Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 191: Dụng tâm



Trong phòng bỗng yên tĩnh, Tống Nguyên hiển nhiên rất bất ngờ.

“Nhưng sức khỏe mẹ con không được tốt”, hắn chau mày nói.

Tống Anh nói: “Cha, được hay không được hãy nghe đại phu nói”. 

Ánh mắt Tống Nguyên chợt bừng sáng, đúng rồi, còn có đại phu nữa: “Cha đi mời đại phu tới” rồi quay lưng đi mất.

Tống Anh xoa bóp chân tay cho Tống phu nhân: “Mẹ, chúng ta nghe lời đại phu, mẹ đừng lo”.

Tống phu nhân nhắm mắt, nước mắt vẫn tuôn rơi, đại phu tất nhiên sẽ nghe lời Tống Nguyên. 

...

"Bệnh của phu nhân quả thật đã đỡ rất nhiều nhưng tình trạng bệnh khởi sắc chậm, cần dành nhiều thời gian tĩnh dưỡng, không nên vận động quá mạnh”.

“Đúng vậy, phu nhân hồi phục nhanh, chỉ cần tĩnh dưỡng thêm vài ngày, không chừng có thể vào thành được rồi”. 

Các vị đại phu có mặt trong phòng cũng nhẹ nhàng lên tiếng khuyên bảo.

Tống Nguyên ở bên vẻ mặt căng thẳng nói: “Không phải là không cho nàng vào thành, mà vì bây giờ vào không thích hợp”.

Tống phu nhân quay mặt vào trong, nước mắt đã ngừng rơi, dường như lại rơi vào hôn mê. Tống Anh trước giờ vẫn bên cạnh Tống phu nhân, nghe đến đây liền cười nói: “Cha, con muốn mời đại phu tới không phải là vì ý này” rồi nàng nhìn về phía các vị đại phu: “Ta muốn các vị tìm cách để đưa được mẹ ta bình an vô sự vào thành”. 

Tống Nguyên ngẩn người, còn các vị đại phu thì trao đổi ánh mắt với nhau.

Tống Anh ngồi bên giường, tiếp tục nói: “Nhớ khi đó, nhờ có thái hậu  nương nương ưu ái ban cho hành cung là vì để mẹ ta dưỡng bệnh. Dương đại phu ngài cũng từng nói, bệnh mẹ ta bảy phần là nhờ tĩnh dưỡng, cần tâm an, giờ mẹ không muốn ở lại đây nữa, ở đây tâm bà ấy sẽ không yên nên nơi này không thích hợp để dưỡng bệnh nữa", câu này là nàng nói với Dương Tĩnh Xương đang đứng phía sau.

Dương Tĩnh Xương do dự một lát, rồi gật đầu tiếp lời: “Môi trường dưỡng bệnh là một phần, tâm bệnh cũng là một phần”. 

Tống Anh nói: “Mẹ ta bây giờ muốn được vào thành nên chỉ có thể nhờ các vị nghĩ cách để mẹ có thể bình an vô được thành, không ảnh hưởng đến sức khỏe”.

Điều này không giống với những gì Tống Nguyên nói với họ. Các đại phu nhìn nhau nhưng vẻ mặt không có vẻ do dự, nghi ngờ. Người ngoài có thể không biết nhưng đối với các vị đại phu quen thuộc của Tống gia, trong lòng họ đều hiểu rõ, trong nhà này, Tống Anh là người có tiếng nói nhất.

Quả nhiên Tống Nguyên chỉ do dự hỏi nhưng không hề phản bác lời nói của Tống Anh. 

Tống Anh nói: “Chỉ cần mẹ ta khỏe lên, làm cách nào cũng được”

Dương Tĩnh Xương và các đại phu khác lại quay qua nhìn nhau, trao đổi ý qua ánh mắt rồi hắn bước lên một bước nói: “Thân thể phu nhân đang suy nhược, theo lý mà nói không thích hợp di chuyển đổi chỗ ở. Nhưng sự buồn phiền trong lòng phu nhân lại không có lợi cho việc hồi phục sức khỏe, chúng ta sẽ trao đổi với nhau về đơn thuốc, hi vọng có thể giảm bớt thương thế của phu nhân trong khi di chuyển”.

Vẻ mặt Tống Anh giãn ra một nụ cười: “Các vị vất vả rồi.” 

Các đại phu lần lượt lùi ra, trong phòng trở lại yên tĩnh, Tống Nguyên nhẹ thở dài: “Như vậy không sao phải không con?”

Tống Anh đứng dậy nói: “Cha, trước đây chúng ta ở đây là vì để mẹ dưỡng bệnh, hai là vì sự an toàn. Bây giờ trở về nội thành, về nhà chúng ta, mẹ có thể dưỡng bệnh tốt hơn. Hơn nữa con tin nơi nào có cha, nơi đó mẹ sẽ cảm thấy an toàn”, nàng lắc nhẹ cánh tay của Tống Nguyên cười cười nói: “Cha là lợi hại nhất.”

Tống Nguyên chỉ có thể nói được thôi rồi nhìn lại phía giường. Tống phu nhân vẫn đang chìm vào hôn mê. Tống Anh vỗ nhẹ tay cha, nháy mắt rồi đi về phía giường, khẽ khom người, nói: “Mẹ, chúng ta ăn chút gì đi? Tuyết tiên mà cha đặc biệt cho người tìm về đã đun xong rồi”. 

Tống phu nhân mặt quay vào trong, không động đậy. Tống Nguyên nắm chặt lấy bàn tay nương tử của mình đang buông thõng, vẻ mặt vừa buồn vừa bất lực. Trong phòng một mảnh yên tĩnh rồi Tống phu nhân khẽ cử động, mở mắt ra nhìn.

Tống Anh ánh mắt vui mừng, vừa hô gọi gia nhân, vừa đưa tay nhẹ nhàng nâng vai Tống phu nhân để bà quay được người lại.

"Mẹ lâu không về nhà, ở đó không thay đổi chút nào.” 

“Tuy mẹ không ở nhà nhưng cha vẫn quan tâm đến mọi thứ bày biện trong phòng mẹ.”

Nha hoàn nô bộc đi lại bận rộn trong phòng, người lấy khăn, người bưng đĩa nhưng vẫn rất quy củ. Tống Anh ngồi bên giường, chầm chậm bón canh cho Tống phu nhân, vừa cười vừa nói.

Tống Nguyên đứng ở một bên im lặng không tiếng động. 

...

Các đại phu rất nhanh chóng đã có được phương thuốc tốt nhất. Tống Anh hỏi kỹ tỉ mỉ sau đó liền quyết định ba ngày sau sẽ hồi kinh. Tống Nguyên cũng không phản đối nữa mà nhanh chóng đi chuẩn bị. Bên này, Tống Anh chăm sóc Tống phu nhân uống thuốc, vừa dỗ dành Tống Hổ Tử ăn cơm. Nàng chăm sóc hai người ăn uống ngủ nghỉ xong xuôi thì trời cũng đã chuyển màu.

Đại phu Dương Tĩnh Xương trực đêm hôm nay có mặt ở đó nhìn thấy cảnh này liền thở dài. 

“Dương đại phu ngài muốn nói điều gì?” Tống Anh nói, vừa đi tới gian ngoài, đến bên một nha hoàn đang bưng chậu đồng rửa tay.

Dương Tĩnh Xương nói: “Lão phu hành y mấy chục năm nay, đã gặp qua vô số hiếu tử hiếu tôn chăm sóc bệnh nhân, Tống tiểu thư làm quả thật rất chu đáo”.

Tống Anh cười nói: “Không có gì, là tôi quen rồi.” 

Dương Tĩnh Xương nói: “Quen tay là một chuyện nhưng trong đây còn có tấm lòng của người. Tuy nói rằng phụng dưỡng cha mẹ chăm sóc em thơ là chuyện thiên kinh địa nghĩa nhưng trên thế gian này làm được trước sau như một là điều không hề dễ dàng”.

Tống Anh không phủ nhận, cũng không khiêm nhường nữa, chỉ cười nói: “Được Dương đại phu khen ngợi, ta vô cùng cảm kích.” Nàng lau khô tay xong, nha hoàn bưng chậu nước rời đi. Sau đó có hai nha hoàn vén rèm che lên, vài nha hoàn từ bên ngoài bưng đĩa thức ăn đi vào.

“Dương đại phu muốn dùng bữa nữa cùng ta không?” Tống Anh qua đó ngồi xuống hỏi. 

Dương Tĩnh Xương cáo từ, Tống Anh cũng không khách khí. Nàng vì vừa chăm sóc Tống phu nhân vừa chăm sóc Tống Hổ Tử không có ai giúp đỡ nên ba bữa một ngày không đúng giờ. Các món ăn khá đơn giản, có cá nấu đậu phụ, rau xào, canh đậu, một bát cơm. Tuy nhiên, dù nàng khó giấu vẻ mệt mỏi nhưng khi nữ tử ăn thì phải vô cùng điềm đạm, không được ăn quá nhanh.

Ăn xong xuôi, nàng rửa tay, súc miệng, có hai nha hoàn đứng bên cạnh cười hi hi kể chuyện.

“Tiểu thư, hôm nay trên đường náo nhiệt vô cùng...” 

“Bức tranh của Sấu Ông bị người ta đoạt lấy treo lên... Mọi người vây quanh xem...”

Tiếng rù rì kể lại câu chuyện mới lạ xảy ra trong thành.

“Tiểu thư có muốn vẽ tranh không ạ?” 

“Ta không vẽ, cuốn sách lần trước đọc vẫn chưa xong.”

Dương Tĩnh Xương đứng ở phòng ngoài, mắt khẽ nhìn xuống dưới chân, nghe nữ tử này nói chuyện từ lúc ăn cơm đến lúc nghe nha hoàn nói cười đến lúc đi đọc sách. Sau đó, ánh đèn trong phòng dần tối, nha hoàn chuẩn bị giường đệm, ông nhìn mọi việc có vẻ hỗn loạn nhưng lại thấy được sự quy củ và đúng giờ. Tuy ông đến đây thời gian chưa được lâu, chỉ khoảng một tháng nhưng có thể đoán được đây không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Đây là thói quen đã lâu. 

Nữ tử này chăm sóc mẹ và em hết mình. Tuy vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn gắng gượng. Trong quỹ thời gian có hạn, nàng vẫn làm những chuyện mà người bình thường vẫn làm, cố gắng chịu đựng, vô cùng nghiêm khắc với bản thân.

Một mình làm hết mọi chuyện, cũng giống như lúc trước Dương Tĩnh Xương khen ngợi nàng chiếu cố mẹ già bệnh nặng, chăm sóc em trai suy nhược không phải là quá lời. Nàng mỗi lần ăn cơm đều thưởng thức đủ màu sắc mùi vị, mỗi lần cùng bọn nha đầu nói đùa, đều có tò mò, có vui sướng, có không đồng tình, yên tĩnh học vẽ có nhớ, có suy tư, có chợt hiểu, thật lòng chân ý toàn tâm toàn ý không có chút nào lười biếng lấy lệ.

Dương Tĩnh Xương không nhịn được mà nghĩ đến bản thân, đừng nói trong cuộc đời ông, mà chỉ nói đến mấy tháng bôn ba chữa bệnh, vì quá mệt mỏi mà ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày, quá mệt mỏi nên ngủ sớm, quá vất vả nên không viết y án nữa, vì chán nên không xem sách y nữa... Còn nữ tử này thì quá nguyên tắc, giống như hòn đá, dường như không có thứ gì trên đời có thể làm nàng ấy nhiễu loạn. 

Bước chân nhẹ nhàng vang lên, Tống Anh bước về phía Dương Tĩnh Xương, nàng đã đổi y phục, tháo trâm cài tóc, đến thắp đèn rồi nghiêm túc nhìn thần sắc Dương đại phu, vừa sợ làm Tống Hổ Tử đang nói mơ tỉnh giấc, vừa nói nhỏ:

“Ở đây xin giao lại cho Dương đại phu”, nàng thấp giọng nói: “Có việc gì thì gọi ta.”

Dương Tĩnh Xương gật đầu nói: “Tiểu thư yên tâm, phu nhân đã đỡ nhiều rồi, buổi tối ngủ rất yên, người mau đi nghỉ ngơi đi, cả ngày hôm nay người chưa được nghỉ rồi.” 

Tống Anh cười nói: “Ta còn trẻ mà” rồi không nói nhiều nữa mà đi sang phòng bên cạnh.

Dương Tĩnh Xương nhìn nàng qua tấm rèm ngăn cách, nàng xoay nhẹ eo, ngáp một cái rồi nằm xuống giường. Hai nha hoàn ở bên cạnh thổi tắt đèn, trong phòng một mảng tĩnh mịch, bên ngoài yên ắng.

Đêm bên ngoài hành cung càng ngày càng tối dần, sự náo nhiệt ban ngày của kinh thành cũng không còn nữa nhưng không phải ai cũng chìm được vào giấc ngủ, nhất là người già. 

“Tuổi ta đã cao, ngủ ít nhưng nếu không ngủ được sức khỏe cũng giảm sút”, Vương Liệt Dương mặc áo ngủ ngồi trong ghế, khuôn mặt mang vẻ mệt mỏi nhìn nam tử đứng trước mặt: “Hi vọng tin tức ngươi sắp nói có giá trị đáng để đánh thức ta giờ này”.

Nam tử đang đứng dưới ánh đèn mờ ngẩng đầu lên.

“Tướng gia, lần trước người bảo thuộc hạ điều tra xem kì thi quân tử ở Huỳnh Sa Đạo có gì cổ quái, thuộc hạ đã tra ra rồi". Thần sắc hắn vừa kích động vừa phấn kích nén giọng nói.