Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 195: Nổi lên



Tiếng bịch bịch ở trong phòng vang lên quanh quẩn.

"Công gia, tiểu nhân vạn lần đáng chết, tiểu nhân tội đáng muôn chết".

Tống Nguyên quỳ trên mặt đất khấu đầu mấy cái, trên trán máu chảy một mảnh, vẫn không ngừng. 

Đám người Tề Tu đứng ở phía sau hắn sắc mặt so với Tống Nguyên không khá hơn là bao, bọn họ mặc dù không có tự thân động thủ nhưng vẫn luôn chứng kiến từ đầu đến cuối, lúng túng hoảng sợ, sợ hãi, xấu hổ.

"Công gia, chúng ta có tội", bọn họ vội phất quần áo quỳ xuống nói.

Tần Đàm Công vỗ vỗ lên móng bạch hổ trên tay vịn nói: "Phòng Lãm, người này cũng không có gì quá quan trọng, Vương tướng gia lần này cũng là lập được công". 

Nghe hắn nói như vậy, Tống Nguyên khấu đầu còn vội vàng hơn, đám người Tề Tu cũng cúi người trên đất.

"Các ngươi trước hết cũng không cần tranh nhau nhận tội, Phòng Lãm này có thật hữu dụng hay không còn chưa biết chắc". Tần Đàm Công nói: "Vương tướng gia nói là Trần tướng gia đối nghịch với ta, cũng đã quên chính bản thân hắn cũng đang đối nghịch ta, các ngươi nói lại cho ta nghe tất cả mọi chuyện xảy ra." Tầm mắt lướt nhìn xung quanh phòng, ngoài đám người Tống Nguyên, Tề Tu, chứng kiến chuyện này còn có toàn bộ những ngục tốt, ánh mắt Tần Đàm Công rơi trên người Tống Nguyên đang khấu đầu: "Tống đại nhân, ngươi nói trước đi".

...

Từ lúc nhận được tin tức của Vương Liệt Dương đến khi biết Phòng Lãm đã chết thời gian rất ngắn ngủi, mười mấy người trong phòng thay nhau nói một lần cũng không có bao lâu.

"Chúng ta thật không có thẩm vấn cái gì, là Phòng Lãm chủ động nói muốn gặp Công gia có bí mật muốn nói..."

"Phòng Lãm này chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, thật sự chúng ta cũng không tin lời của hắn lắm... nên quyết định tra hỏi trước một chút..." 

"Lúc đầy chúng ta đều có mặt ở đó... Phòng Lãm miệng cứng rắn vô cùng, chính là không chịu nói..."

“Thạch Khánh Đường của hàn lâm viện đã náo loạn tới đây, có tin tức báo tới là Trần Thịnh cũng đã xuất thủ rồi... Chúng ta không dám trì hoãn nhiều..."

"Bản thân ta không nghĩ nhiều như vậy, ta mặc kệ hắn là cái gì Thạch Khánh Đường, cho dù chính Trần Thịnh tới cũng đừng mơ bước vào cửa lớn hình bộ ta... Ta liền nghĩ phải cho một bài học, trước kia có Đoàn Sơn còn để cho Hoàng Y có khe hở chui vào, hiện tại không có Đoàn Sơn, ta không dám để cho bất cứ kẻ nào có thể đến bên cạnh Công gia ngài... Ít nhất cũng phải hỏi ra được một vài sự thật... Ai ngờ..." 

Mỗi người sau khi nói xong còn có thể căn cứ lời của người khác để tiến hành bổ sung cùng giải thích, Tống Nguyên đương nhiên là nói nhiều nhất, dù sao người kia cũng chết trong tay hắn.

Nói đến đây, Tống Nguyên lại nức nở lần nữa.

"Nếu Đoàn Sơn vẫn còn cũng sẽ không thất thủ đánh chết người". 

Ở trong tay Đoàn Sơn, người khác cho dù muốn chết cũng không được, chính là Diêm Vương gia kéo lại một chân, hắn cũng có thể bắt được một chân khác giữ không cho ngươi đi.

Một ngục tốt bên cạnh chân chừ chốc lát nói: "Thứ Tống đại nhân tiện tay cầm chính là hình cụ của Đoàn đại nhân, đinh gỗ chùy, hình cụ của Đoàn đại nhân cũng rất lợi hại, phân tấc cực kỳ khó nắm giữ, chúng ta tiếp xúc hằng ngày cũng không dễ gì dùng được, còn Phòng Lãm kia cũng thật quá yếu...", ở trong tay bọn họ ngay cả ba lần roi cũng không chịu được.

Tần Đàm Công cười cười nói: "Hắn xuất thân là một người đọc sách, theo đuổi trong sách tự có hoàng kim ốc (*), làm sao chịu được loại đau khổ da thịt này". 

Tề Tu cúi người dập đầu nói: "Là chúng ta tra hỏi không tốt, làm hư đại sự".

Những người khác cũng dập đầu, Tống Nguyên lại càng dập đầu mạnh hơn: "Ta đáng chết, ta đáng chết".

Tần Đàm Công vẫn im lặng, lúc này ừ một tiếng nói: "Các ngươi không phải là đã hỏi được rồi sao?" 

Mọi người ở chỗ này đều ngẩn người, ngẩng đầu dừng lại việc tạ tội.

Tống Nguyên nói: "Vâng, Phòng Lãm trước khi chết có nói một câu".

Tề Tu giành nói: "Hắn nói học sinh của Thanh Hà tiên sinh, nhưng những lời này, không biết có ý gì? Học sinh của hắn cũng có đồng đảng sao?" 

Tống Nguyên vỗ đất nói: "Không phải vậy, hắn không phải là có ý này". Vẻ mặt kích động, người quỳ về phía trước mấy bước, cười ha ha kêu lên: "Ta biết rồi! Ta biết rồi! Biết hắn nói điều gì rồi!"

Điên rồi sao? Bọn người Tề Tu nhìn về phía hắn, nói cái gì?

"Các ngươi đã quên sao? Bí mật mà Phòng Lãm muốn nói cùng Công gia có liên qua đến bí mật về đế cơ". Tống Nguyên nói: "Vậy câu hắn nói, học sinh của Thanh Hà tiên sinh, dĩ nhiên là có liên quan đến đế cơ rồi". 

Đúng, không sai, chính xác là như vậy, đám người Tề Tu cũng chợt hiểu ra.

"Điều này so với những việc Đoàn Sơn tra được càng tiến thêm một bước, vậy có thể xác minh được Đoàn Sơn đang tra xét chuyện gì, thâm chí có thể nói... Đế cơ đang ở bên trong nhóm học sinh của Thanh Hà tiên sinh, hoặc chính là học sinh của hắn". Tống Nguyên nói.

Học sinh của Thanh Hà tiên sinh? Vậy cũng có thể... 

Tống Nguyên hung hăng dập đầu lia lịa: "Đều tại ta, bằng không hắn có thể nói ra tên", dứt lời vừa quỳ vừa đi đến bên chân Tần Đàm Công: "Công gia, Công gia, xin Công gia cho phép ta dẫn người bắt học sinh của Thanh Hà tiên sinh, cho dù là nam sinh hay nữ sinh, cho dù là năm nay bao nhiêu ruổi, chỉ cần tuổi bọn họ xấp xỉ, nhất định không buông tha".

Tần Đàm Công nói: "Đây chẳng phải cũng làm chuyện giống Tông Chu sao?" Cười cười: "Đây cũng không phải là lý do để thái hậu chọn người hầu, người đọc sách trong thiên hạ sẽ tạo phản".

Muốn bắt không phải là bọn nữ tử, mà là người đọc sách, là sĩ tộc. 

Tề Tu trợn mắt nhìn Tống Nguyên một cái: "Không thể làm việc lỗ mãng", nhìn về phía Tần Đàm Công: "Công gia, lời Phòng Lãm nói hẳn là có thể tin, đế cơ nhất định là ở bên cạnh Thanh Hà tiên sinh, nếu không vì sao lúc Đoàn Sơn tra được Thanh Hà tiên sinh liền bị bọn họ giết người giệt khẩu.

Tống Nguyên nói: "Còn chờ cái gì? Bắt thôi".

Tề Tu nói: "Làm sao bắt? Ngươi cho rằng ngươi mang người xông vào bắt loạn một trận là có thể sao? Bọn họ là kẻ ngu sao? Ngoan ngoãn chờ ngươi đi bắt? Đã sớm cao chạy xa bay rồi, nhiều năm như vậy nếu có thể bắt đã sớm bắt được, còn để cho ngươi ở đây hô to gọi nhỏ." Lời này không khách khí nhưng Tống Nguyên cũng đã quen. 

"Đều đã ở ngay trước mắt, chỉ còn việc đưa tay lên, ta không gấp thì làm sao đây", Tống Nguyên nói.

Tần Đàm Công nói: "Tề đại nhân nói rất đúng, chúng ta đã chờ nhiều năm như vậy rồi, cũng không cần chờ lâu hơn nữa" Tay vịn móng bạch hổ: "Chẳng qua hiện tại mọi thứ đã quá gần rồi, chúng ta lỗ mãng là không được".

Vậy phải như thế nào? Mọi người trong phòng nhìn Tần Đàm Công. 

Tần Đàm Công nói: "Nói cho Vương tướng gia, để báo đáp lại ta giúp hắn đổi lại chủ khảo".

Đổi lại chủ khảo? Chủ khảo hiện tại là Thanh Hà tiên sinh, ý này là... Mọi người quỳ trên đất cũng đã đứng lên, cả gian phòng trong nháy mắt như mây đen ngưng tụ.

"Các ngươi đi gặp Thanh Hà tiên sinh nói chuyện một chút", Tần Đàm Công nói. 

Mọi người trong phòng cũng đáp vâng một tiếng, bước chân ổn định, như cuồng phong hướng ra phía ngoài đánh tới.

...

"Tống đại nhân" 

Đám người Tống Nguyên đi ra khỏi phủ Tần Đàm Công không xa liền gặp được Thạch Khánh Đường cùng một đám quan viên lớn nhỏ của hàn lâm viện hùng hổ đi tới.

"Hình bộ các ngươi phải thả người".

Tống Nguyên không để vào mắt: "Hình bộ chúng ta từ lúc nào phải khai báo cùng người khác?" 

"Vậy có thể thông báo cho ta một tiếng chứ?" Trần Thịnh ở phía sau đi tới nói.

Tống Nguyên thay khuôn mặt tươi cười, xuống ngựa giơ tay lên thi lễ, nói: "Đương nhiên có thể" rồi thu lại nụ cười nói: "Phòng Lãm sợ tội đã tự vẫn".

Cả gì? Khung cảnh nơi này lập tức ngưng đọng lại. 

"Tống đại nhân, là sợ tội tự vẫn hay là tra tấn tới chết, đại lý tự muốn sau khi điều tra rõ mới có thể định luận", ánh mắt Trần Thịnh yên tĩnh nói.

Đám người xung quanh cũng lấy lại tinh thần, giống như nước nóng sôi trào.

Tống Nguyên không có chút sợ hãi nào, phi thân lên ngựa: "Muốn tra cứ tra, bổn quan hiện tại còn phải đi bắt đồng phạm theo lời khai của Phòng Lãm, đừng vội ngăn trở quan sai". 

Quan binh trước sau vội theo lên ngựa cùng, đao trong tay chưa thẳng vào những người đang chặn đường.

Bắt đồng phạm? Lại còn muốn bắt người? Bắt người nào, mọi người kinh ngạc nhường đường, nhìn Tống Nguyên mang người chạy như điên như mãnh hổ xuống núi.

"Chuyện gì đang xảy ra?" 

"Bắt người nào?"

"Vu cáo lung tung thôi".

Nửa kinh thành cũng bị phát động rồi. 

...

"Thanh Hà tiên sinh?"

Phủ đệ của Vương Liệt Dương vẫn yên tĩnh như cũ, nghe được giọng người vừa tới… Vương Liệt Dương buông chén trà trong tay xuống. 

"Nói như vậy thật sự là người của Trần tướng gia sao".

Người kia gật đầu nói: "Chắc vậy, như vậy cũng tốt, tướng gia vốn đề phòng hắn, hiện tại không cần chúng ta ra tay, bọn Tống Nguyên cũng ra tay trước, Trần Thịnh mơ tưởng làm loạn trên đầu chúng ta, cứ để cho mấy con chó tranh mồi cắn nhau.

Vương Liệt Dương nói: "Không nên cười, hai phe đều là chó, hôm nay bọn họ cắn xé lẫn nhau, ngay mai có thể sẽ cắn được chúng ta, không nên cười trên nỗi đau của người khác, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ". 

Người kia thu lại nụ cười, đáp một tiếng đúng vậy, nghe Vương Liệt Dương nói một câu đáng thương.

"Nước mắt không ngừng rơi trước ngực, khóc cho mạng lão Vương không còn nữa..."

Ngâm nga tiểu khúc đi vào phía trong. 

...

"Không biết Tống Nguyên muốn bắt người nào?"

"Phòng Lãm thật sự đã khai rồi?" 

"Bây giờ phải làm sao?"

"Tống Nguyên hiện tại khiến cả thành tán loạn, cũng không nói vào nhà ai khiến cho lòng người bàng hoàng".

"Sai rồi, cho dù hắn bắt ai cũng không sao cả, mấu chốt nhất vẫn là thân phận của điện hạ". 

"Có tin tức hắn đang đi về phía điện hạ?"

"Người bên kia đã chuẩn bị sẵn sàng?"

So với sự yên tĩnh bên Vương Liệt Dương, bên Trần Thịnh lại ồn ào hơn rất nhiều, mấy người trong phòng hoặc ngồi hoặc đứng, ngồi thì bất an, đứng thì không yên, tranh chấp nghị luận hỗn loạn. 

"Không có khai ra điện hạ, yên tâm", Trần Thịnh đi tới nói.

Lời này khiến cho mọi người ở trong phòng thở ra một hơi.

"Hắn còn chưa kịp nói rõ thì đã chết rồi", Trần Thịnh nói tiếp: "Chỉ nói ra là học sinh của Thanh Hà tiên sinh". 

Học sinh! Tim mọi người nhất thời bị bóp chặt, điều này cũng không ổn nha.

"Đúng là không ổn nên bọn họ muốn động thủ bắt Thanh Hà tiên sinh", Trần Thịnh nói: "Tống Nguyên chỉ là ngụy trang, Tề Tu đã dẫn theo người đi bắt rồi".

Bên trong phòng ngưng trệ một khắc. 

"Đây là bọn họ muốn từ trong miệng Thanh Hà tiên sinh ép khai ra điện hạ". Khang Đại nói: "Cái này..."

"Nếu như là Thanh Hà tiên sinh thì có thể yên tâm", Nhuận Trạch tiên sinh vẫn ngồi như vậy mà tiếp lời: "Thanh Hà tiên sinh không giống như Phòng Lãm".

Đúng vậy, Thanh Hà tiên sinh khí khái ngút ngàn, cũng không dễ dàng bị cạy miệng như cái tên Phòng Lãm kia, trong lòng mọi người yên tâm một chút, chỉ là nếu như để bị bắt... 

"Thanh Hà tiên sinh bị bắt cũng là chuyện tốt", Nhuận Trạch tiên sinh lại nói.

Chuyện tốt? Có người trong phòng nhìn về phía hắn.

Nhuận Trạch tiên sinh nói: "Hắn nay đã bại lộ, bị Tần Đàm Công nhìn chằm chàm vào. Động thủ lúc này đối với chúng ta mà nói chính là một nhát dao chặt đứt quan hệ, sẽ không dính líu đến chúng ta nữa, còn Thanh Hà tiên sinh cũng sẽ lập tức hiểu được chính mình đã bị lộ, nhất là khi bị tra hỏi chuyện về học sinh của mình, hắn không có lựa chọn nào tốt hơn là chặt đứt". 

Thanh Hà tiên sinh tuyệt đối sẽ không để cho mình liên lụy đến đế cơ điện hạ.

Cái gọi là chặt đứt, tất nhiên chính là từ bỏ tính mạng, chỉ có người chết mới có thể chặt đứt vĩnh viễn nhất.

"Như vậy tuyến Thanh Hà tiên sinh hoàn toàn kết thúc", Nhuận Trạch tiên sinh nói: "Cái này tương đương với việc cánh tay trúng độc, mặc dù rất đau nhưng chặt đứt cũng có chỗ tốt". 

Đúng vậy, có người trong phòng gật đầu, còn lặng lẽ thở ra một hơi.

"Chỉ là, hiện tại Thanh Hà tiên sinh đang ở đâu?" Khang Đại hỏi: "Chúng ta lâu rồi cũng không gặp gỡ hắn".

Thạch Khánh Đường bấm ngón tay tính toán: "Hôm nay hẳn là thời gian đi Vọng Tinh lâu". 

Vọng Tinh lâu là một lầu tra trong thành, bọn họ có giao hẹn mỗi tháng sẽ có một ngày gặp nhau tại đó để trao đổi một chút tin tức. Chỉ là bởi vì Thanh Hà tiên sinh đã bị Đoàn Sơn tra ra, bọn Trần Thịnh liền cắt đứt quan hệ cùng Thanh Hà tiên sinh. Nếu như đã cắt đứt liên hệ thì dĩ nhiên bọn họ sẽ không đến Vọng Tinh lâu, còn Thanh Hà tiên sinh không biết điều này nên hắn vẫn đúng hẹn mà đến.

"Nói vậy hiện tại Thanh Hà tiên sinh đã đến", Trần Thịnh nói: "Tề Tu hẳn cũng đã dẫn người đến rồi." Người ở phía sau cũng không nói ra.

Dù vậy, mọi người đều hiểu rõ, trong phòng yên lặng một khắc. 

"Chuyện này, trước sau gì rồi cũng ta cũng phải gặp nên không cần quá bi thương". Trần Thịnh nói: "Phòng Lãm đã chết, Lâm Việt bị bắt, Tần Đàm Công tham gia vào chuyện này, chúng ta đương nhiên cũng không thể bỏ qua cho hắn, mọi người đi lo việc của mình đi".

Mọi người trong phòng đáp ứng một câu, bước chân hỗn độn hướng ra ngoài tản đi.

...

Một đội nhân mã phóng như bay từ trong ngõ hẻm xông ra khiến cho Khang Đại thiếu chút nữa bị đâm vào, hắn không khỏi tức giận mắng hai câu.

"Hình bộ bắt người ư"

"Đừng nhiều lời, cẩn thận bị bắt". 

Người đi đường bên cạnh có ý tốt nhắc nhở.

"Còn vương pháp hay không! Kỳ cục!" Khang Đại tức giận phất tay áo.

Nhìn cách ăn mặc như là một vị quan, người đi đường bên cạnh bĩu môi không để ý đến nữa, tiếp tục cúi đầu bàn chuyện xảy ra, người nào lại xui xẻo như vậy, tin tức kinh thành linh thông, một lát sau liền có tin tức truyền ra, thật thật giả giả không biết đâu là đúng sai. 

Khang Đại không có tâm tình nghe những chuyện phiếm này của bọn họ, mượn cớ mắng vài câu phát tiết, có người ở phía sau gọi hắn.

"Ấy, tế tửu đại nhân".

Khang Đại quay đầu lại, mỉm cười chắp tay với người kia: "Nhuận Trạch tiên sinh, đã lâu không gặp". 

Hai ngươi bên cạnh làm như vô tình gặp mặt, dáng dấp điệu bộ tỏ ra vui mừng, chốc lát liền dẫn nhau đi, hoặc là uống rượu, hoặc là uống trà, đây là chuyện thường gặp ở trên đường.

Nam nhân mặc lam bào Nhuận Trạch tiên sinh thấp giọng nói: "Có chuyện ta nói sai rồi, hắn không thể bị dẫn đi".

Hắn là ai, Khang Đại tự nhiên hiểu được, trong lòng nhảy lên một cái, thấp giọng hỏi: "Vì sao, là lo lắng hắn không chịu nổi hình phạt bức cung sao? Đoàn Sơn đã mất..." 

Nhuận Trạch tiên sinh nói: "Không phải, không phải vì chuyện này, ta rất yên tâm đối với hắn". Trầm ngâm một khắc: "Ta đang nghĩ làm sao để tốt nhất đối với chúng ta".

Chuyện cũng đã đến mức này, bọn họ còn có cái gì có thể tốt đây? Không chuyển biến xấu hơn là cảm ơn trời đất rồi, Khang Đại nói: "Vậy phải làm sao?"

Nhuận Trạch tiên sinh ghé tai hắn nói nhỏ hai câu, sắc mặt Khang Đại tái đi, thất thanh nói: "Cái này quá nguy hiểm". 

Vẻ mặt Nhuận Trạch tiên sinh nặng nề: "Nơi nào mà không nguy hiểm? Tìm đường sống trong đường chết".

Sắc mặt Khang Đại biến hóa khôn lường.

Nhuận Trạch tiên sinh nhìn về một hướng, sau giờ ngọ trên đường cái truyền đến một tiếng động lớn xôn xao, Tống Nguyên mang theo quan binh hình bộ gây nhiễu loạn cũng không ảnh hưởng đến sự nhộn nhịp của phố xá... Người không bắt, nhà cũng không lục soát, đầu không có chém, đối với dân chúng mà nói là quá không thú vị rồi. 

"Không có bao nhiêu thời gian", hắn chậm rãi nói, nheo mắt lại, trong đám người qua lại không dứt dường như loáng thoáng nhìn thấy một đội nhân mã dừng lại ở trước một gian trà lâu.