Đại Đường Đinh Tử Hộ

Chương 37: Duyên phận



Thương Kính hài lòng gật gật đầu: "Nói sớm có phải tốt không. Ấp a ấp úng nửa ngày làm chậm công trễ việc của ta đó biết không? Ngươi rảnh chứ tỷ tỷ ta không rỗi đâu."

"Là do ta hồ đồ." Đồ Chu vì thoát thân vội vàng nói hùa theo: "Ngài xem, Lương Bẩm Thiên ở đâu ta cũng đã nói cho ngài rồi, lần này có thể thả ta đi được chưa?"

Thương Kính nhếch miệng một cái cười khanh khách ra tiếng: "Gấp cái gì? Chờ xong chuyện đương nhiên sẽ thả ngươi đi." Nàng vốn không có ý định giết tiểu thổ địa, thời gian sau này sống ở nhân gian nàng vẫn mong thái bình, nàng dám lấy mạng thần tiên bên trên nhất định sẽ phái người xuống lấy mạng nàng. Nhưng trước mắt không thể thả ngay được, vạn nhất đứa nhỏ này đi ra ngoài lắm mồm lại sanh ra nhiều phiền phức. "Tiểu thổ địa, ngươi sẽ không vội vã muốn chạy vào cung báo tin cho Lương Bẩm Thiên đó chứ?"

"Hả? Ta với hắn không quen không biết thì báo tin gì chứ?" Mặt Đồ Chu không thể tưởng tượng nổi. Lương Bẩm Thiên không phân tốt xấu giết nhiều người và yêu như vậy, nó có điên mới đi báo tin cho loại người này. Với lại nó có xuống Địa Phủ được đâu a!

"Không thân chẳng quen? Mới vừa rồi không phải còn nói gạt ta là hắn đã chết rồi sao?" Thương Kính cười nói: "Với cả, chuyện ta muốn hỏi thăm ngươi còn nhiều lắm!"

"Vậy ngài muốn nghe ngóng gì cứ nghe, có thể thả ta ra trước được không?" Đồ Chu ủy khuất mím môi chớp chớp đôi mắt đáng thương, nó bị siết đến đau toàn thân.

Thương Kính lắc đầu nói: "Đương nhiên không được. Nghe nói Thổ Địa các ngươi đều trơn như cá chạch, sơ hở một cái là mất bóng ngay. Đừng nói nhảm, hỏi ngươi chuyện này, tên đạo sĩ Cù Thanh Liên bây giờ đang ở đâu?"

"Ngài trói gô ta trên cây cột, ta chân không chạm đất làm sao cảm giác được hắn ở đâu?" Đồ Chu cảm thấy yêu tinh kia lợi hại thì có lợi hại thật, nhưng giống như không có mắt nhìn đời cho lắm. Còn nói cái gì mà nghe nói Thổ Địa thế này thế nọ... Yêu tinh chưa tỏ khói lửa nhân gian này đang nghĩ cái gì vậy? Tưởng mình là tiểu tiên nữ lần đầu hạ phàm chắc?



Thổ Địa ở gần đất sẽ là cá trong nước chạch trong bùn, Thương Kính nhéo nhéo mặt Đồ Chu nói: "Thế ngươi cứ ngoan ngoãn ở trên cây cột đi nha!" Cù Thanh Liên tám chín phần mười là ở khách điếm, dù nhất thời không ở thì sớm muộn cũng sẽ trở về, nàng cứ đi qua đó chờ là được.

*

Trong khách điếm không có một ai, A Trản liền ngồi trong phòng chờ Cù Thanh Liên.

Nàng không biết đạo sĩ thúi chạy đi đâu rồi, trước kia muốn tìm người nào cứ gọi tiểu thổ địa hỏi một cái là ra. Bây giờ Đồ Chu đã bị bắt, nàng biết hỏi ai bây giờ?

Những năm yêu vật còn hoành hành trong thành Trường An thật đỡ biết bao nhiêu, có chuyện gì cũng dễ nghe ngóng, nhưng từ sau khi đạo sĩ điên xuất hiện, trong thành Trường An chẳng còn mấy con yêu.

Nàng cẩn thận nghĩ ngợi, dù Tiểu Đồ Chu có bị ai bắt thì tạm thời vẫn chưa rơi vào nguy hiểm. Trừ phi muốn nghe ngóng chuyện gì, bằng không ai lại rảnh rỗi khi không đi bắt Thổ Địa về làm gì? Đi tìm quờ quạng như con ruồi không đầu giữa thành Trường An, chi bằng chờ đạo sĩ thúi trở về thì hơn.

A Trản đang ngồi đến phát chán, ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện một bóng người. Chính xác mà nói, là một bóng yêu. Nàng không biết phải miêu tả yêu khí mà mình nghe được thế nào, nhàn nhạt không có mùi vị gì cả, nói là nghe được, chi bằng nói là cảm giác được. Nhìn dáng hình có vẻ là một nữ tử cao gầy mảnh khảnh, con yêu kia im lặng đứng trước cửa chứ không gõ cửa, cũng không nói tiếng nào, tựa hồ muốn giằng co với nàng?

Thương Kính thả tay đang tính nâng lên gõ cửa xuống. Trong phòng có người, nhưng không phải Cù Thanh Liên.

Ngoài phòng sáng trong phòng tối, cách cánh cửa giấy nàng không thấy được gì, nhưng có thể cảm giác được người trong phòng đang nhìn mình chăm chú rất kỳ quái, tiên có tiên khí, yêu có yêu khí, người có 'khói lửa'. Nhưng người trong phòng này cái gì cũng không có...

"Đến cũng đã đến rồi, sao cứ ở đó làm gì mà không vào đi?" A Trản mở lời phá vỡ cục diện bế tắc, vung tay lên mở cửa ra. Không dễ gì gặp được yêu trong thành Trường An, chớ nói chi là yêu quái chí ít phải mấy ngàn năm đạo hạnh thế này.

Cửa bị chưởng lực trong phòng mở tung ra, Thương Kính vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nhìn A Trản cười cười mới xách mép váy đi vào trong. Truyện Full

Một chưởng này của A Trản không chỉ để mở cửa mà còn để thăm dò. Chưởng này nàng không dùng bao nhiêu lực, nếu dùng toàn lực chỉ sợ sẽ phá tan khách điếm, cũng lộ ra quá nhiều địch ý. Điều khiến nàng không ngờ tới chính là, chưởng phong không thổi bay được nửa cọng tóc của con yêu này. Ngẫm lại mới thấy, ngay cả cọng tóc cũng có thể tùy tâm sở dục khống chế thì con yêu này phải mạnh đến cỡ nào?

Thương Kính uốn éo eo thon, ngồi xuống ghế đối diện A Trản, sau khi ngồi xuống liền liếc mắt chiếc vòng trên tay A Trản nói: "Vừa rồi chần chờ không vào là do không nắm chắc được ngài là yêu hay đạo. Ta nói chứ sao không nghe ra mùi, hóa ra là yêu khí bị cái vòng tay này che mất." Trong mắt nàng có nhàn nhạt ý ao ước, nếu nàng có được vật lợi hại như vậy thì sao phải chịu ấm ức dưới mắt đạo sĩ điên?

Cái vòng này tất nhiên được làm ra từ tay đạo sĩ. Có điều từ xưa đến nay đạo sĩ đều nghiên cứu pháp khí bắt yêu, ai sẽ phí hết tâm tư làm ra thứ để bảo vệ yêu chứ?

Trận pháp cuối trong Đại Minh cung cũng thế, thứ muốn phòng chính là đạo sĩ. Trận là đạo sĩ bày ra, phòng cũng là đạo sĩ, thế người muốn bảo vệ chính là ai?

Đương nhiên là yêu.

Trận pháp trong Đại Minh cung là vì muốn bảo vệ Hoàng đế ăn Phục Linh đan, do chính tay Lương Bẩm Thiên làm ra.

Vậy cái vòng này thì sao? Chẳng lẽ do chính tay Cù Thanh Liên làm ra? Thế thì nàng cũng phải nghĩ cách tìm Cù Thanh Liên đòi một cái mới được. Nghĩ đến đây xem ra không dễ gì diệt trừ Cù Thanh Liên, với lại hắn vẫn còn rất hữu dụng, có thể giúp nàng diệt trừ Lương Bẩm Thiên lại còn có thể giúp nàng che lại yêu khí.

A Trản vui vẻ lắc lắc vòng tay nói: "Che yêu khí thì đã làm sao? Không phải ngươi chỉ cần liếc sơ đã nhận ra ta là yêu à?"

"Ta cũng chỉ đoán mò, là yêu sẽ mang ba phần tà, mà người đẹp như ngươi trong đám phàm nhân vô cùng hiếm có, ngươi có nói ngươi là đạo sĩ ta cũng không tin."

Thương Kính cũng vui vẻ khi gặp được đồng loại, nàng một tay chống cằm, một tay chấm vào trong chén rượu tàn, viết xuống bàn hai chữ "Thương Kính" rồi nói với A Trản: "Về sau ngươi cứ gọi ta A Kính là được."

A Trản cười nói: "Ngươi có thể gọi ta A Trản."

"A Trản, ngươi tìm Cù đạo trưởng có việc gì?" Thương Kính lười tựa lên bàn hỏi.

"À. Tiểu thổ địa ở thành Trường An không biết bị ai bắt đi mất." A Trản nói rõ ý đồ đến. Việc này không có gì phải giấu diếm, không chừng Thương Kính còn có thể giúp một tay.

Thương Kính ngượng ngùng nhìn A Trản cười cười: "Tiểu thổ địa hả! Ngươi yên tâm đi, người ở chỗ ta chứ đâu, có chút việc muốn tìm nó nghe ngóng chút thôi."

A Trản chợt giật mình một cái nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh: "Ta còn lo lắng nó bị đạo sĩ bắt đi, người không có việc gì là được. Đúng rồi, chuyện ngươi muốn nghe đã thăm dò được chưa? Ta tìm đứa bé kia có chút việc gấp."

"Rồi, đã thăm dò được." Thương Kính do dự một chút mới nói: "Ta sợ đứa bé kia lắm mồm nhiều chuyện nên mới giữ nó lại thêm mấy ngày, xong chuyện sẽ thả nó đi ngay. Ngươi có chuyện gì gấp chi bằng nói cho ta, không chừng ta có thể giúp được thì sao?" Tiểu thổ địa thật đúng là quý hiếm, người người đều muốn.

"Là thế này, có một người quen là phàm nhân bị thương gân cốt, cấp bách nhờ Đồ Chu mang hoa nối xương đến." A Trản nói rõ chi tiết. Nàng không cần thiết phải nói dối về việc này, lại nói yêu quái lợi hại như Thương Kính cũng không phải tuỳ tiện qua mặt được, thay vì nói dối tổn hại hòa khí chi bằng nói một nửa chừa một nửa lại hay.

"Ngươi không cần lo nó lắm mồm nhiều chuyện đâu, đứa bé đó rất kín miệng."

Thương Kính thổi phù một tiếng bật cười: "Khó trách tiểu thổ địa cứ toan tính mưu mô với ta toan tháo chạy, hóa ra là vì chuyện ngươi nhờ!"

Nhưng xem ra chuyện tiểu thổ địa kín miệng có vẻ như là thật, biết rõ Lương Bẩm Thiên ở đâu cũng giả vờ như không biết.

"Được thôi! Ta trở về sẽ thả nó ra ngay, hôm nay chúng ta quen biết ở đây xem như duyên phận, đây cũng xem như quà ra mắt ta tặng ngươi." Nàng không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà kết thù với A Trản.

Xem ra A Trản là con yêu đã lăn lộn rất lâu ở nhân gian, thân thiết từ địa tiên yêu tinh cho đến đạo sĩ, tiểu thổ địa nguyện ý giúp nàng đưa thuốc hiếm như hoa nối xương, Cù Thanh Liên nguyện ý giúp nàng tạo vòng tay che yêu khí...

Có lẽ nàng đánh thắng được một mình A Trản, nhưng không thể nào đánh lại tất cả bạn bè thân thuộc của A Trản. Mà nàng mới đến nhân gian còn chưa đến hai mươi năm, lại chứng kiến những năm tháng hắc ám Lương Bẩm Thiên giết yêu trừ ma, hiếm khi giao hảo được với con yêu nào, đảo mắt bọn chúng đều đã chết trong tay Lương Bẩm Thiên. Dưới đất không quen biết ai, trên trời lại đều đắc tội, đến nay vẫn cô đơn một người, có chuyện gì cũng sẽ không ai giúp nàng.

"Bây giờ đi luôn sao? Ngươi không đợi Cù Thanh Liên à?" A Trản muốn thăm dò một chút mục đích Thương Kính tới đây.

"Bằng hữu của ngươi không phải cấp bách chờ lấy hoa nối xương sao?" Thương Kính nhìn A Trản mị cười một tiếng, bay ra ngoài bằng cửa sổ kề bên.

*

Đồ Chu được thả ra vội vàng độn tới khách điếm, vừa thấy A Trản liền bay nhào qua kêu ríu rít: "A Chức tỷ tỷ... Ta cứ tưởng là sẽ không bao giờ được gặp lại các người nữa."

"Làm sao thế?" A Trản bị dọa vội ngồi xổm xuống xem thử Đồ Chu có phải bị thương chỗ nào rồi không, liệu có cần mang đứa nhỏ này đi tìm Dược gia xem thử một chút. Quan sát kỹ một lần, ngoại trừ có vết dây hằn đang lành lại trong nháy mắt thì hình như không có gì đáng ngại a?

Thương Kính chẳng biết lúc nào đã xuất hiện trong phòng, bay bay ở một bên ghét bỏ nhìn Đồ Chu nói: "Tiểu thổ địa, ngươi có giỏi thì làm lố thêm chút nữa xem? Ta đã đánh ngươi hay là mắng chửi ngươi chưa?" Tiểu thổ địa coi như thức thời, nếu như nghĩ quẩn nói Lương Bẩm Thiên đã chết, nhất định nàng sẽ động thủ đánh.

Đồ Chu nhìn thấy Thương Kính mà phát sợ, chui ào vào trong ngực A Trản.

"Vừa thả ngươi ra là chạy mất tiêu. Mau nói cho ta biết, bây giờ Cù Thanh Liên đang ở đâu?" Thương Kính vội vàng theo tới là vì chuyện này.

Đồ Chu nhìn về phía A Trản, A Trản khẽ gật đầu ra hiệu nó nói. Lúc này Đồ Chu mới nói: "Đang trên đường về khách điếm."

"A Kính, vậy bọn ta xin đi trước." A Trản bế Đồ Chu nói.

"Được." Thương Kính nhìn A Trản vẫy vẫy tay.