Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 190: Bình thản gặp



Bóng đêm nặng nề, Trương Liên Đường, Bùi Yên Tử ngồi xe rời đi, bên trong thảo đường đốt sáng đèn đuốc.

Noãn Noãn đã ngủ thiếp đi trong phòng ngủ, Tiết Thanh lại tiếp tục việc ở lại thảo đường, Tiết mẫu cũng không vì chuyện xảy ra mà ngăn cản bắt nàng ở nhà, thậm chí cũng không đề nghị không cho đọc sách.

Bởi vậy Tiết Thanh suy nghĩ, chủ ý của Tiết mẫu không phải là để nàng đọc sách… Việc này là đương nhiên, nàng đọc sách có ích lợi gì, nữ tử không thể thi cử, giống như muốn để nàng ở lại trường xã, hoặc nói trắng ra là ở bên cạnh Thanh Hà tiên sinh.

Ở bên cạnh Thanh Hà tiên sinh làm gì? Không thi cử không đọc sách, đi theo một tiên sinh dạy học làm gì? Danh tiếng càng vang dội êm tai ư? Cũng có lý, nhưng lần này Tiết mẫu che che giấu giấu nhắc nhở không phải cái gì cũng đều nghe Thanh Hà tiên sinh.

"Con không cần thật sự đọc sách, làm bộ là được… Không cần cái gì cũng nghe mấy nho sĩ đó… Thanh Tử, con phải nhớ kỹ, mẹ chỉ có mình con, con không thể có chuyện." Tiết mẫu rưng rưng căn dặn: "Còn đám bạn học kia, đi chơi cùng thì được, không thể đi theo họ làm liều… Chúng ta cũng không có đại nghiệp lớn, người đông thế mạnh như nhà người khác" vân vân... các loại.

Đương nhiên Tiết Thanh đồng ý không chút do dự… Vì cho tới bây giờ nàng chưa từng nghe lời của họ.

Cho dù lo lắng như thế, Tiết mẫu vẫn để cho nàng đọc sách, chuyện này thật là kỳ lạ, thật không nghĩ ra… Tiết Thanh ngừng chau mày thì thào rảo bước tiến vào trong phòng.

Tứ Hạt tiên sinh khoanh chân ngồi trên ghế, nói: "Ta cũng nghĩ không thông… Có phải ta mù hay không."

Tiết Thanh thò tay lấy một túi tiền ra, nói: "… Nhặt trên đường…"

Tứ Hạt tiên sinh ngồi thẳng người, nói: "Bao nhiêu tiền?"

Tiết Thanh thu lại túi tiền nói: "Tiên sinh yên tâm, người không mù."

Tứ Hạt tiên sinh hừ một tiếng, xấu hổ hung hăng nói: "Ngồi xuống, nói, xảy ra chuyện gì, Tri Tri đường của ta trở thành của ngươi thì cũng thôi đi, bây giờ còn bị quan phủ tra hỏi gánh tội."

Tiết Thanh nghe lời ngồi xuống trước mặt lão, nói: "Tiên sinh, nói đến quan phủ, cho tới bây giờ đều là nói bừa tra hỏi linh tinh không thể cho là thật, vả lại nói Tri Tri đường của người không phải là của con ư, con cũng là của người…"

Tứ Hạt tiên sinh đưa tay cắt ngang nàng, liếc mắt nói: "Ngừng, ngừng, sao ta nghe ý này như là con đang tính toán để ta gánh tội thay con. Cái gì mà con là của ta, con làm ra chuyện lớn như vậy, cuối cùng để ta tới gánh tội thay, ta ngồi tù cũng là con ngồi tù sao?"

Tiết Thanh cười nói: "Tiên sinh yên tâm, sẽ không ngồi tù, chúng ta không có làm chuyện gì xấu, chỉ là lúc ấy mọi người tụ lại ở Tri Tri đường, bàn luận một số việc…" Vừa nói qua loa chuyện xảy ra một chút: "Để tiện làm việc, mọi người lợi dụng Tri Tri đường làm hiệu, quan phủ nói chúng ta kích động chuyện đồng học làm loạn, chúng ta thừa nhận thật sự là do chúng ta mở đầu nhưng cũng không phải kích động và gây chuyện, mọi người làm việc đều là tự nguyện trong lòng, trời có bất công, chẳng lẽ còn không cho phép mọi người nói ư? Sao có thể…"

Tứ Hạt tiên sinh đưa tay cắt ngang lời nàng lần nữa, nói: "Không phải nói với ta những đạo lý lớn này, ta mặc kệ cái này…" Giương mắt nhìn Tiết Thanh, nhìn kỹ từ trên xuống dưới: "Thế việc này là con làm sao?" Giọng kinh ngạc có chút lắp bắp không thể tin.

Tiết Thanh nói: "Nói thế nào đây, việc này cũng không phải một mình con làm được…"

Tứ Hạt tiên sinh cười lạnh lùng, nói: "Ta thay câu hỏi khác, việc này có phải là con nghĩ ra hay không?"

Tiết Thanh gật đầu nói: "Không dám lừa gạt tiên sinh, đúng là vậy."

Ôi! Tứ Hạt tiên sinh nhảy cỡn lên nói: "Không dám lừa gạt tiên sinh! Thật đáng sợ, nếu tiên sinh ta không phản ứng nhanh, sẽ bị con bán, bắt vào quan phủ cũng không biết chuyện gì xảy ra."

Tiết Thanh nói: "Tiên sinh không phải tự hạ thấp mình, sao người có thể bị bắt được chứ."

Tứ Hạt tiên sinh hừ một tiếng, nói: "Bớt hại ta." Vừa đi qua đi lại trong đường, trong miệng thì thào lại là con, không ngờ thật sự là lại là con làm ra…

Sau đó dừng chân lại, nhìn trời cười ha ha nói Thanh Hà tiên sinh thật đáng thương… Vừa vỗ ngực may mắn mà ta sáng suốt không có giành tên tuổi trước… Nói liên miên một lúc mới dừng lại, lại thấy Tiết Thanh đã ngồi trước kỷ án lật sách viết chữ… Giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Đối với nàng chuyện đã qua rồi, dù cũng không hẳn là không sao nhưng đều đã qua. Tứ Hạt tiên sinh đứng ở trong đường nhìn tiểu thiếu niên này ngồi ngay ngắn văn nhã… Đây thực sự là nữ hài tử ư, cứ âm thầm tạo nên một trận náo nhiệt như vậy ở Trường An phủ mà không ai hay biết… Chính lão là người mỗi ngày trông coi nàng cũng không biết.

Lão vốn là vì nàng dám đi theo các đồng môn, cùng đi gây chuyện thì đã rất hài lòng, không sợ phiền phức, có dũng khí không trốn không tránh mới được xem là một con người, làm người đầu tiên, sau đó mới đến thân phận, đến người cũng không dám làm, còn nói gì thân phận… Không ngờ rằng nàng đâu chỉ không sợ phiền phức, rõ ràng là gây chuyện.

"Vì sao…" Lão nói.

Tứ Hạt tiên sinh cười ngượng hai tiếng, nói: "Không dám, không dám, nếu đã không phải quân tử như vậy thì con không phải do ta dạy bảo." Thần sắc lại có chút phức tạp, có tư tâm cũng tốt, nói rõ làm việc sẽ không nóng nảy xúc động, gặp chuyện bất bình liền vung tay hô lên, người có tư tâm thường biết bảo vệ mình, làm việc cẩn thận cân nhắc việc gì có thể làm, việc gì không thể làm.Tiết Thanh không ngẩng đầu, ừ một tiếng, nói: "Kỳ thật con rất tư tâm, con quen Trương Niện nên muốn giúp hắn một chút, nếu như là người khác, hẳn là con sẽ không làm vậy…" Ngẩng đầu: "Ngại quá, như vậy không phải quân tử vì công lý ư, đều là nhờ công tiên sinh dạy bảo."

Kiểu người cẩn thận này lại là nhân tài dũng cảm thì đáng sợ nhất, nàng thật sự là một nữ hài tử mười ba tuổi ư? Hắn không nhịn được nói: "Tiết Thanh, con nghĩ như thế nào?"

Ví dụ như nàng là nữ hài tử lại đọc sách, ví dụ như bỗng nhiên bản thân xuất hiện một tiên sinh, ví dụ như có gan làm loạn với bạn học như thế, nàng có thân thể nhỏ bé và bề ngoài trầm tĩnh, không nói một lời rốt cuộc là nghĩ như thế nào?

Tiết Thanh nói: "Con muốn học cho giỏi, tương lai làm tiên sinh dạy học." Thần sắc thản nhiên, cũng không để ý câu trả lời của mình có thể là hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

Đi học cho giỏi là chuyện nàng muốn làm, làm tiên sinh dạy học là mục đích của nàng, có tín niệm có mục tiêu trong lòng không suy nghĩ chuyện gì khác, từ trước tới giờ không kêu khổ sợ mệt mỏi, Tứ Hạt tiên sinh nhìn nữ hài tử dưới ánh đèn không nói gì.

Tiết Thanh cười một tiếng, nói: "Vậy tiên sinh nghĩ như thế nào?" Dạy một nữ hài tử dám làm việc to gan lớn mật đọc sách, luyện võ thì nghĩ như thế nào?

Tứ Hạt tiên sinh nói: "Ta là tiên sinh dạy học, đương nhiên muốn dạy học tốt." Hỏi một đằng, trả lời một nẻo ai không biết.

Tiết Thanh gật đầu nói: "Tiên sinh có thể làm một tiên sinh dạy học tốt."

Tứ Hạt tiên sinh hừ một tiếng, nói: "Cám ơn học trò đã tán dương, tiên sinh ta sẽ cố gắng."

Tiết Thanh cười một tiếng không nói gì thêm, cúi đầu xuống tiếp tục xem sách, nàng thật sự đọc sách, không phải giả bộ như trốn tránh nói chuyện. Tứ Hạt tiên sinh khẽ nhíu mày, có thể nói, hai câu đối thoại này đã đẩy ra nghi vấn riêng của từng người, nhưng không nói toạc lại cảm thấy không có gì không đúng, cũng như nàng nói, nàng muốn đọc sách muốn làm tiên sinh dạy học, thế nên nỗ lực vì nó, về phần vì sao ngươi xuất hiện cũng không quá để ý, chỉ cần ngươi xuất hiện không ảnh hưởng mục đích của nàng… Nhưng sao lại không ảnh hưởng…

Không đúng, Tứ Hạt tiên sinh lại ngồi thẳng người, trước mắt mà nói, thật sự lão không có mục đích gì khác, chỉ muốn nhìn xem phải dạy người học tử này làm tiên sinh dạy học như thế nào nên… Đây là lý do Tiết Thanh chọn lão làm tiên sinh và cự tuyệt Thanh Hà tiên sinh sao?

Tiểu… nha đầu này, ánh mắt Tứ Hạt tiên sinh hơi kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiết Thanh, thật sự là gian trá trước sau như một… Chợt ánh mắt lại lấp lánh, thế nhưng nàng có nằm mơ cũng chẳng ngờ rằng thật ra người đứng bên cạnh nàng lại đang gạt nàng một bí mật động trời, có tâm tư khác với nàng, khi nàng biết rồi còn lạnh nhạt như vậy hay không? Có thể hoảng sợ phát khóc không? Đứa nhóc này khóc lớn hu hu thì trông sẽ như thế nào nhỉ? Nhất định đến lúc đó nhìn rất đẹp, Tứ Hạt tiên sinh cười khà khà.

Tiết Thanh liếc hắn một cái nói: "Tiên sinh, ngươi giấu biển treo trên cửa ở chỗ nào?"

Tứ Hạt tiên sinh cười khà khà lần nữa, nói: "Giấu cái gì mà giấu, chuyện trên đời này thì không giấu được, gặp được chuyện gì đừng mong nghĩ đến che giấu… Ta treo nó trên cửa phòng Thanh Hà tiên sinh rồi."

.....

Một tiếng lạch cạch vang lên, đoán chừng là không chịu đựng được nhiều tầm mắt nhìn chăm chú như vậy, tấm ván gỗ trên cửa rơi xuống, làm văng lên một tầng bụi đất, dưới ánh mặt trời ba chữ Tri Tri đường như mây che sương mù cản.

Các quan binh sai dịch nhìn chằm chằm, càng có người hừ lạnh phía sau: "Đã sớm nói không cần tìm lung tung… Ngay tại đây đúng không… Các học tử… Tiên sinh dạy dỗ…"

Thần sắc Lục tiên sinh vừa ngạc nhiên lo lắng, nói: "Thanh Hà tiên sinh, ngươi đây là…"

Thanh Hà tiên sinh nhìn biển treo cửa trên mặt đất, chau mày nói: "… Là ai để ở chỗ này."

Sai dịch dẫn đầu là đến từ Án Sát tư, tuy kính sợ Thanh Hà tiên sinh nhưng mệnh lệnh cấp trên truyền đến, vẫn lạnh lùng nói: "Vẫn là mời Thanh Hà tiên sinh đi theo chúng ta một chuyến… Có lẽ ngươi cần suy nghĩ thật kỹ để nhớ ra chuyện ở Tri Tri đường xảy ra như thế nào."

Lời nói này không khách khí, thần sắc Thanh Hà tiên sinh cũng không hề tỏ vẻ không vui, bình tĩnh nói: "Được, ta có thể đi đến quan phủ một chuyến thì cũng có thể đi hai chuyến…"

Đang nói chuyện, có giọng nói từ phía sau truyền đến.

"Không cần hỏi tiên sinh, cái Tri Tri đường này là của ta."

Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy dưới ánh mặt trời buổi sáng, thiếu niên áo xanh tay cầm gậy trúc giậm chân đi đến.

Mắt Thanh Hà tiên sinh đầy kinh ngạc: "Tiết Thanh?"