Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 159: Giải thích



Đám người trên đường tan đi nhưng lại nghe thấy vô số tiếng vó ngựa lộc cộc trên các con phố. Toàn bộ kinh thành như bị đảo lộn.

Vó ngựa cũng chạy đến tận ngự phố, lại không phải cấm quân, ai to gan như vậy? Tiểu lại canh gác hai bên tò mò nhìn qua, thấy một đám thanh niên mặc nho sam... Ơ?

"Là người Tây Lương..." Một người nhanh chóng nhận ra, giải thích: "Thái tử Tác Thịnh Huyền..." 

Thì ra là bọn họ. Nhưng sao bọn họ lại chạy tới chỗ hoàng cung? Thân là thái tử một quốc gia, không được triệu kiến thì không thể tùy ý xuất hiện ở hoàng cung được...

Tác Thịnh Huyền bị chặn bên ngoài cửa cung.

"Thất Nương sao rồi?" Hắn không tức giận khi bị ngăn cản, cũng không đòi xông vào mà chỉ nước mắt lưng tròng: "Sao hắn có thể bị thương được... Hắn mà bị thương, chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng... Các ngươi cho ta vào xem một cái, đừng coi ta là thái tử Tây Lương... Hãy coi ta như cấm vệ... Làm thái giám cũng được, đổi y phục..." 

Đây đâu phải chuyện thay đổi y phục là được. Cấm vệ không biết nói gì. Vị thái tử Tây Lương này không phô bày ra sự uy phong của một thái tử, lại khóc lóc sướt mướt khiến bọn họ chẳng biết nên làm gì... Một nội thị vội vã chạy tới.

"Điện hạ, công gia mời ngài về trước, Tần tiểu công gia không bị sao cả." Hắn thì thào, đỡ Tác Thịnh Huyền xoay người.

Tác Thịnh Huyền nói: "Không bị sao? Làm sao có thể..." 

Nội thị khẽ nói: "Tiểu công gia dùng tay chặn... nên chỉ bị thương ngoài da." Lại nói: "Điện hạ về trước đã, nhớ đừng ra ngoài, còn chưa bắt được đám thích khách kia..."

Thích khách? Tác Thịnh Huyền dừng chân, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Cái gì? Thích khách?"

Nội thị nhìn xung quanh, hạ giọng: "Chắc điện hạ còn chưa biết, tiểu công gia bị thương không phải do cổng chào đập trúng mà là có thích khách nhân cơ hội ám sát..." 

Tác Thịnh Huyền chớp chớp mắt mấy cái: "Ai? Thích khách?"

...

"Đây là sai lầm của chúng ta... Lúc trước đã biết gian tặc sẽ lẻn vào... Nhưng không vây bắt." 

Tống Nguyên nói, giọng khá to.

Trị phòng của Tần Đàm Công có khá nhiều người đang đứng trở nên chật chội, tuy chỉ có giọng của Tống Nguyên nhưng nơi đây tràn ngập bầu không khí khiến người ta cảm thấy khó mà thở được.

Tần Đàm Công nói: "Đây không phải lỗi của các ngươi, là mệnh lệnh của ta." 

Cái sự khó thở ấy bớt dần.

"Ban đầu sự hiện hữu của bọn họ không hề mang tính uy hiếp." Một vị quan sa sầm mặt mày nói: "Chỉ là gần đây có người có ý tuyên truyền thân phận của tiểu công gia... Những người đó lập tức chú ý tới tiểu công gia."

"Mà bên cạnh tiểu công gia lại thiếu người bảo vệ, để bọn chúng nhân cơ hội..." Một người đàn ông khác vội nói, lại cúi đầu: "Là lỗi của chúng hạ quan." 

Tần Đàm Công nói: "Ta đã bảo không liên quan tới các ngươi, ta không bảo các ngươi đi bảo vệ nó." Lại nhìn Tống Nguyên: "Bắt được mấy thích khách? Bọn họ nói thế nào?"

Tống Nguyên nói: "Bắt được ba tên." Rồi phẫn nộ: "Toàn bộ đều cắn thuốc độc tự vẫn nhưng đã xác nhận được hành tung... Bọn họ từng ra vào phủ của Tiền Mặc."

Một quan viên nói: "Nói như vậy tức là chuyện lần này chưa biết rõ là người trong hay ngoài triều đình." 

Bên ngoài, người có thù oán với Tần Đàm Công phải nói là nhiều vô số. Kể cả trong triều đình cũng vậy. Ví dụ như đám người Vương Liệt Dương hay phe ngầm theo đế cơ...

"Xem ra việc Tiền Mặc bị bắt quả thật khiến bọn họ bị kích động."

"Vậy còn chờ giờ nữa, nhân cơ hội này lùng bắt đám người ám sát tiểu công gia. Có lý, có chứng cứ, vây bắt khắp nơi thôi." 

"Hãy giao chuyện này cho hình bộ bọn ta làm. Dám ám sát tiểu công gia, nhất định phải cho bọn chúng một bài học đau đớn."

Tiếng nghị luận bàn bạc ồn ào khắp phòng. Giọng của Tống Nguyên đương nhiên là to nhưng chưa phải to nhất.

"Lý nào chứ? Chứng cứ đâu? Ta bị hành thích?" 

Một giọng nói vang lên từ sau bình phong, thanh thúy và vang dội, lập tức lấn át tiếng ồn ào trong phòng.

Căn phòng tức khắc yên tĩnh.

Giọng nói sau bình phong vẫn còn tiếp tục. 

"Chờ một chút..."

Chờ một chút? Chờ cái gì? Người trong phòng cảm thấy khó hiểu... Một giọng nữ đầy sợ hãi kêu lên sau tấm bình phong.

"Ôi chao Thất Nương, con làm gì đó, mau xuống đây..." 

Người trong phòng đều sợ hãi, đương nhiên vì không phải nghe được giọng của thái hậu. Bọn họ biết thừa thái hậu ở đây nhưng thiếu niên kia đang định làm cái gì?

"Tiểu cô cô đừng cản cháu, cháu phải thắt cổ... Cháu chết rồi, các người có thể lấy cái danh nghĩ báo thù mà thoải mái bắt người."

Thắt cổ... Người trong phòng ngạc nhiên. Còn thái hậu thì càng thêm lo lắng, dường như không thể ngăn cản được người thiếu niên này. Vậy phải làm sao bây giờ... Nên nói gì nên làm gì? Mọi người không khỏi nhìn về phía Tần Đàm Công... Từ trước tới nay chưa từng gặp phải tình huống như thế này, ngay cả Tống Nguyên, kẻ vốn giỏi lấy lòng Tần Đàm Công nhất cũng há hốc mồm, không biết phải làm sao. 

Tần Đàm Công nhìn về phía bình phong, không vội không tức nói: "Sao thế? Đang báo thù cho con mà."

Thiếu niên sau tấm bình phong cất cao giọng lên.

"Báo thù? Đây là muốn người trong thiên hạ đều biết ta bị ám sát à! Tần Mai ta lại bị thích khách đâm bị thương! Cái danh ấy ta chịu không nổi, chết luôn đi cho xong." 

Lại nghe thấy bên trong vang lên tiếng rầm rầm, chắc là ghế bị đá, kèm theo tiếng kêu của Tần thái hậu.

"Thất Nương đừng đá nữa, con còn bị thương mà..."

Tần Đàm Công nói: "Được rồi, đã biết, vậy không nói nữa." 

Tiếng náo loạn bên trong lập tức dừng lại.

Người trong phòng không dám nói câu nào, lại nghe Tần Đàm Công nói: "Các ngươi tiếp tục truy tra đám thích khách. Còn người trong triều đình thích tra thế nào thì tra, lý do các ngươi tự tìm. Còn chuyện bị thương này chỉ là ngoài ý muốn."

Vậy được rồi... Mọi người đều vâng dạ, thi lễ rời đi. Nhưng có người tiến lên một bước. 

"Công gia, ta muốn nhìn miệng vết thương của tiểu công gia."

Mọi người dừng lại nhìn Đoàn Sơn. Tần Đàm Công nhìn hắn, Đoàn Sơn luôn không nói gì, chờ mọi người tan rồi mới xuất hiện.

Tần Đàm Công nói: "Xem miệng vết thương?" 

Đoàn Sơn nói: "Ta muốn nhìn miệng vết thương xem thích khách dùng binh khí gì và thói quen ra tay như thế nào."

Tần Đàm Công không nói gì, chỉ nhìn phía sau bình phong. Từ sau bình phong truyền tới tiếng của thiếu niên kia.

"Nhìn cái gì! Binh khí với thói quen gì! Kẻ nào ngu ngốc tới mức giết người còn theo thói quen. Ta sẽ bị loại ngu xuẩn như vậy làm cho bị thương à?" 

Đoàn Sơn nhíu mày định nói gì đó, Tần Đàm Công đã phất tay: "Đi đi."

Tống Nguyên trừng Đoàn Sơn một cái, giơ tay kéo hắn. Đoàn Sơn cúi đầu thi lễ rồi theo mọi người đi ra ngoài.

"Nhưng giết người theo thói quen chưa chắc đã ngu ngốc..." Hắn nói. 

Người đi trước đi sau hắn liếc hắn một cái.

"Đoàn đại nhân, đừng bực dọc thế."

"Thích khách chính là thích khách, giết người chính là giết người, còn có thói quen binh khí gì chứ..." 

Nghe mọi người cười cợt, Đoàn Sơn không xấu hổ, sắc mặt vẫn như trước, nói: "Có một số thích khách lại khác, biết thêm nhiều chi tiết là có thể tìm ra hắn nhanh hơn."

Tống Nguyên tức giận: "Đừng có nói mấy cái này nữa, không nhìn thấy lúc nào à. Tiểu công gia không muốn nói mấy thứ này, ngươi đừng có nói... Đi làm tốt chuyện của mình là được."

Đoàn Sơn đáp một tiếng rồi không nói gì thêm. Mọi người cũng không để ý. Hôm nay có một việc khiến nhiều người khiếp sợ. 

"Thì ra... Thất Nương là tiểu công gia." Một vị quan thì thào.

...

"Hắn hóa ra là con trai ruột của Tần Đàm Công..." 

Trong phòng của Khang Đại ở Quốc Tử Giám, hai người đàn ông kinh ngạc la lên.

"Thất Nương kia... hóa ra là nam tử."

Tần Mai được đưa thẳng vào trị phòng của Tần Đàm Công trong hoàng cung, đi đường không né tránh ai. Mà Tần thái hậu cũng chạy tới, miệng hô Thất Nương... Trong hoàng thành vốn không có bí mật gì, tin tức nhanh chóng truyền tới tai bọn họ. 

"Thì ra giả làm nữ nhi để che giấu mọi người." Khang Đại nói.

"Như vậy thì lại càng tệ hơn." Một người nhíu mày, vẻ mặt trĩu nặng: "Tần Mai có thân phận như vậy."

Lão bộc bẩm báo từ bên ngoài cửa. 

"Thanh Hà tiên sinh tới rồi."

Vừa báo xong, Thanh Hà tiên sinh đẩy cửa bước vào, nhìn như vội vàng chạy tới nên không kịp mặc áo choàng nhưng sắc mặt lại bình thường.

Đám giám sinh Quốc Tử Giám xảy ra chuyện, quan viên đến Quốc Tử Giám nhiều hơn bình thường thì không có gì kỳ lạ. Lại còn liên quan tới Tiết Thanh nên Thanh Hà tiên sinh tới đây là việc đương nhiên. 

Thanh Hà tiên sinh vừa ngồi xuống, chưa kịp nói, lão bộc lại báo Tiết Thanh đến.

Mọi người trong phòng vội vàng chỉnh trang lại, nhìn thiếu niên kia đẩy cửa tiến vào. Y phục đã thay, tóc tai gọn gàng, dường như vẫn yên lặng đọc sách chứ không hề chạy nhảy đùa giỡn trên đường, càng không có vẻ nhếch nhác thảm hại khi bị cổng chào đập trúng.

Cửa được đóng lại. Nàng thi lễ. Mấy người đàn ông trong phòng cũng đứng lên thi lễ. 

"Sao các người lại đùa giỡn dọc đường dẫn tới làm sập cả cổng chào? Tần Mai..." Khang Đại hạ thấp giọng xuống hỏi.

Còn chưa hỏi xong, Thanh Hà tiên sinh đã nói: "Người làm Tần Mai bị thương?"

Ơ kìa? Mọi người nhìn Thanh Hà tiên sinh... 

Tiết Thanh đáp: "Đúng vậy."

Ơ? Mọi người lại nhìn Tiết Thanh.

"Nên đây không phải ngoài ý muốn mà người làm sập cổng chào để che giấu việc ngươi ra tay." Thanh Hà tiên sinh nói. 

Tiết Thanh gật đầu nói đúng vậy.

Sao có thể... Đám người Khang Đại rốt cuộc cũng kịp phản ứng, vẻ mặt như không thể tin được. Thì ra Đoàn Sơn nói thật... Khang Đại như chợt nghe thấy Đoàn Sơn gọi một tiếng Tiết Thanh, lưng toát ra mồ hôi lạnh.

"Điện hạ, ngài cũng biết thân phận Tần Mai!" Ông ta run run nói: "Hắn không phải cháu của Tần Đàm Công, hắn là...." 

Tiết Thanh gật đầu nói tiếp: "Ta biết, là con trai của Tần Đàm Công." Lại nói: "Hắn nói cho ta biết."

Vậy... còn... làm hắn bị thương? Khang Đại trừng mắt.

Tiết Thanh nói: "Chính là vì biết nên mới làm thế." 

Vì thù hận à? Khang Đại tiến lên một bước: "Không, điện hạ. Ta nói với ngài rồi, giết Tần Mai không phải biện pháp tốt... Ngoài chọc giận Tần Đàm Công ra, chẳng có lợi ích gì..."

Tiết Thanh lắc đầu: "Đương nhiên không phải vì điều ấy. Ta bảo là vì hắn là con của Tần Đàm Công nên có bị ai làm cho bị thương sẽ không có gì kỳ quái."

...

Đám người Khang Đại nhanh chóng hiểu được ý của Tiết Thanh. Trần Thịnh phái người tới nói cho mọi người chuyện kế tiếp, đã thông qua đủ mọi cách để đổ chuyện này lên đám thích khách nhắm tới Tần Đàm Công.

Nói nghe có vẻ thoải mái dễ dàng nhưng mọi người biết làm được rất là vất vả, phải dùng tới không biết bao nhiêu người, lại không thể không bại lộ bao nhiêu người đang ẩn giấu rất tốt.

Chỉ nửa ngày ngắn ngủi, chuyện xảy ra lại như mất đi sức lực cả một năm. Đám người Khang Đại ngồi trên ghế có vẻ mệt mỏi. 

"Điện hạ quá mạo hiểm rồi... Lỡ Tần Mai kia biết là người làm thì sao?" Một người đàn ông cảm thấy hòa hoãn lại, bèn nói.

Tiết Thanh liếc hắn một cái, dường như cảm thấy lời của hắn quá kỳ quái, nói: "Hắn biết chứ."

Cái gì? Mấy người lập tức ngồi thẳng người, mặt xám đen như tro tàn. 

Tiết Thanh không chờ bọn họ mà nói tiếp: "Nhưng hắn sẽ không nói ra."

Khang Đại cảm thấy mình như nói không nổi, cố gắng mở miệng: "Vì sao?"

Tiết Thanh nói: "Vì ta là người làm hắn bị thương." 

Đám người Khang Đại ngơ ngác nhìn thiếu niên này. Khuôn mặt hắn trắng trẻo, đôi mắt sáng ngời, mang theo nét thanh xuân tươi đẹp... Chẳng lẽ bọn họ già quá rồi nên nghe mà chẳng hiểu được lời của người trẻ tuổi nữa?

"Ta đã nói là tỷ thí với hắn. Ta thắng, hắn tất nhiên không phục, tất nhiên muốn tỷ thí lại... Đều nói là muốn dựa vào chính mình, sao có thể thông qua bậc cha chú mà trừng phạt ta." Tiết Thanh nói: "Không có tinh thần thượng võ, chẳng phải không phải là quân tử à."

Nói như vậy thì nhi tử của Tần Đàm Công còn là một quân tử. Đám người Khang Đại nhìn Tiết Thanh, cảm thấy thanh niên của cái thế giới này có vẻ lạ lẫm, không giống với những gì bọn họ biết... 

...

"Chuyện có gì đâu. Ta có trốn hắn mãi cũng không được. Nếu muốn tỷ thí, vậy thì tỷ thí thật nghiêm túc. Lần này ta đả thương hắn, không coi là nguy hiểm, nếu ta bị hắn làm cho bị thương, mới là nguy hiểm." Tiết Thanh nói: "Tần tiểu công gia sẽ không để lại cái danh kẻ thua cuộc. Vì mai sau thắng ta, hiện giờ hắn sẽ không để người khác làm gì ta." Lại an ủi: "Các ngươi không cần lo lắng."

Câu an ủi này chẳng có chút tác dụng an ủi nào. Sắc mặt đám người Khang Đại trắng bệch, dường như không biết nên nói gì. Bởi vì những chữ vừa nghe được bọn họ đều hiểu, ghép lại một chỗ lại trở nên hồ đồ... Dường như hiểu được, lại như chẳng hiểu gì. 

Thanh Hà tiên sinh nói: "Ngài đi trước đi, tạm thời ở lại Quốc Tử Giám, tỏ vẻ đang bị tra hỏi cũng an toàn."

Tiết Thanh vâng một tiếng, thi lễ với mọi người rồi xoay người đi ra ngoài.

Đám người Khang Đại không đứng dậy đưa tiễn mà ngồi yên trên ghế, không còn chút sức lực nào cả. 

"Thanh Hà tiên sinh, ngươi tin lời nàng à?" Khang Đại nói.

Thanh Hà tiên sinh ừ một tiếng: "Nếu Tần Mai chỉ bị thương, nàng nói sự thật, bọn họ đang tỷ thí."

Vì sao? Đám người Khang Đại hô lên, vì sao khiến người ta bị thương lại là hợp tình hợp lý? Rốt cuộc là đạo lý gì? 

Thanh Hà tiên sinh nhìn về phía bọn họ.

"Bởi vì nếu nàng thực sự muốn giết người, Tần Mai đã chết rồi."

Giết người? Nàng còn dám giết người? Còn có thể... 

"Nàng không chỉ dám giết người, còn từng giết người rồi." Thanh Hà tiên sinh nói: "Các ngươi có lẽ không biết, nàng từng một mình giết chết năm tên Hắc Giáp vệ."

Hắc Giáp vệ... Năm tên... Đám người Khang Đại trợn tròn mắt. Bọn họ quay ngoắt người mà nhìn ra ngoài. Cửa đã đóng, không nhìn thấy thiếu niên kia nữa... Đứa trẻ này có đúng là cái đứa mà bọn họ biết không? Dường như không giống lắm.