Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 197: Cái ôm



Tay rất mềm, còn nóng, đây không phải là mộng.

Xuân Hiểu chuyển động con ngươi, thấy lỗ tai của thiếu niên kia, cùng màu da của hắn đều mờ mờ u tối, hơi nghiêng ra rất đáng yêu, mái tóc thẳng bóng đen nhánh, không một sợi tóc nào rối, so với tóc mình còn đẹp hơn, Xuân Hiểu cảm thấy mấy phần ghen tị.

Mắt chỉ có thể nhìn tới chỗ này vì thiếu niên này đầu tựa vào phía sau bả vai nàng. 

Cả người bị đè lên, nàng không thể động đậy nữa, cũng không muốn động đậy, hiếm thấy thiếu niên này vội vàng nhiệt tình như vậy, mình động một cái, hắn cho là mình không muốn, xấu hổ rồi trốn tránh thì biết làm thế nào?

Miệng của Xuân Hiểu bị bịt lại không nhịn được cong cong nhếch lên.

Bên trong phòng an tĩnh không tiếng động, hoàng hôn mơ màng, hết thảy tựa hồ ngưng đọng lại, qua bao lâu rồi? Rất lâu rất lâu rồi sao? Còn bao lâu nữa vậy, tên tiểu đồ tử sẽ không ngủ say rồi chứ? 

Vẫn chưa ngủ, Xuân Hiểu giật mình một cái, có một thứ nóng nóng ẩm ướt lan ra ngoài bả vai nàng.

Hắn khóc rồi.

Vui mừng đến chảy nước mắt, xa cách gặp lại… Bọn họ còn chưa tới mức độ này, làm người vẫn là phải thực tế một chút, không được đắm chìm trong giấc mộng. 

Xuân Hiểu đưa tay từ bên người rút ra, đè lại bả vai thiếu niên: "Tiết Thanh, xảy ra chuyện gì vậy?"

Thiếu niên không nói gì, giọt nước mắt nóng hổi vẫn còn đọng lại trên bờ vai nàng, Xuân Hiểu trong lòng cuồng loạn, không phải là bởi vì đầu tóc quấn quýt, thân thể gần sát, áo quần bị ướt mà là bởi vì thiếu niên này đang khóc sao.

Hắn đã từng khóc qua lúc nào nhỉ? Cô nhi quả mẫu ăn nhờ ở đậu cả thành đều cười nhạo, hắn không khóc, rồi còn hào ngôn thề rằng đậu trạng nguyên mới chịu thành thân, cùng những đại quan trong triều đình đối đáp, hắn không khóc mà đi làm thơ để mắng lại. 

Nàng đã quen và biết một con người không hề sợ hãi như hắn, Xuân Hiểu thậm chí tin tưởng dù cho trời sập, hắn cũng sẽ không hoảng không khóc, bây giờ tại sao lại khóc?

"Tiết Thanh." Xuân Hiểu dùng sức lắc lắc muốn đẩy người thiếu niên trên người mình ra: "Tiết Thanh, sao vậy?"

Bị sao thế này? Xảy ra chuyện gì vậy? Không hiểu sao cả nàng cũng muốn khóc, nước mắt liền trong nháy mắt tuôn ra. 

Thiếu niên trên người nàng không bị đẩy ra, ngược lại càng ôm nàng chặt hơn, tựa đầu chôn sâu hơn, giọng buồn buồn truyền tới: "Không sao, để ta nghỉ ngơi một chút, một chút sẽ ổn."

Xuân Hiểu đưa tay ôm lấy bả vai hắn, dùng sức gật đầu: "Được rồi, được rồi, nghỉ ngơi đi." Tay vỗ về bả vai thiếu niên.

Được rồi, được rồi, không sao, không sao. 

…..

Tiếng bước chân hỗn loạn cắt đứt tiếng đọc sách bên đường, đám trẻ con đang cúi xuống bị ngã ngồi dưới đất, nhánh cây vẽ chữ xiên xẹo bị bước chân đạp qua, ông đồ già dựa cửa đứng giảng bài bị đẩy ra.

"Các ngươi làm gì vậy?" Nho sư ngồi ở tiền đường đang say sưa giảng bài liền tức giận quát lên. 

Các thiếu niên ở trong phòng cũng đều nhìn sang, thấy đám Hắc Giáp vệ ùa vào, rất nhiều người vội đứng lên, có người kinh ngạc không hiểu có người phòng bị cũng có nhiều suy nghĩ bất chợt lóe lên.

Tên đứng đầu đám Hắc Giáp vệ mở cuốn sách trong tay ra, tầm mắt bao phủ các thiếu niên bên trong tiền đường: "Các ngươi mới vừa rồi ở đâu? Đã làm gì?"

"Các ngươi có bệnh hay sao, có mắt không nhìn thấy à, chúng ta đang lên lớp đấy." Có người cao giọng hô. 

Hắc Giáp vệ rời tầm mắt vào người một thiếu niên mặc áo đỏ, thiếu niên nhướng mi không sợ hại.

"Đại nhân, không biết có chuyện gì?" Trương Liên Đường đi ra nói, chỉ chỉ nho sư trên đài, vừa chỉ chỉ dân chúng đang vây xem bên ngoài cửa hốt hoảng không hiểu: "Chúng ta là học sinh đang chuẩn bị thi khoa cử năm nay, phòng ở đây là phòng thuê, mời thầy giáo đến dạy, hôm nay đều chỉ ở chỗ này, mọi người trong phường đều có thể làm chứng."

"Các ngươi là thủ hạ của ai? Lương Kỳ Thắng sao? Cần ta làm chứng không? Bảo hắn tới gặp ta." Nho sư cau mày không vui nói: "Ta là thầy của hắn." 

Ngoài cửa ông đồ già và bọn trẻ đều ngơ ngác há hốc mồm.

"Tất cả đều ở đây học cả."

"Chúng ta đều ở chỗ này nhìn thấy hết." 

Bên ngoài huyên náo, đám Hắc Giáp vệ không quát mắng cũng không xấu hổ, chuyên chú tầm mắt quét qua những người ở đây, sau đó chỉ chỉ chỏ chỏ vào bức tranh vẽ ở cuốn sách cho tên cầm đầu.

"Các ngươi rốt cuộc làm gì?"

"Các ngươi làm sao có chân dung của chúng ta?" 

"Các ngươi dựa vào cái gì cất giấu chân dung của chúng ta?"

Các thiếu niên không sợ hãi xông lên trước cũng nhìn thấy tập sách trong tay tên Hắc Giáp vệ. Nhất thời kinh ngạc tức giận chất vấn, tên cầm đầu Hắc Giáp vệ hiển nhiên không trả lời vấn đề này, xoay người muốn rời đi, bên đường ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập truyền tới cùng tiếng kêu la.

"Không xong rồi, không xong rồi, Thanh Hà tiên sinh chết rồi, Thanh Hà tiên sinh chết rồi!" 

Đây là một tiểu nhị trong quán, không biết là bị sợ hãi hay là chạy quá nhanh nên mặt đỏ tới mang tai lảo đảo đứng không vững thở dốc, đụng vào đám người.

"Thanh Hà tiên sinh chết rồi." Hắn đỡ khung cửa rồi ngã nhào trên đất, dùng hết khí lực.

Người trong tiền đường hay tin xong liền chết lặng. 

"Trời ạ!"

Thanh âm cất cao vang dội, người trong nội đường trong nháy mắt sôi trào, các thiếu niên cùng phóng ra ngoài như điên, đến nỗi đụng phải đám Hắc Giáp vệ đang đứng ở cửa.

Vị nho sư đang ngồi kia cũng đứng lên, vẻ mặt không thể tin: "Thanh Hà tiên sinh? Làm sao có thể!" Trong tay nắm cuốn sách thánh nhân rơi xuống lúc nào mà không biết, lảo đảo bước đi ra ngoài, trong miệng vẫn lẩm bẩm không thể nào, không thể nào. 

Người ngoài cửa cũng đang rất hỗn loạn.

"Trời ạ, Thanh Hà tiên sinh!"

Người có học trên thiên hạ này đều biết Thanh Hà tiên sinh mà người không đi học đa số cũng đều biết. 

"Chết như thế nào? Không nghe nói bị bệnh gì cả?"

"Không thể nào bị bệnh, ngài ấy còn đang là chủ khảo của kỳ thi hội mà!"

"Mau đi xem một chút!" 

Trong chốc lát trên đường dòng người tuôn trào, dưới sự dẫn đầu của đám thiếu niên chạy như điên ở phía trước tiền đường giống như thủy triều vào tháng tám, chớp mắt người trong tiền đường chỉ còn lại đám Hắc Giáp vệ, nhìn qua có chút vắng vẻ cô tịch.

Lúc này tất cả đường phố trên kinh thành đều là như vậy, trai gái già trẻ chạy loạn, hàng quán đến giờ đóng cửa cũng không để ý tới, gian hàng bán rong ven đường cũng gánh thúng chạy theo.

"Thanh Hà tiên sinh sao?" 

"Là nhảy lầu đấy! Nhảy lầu đấy!"

"Trời đất ơi!"

"Thanh Hà tiên sinh chết rồi! Thanh Hà tiên sinh chết rồi!" 

Tiếng la hét của dòng người từ bốn phương tám hướng ùa về Vọng Tinh lâu, ồn ào huyên náo tiếng khóc ngất trời, Vọng Tinh lâu cao chót vót cũng gần như muốn sụp đổ, khiến cho mọi người chút kinh hồn bạt vía…

Ở bên trong phòng, Tề Tu đi qua đi lại bỗng dừng lại đưa tay đập mạnh xuống bàn một cái: "Còn không mau mang thi thể đi."

Sau lưng tùy tùng thấp giọng nói: "Đại nhân, không mang đi được." 

Còn có người mà Hắc Giáp vệ không mang đi được sao?

"Đại nhân, quá nhiều người, nếu thật sự muốn mang đi vậy e rằng sẽ làm bị thương rất nhiều người." Tùy tùng nói.

Tề Tu đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, dòng người ào ào ùn tới nhưng lại chừa ra một khoảng trống ngay trước cửa Tinh Vọng lâu, giống như thủy triều không cách nào chạm đến đỉnh cao, đỉnh cao như có một bông hoa đỏ rực nở rộ, trên đó có một người đang nằm. 

Người đó không biết đã được ai cởi quần áo ra đắp lên, một lão nô bộc quỳ ở một bên dập đầu đau khổ, mấy nam nhân mặc trang phục giống như đại phu ở một bên ôm hộp thuốc đứng ngẩn ngơ, còn có mấy nam nhân ở bên cạnh quơ hai tay hét to cái gì, còn những người khác không biết do ai dẫn đầu liền đưa tay khoác lên vai nhau, vây hiện trường lại, người như tường một tầng tiếp một tầng, ngăn dòng người như thủy triều lại.

Muốn mang thi thể này đi, chỉ có thể xuyên qua tường người, nếu như là ngày thường thì tường người này muốn đi qua cũng không có khó khăn gì nhưng bây giờ…

"Không thể nào là trượt chân ngã xuống được!" 

"Vọng Tinh lâu cho tới bây giờ không có ai ngã xuống dưới cả!"

"Tiên sinh là bị hại chết! Bị hại chết!"

"Là ai? Là ai?" 

Nghe thấy những thanh âm dồn dập này, sắc mặt Tề Tu càng thêm khó coi.

"Đại nhân, bây giờ quần chúng kích động, không thể hành động thiếu suy nghĩ được." Tùy tùng thấp giọng nói, ngẩng đầu lên trong mắt mấy phần bất an.

Tề Tu lần nữa hung hãn đập vào khung cửa sổ một cái mắng một tiếng mẹ, sao lại biến thành như vậy? 

…..

Chính là như vậy, chết như vậy mới đủ ý nghĩa. Trong ngục nỗi bi thương không người nào hiểu rõ nào có tiếng vang lẫy lừng như người phía trước.

Nếu như sớm muộn đều phải chết thì cũng phải chết một cách có giá trị. 

Giữa dòng người cuồn cuộn có một nam nhân mặc lam bào tựa vào góc tường, vẻ mặt nghiêm túc nặng nề, nheo mắt lại lộ rõ nhiều bất mãn, cũng tương đối rồi, tin đồn truyền ra gần hết bốn phía. Bây giờ đừng nói là bắt học trò của Thanh Hà tiên sinh, mà ngay cả việc mang thi thể của Thanh Hà tiên sinh đi cũng lập tức có thể dẫn tới bạo loạn.

Người có học trong thiên hạ cũng phải loạn rồi.

Nam nhân mặc lam bào sửa sang lại khăn che đầu, một lần nữa nhìn lại bức tường người ngăn trước lầu, phất tay áo xoay người đi ra ngoài. 

……

"Con mẹ nó!"

Tống Nguyên bên trong phủ Tần Đàm Công cũng bật thốt lên mắng mẹ. 

"Tề đại nhân… Tề đại nhân tại sao… Thanh Hà tiên sinh làm sao lại chết vậy?"

Mặc dù Tề Tu không có ở trước mặt nhưng có thể thấy rằng sự kính sợ với quan văn người có học, Tống Nguyên vẫn là không trực tiếp mắng thẳng Tề Tu đại nhân làm việc như thế nào.

"Lần này phiền toái rồi đây." Hắn nói, nhìn về phía Tần Đàm Công: "Còn chưa thẩm tra nữa, so với cái tên Phòng Lãm kia kết quả còn tệ hơn." 

Phiền toái có thể không chỉ là cái này, những quan viên khác cau mày, biểu hiện âm trầm. Thanh Hà tiên sinh không phải là người bình thường, cũng không phải là loại quan viên như Phòng Lãm. Hắn là đại nho của thời này, chưa nói đến việc đồng môn của hắn ở khắp thiên hạ, học trò của hắn cũng ở khắp thiên hạ, bây giờ lại là chủ khảo kì thi hội. Người có học trong thiên hạ đều để mắt đến, giờ lại đột nhiên chết, chết ở nơi không một bóng người thì cũng thôi đi, đằng này cứ phải chết ngay trước mặt người, phố phường náo nhiệt, lại là nhảy lầu…

Không cần nghĩ cũng biết sẽ gây ra trận phong ba lớn như thế nào, huống chi còn có nhiều quan viên như vậy đang đưa mắt lăm le chờ đợi đổ dầu vào lửa, lần này nhất định phải cắn xé Tần Đàm Công một miếng thịt, thật hung hãn, thật trí mạng…

Cái tên Tề Tu! Làm việc quá xui xẻo đi! 

"Tề Tu nói thế nào? Hắn bây giờ muốn bắt ai?" Tần Đàm Công một mực yên lặng nghe bọn họ nói bỗng đột nhiên mở miệng.

Thuộc hạ quỳ dưới đất ngẩng đầu đáp: "Tề đại nhân nói Thanh Hà tiên sinh nhất định là nhìn thấy người nào đó mới đột nhiên tự sát để cảnh báo, trước mắt chủ yếu là điều tra học sinh của Thanh Hà tiên sinh, vào giờ phút đó đang ở đâu, lúc chuyện xảy ra đang làm những gì."

"Lúc này còn bắt người nữa là không được đâu." Một quan viên nói. 

Tần Đàm Công giơ tay lên vẫy vẫy, nói: "Chỉ cần hợp tình hợp lý thì không có gì là không thể bắt." Nhìn về phía người đi tới: "Tra tới đâu rồi?"

......

Cửa sổ Vọng Tinh lâu đùng một cái bị đóng lại, ngăn cách với tiếng ồn ào than khóc bên ngoài, không khí trong phòng dường như cũng tràn đầy, Tề Tu khẽ thở ra một hơi dài. 

"Tra ra thế nào rồi?" Hắn nhìn đám Hắc Giáp vệ trước mặt hỏi.

Hắc Giáp vệ mở xấp giấy thật dài trong tay ra, tập sách trên đó có tranh chân dung, cũng có cả tên họ.

"Chúng ta chia ra điều tra khắp thành, không phân biệt là già trẻ trước sau, chỉ cần từng xưng là học sinh đi học dưới môn hạ của Lâm Việt, ở kinh thành có một trăm hai mươi tám người." 

"Trước mắt sáu mươi tám người đều không có khả nghi, người còn lại ở trong kinh sau khi tra hỏi có người trước ngày hôm nay đều đã xuất thành không có ở nhà, có người hôm nay ra ngoài không ở nhà, trong đó ra ngoài thành hai mươi người, ở trong kinh thành có hai mươi ba người, hướng đi đều đang được điều tra, trừ những số này ra những người còn lại chẳng biết đi đâu."

Ánh mắt Tề Tu sắc bén nhìn tới, đưa tay: "Đưa danh sách chẳng biết đi đâu cho ta xem."

Đám Hắc Giáp vệ đưa danh sách qua, từ lúc dấu vết Đoàn Sơn để lại, Tần Đàm Công an bài tay chân sắp xếp cho người giao thiệp với Thanh Hà tiên sinh, quan hệ của đám học sinh trong thời gian ngắn ngủi hình như chưa được tường tận nhưng lúc này cũng coi là có phạm vi để điều tra. 

Tề Tu nhận lấy lướt nhìn, chợt thấy một cái tên bèn dừng lại.

"Cái này…  Trường An phủ Tiết Thanh cũng chẳng biết đi đâu?" Hắn nói, mắt nheo lại, ngón tay chỉ ở trên đó, bên cạnh danh tự này có bức chân dung.

Đây là bức chân dung do bên cao thủ chuyên môn của hình bộ phác họa, nét vẽ đơn giản nhưng có thể thấy thiếu niên này rất thanh tú. 

…..

Xuân Hiểu giơ tay lên xoa nhẹ gương mặt của thiếu niên ngay trước mắt.

Thiếu niên lui người về sau, nhanh một bước lấy tay lau gạt đi những giọt nước mắt còn sót lại, nói: "Thật trùng hợp quá, lại gặp phải ngươi." Khẽ mỉm cười. 

Trong phòng không có thắp sáng đèn, bóng đêm bao phủ khắp nơi, đập vào mắt mơ màng, bọn họ đã tách ra, không áp mặt ôm nhau nữa nhưng vẫn ngồi rất gần, Xuân Hiểu có thể thấy cả gương mặt của thiếu niên.

Nước mắt đã khô, khóe mắt cũng bớt đỏ, vẻ mặt bình tĩnh nơi bóng tối mịt mờ, cười nhẹ một tiếng, văn nhã thanh tú, đã lâu không gặp, vẫn như lúc trước tao nhã lễ phép như vậy.

Xuân Hiểu nói: "Tiết Thanh, không sao hết, ngươi buồn thêm chút nữa đi." 

Tiết Thanh lắc đầu một cái: "Không được đâu."