Đại Đế Cơ

Quyển 3 - Chương 37: Chỉ định



Người đứng ra không ngờ lại là Tống Nguyên.

Vở kịch này thật sự là…

Nhưng mà, nếu vở kịch này cứ thế diễn… 

Sắc mặt Tiết Thanh lại có chút biến đổi.

Sắc mặt mọi người trong triều đường thay đổi, sợ hãi, kinh hoàng, phẫn nộ, không thể tin được, tất cả ánh mắt nghi ngờ đều tập trung trên người Tống Nguyên.

Tống Nguyên vốn là thủ hạ của Tần Đàm Công nhưng lần này hắn không cùng Tần Đàm Công đối mặt với mọi người, mà là đối lập với Tần Đàm Công. 

“Tống Nguyên, ngươi nói cái gì?”

“Tống Nguyên!”

Không ít quan viên phẫn nộ hét lên, trong đó vẻ mặt có chút nghi hoặc, có phải nói sai rồi? Nếu Tống Nguyên là phụ họa Tần Đàm Công, nhất thời kích động nói sai?.... Không phải là bọn họ xuẩn ngốc mà là không nguyện ý thừa nhận phán đoán của mình. 

Tần Đàm Công nhìn Tống Nguyên, thái độ cuối cùng cũng biến đổi, hơi hơi nhếch mày nói: “Ngươi?”

Tống Nguyên nhìn Tần Đàm Công gật gật đầu, nói: “Đúng, Công gia, ta chính là chứng cứ, ta không phải là người của Trần Thịnh hay người của người khác, ta là người của Công gia ngươi, ta đến chứng minh lời bọn họ nói đều không phải giả, đã đủ làm chứng chưa?”

“Tống Nguyên!” 

Phán đoán cuối cùng trở thành sự thật, không ít quan viên trong nội điện bạo phát hét lên.

.....

Tống Nguyên a, nhân chứng lớn nhất thì ra là Tống Nguyên. 

Những người này trước đây chẳng qua chỉ là cờ hiệu.

Tần Đàm Công không để ý, những người này chẳng qua là vây cánh của Trần Thịnh, muốn tăng thêm tội trạng sợ gì không tránh né, chẳng qua là ngươi nói có, ta nói không có.

Vương Liệt Dương không để ý, Trần Thịnh và Tần Đàm Công công kích lẫn nhau, hắn là ngư ông đắc lợi. 

Thế nên mới để Trần Thịnh thuận lợi đi đến ngày hôm nay, mượn cớ hộ tống, yểm trợ những nhân chứng này để thuyết phục hắn đón Hồ Minh, để hắn khống chế Kim Ngô vệ, khống chế hậu cung.

Bây giờ những lời cáo buộc cũ không còn nữa, thay vào đó là vụ án chấn động mà nhân chứng lại là người nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Tống Nguyên a, đó là trợ thủ đắc lực của Tần Đàm Công a, mười năm a, hắn ở bên cạnh Tần Đàm Công trọn vẹn mười năm, hắn so với người nhà Tần Đàm Công còn thân cận hơn, thật đáng tin. 

Nếu sớm biết có Tống Nguyên hôm nay, không ai sẽ để chuyện hôm nay xảy ra.

Nhưng việc đã xảy ra rồi, không thể ngăn chặn.

Vương Liệt Dương nhắm nhắm mắt lùi về sau một bước. 

Tống Nguyên cầm thẻ ngọc đưa lên, nhìn Tần Đàm Công, giọng nói cao rõ hơn bao giờ hết.

“Tống Nguyên ta đưa ra bằng chứng Tần Đàm Công giết vua, sát hại hoàng hậu và Bảo Chương đế cơ.”

“Tống Nguyên ta chứng minh Hắc Giáp vệ đã truy sát Ngũ Đố quân, không phải vì họ là tội phạm mà là truy sát Chương Bảo đế cơ.”

“Tống Nguyên ta chứng minh Tông Chu tuyển chọn cung nữ dân gian không phải vì lấp đầy hậu cung thái hậu mà là để truy tìm Bảo Chương đế cơ.”

“Tống Nguyên ta chứng minh Bảo Chương đế cơ vẫn còn tại thế.”

...... 

Giọng nói quen thuộc của Tống Nguyên vang vọng trong điện nhưng nội dung lại mới lạ với mọi người, không phải luôn miệng bảo vệ Tần Đàm Công mà là lời chỉ tội Tần Đàm Công.

Lời Tống Nguyên nói...

“Mệnh lệnh của Hắc Giáp vệ, đích thân tay ta tham dự viết.” 

“Tông Chu với ta có qua lại, lúc hắn nhận mệnh lệnh, ta có mặt ở đó.”

“Nghị sự trong phòng của Tần Đàm Công, số lần Tống Nguyên ta vắng mặt…”

Tống Nguyên bỏ thẻ ngọc vào thắt lưng, giơ hai cánh tay lên. 

“… Thời gian mười năm, chỉ mười ngón tay rõ ràng!”

Hắn quay người nhìn về chư quan trong nội điện, mặt hiện lên ý cười, giơ tay chỉ xung quanh…

“Việc tư mật, chỗ sơ hở của mỗi người các ngươi ta đều biết, giết ai, không giết ai, khi nào động đến ai, ta đều biết.” 

Ý cười này, cánh tay chỉ qua chỉ lại này, người có mặt không tự chủ mà trong lòng phát run, Tống Nguyên vượt qua bọn họ,  ánh mắt xa xăm nhìn khắp nội điện.

“Việc các ngươi biết ta đều biết, việc các ngươi không biết ta cũng biết, hơn nữa những việc này còn do chính tay ta làm, ta đã làm chứng, còn có cái gì không đáng tin.”

...... 

Hắn nếu làm chứng, thật sự là không ai có thể kiên quyết phản bác.

Tầm mắt của Tiết Thanh cũng lướt qua nội điện như Tống Nguyên, sắc mặt quan viên nội điện đều kinh hãi, bao gồm cả những người quen thuộc như Khang Đại, Thạch Khánh Đường…, hàm của Khang Đại hình như muốn rớt xuống rồi…

Bọn họ không biết. 

Ngoại trừ Trần Thịnh…

Có ánh mắt từ một bên nhìn qua, Tiết Thanh nhìn qua, là Đốc.

Đốc nhìn nàng, trên mặt vốn thản nhiên có chút nghi hoặc. 

Nghi hoặc này là nghi ngờ Tống Nguyên, hay là nghi hoặc nàng vì sao nhìn khắp nội điện? Tiết Thanh nghĩ, rồi di chuyển tầm mắt…

“Tống Nguyên ta, mười năm trước chỉ là một quan dịch thừa, trạm dịch Huỳnh Sa Đạo cũng là nơi hoang vu, vị quan lớn nhất mà ta gặp qua là tri huyện thành Huỳnh Sa Đạo.”

Trong điện giọng nói của Tống Nguyên tiếp tục vang lên. 

“Nếu không phải là chuyện đó… ta làm gì có cơ hội quen biết một nhân vật như Tần Đàm Công ngài.”

Hắn nhìn về phía Tần Đàm Công.

Tần Đàm Công nhìn hắn, ừm một tiếng: “Ta cũng không có cơ hội quen biết nhân vật như ngươi.” 

“Tống Nguyên, ngươi muốn làm gì? Loại người tiểu nhân này!” Một võ tướng đứng lên quát tháo, âm thanh như sấm vang.

Đúng vậy, tiểu nhân, tiểu nhân tham lam phú quý quyền thế còn chuyện gì không thể làm?

Chúng quan viên chấn kinh lấy lại tinh thần, dù cho không đáng tin cũng nên tiếp nhận hiện thực. 

Tống Nguyên, kẻ tiểu nhân này!

Tức khắc vang lên âm thanh chửi bới phụ họa, nếm phân, ỷ lại quyền thế chèn ép quan viên, ép buộc người khác… như thể chính bọn họ là những người bị hại.

Tống Nguyên để mặc bọn họ chửi rủa, thần sắc điềm nhiên không dao động, cầm thẻ ngọc đoan chính đứng đó, đoan chính đứng phía sau Tần Đàm Công. Giờ khắc này hắn rất giống Tần Đàm Công, còn những kẻ đã từng là đồng đảng lại vây quanh chỉ vào mặt hắn nạt nộ. 

Vương Liệt Dương đứng một bên nghĩ, hôm nay không phải là bọn họ đang nằm mơ chứ? Nếu không sao lại có thể nhìn thấy cảnh tượng hoang đường như vậy?

......

“Các ngươi nói không sai, Tống Nguyên ta là kẻ tiểu nhân.” 

Tống Nguyên nắm thẻ ngọc, cắt ngang tiếng quát mắng của đám quan viên vây quanh, cao giọng nói.

“Nhưng Tống Nguyên ta làm tiểu nhân, không phải là vì Tần Đàm Công mà là vì hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu nương nương? Âm thanh huyên náo trong nội điện ngưng trệ. 

“Mười năm rồi, thần, Tống Nguyên, không phụ sự phó thác của hoàng hậu nương nương, hôm nay cuối cùng có thể…”

Không chờ lại có người chất vất, Tống Nguyên bước lên một bước, giọng nói khàn chát, từng từ từng chữ, lệ rơi từng dòng, hai đầu gối đồng thời cũng quỳ xuống theo từng giọt lệ.

“… Thần, cung thỉnh đế cơ hồi triều!” 

Hắn “phù” một tiếng quỳ xuống, giơ thẻ ngọc lên, đồng thời cúi đầu xuống đất.

Đế cơ!

Hồi triều! 

Nội điện lần nữa ồn ào hoảng loạn, chúng quan viên ý thức được lùi về sau, nhìn loạn trái phải, giống như làn sóng vỗ động.

Tiết Thanh đứng ở chỗ cũ không cử động, nàng không nhìn loạn trái phải, chỉ nhìn Tống Nguyên đang quỳ ở phía trước, không cần thiết phải nhìn loạn trước sau trái phải, bởi vì hướng Tống Nguyên quỳ không phải là nội điện.

Lúc Tống Nguyên quay người quỳ xuống là quay lưng lại với nàng, đối diện hắn không phải là nàng mà là long ỷ ở phía trước. 

“Thần, cung nghênh đế cơ điện hạ.” Trần Thịnh cũng quay người hướng về phía long ỷ quỳ xuống.

Hồ Minh đang được hai quan viên dìu đỡ lúc này cũng run rẩy giãy ra, thở “phù” quỳ xuống, lực khí đã không đủ để chống đỡ thế quỳ tiêu chuẩn của sĩ đại phu, run giọng nói: “Thần, cung nghênh đế cơ điện hạ.”

Nhìn Trần Thịnh quỳ xuống, những người khác trong nội điện: Khang Đại, Thạch Khánh Đường… cũng theo sau quỳ xuống, mặc dù nét mặt có chút bất ngờ nhưng tầm mắt nhìn về Tiết Thanh… 

Nhưng Tiết Thanh không bước lên phía trước mà phía trước truyền đến tiếng bước chân.

Có người từ cửa sau tiến ra, vòng qua hành lang cột rèm, tiến về ngự tọa.

Ngoại trừ Trần Thịnh, Tống Nguyên, Hồ Minh, tầm mắt mọi người trong nội điện đều đổ dồn về trước ngự tọa, nhìn người vừa mới bước ra. 

Đây là một nữ nhân, mặt đeo khăn che chỉ lộ ra đôi mắt, đôi mắt đó như hàn tinh thu thủy, mái tóc dùng trâm trúc vấn lên cao, người mặc váy áo màu tím, toàn thân trên dưới không có một món trang sức nào. Nàng buông thỏng tay đứng trước ngự tọa, từ trên cao nhìn xuống, nghênh đón ánh mắt của mọi người…

Người này! Là ai?

Đốc cùng những người đang theo Trần Thịnh quỳ xuống vừa nhìn thấy, cả người đông cứng, đầu gối bị giật, cả người đứng lên, sắc mặt vốn thản nhiên cuối cùng cũng xuất hiện sự kinh ngạc. 

Người này, Tiết Thanh ngược lại quen biết và có duyên gặp qua hai, ba lần, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây.

Tống Anh a.