gì không?” Hắn giúp tôi sửa sang lại y phục rồi dùng tấm mành mỏng che mặt tôi lại.

Tôi lấy viên đá Nguyệt Nha vẫn dấu dưới gối cất vào người, vừa quay lại tôi chạm phải chiếc ngọc trâm bàn long đang nằm trước gương. Ánh mặt trời chiếu vào thân trâm phát ra thứ ánh sáng lấp lánh rực rỡ. Tôi như bị mê hoặc, bất tri bất giác đi qua cầm lên cất vào áo.

“Trước khi đi xin cho tôi được ăn no bụng đã.”

Lương công tử quay đầu đi chỗ khác, tôi há miệng nuốt xuống chén cơm hắn mang đến, nuốt xong miếng cuối cùng tôi gạt nước mắt đang trượt dài trên má, mỉm cười nói với hắn, “Đi thôi.”

Hắn bỗng nhiên ôm chặt lấy tôi, nhét một miếng lệnh bài vào trong tay tôi thì thầm nói, “Từ cửa sau Tuyên Khúc Cung đi ra, ta đã sắp đặt cả rồi, nàng chỉ cần đi theo, không được phép cất lời, khi ta rút kiếm ra thì nàng phải đưa lệnh bài lên, nhớ chưa?”

Nắm lệnh bài màu tím trong tay, tôi run run, ở góc của lệnh bài hiển nhiên chính là hình đầu rồng.

“Vâng!” Tôi trấn tĩnh lại, chợt nhớ ra bản thân đang mang thai, bên dưới lớp nhuyễn giáp vừa khít là cái bụng nhô cao.

“Không sao, nàng chỉ cần đi đứng thản nhiên là được.”

“Cứ đi như vậy thôi sao?” Tôi nhìn quanh căn phòng vắng vẻ mà lòng cũng không mấy hồi hộp.

Hắn đứng giữ mành che, trong tay không biết từ khi nào đã có một viên đá đen sì, “Còn phải làm thêm một việc nữa.”

Ngọn lửa giống như dây leo bò trườn lên cây cột, xà nhà, các bức mành bén lửa tạo thành những đám khói mịt mù báo hiệu cái chết rực rỡ.

Tuyên Khúc Cung bị bỏ lại phía sau, ánh lửa đỏ bốc lên chiếu sáng cả góc trời Thượng Lâm Uyển.

Tôi nhìn qua cái khăn che mặt nhưng hoàn toàn không thông thuộc con đường này, có lẽ hiếm khi có người lui tới.

Cây cao rợp bóng, đường lối quanh co, lúc này tâm trạng tôi không thể nói rõ ràng, bỗng dưng mờ mịt chới với, phía trước điều gì đang chờ tôi?

Qua một mật động, bên trong những vách đá thấp hẹp, chúng tôi khó khăn lần theo vách tường mà đi.

Tầm nhìn càng thêm hoang vắng, Yêu Bài màu tím khiến cho mọi sự dễ dàng hơn, lo lắng qua đi, tôi lại bắt đầu mong chờ được thoát khỏi nhà giam này.

Khi bộ cung trang bọc cọc gỗ trên giường bị lửa đốt thành than chỉ sợ tôi đã ra khỏi Thượng Lâm Uyển.

Tinh thần căng thẳng được thả lỏng, vừa đến bìa rừng Thượng Lâm Uyển, hai mắt tôi tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Lúc trời trong nắng chói, lúc đêm đen tịch mịch, còn có khuôn mặt của nữ tử áo trắng lúc tỏ lúc mờ.

Cơ thể đau hay trái tim đau tôi cũng không rõ nữa.

Chỉ biết là khi tôi tỉnh lại, đầu tiên là thấy Lương công tử.

Tôi cử động thân mình mới biết đang dựa vào vách xe mềm mại, “Chúng ta đã thoát rồi?”

Giọng khản đặc như chứa cát, chỉ thoát ra tiếng thì thào yếu ớt.

Hắn gật đầu dứt khoát, rồi vén lại áo khoác lông trên mình tôi, tôi đẩy mành xe ra, gượng mình nghểnh cổ nhìn ra ngoài.

Vầng thái dương đỏ rực đằng chân trời, núi non trùng trùng điệp điệp, trong gió quanh quẩn mùi của cát vàng.

Tôi ngây ra, chốc lát nói, “Đây là đâu?”

Hắn gối đầu lên khung cửa, nắng chiều phản chiếu đôi mắt hắn lấp lánh, “Khi nàng hôn mê, ta chỉ nghe được mỗi nơi này.”

“Sao cơ?” Tôi nhíu mày.

“Nơi này là Kỳ Liên Sơn.”

Chân trời mênh mông, tôi mãi không nói gì, hai ngàn năm sau, giấc mộng thiên thu đã được mở màn tại đây.

Cảnh tượng trước mắt và trong trí nhớ như hòa thành một thể.

Tôi nghẹn ngào lật áo khoác gượng dậy.

“Nàng muốn làm gì?” Hắn ngăn tôi, “Nàng đã hôn mê năm ngày, không thể hứng gió!”

“Để tôi nhìn một chút… Tôi đã chờ rất lâu rồi…”

Hai chân loạng choạng, đập vào mắt là một cõi mênh mang.

Luân hồi mấy đời, dù đã qua ngàn năm tôi vẫn ở đây, trên chuyến xe tới miền Mạc Bắc gió cát cuồn cuộn cùng hoàng hôn Tây Sơn.

“Mặc Mặc… Trình Văn… Các bạn ở đâu…” Tôi khom lưng gào lên.

Lương công tử ở phía sau ôm lấy tôi, “Vào thôi!”

“Mẹ… Ba… Con nhớ ba mẹ…” Tôi dựa vào hắn, trượt xuống đất.

Mệt mỏi ngồi trên mặt đất mặc hắn khuyên bảo, tôi vẫn ngây người không nhúc nhích, hắn không hiểu, Kỳ Liên Sơn có ý nghĩa thế nào với tôi.

“Vì sao chúng ta có thể dễ dàng xuất cung như thế?” Tôi lấy lại tinh thần mới hỏi rõ nguồn cơn gốc rễ vấn đề.

“Dễ dàng? Nàng có biết lệnh bài này có giá trị thế nào không?” Hắn lấy ra hai miếng lệnh bài đặt trên nền đất.

Tôi gật gù, “Đây không phải là Yêu Bài của ngài sao?”

“Vì sao một nữ tử như nàng, lại đang có thai vẫn có thể tùy ý xuất nhập?” Hắn nói tiếp.

Nghe hắn nói tôi kinh ngạc.

“Nguyên nhân chỉ có một, chủ nhân của Yêu Bài này cũng là người đang mang thai.”

Tôi cứng người, ám vệ lại có nữ tử!

Hắn cầm lấy tay tôi đặt lên biểu tượng đầu rồng, “Chủ nhân của Yêu Bài này là Doãn phu nhân.”

Như bị sét đánh, tôi rụt tay về ngay lập tức, kinh sợ đến không nói nên lời.

Chữ triện bằng vàng, Lưu, đang phát sáng quái dị, nếu lúc trước tôi không nhận ra chữ trên yêu bài của Lương công tử thì bây giờ, Yêu Bài cầm trong tay khắc hai chữ rõ ràng: Dao Quang!

Tôi chậm rãi buông tay, Lương công tử lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt lướt qua tôi không biết nhìn về nơi nào.

Bắc Đẩu Thất Tinh, Dao Quang ẩn trong Cửu Trọng Cung!

Vì sao tôi chưa bao giờ hoài nghi Dao Quang là một người chứ không phải vật.

Vương phu nhân trước khi chết từng nhắc tới quế, chẳng phải là Doãn phu nhân Quế Cung!

“Dao Quang, trên đời thật sự là có…” Tôi lẩm bẩm, cảm xúc phập phồng dâng cao vô hạn.

“Lúc trước nàng hỏi đã làm ta kinh ngạc không ít!” Hắn thu hồi Yêu Bài đỡ tôi đứng lên.

Hai chân mất khống chế mà rủn ra, Lương công tử thấy tôi thất thần thì bế bổng tôi lên đặt vào trong xe.

“Phía Bắc Kỳ Liên Sơn là vùng đất Nam Sơn, cách Tửu Tuyền gần nhất, chúng ta sẽ đến đó trước rồi tính sau.”

“Có thể tránh được sự truy đuổi của Lưu Triệt không?”

“Bệ hạ tất nhiên không thể tưởng tượng được nàng lại đang trốn ở giao giới Hán-Hung núi hoang đại mạc, mấy năm chiến sự liên miên.”

“Tôi hiểu, nơi nguy hiểm nhất cũng là an toàn nhất.” Xoa bụng, tôi kéo tấm chăn lông đắp lên người, tuy là mùa đông khắc nghiệt, rừng núi hoang vắng nhưng tôi lại cảm thấy thư sướng vô cùng.

Lâu lắm rồi tôi chưa từng an tâm như vậy.

Tửu Tuyền quận sau đại chiến Hà Tây đã được Lưu Triệt phân làm một trong bốn quận, phía đông giáp Trường An, bắc giáp Hung Nô, nắm giữ vị trí quân sự chiến lược.

Tôi và Lương công tử đều cải trang thành thương nhân bình thường để vào thành.

Cởi bỏ cung trang hoa lệ phiền phức, thay bằng một chiếc váy dài bằng vải bố, trùm kín tóc lại.

Khi vào thành thì có quan binh kiểm tra, việc nhỏ nhặt này Lương công tử tất nhiên ứng phó rất trôi chảy, hắn mang một chòm râu dày che đi nửa khuôn mặt, chỉ có cặp mắt nhìn về phía tôi mới lộ chút ẩn ý.

“Chúng ta đừng phô trương quá, tìm nơi bần dân sinh sống mới là vẹn toàn.” Tôi vén mành, nhìn phố xá vắng vẻ lướt qua.

“Chờ an bài thoả đáng xong thì nên tìm lang trung cho nàng dưỡng thai.”

“Mọi người đều hâm mộ hoàng gia tôn quý nhưng ngay cả đạo lý làm người cũng chưa chắc đã chu toàn.”

“Mỗi người mỗi khác, sao có thể phán định được.”

“Tôi nợ ngài nhiều quá, làm sao có thể hoàn trả?’ Điều làm tôi áy náy là đã cuốn hắn vào cuộc đào vong này.

Xe ngựa ngừng, hắn đỡ tôi xuống xe, động tác thân mật tự nhiên như vợ chồng lâu năm.

Đây là một căn nhà bình dân với tường đá gạch mộc, cửa gỗ cũ kỹ, bên trong chỉ có hai gian phòng, bố trí lại rất ấm áp thoải mái, buồng trong là phòng ngủ của tôi, trên tháp đã bày sẵn chăn đệm dày.

“Ngài quả nhiên thần thông quảng đại.” Tôi vui vẻ thăm quan một vòng, gật đầu khen.

“Ngân lượng mới thần thông quảng đại!” Hắn nói đùa.

“Thảo dân bất tài, đành nấu vài món ngon để báo đáp ân công.” Tôi cũng đùa theo.

“Chi bằng báo đáp ta cả đời đi, thế nào?” Hắn bỗng nhiên lại gần, nắm tay tôi.

“Ngài…” Tôi bất ngờ nghẹn lời, bị hắn nắm mà không biết làm sao.

“Ngốc, đợi con nàng chào đời thì gọi ta một tiếng cha nuôi là được.” Hắn mỉm cười buông tay, điểm nhẹ lên chóp mũi tôi.

Biên quan vào đông lạnh khủng khiếp, cũng may trong phòng có hỏa lò, áo bông cũng đủ chống lạnh.

Một tháng qua tôi đã dần thích ứng với cuộc sống nơi này, mỗi khi vuốt ve cái bụng căng tròn tôi lại hạnh phúc vô cùng.

Lang trung bình dân cẩn thận chẩn mạch, kê toa, thai nhi trong bụng đã năm tháng rồi, lang trung nói thai vị ổn định, mạch tượng điều hòa, mẹ khỏe con an.

Cuộc sống sắp tới sẽ là những ngày hạnh phúc, bỏ lại tất cả đau xót, ngày qua ngày chờ đợi, tôi gần như đã quên bản thân đã từng chìm nổi giữa cuộc đời sóng gió mà xa hoa thế nào.

Bụng tôi đã rất to, tuyết lại rơi nhiều, trong nhà đã dự trữ đầy đủ lương thực, tôi học được cách dùng củi nhóm lửa rồi nên có thể hầm được cháo thịt thơm lừng.

Lương công tử ngày thường không ở nhà, hắn hành tung bất định, hôm đó hắn cả người phủ tuyết bước vào cửa đã báo cho tôi biết, hắn đang làm ăn mua bán nhỏ ở ven đường trong thành.

Núi vàng núi bạc, miệng ăn núi lở, chỉ tiếc trong chế độ phong kiến này nữ tử muốn kiếm tiền là điều không thể, huống hồ còn là nữ tử mang thai.

Đôi lúc tôi cũng lo sợ, nếu có một ngày, Lương công tử cũng bỏ tôi mà đi, cuộc sống của tôi sẽ thế nào.

Bây giờ tôi mới hiểu được, bất luận là ở Bình Dương phủ hay Vị Ương Cung, tôi vẫn luôn dựa dẫm vào người khác.

Mồng một tết tới gần, Tửu Tuyền quận cũng náo nhiệt hẳn.

Ở nơi hoang vu hẻo lánh đã lâu, một tin tức như sấm mùa xuân đánh thức cơn mộng những tưởng đã im ắng từ lâu.

Phiêu Kỵ tướng quân ít ngày nữa sẽ đồn trú trong Tửu Tuyền quận.