Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 148: Đêm đông



Đèn đuốc lay lắt, hương trà quẩn quanh.

"Ngài làm thế rất tốt."

Khang tế tửu cung kính nói. 

"Ban đầu mọi người còn lo ngài sẽ xung đột với đám giám sinh."

Tiết Thanh cười nói: "Ta tới Quốc Tử Giám không phải để tranh cao thấp, sao đi đọ khí phách với bọn họ được."

Khang tế tửu nói phải, tự động bỏ qua việc lúc trước thiếu niên nói tặng cho mấy giám sinh kia vài bài học... Nói: "Nhưng cuối năm Quốc Tử Giám sẽ tổ chức một cuộc thi, chúng thần sẽ khiến điện hạ có thành tích xuất chúng, đến lúc đó hẳn là sẽ có không ít người mời ngài tỷ thí... Người đọc sách chính là như vậy." 

Tiết Thanh ừ một tiếng, vuốt ve chén trà, không nói gì. Khang tế tửu vội vàng nói tiếp: "Tuy không phải là tới nơi này tranh cao thấp, nhưng có danh tiếng với đám người đọc sách thì sẽ tốt hơn." Lại mỉm cười rồi hạ giọng xuống: "Nhưng điện hạ yên tâm, ta sẽ thu xếp người tìm ngài tỷ thí."

Nói rồi mà, nếu quan phủ triều đình mà muốn thì biến một kẻ ngu thành thiên tài không phải việc khó. Không phải có câu chuyện thăng liền ba cấp đó sao. Đương nhiên Tiết Thanh nàng không phải kẻ ngu, nhưng sống những ngày tháng con ông cháu cha này thật quá sung sướng. Xuyên tới nơi này lâu như vậy, cuối cùng thì nàng không phải liều sống liều chết rồi.

Tiết Thanh nói: "Khi nào ta có thể gặp vị đại nhân kia? Lúc trước ta có nhắc đến với Thanh Hà tiên sinh rồi." 

Khang tế tửu lại cười nói: "Gặp vị đại nhân kia ạ? Tuy ta không biết Thanh Hà tiên sinh nhắc tới hay chưa nhưng ta tự mình gặp đại nhân, nghe ta bẩm báo chuyện của điện hạ ở Quốc Tử Giám, đại nhân đã đề nghị được bái kiến điện hạ."

Phải vậy không? Tiết Thanh gật đầu: "Được các người âm thầm che chở nhiều năm như vậy, ta rất muốn tự nói một tiếng cảm ơn." Nói xong bèn thi lễ với Khang tế tửu.

Khang tế tửu mừng rỡ và kích động, vội đáp lễ: "Không thể, không thể. Không dám, không dám." Giơ tay áo chấm nước mắt: "Điện hạ chịu khổ rồi." 

Tiết Thanh nói: "Đã qua rồi. Chúng ta nên nhìn về phía trước."

Khang tế tửu gật đầu, đáp dạ một tiếng. Thấy Tiết Thanh đặt chén trà xuống, vội vàng rót thêm.

Tiết Thanh để cho ông ta rót trà, nói: "Còn một việc." 

Khang tế tửu nói: "Xin ngài cứ nói."

Tiết Thanh nói: "Ta tính dọn ra ngoài Quốc Tử Giám."

Khang tế tửu ngẩn ra, nói: "Về chỗ Thanh Hà tiên sinh ạ? Có lẽ là không nên... Nơi này vừa an toàn vừa thuận tiện, những vị tiên sinh giảng bài cho điện hạ đều là người giỏi nhất." Rồi tỏ ra thành khẩn nói: "Vốn là định bảo Thanh Hà tiên sinh cũng tới Quốc Tử Giám dạy học nhưng nay Thanh Hà tiên sinh đang rất nổi bật, người chú ý hắn rất nhiều, không thể không lảng tránh, nên cẩn thận hơn." 

Tiết Thanh chăm chú nghe ông ta nói, gật đầu: "Tế tửu đại nhân nghĩ rất đúng."

Khang Đại cười tươi, đứa trẻ này thật nghe lời, thế nên cần phải tiếp xúc nhiều với nàng ta, tình cảm phải do nuôi dưỡng mà có.

Tiết Thanh như suy tư một lát, nói: "Vậy ta thuê nhà ở bên ngoài, không đi chỗ Thanh Hà tiên sinh." 

Ơ? Khang tế tửu giật mình, vẫn muốn chuyển ra? Ông ta định nói gì đó, Tiết Thanh ngẩng đầu lên nhìn.

"Khang đại nhân, Tần Mai kia có lai lịch gì?"

Tần Mai? Khang Đại nói: "Hắn à?" Vuốt râu một lát, những gì ông ta biết đương nhiên không chỉ là bức họa được điểm tối đa đang treo ở Quốc Tử Giám kia: "Kẻ đốt nhà Lý gia, bọn ta có hỏi thăm, nhưng kỳ quái là hỏi không được." 

Hỏi không được? Như vậy lai lịch không nhỏ, Tiết Thanh nhìn ông ta.

Khang Đại cười cười, nhỏ giọng nói: "Chắc là con cháu Tần Đàm Công."

Quả nhiên... Tiết Thanh gật đầu: "Có thể không kiêng nể gì mà lại họ Tần..." 

Khang Đại nói: "Tần Đàm Công không sinh được con trai, phỏng chừng vị này là cháu, được nhận làm con nuôi để kế thừa hương khói nên thừa dịp thi quân tử đã tới kinh thành... Hắn cũng không định tới Quốc Tử Giám đọc sách, người như thế đọc hay không cũng chẳng cần. Tần Đàm Công lấy thúng úp voi, muốn làm thế nào thì làm. Đọc sách cũng được, khoa cử cũng thế, đều chỉ là đi qua." Tỏ ra khinh thường: "Nhìn cái là biết chỉ là tên ăn chơi trác táng."

Tiết Thanh khẽ ho một tiếng, cũng không hay lắm, chẳng phải lúc đó nàng cũng bị bọn họ bố trí cho làm người đi qua...

"Đương nhiên điện hạ không giống." Khang Đại nói với vẻ mặt vừa nghiêm túc lại vừa bi thương: "Ngài là chân mệnh thiên tử." 

Tiết Thanh cười, không nói gì.

Khang Đại suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng kẻ này không quan trọng, không có Tần Đàm Công thì hắn chẳng là gì cả. Điện hạ không cần phải để ý." Lỡ như người thiếu niên manh động khiêu khích, trái lại khiến Tần Đàm Công để ý, thứ được không đủ để bù cho thứ mất.

Tiết Thanh nói: "Ta và hắn từng có thù." 

Khang Đại ngạc nhiên.

"Sao lại có thù? Làm gì mà có thù?" Ông ta hỏi, có phần tức giận khi Thanh Hà tiên sinh không hề nói tới.

Tiết Thanh cười cười: "Thật ra cũng không có gì. Chỉ là ai cũng là thí sinh, không phục thành tích của nhau trên trường thi nên vẫn còn tức." 

Ở thư khoa, Tần Mai giành được vị trí thứ nhất, Tiết Thanh đứng thứ hai. Nhưng ở xạ ngự thì Tiết Thanh đứng thứ nhất, Tần Mai đứng thứ hai. Khang Đại nhớ tới điều này, thoạt trông chỉ là hai người trẻ tuổi không phân chia được cao thấp... Cho nên không phục nhau, điều này rất bình thường. Ông ta thở phào một hơi, nói: "Thì ra là thế."

Tiết Thanh nói: "Ta đoán là Tần Mai này sẽ đến Quốc Tử Giám đọc sách."

Khang Đại nhìn nàng, vì nàng sao? 

Tiết Thanh nói: "Cho nên ta không muốn tiếp xúc quá nhiều với hắn, dọn ra ngoài sẽ tự tại hơn."

Là vậy à. Khang Đại trầm ngâm, nói: "Ta sẽ báo cho mọi người, nhanh chóng thu xếp xong cho điện hạ."

Tiết Thanh mỉm cười gật đầu rồi đứng dậy. Khang Đại không thể không tự mình đưa nàng ra ngoài. Ông ta đứng ở cửa nhìn theo, bóng lưng người thiếu niên trong ánh sáng và bóng tối đan xen có phần mơ hồ... Khang Đại cũng mơ hồ theo. 

Điện hạ quả thật đã đến trước mặt ông ta, đã tiến vào hoàng lăng kiểm nghiệm, thân phận quả thực không thể nghi ngờ. Các vị đại nhân chuẩn bị đã lâu, rốt cuộc đã chờ tới ngày gió đông thổi tới này.

Điện hạ hiểu chuyện và điềm tĩnh như ông ta nghĩ... Hoàng trữ giấu mình trong dân gian, lớn lên qua những ngày đào vong tất nhiên không giống như lúc được ngôi cửu ngũ nuôi lớn. Người như vậy mới biết được nỗi khổ của dân gian, lại càng biết ngôi vị hoàng đế không dễ mà có được.

Khang Đại mỉm cười nhưng ông ta khẽ chau mày lại, thế mà từng đụng chạm với vị Tần Mai kia? Đây hình như là chuyện không thể xảy ra với một người có tính cách như nàng... Còn nữa, đêm nay nàng nói cái gì nhỉ? À đúng rồi, muốn dọn ra ngoài... Theo lý thuyết, ông ta có thể quyết định từ chối việc này, bởi theo thỏa thuận lúc trước thì việc để Bảo Chương đế cơ trong sự bảo vệ của Quốc Tử Giám bọn họ là quyết định không thể nghi ngờ nhưng hiện giờ... 

Khang Đại hô to một tiếng "người đâu". Một nô bộc có dáng vóc khỏe khoắn bước vào.

"Chuẩn bị xe, ta ra ngoài một chuyến." Ông ta nói.

...

Bóng đêm mênh mông. Những học đường vốn náo loạn vào ban ngày ở Quốc Tử Giám đều đã trở nên đen ngòm. Nhưng những căn phòng phía sau học đường vẫn còn sáng đèn đuốc. Đương nhiên trong số đó có bao nhiêu người đang chăm chỉ học hành thì không biết rõ.

Thấy xe ngựa của tế tửu đại nhân chạy tới, người canh cổng lập tức mở cửa ra, nhìn theo xe ngựa chạy ra ngoài. Có gió thổi tới từ phía sau, khiến cho cành lá xào xạc. Người gác cổng vội đè mũ xuống và quay đầu lại chỉ thấy bóng cây dưới ánh đèn lắc lư. Trời càng lúc càng lạnh. Người gác cổng thì thào một câu rồi rụt đầu rụt cổ, ôm chặt quần áo chạy về trong chòi gác ấm áp.

Phố xá phồn hoa bị ngăn cách ở bên ngoài bức tường Quốc Tử Giám. 

Cuộc sống về đêm ở kinh thành đã bắt đầu. Gió lạnh mùa đông không ngăn cản được dân chúng. Trên đường phố đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, người đi lại như mắc cửi. Tiếng sáo, tiếng đàn, tiếng rao hàng, tiếng cười trong tửu lâu. Trà nóng hôi hổi trong quán, xe ngựa lộc cộc đi trên đường.

Nhưng Tiết Thanh đi theo không thuận lợi lắm. Kinh thành khác với phủ Trường An. Từ khi đến đây, số lần nàng ra ngoài có thể đếm trên đầu ngón tay, môi trường xa lạ, càng có không biết bao nhiêu kẻ núp mình theo dõi trên đường phố... Nàng không biết bọn họ, cũng không biết có bao nhiêu người nhận ra nàng.

Còn chưa đi hết phố, Tiết Thanh đã không nhìn thấy xe ngựa của Khang Đại đâu. Nàng không thể bỏ qua cơ hội này được. Nàng nghe theo sự sắp xếp của bọn họ, nhưng nàng sẽ không mù quáng nghe theo. Nàng vẫn thích những sắp xếp nằm trong sự khống chế của mình, chí ít cũng phải biết ai đang sắp đặt nàng. 

Những lúc như thế này thì chỉ còn cách... Nhờ tiên sinh vậy.

"Âu Dương..."

Thiếu niên nhỏ gầy quấn áo choàng đứng trước một quán trà, phát ra một tiếng... Còn chưa hô xong, đã dừng lại khi một người vọt tới từ một bên, đồng thời bị một cái đùi gà nhét vào miệng. 

"Tên này khó nghe lắm... Đừng có gọi."

Một ông lão mặc áo bông hoa, đầu đội một cái mũ lông, trông hệt như phú ông, miệng lại lôi thôi đầy mỡ.

Tiết Thanh cắn đùi gà, miệng phát ra những tiếng ú ớ. 

Tứ Hạt tiên sinh hứ với nàng một cái, đút tay vào trong tay áo, xông ào vào trong đám người, miệng nói kháy.

"Ha ha, ngoài ăn ra chả biết làm cái gì, đúng là ăn hại... Ta đúng là xui xẻo..."

Không có gì kỳ quái, chắc là một ông lão đưa đứa cháu ăn tham đi dạo chợ đêm. Có một số người già là như vậy, vừa thương con cháu, lại vừa xót tiền... Người già như vậy thật không thú vị, có người trên đường tự thề là sau này già rồi sẽ không như vậy. 

Trên phố chợ thì đủ mọi loại người, người kinh thành này nhìn quen rồi, làm gì thì tiếp tục làm nấy.

Thiếu niên mặc áo choàng kia lập tức ngồi ven đường, trong mùi hương từ quán trà và tửu quán bên cạnh mà chậm rãi ăn đùi gà.