Đại Đường Đạo Soái

Chương 231: Hai người hối hận



Trên sa mạc mênh mông, đại quân rầm rộ kéo qua dài như vô tận.

Hầu Quân Tập dẫn mười vạn hùng binh Đại Đường rốt cục đi theo gót Đỗ Hà tiến vào vùng sa mạc được gọi là tử địa.

Tình cảnh của bọn họ so với Đỗ Hà càng thêm thống khổ, binh mã càng nhiềunên hành quân càng chậm, đi được mười lăm ngày nhưng vẫn còn cách Dã Mãtuyền một đoạn.

Ngày thứ tám tiến vào sa mạc, mười vạn đại quânbắt đầu xuất hiện hao tổn, đã có một ít bộ binh tụt lại phía sau, chờđợi bọn họ chỉ có tử vong. Có gần 500 con chiến mã bởi vì thiếu nước màphát sinh các chứng bệnh, bắt buộc phải giết đi, lấy thịt và máu làm đồdự bị.

Tuy hắn cũng có A Sử Na Xã Nhĩ cùng Khế Tâm Hà Lực từng đi qua một lần nhưng so với những thương nhân từng vượt qua đây năm sáulần như Mễ Lỵ thì không thể bằng, trên đường khó tránh khỏi tổn thất.

Không khí trong sa mạc trầm lặng, mặt trời nóng rát chiếu vào cồn cát khôkhốc, mỗi viên cát sỏi đều tán nhiệt, thể lực của tướng sĩ Đường quânđều bị vắt kiệt, bước chân mềm nhũn.

Hầu Quân Tập ngẩng đầu nhìnlên bầu trời. Ánh nắng chói mắt khiến trước mặt hắn hoa lên từng đợt.Những hạt cát mịn thấm vào mũi khiến hắn hắt xì liên tục ba cái, chiếnmã thậm chí không còn sức để phì mũi, há miệng thở hồng hộc.

Hầu Quân Tập lúc này thật sự đã có chút hối hận.

- Không biết tình hình đám Đỗ Hà lúc này như thế nào?

Hầu Quân Tập nghĩ đến bản thân dày dạn vẫn có chút duy trì không được, huống chi là lính mới như Đỗ Hà.

Hắn hối hận cũng không phải vì thiện tâm mà lo lắng cho tiền cảnh của mình.

Đỗ Như Hối, Phòng Di Ái phản đối hắn làm tể tướng nên Hầu Quân Tập hận bọn họ thấu xương. Không cần nhiều lời, chỉ cần có cơ hội làm suy sụp haingười Phòng Đỗ thì hắn tuyệt không nương tay.

Nhưng Đỗ Hà lạikhông phải là Đỗ Như Hối, lại càng không là Phòng Di Ái, hắn biết rõ nếu Đỗ Hà chết rồi thì bản thân hắn là chủ tướng cũng không thể nào biệnhộ.

- Ai! Sớm biết vậy, lúc trước đã không quyết định như thế!

Hắn cũng không nghĩ sa mạc kéo dài như vậy, mới đầu còn tưởng là tám trămdặm, hoàn cảnh ác liệt so ra còn kém lúc hắn dẫn binh truy kích Thổ DụcHồn năm đó.

Ai ngờ hôm nay mới biết hoàn cảnh ở đây còn ác liệt không chỉ gấp mười lần.

Hoàn cảnh năm đó hắn gặp phải chỉ là lạnh, nhưng ở sa mạc này lại là lạnh nóng giao nhau, khiến người khó có thể phòng bị.

- Có còn xa lắm không?

Hầu Quân Tập thấp giọng hỏi A Sử Na Xã Nhĩ, vì không để cho quân tốt nghe được nên hắn tận lực đè giọng:

- Đây đã là ngày thứ mười lăm rồi, đáng ra phải đến chứ?

- Ta không biết!

A Sử Na Xã Nhĩ lắc đầu trả lời:

-

Ta chỉ có thể nói phương hướng của chúng ta không sai! Chỉ cần phương hướng đúng thì sớm muộn chúng ta sẽ ra khỏi sa mạc này!

Hai năm trước hắn đi qua con đường này, bây giờ vẫn còn nhớ rõ phương hướng nhưng chi tiết lại không thể nhớ được.

Còn đang nói chuyện, một thớt khoái mã đột nhiên xuất hiện trong tầm mắtmọi người, là một đại hãn mồ hôi đầm đìa, mặc quân phục Đường triều.

- Báo!

Hắn khàn giọng hô lớn, thanh âm quanh quẩn trên Đại Mạc, tới trước mặt Hầu Quân Tập:

- Khởi bẩm Hầu Đại tổng quản, Đỗ tướng quân đã tới trước bốn ngày, xácđịnhh chung quanh không có quân phản loạn, hôm nay đang tiến về CaoXương.

- Là thật?

Hầu Quân Tập vui mừng quá đỗi, đỡ tên trinh sát, Đỗ Hà không việc gì, hắn cũng không phải bị truy cứu trách nhiệm rồi.

- Quân tiên phong tổn thất như thế nào?

Tâm tư Hầu Quân Tập cũng bắt đầu chuyển động. Việc đã như vậy thì chỉ cần binh mã của Đỗ Hà tổn thất nhiều, hắn có thể vận dụng quyền lực chủsoái khiển trách một hồi sau đó cách chức tiên phong, cho đứng một bênxem cuộc vui. Dù sao trên tay có mười vạn đại quân, cộng thêm mấy vạnquân của các địa phương thần phục Đường Triều như Y Ngô, Yên Giả sẽ đạttới mười hai ba mươi vạn, dù không cần sáu ngàn quân của Đỗ Hà cũngkhông ngại chiến cuộc.

Sau này quay trở lại Trường An, dù bệ hạcó chất vấn thì mình cũng có thể công khai nói Đỗ Hà ngay cả làm tiênphong cũng không đảm đương nổi, tổn binh hao tướng thì sao dám dùng hắn. Khi đó bệ hạ thiên vị Đỗ Hà thế nào cũng không thể nói gì.

HầuQuân Tập đã nghĩ kỹ hết thảy thủ đoạn đối phó Đỗ Hà, trong lòng thầm đắc ý thấy cảnh tượng Đỗ Hà một công không lập, ủ rũ quay về Trường An,cũng mơ hồ nghĩ đến Đỗ Như Hối tức giận đến nổi trận lôi đình, thốngkhoái:

- Ai bảo các ngươi ngăn cản Hầu mỗ làm tể tướng, cho các ngươi biết kết cục đắc tội với Hầu Quân Tập ta.

Đang lúc hắn đắc ý thì tên trinh sát đã trả lời:

- Hồi Đại tổng quản, Đỗ tướng quân xông qua sa mạc không hề hao tổn mộtbinh một suất, chỉ là ngựa gặp phải vùng cát chảy nên tổn thất mất mườicon.

Hầu Quân Tập trợn tròn tròng mắt:

- Thật sự không mất một người?

Trong lòng hắn chấn động, đối mặt với sa mạc mênh mông, ngay cả hắn cũngkhông thể đảm bảo không mất một người nhưng Đỗ Hà lại có thể làm được.

- Chắc chắn! Tiểu nhân là trinh sát dưới trướng Đỗ tướng quân, phụng mệnh trở về báo cáo quân tình cho Hầu Đại tổng quản.

Hắn vừa nói vừa giao ra lệnh bài.

Hầu Quân Tập sau khi xác nhận thân phận hắn không giả thì đứng ngây ra hồi lâu.

A Sử Na Xã Nhĩ cũng có chút giật mình, thán phục nói:

- Hôm nay ta mới biết bản sự dùng người của Hầu Đại tổng quản. Thật không nghĩ tới, Đỗ tiểu tướng quân tuổi còn trẻ đã có năng lực này. Mới đầuta còn đã hiểu lầm Hầu Đại tổng quản, cho rằng Hầu Đại tổng quản cóthành kiến đối với Đỗ Hà! Giờ mới biết là Đại tổng quản đã tính kỹtrước!

Hầu Quân Tập nghe xong lời này cười cười xấu hổ, sắc mặt đỏ rực như mông của loài vật cùng họ với hắn.

- Binh mã Cao Xương như sương tuyết, binh mã nhà Hán binh mã như nhậtnguyệt. Nhật nguyệt chiếu sương tuyết, trở tay tự tiêu diệt.

Đâylà một câu đồng dao cũng không biết từ khi nào đã truyền khắp năm thànhlớn của Cao Xương, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi thì mỗi người Cao Xươngđều biết.

Tiếng đồng dao vang vọng bên tai, trên phố đều có cácbinh sĩ đi bắt người truyền xướng nhưng một đám binh sĩ đối mặt với contrẻ ngây thơ thì không thể ra tay, chỉ có thể ngăn lại nhưng ngăn đượcchỗ này thì lại hát ở chỗ khác.

Trong hoàng cung Cao Xương tinh mỹ tuyệt luân!

- Ai, đến tột cùng là ai!

Cao Xương Vương Cúc Văn Thái phẫn nộ gầm thét như một con sư tử đang điên cuồng.

Mấy vị đại thần Cao Xương quốc quỳ sát trên sàn. Bọn họ đều nhìn ra Cúc Văn Thái lúc này căn bản không phải sư tử mà là một con chó điên.

Sở dĩ hắn phẫn nộ, sở dĩ gào thét không phải vì động tới nghịch lân mà là vì che giấu sợ hãi trong lòng.

- Đến tột cùng là ai truyền tới đồng dao? Ta muốn giết hắn, ta muốn giết hắn!

Nguyên một đám đại thần Cao Xương quốc đều im lặng, bọn họ cũng muốn biếtnhưng bài đồng dao này truyền đến quá đột ngột, quá quỷ dị, phảng phấtbằng không xuất hiện nên căn bản không thể truy cứu.

- Phế vật, phế vật!

Cúc Văn Thái chửi ầm lên:

- Còn quỳ gối tại đây làm gì, còn không đi bắt người?

Hắn nhấc chân đạp ngã viên đại thần gần nhất, đuổi cả đám đi ra ngoài.

Sau khi đám đại thần rời đi, một phụ nhân mặc y phục hoa lệ chừng năm mươi tuổi bước ra từ bức bình phong.

Khuôn mặt bà vào thời trẻ chắc cũng là một mỹ nhân, chỉ là hiện giờ thời gian đã in dấu vết, y phục trên người kiểu vùng Trung Nguyên, khí chất caoquý.

Bà là Tương Ấp phu nhân, mẫu thân của Cúc Văn Thái, cũng làHoa Dung công chúa tiền triều. Năm đó phụ thân Cúc Văn Thái là Sí BáNhã, từng vào triều Tùy Diễm Đế theo Tùy Diễm Đế xuất chinh Triều Tiên,sau đó Tùy Diễm Đế đem con gái là Hoa Dung công chúa gả cho.

Tương Ấp phu nhân nhìn trạng thái bất lực của Cúc Văn Thái, thở dài nói:

- Sớm biết hôm nay, vậy thì sao phải làm điều lúc trước! Khi các ngươicướp giết khách thương, mẹ đã từng khuyên Đại Đường không thể trêu vàonhưng con lại không nghe, thậm chí còn hào khí can vân nói gì mà “Ưngbay lên trời, gà con chạy bên dưới, mèo ở ngoài đường, chuột chui vàohang, chẳng phải khoái chăng! Làm gì phải nhìn sắc mặt Đại Đường?” Concho rằng Cao Xương cách Đại Đường mấy ngàn dặm xa xôi hiểm trở thì ĐạiĐường sẽ không thể phái đại quân tiếp cận sao? Hiện tại như thế nào, Đại Đường đã đến, đồng thời còn dẫn theo hơn mười vạn đại quân. Quân binhCao Xương ta không quá hai vạn thì làm sao ngăn cản?

Trên mặt Cúc Văn Thái lúc xanh lúc trắng, trán nổi gân xanh nhưng không phản bác được, cũng âm thầm hối hận.

Tương Ấp phu nhân nói đúng vào tâm tư hắn: Cao Xương chiếm cứ địa lợi, làvùng mà con đường tơ lụa phải qua, người người đều đỏ mắt, chỉ là lựclượng quân sự Cao Xương không kém, hơn nữa có được kiên thành, dân dumục không làm gì được bọn họ.

Chỉ có Tây Đột Quyết với hùng binhmười lăm vạn, minh hữu vô số là có thể uy hiếp được tồn tại của CaoXương, do đó hắn cảm thấy Đại Đường tuy cường thịnh nhưng cách xa mấyngàn dặm không thể uy hiếp được mình, Tây Đột Quyết gần trong gang tấcmới là uy hiếp trí mạng.

Huống hồ trong loạn Nghĩa Hòa năm xưa, Tây Đột Quyết có đại ân với hắn nên hắn lựa chọn giao hảo với Tây Đột Quyết.

Tây Đột Quyết Khả Hãn Phi Lợi Thất có dã tâm nhất thống Tây Vực, tái hiệnhùng phong xưa kia của Đột Quyết, đối kháng với Đại Đường nên để chongười khác cắt đứt con đường tơ lụa, một trong những cơ sở kinh tế nhấtcủa Đường triều.

Mới đầu Cúc Văn Thái còn sợ hãi uy thế của Đường triều nhưng sau đó lại cho rằng chỉ cần cải trang thành mã tặc thìĐường triều cách xa mấy ngàn dặm sao có thể biết, vì vậy, hắn đáp ứngyêu cầu của Tây Đột Quyết, tiếp nhận nhiệm vụ lần này, cuối cùng lại ứng với một câu ngạn ngữ “Đi đêm lắm có ngày gặp ma”.

- Bệ Hạ!

Một viên tướng mặc giáp trụ chạy như điên vào điện, quỳ xuống trước mặt Cúc Văn Thái:

- Quân tình khẩn cấp! Quân tiên phong Đường triều đã tới biên cảnh Cao Xương ta!