Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 178: Định sẵn



Hôm nay hắn đi tới Thính Vũ lâu, có một số việc vốn dĩ đã được định sẵn.

Tiết Thanh này không giống như vẻ bề ngoài. Thời điểm Tông Chu chết, hắn cùng người tranh đấu bị thương ở cánh tay, chống gậy mà đi, lúc Phụ Tá Đắc Lực chết, hắn hộc máu tinh thần hao tổn, lại chống gậy trúc mà đi. Mỗi một lần án mạng xảy ra gần đó đều có sự xuất hiện của hắn, sự gầy yếu của hắn đã lừa gạt hết tất cả mọi người.

Hắn không phải gầy yếu, hắn có công phu rất lợi hại, hắn có thể là một trong những tên cao thủ lạ mặt thần bí của Ngũ Đố quân. Quả nhiên là chỗ nguy hiểm nhất thì có người nguy hiểm nhất. 

Còn nữa, một tên thư sinh có thể để cho Tế Tửu của Quốc Tử Giám cung kính nhượng bộ mời đi trước cũng không phải là một học sinh nghèo. Thân phận của hắn không phải bình thường, như vậy những người bên cạnh hắn cũng tất nhiên không phải bình thường, Ngũ Đố quân, Quách gia, Thanh Hà tiên sinh, Khang Đại… vân vân và còn nhiều hơn nữa. Hắn là một đường dây, thông qua hắn có thể giải quyết rất nhiều chuyện, rất nhiều người mà bọn họ muốn giải quyết.

Không cần đợi thêm nữa, chi bằng trong tối nay, nào là tế rượu nào là thi lễ, mấy ngày nay hắn tra xét cuối cùng cũng kết thúc rồi. Những thứ từng là trực giác đã có thể trở thành hành động, bây giờ rời khỏi Thính Vũ lâu đi gặp Tần Đàm Công bẩm báo tất cả sau đó bắt người.

Tiết Thanh, hắn hôm nay không thể ra khỏi Thính Vũ lâu được. 

Hoàng hôn tắt dần, bóng đêm buông xuống, tiểu nhị qua lại bên trong lầu nhiều hơn trước. Người thì đang thắp sáng đèn đuốc, kẻ thì kéo sân khấu biểu diễn ra, đám kỹ nữ ban ngày nghỉ ngơi đã đủ bây giờ cũng tốp ba tốp năm ăn diện trang điểm đi qua đi lại, dựa ngoài hành lang nói cười, chờ các khách nhân sắp đi tới, đèn đuốc trong Thính Vũ lâu được thắp sáng trưng.

Những thứ ồn ào này đối với Đoàn Sơn mà nói không có chút hấp dẫn nào, hắn cúi mặt đi về phía vườn trúc sau sân, đạp đá vụn dưới chân đi dọc theo con đường mòn trải đầy hoa ven đường rồi bước lên hành lang nhỏ, thân ảnh dưới bóng trúc đong đưa mờ ảo ở một nơi rực rỡ càng trở nên thoắt ẩn thoắt hiện.

"Đại nhân, tiền rượu của ngài…" Một thanh âm ở phía sau truyền tới. 

Đoàn Sơn quay đầu lại nhìn, thấy sân bên kia có người chạy tới.

.....

Sột soạt… tiếng cửa phòng bị kéo ra, bên trong phòng ánh đèn rọi xuống, tiếng nhạc ưu nhã cùng tiếng cười trầm ổn của các nam nhân trung niên từ tốn vang ra. 

Khang Đại đi tới.

"Ủa, Tiết Thanh đâu?" Một người đàn ông hỏi, nhìn về phía sau lưng Khang Đại, không hề có thiếu niên nào theo vào.

Chẳng lẽ thiếu niên kia xấu hổ không đến? Khoan nói có làm thơ hay không, có tới hay không đã là một tư thái rồi, không thể ở trước mặt trưởng bối sư tôn thất lễ được, Tưởng Hiển cũng nhìn qua. 

Khang Đại kéo cửa lên nói: "Đi nhà xí rồi."

Các nam nhân bên trong phòng ngớ người ra sau đó cùng cười.

"Gấp lắm sao?" 

"Khang đại nhân ngươi có phải dọa sợ đứa nhỏ rồi không?"

Khang Đại cười ngồi xuống, nói: "Có tọa sư của hắn ở đây, ta làm sao có thể dọa được hắn."

Trong phòng rộn vang tiếng cười, Tưởng Hiển cũng hờ hững cười một tiếng, thân là đại học sĩ lại là trợ thủ đắc lực của Vương Liệt Dương, làm môn sinh của hắn tiền đồ tự nhiên không cần lo. Nhưng muốn làm môn sinh của Tưởng Hiển hắn cũng không phải dễ dàng như vậy, phải có chân tài thực học, bề ngoài cùng trợ lực đều tương đương lẫn nhau. Đây chính là sự khác nhau của thầy trò nhập môn cùng môn sinh khoa cử. 

Nam nhân bên cạnh cười một tiếng, mượn việc rót rượu cho Khang Đại nghiêng người qua thấp giọng nói: "Ngươi có phải đã tiết lộ chuyện chúng ta muốn để tên tiểu tử kia làm thơ rồi phải không?" Thế nên mượn cớ đi nhà xí trước là để chuẩn bị, suy nghĩ cho thật tốt, tránh sau khi đi vào không làm được sẽ khó coi.

Khang Đại cười một tiếng thấp giọng nói: "Đều là có liên quan đến bộ mặt của Quốc Tử Giám ta."

Hai người ly rượu vừa đụng, nhìn nhau ha ha cười to. 

…..

Đoàn Sơn nhìn người vừa chạy tới, người này chạy rất gấp, trên đầu mang theo cái mũ méo xẹo của tiểu nhị Thính Vũ lâu. Một tay đỡ lấy tay kia, tay áo đưa lên che cả mặt mũi, còn chưa đi đến gần đã mở miệng kêu, thanh âm nóng vội lại có chút bất an... Nhắc nhở khách nhân không được quỵt tiền, như vậy đối với đôi bên mà nói đều là một chuyện khó coi.

Nhưng người này cũng không phải là tiểu nhị, mặc dù tên này đã cố gắng mặc trang phục của tiểu nhị, loại trang phục này có thể lừa gạt được những người khác, nhưng không gạt được Đoàn Sơn hắn, nhất là lúc sự cảnh giác trong lòng hắn đã bắt đầu trỗi dậy. 

Người này lai lịch không rõ, người này có thể chính là Tiết Thanh.

Hắn mới vừa nhìn thấy hành động của Khang Đại, vậy Tiết Thanh kia tự nhiên cũng nhìn thấy, như vậy là muốn giết người diệt khẩu... Đây chính là cơ hội tốt như dự đoán.

Nhưng Đoàn Sơn lại không dừng bước chờ đợi hay là xoay người tiến đón người vừa chạy tới, mà là quay đầu bước hai ba bước lên trên hành lang. 

Hắn tăng nhanh tốc độ.

Không hỏi, không trách mắng, càng không dửng dưng thuận thế đẩy thuyền cao cao tại thượng đứng chờ để vạch trần. Hắn chỉ muốn rời đi, đi thật nhanh, rời khỏi nơi này, hắn không phải Tông Chu cũng không phải Phụ Tá Đắc Lực, cùng người liều mạng đối kháng trước giờ không phải là chuyện hắn muốn làm. Huống chi Tông Chu và Phụ Tá Đắc Lực lợi hại như vậy cũng đã chết cả rồi.

Căn cứ vào cái chết của Tông Chu và Phụ Tá Đắc Lực có thể thấy được, Tiết Thanh này có cả một thân võ nghệ, lại giỏi về tấn công gần kề, mình sẽ không cho hắn cơ hội, bản thân chỉ muốn rời khỏi Thính Vũ lâu. 

Vì không muốn bứt dây động rừng, làm ra vậy chỉ là bởi vì Tần Mai cùng Tiết Thanh đụng chạm mà giả vờ muốn quản chế Tiết Thanh, hộ vệ của hắn ở bên ngoài lầu chờ, hộ vệ bí mật ấn nấp trên đường.

Bước chân sau lưng cũng tăng nhanh.

Đoàn Sơn một bước nhảy xuống hành lang, phía trước mấy bước chính là hành lang vây quanh bên ngoài lâu, hành lang bên ngoài phòng khách rất rộng, đám người đang ra ra vào vào, đi xuyên qua đám người chen chúc, đèn đuốc trong phòng sáng rực, có thể thấy ba tên hộ vệ của hắn đang đứng ở đối diện đường cái cảnh giác nhìn bốn phía. 

Tốc độ của Đoàn Sơn rất nhanh, không sợ hãi căng thẳng chút nào, giống như ngày thường tỉnh táo thản nhiên. Hắn hy vọng người phía sau hắn đi theo, đi theo hắn ra tới bên ngoài Thính Vũ lâu, sau đó nghênh đón một trận quyết chiến. Hắn mặc dù không muốn cùng người này đối chiến nhưng rất nguyện ý được tận mắt nhìn thấy tình cảnh người này cùng người khác sát hại lẫn nhau. Nhìn xem binh khí sắc bén đã từng đâm xuyên qua cổ họng của Tông Chu rốt cuộc là dạng gì, hoặc là quả đấm in trên người Phụ Tá Đắc Lực kia hung mãnh như thế nào, hoặc là miếng dao rọc giấy mỏng manh ấy…

Ý niệm thoáng qua, Đoàn Sơn trong lòng rung mình một cái, sai rồi… Cũng ngay lúc đó sau lưng có luồng gió tấn công ập tới.

Lá trúc bên hành lang giống như gió thu quét qua lao xao lay động, lá trúc tung bay. 

Chân Đoàn Sơn ngừng ở dưới hành lang, đồng thời một dải lụa màu sắc giống như mây từ trên trời bay xuống, quấn quanh cổ hắn buộc chặt vai kéo xuống dưới đất, có người đi qua người hắn cũng bị quấn vào, giơ tay lên vung vẫy.

"Ây da, làm sao rớt xuống được vậy." Hắn hét lên, bước chân không ngừng đi về phía trước, đưa tay kéo dải lụa ra.

Đoàn Sơn nhìn người vừa chạy qua chỗ hắn, bởi vì dải lụa che mờ tầm nhìn, nhưng lướt qua vai nhau ở khoảng cách gần như vậy có thể thấy người này có thân hình gầy nhỏ, cùng với áo xanh, trên đầu hắn chẳng qua là nhiều thêm một cái mũ, áo quần cũng không thay đổi, có thể thấy đang rất vội vàng và cấp bách, đã đến bước đường không thèm để ý sẽ bị phát hiện... Tiết Thanh, kẻ giết người. 

Nhưng những lời này hắn đã không thể kêu lên được nữa, hắn bị giết rồi.

Cắt đứt cổ hắn chính là lá trúc, bốn lá, đóng trên thân thể của hắn là cành trúc, một cành.

Thì ra thiếu niên này am hiểu nhất không phải là giết người ở cự ly gần mà là ám sát. 

Thiếu niên bị dải lụa quấn vào đã gỡ ra và đi xa, huyên náo cùng với đèn đuốc sáng chói trong nháy mắt biến mất, hắn rơi vào bóng tối.

Từ đầu đến cuối thiếu niên kia không quay đầu lại, cũng không nhìn hắn một cái, trong chớp mắt chẳng qua là từ bên kia chạy ngang qua sân nhà rồi chạy đến bên dưới hành lang này.

Hành lang bên dưới có mấy tên tiểu nhị đang bận rộn đốt nhiều đèn hơn. 

"Dải lụa màu rớt xuống rồi, các ngươi buộc chặt thêm một chút."

Thiếu niên nói, ném dải lụa màu ở bên cạnh họ, vội vã chạy đi dọc theo hành lang.

Hai tên tiểu nhị có chút không vui: "Mọi người đều đang bận rộn mà." Nhưng thiếu niên kia bịt tai không nghe và kéo cái mũ xuống, ở trong đám người lộn xộn ấy đảo mắt một cái liền không thấy đâu. 

"Thật là biết lười biếng."

"Càng thật thà càng làm nhiều việc."

"Nhanh lên một chút đi, ta đi cột dải lụa màu lên lần nữa… Màn biểu diễn của các tỷ tỷ sắp bắt đầu rồi." 

Bọn tiểu nhị lẩm bẩm than phiền, sắc đêm càng tối, người tràn vào càng nhiều hơn, Thính Vũ lâu không còn an tĩnh văn nhã như ban ngày.

Cửa bị đẩy ra, bên ngoài tiếng nói đùa truyền vào, người thiếu niên đứng ở cạnh cửa thi lễ.

"Tiết Thanh à, mau vào, không cần khách khí như vậy." 

"Không phải ở Quốc Tử Giám, cũng không phải trường thi."

Trong phòng các nam nhân cười đùa chào hỏi, Tiết Thanh lên tiếng đáp dạ rồi bước vào trong đóng cửa lại. Cho dù các trưởng bối đều vui vẻ tùy ý nhưng thiếu niên khó nén chút cẩn trọng.

Biện pháp tốt nhất để trấn an thiếu niên chính là ca ngợi hắn, để cho hắn lộ ra sở trưởng của mình. 

"Tiết Thanh này, ngươi tới kinh thành mấy ngày nay có cảnh trí nào thích nhất không, làm một bài thơ nghe thử nào." Một người đàn ông nói.

Cái này nhìn như định đề lại không giới hạn đề chính là dễ dàng nhất. Hành động này là vì tâng bốc Tưởng Hiển, vốn không muốn làm khó Tiết Thanh, không làm được mặt mũi mọi người cũng rất khó coi.

Khang Đại ở một bên cười nói: "Không gấp, ngồi xuống từ từ suy nghĩ." 

Tiết Thanh lên tiếng đáp lại phải, theo lời ngồi xuống ở chiếc ghế cuối cùng, kỹ nữ bồi rượu ngồi bên kia quan sát, đàn tỳ bà trong tay điều chỉnh điệu khúc càng nhu hòa hơn, để tránh ảnh hưởng đến suy nghĩ của thiếu niên này.

.....

Vũ đài ngoài trời có thanh âm vui tai leng keng vang lên, bốn bề trong hành lang không ít người cười nói đứng xem, bàn luận tối nay mở màn là vị kỹ nữ nào. Nhưng cũng có người không chú ý những thứ này, những người đứng ở hành lang ngoài trời bên kia chỉ thấy hòn non bộ bên cạnh, ước chừng là thưởng thức ánh đèn rọi xuống như suối nước trân châu chảy xuống. 

Ba tên hộ vệ đứng ở hành lang bên dưới chần chờ chốc lát, tựa hồ do dự có thể vô làm phiền không, hai mắt nhìn nhau cuối cùng một người gật đầu một cái, tự mình bước xuống bậc thềm đi về phía hành lang bên dưới.

"Đại nhân." Hắn đứng cách mấy bước thấp giọng thi lễ nói.

..... 

"Có rồi."

Tiết Thanh ngẩng đầu nói.

Kỹ nữ kia dừng đàn tỳ bà, bên trong phòng tiếng nhạc biến mất. 

"Nhanh như vậy sao."

"Quả nhiên không hổ là có thể mấy bước thành thơ."

Các nam nhân rối rít cười nói. 

Tưởng Hiển nhìn tới, nói: "Đọc nghe một chút xem nào."

Tiết Thanh nói: "Học trò lần đầu tiên tới kinh thành đón năm mới, lúc Tết thượng nguyên cảm thấy rất xúc động".

Làm về Tết thượng nguyên à, cái này đúng là đơn giản lại dễ dàng, trong phòng mọi người gật đầu, cười chúm chím tỏ ý mời. 

Lúc này có tiểu nhị kéo cửa ra: "Biểu diễn hôm nay bắt đầu rồi ạ".

Đây là nhắc nhở theo lệ thường.

Khang Đại nói: "Làm thơ trước đi." 

Tiết Thanh lên tiếng đáp dạ, ngồi ngay ngắn lại, đưa tay đặt ở trên đầu gối, nói:

"Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ." (*)

Một câu mới bắt đầu, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng kêu thét giống như tiếng sấm. 

…..

"Đại nhân!"

Một bước vượt qua, thị vệ đưa tay cầm cánh tay của Đoàn Sơn, nhìn cành trúc đâm từ trên cánh tay đến dưới chân của Đoàn Sơn, cảm giác này như thế nào, kẻ thường thấy qua sinh tử như hắn trong lòng đã có câu trả lời, không khỏi thất thanh sợ hãi kêu. 

Người xung quanh vì tiếng la sợ hãi của hắn mà quay sang nhìn, chỉ thấy một người đàn ông đang đứng, bị một người đàn ông khác nắm cánh tay không ngừng lay động, đầu đổ ầm một cái rớt xuống, máu phun ra như suối.

Cùng lúc đó, vũ đài bên kia pháo hoa nở rộ, mấy cô kỹ nữ giả làm thần tiên tung bay trên trời buộc dải lụa từ lầu hai tuột xuống, trong tay nâng giỏ hất tung cánh hoa lên. Thính Vũ lâu, mưa máu bay đầy trời.

….. 

Đám thiếu niên uống say khướt ở lầu hai ùa ra dựa vào lan can không thể tin mà nhìn vào trong sân.

"Má ơi, kinh thành quả nhiên là kinh thành", Sở Minh Huy tròn xoe mắt: "Kích thích."

***

(*) Dịch nghĩa: Gió đông thổi làm nở ngàn cây hoa. Bài thơ Thanh Ngọc Án của Tân Khí Tật. Bài này tả cảnh hội hoa đăng tết nguyên tiêu. Nửa đầu tả cảnh: những đèn treo được ví như ngàn cây hoa nở, bay lên trời rồi rụng xuống như sao, những đèn hình cá rồng bay múa. Nửa sau tả người: mũ hình con ngài (náo nga nhi), tuyết liễu là những thứ trang sức của phụ nữ thường mang trong tiết nguyên tiêu…