Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 2 - Chương 46: Cười hỏi khách từ nơi nào tới



Cảnh thị hoàng triều không có Vương gia khác họ, lấy Quốc Công vi tôn. Hiện tại trong triều tổng cộng có hai mươi bảy vị Quốc Công, tổ tiên tự nhiên vì hoàng triều lập nhiều công lớn bất thế, chỉ bất quá theo thời gian trôi đi, năm đó công lao đều sẽ giảm đi, có chút Quốc Công trong tay không có thực quyền, từ từ hư hóa, qua chút ít năm nữa chỉ sợ sẽ sẽ trở thành bài biện thuần túy.

Làm thư đồng của Hoàng Đế Bệ Hạ khi còn bé, Hòa Quốc Công mặc dù không giống Lộc Quốc Công khiêm tốn nhưng làm cho người ta cảm giác vĩnh viễn không cách nào rung chuyển, nhưng ít ra không cần lo lắng những thứ này, thân thuộc với vua vẫn còn thể hiện rõ ràng, người ngồi ở Tịnh Giác Tự như mao bàn tế vũ là hắn mà không phải người khác.

Tịnh Giác Tự là hoàng cung biệt viện, cũng là Cảnh thị hoàng tộc tư miếu. Hắn hôm nay không phải thay thế Bệ Hạ ở chỗ này niệm kinh cầu phúc, mà là đại biểu Bệ Hạ chiêu đãi một vị khách quý.

Hắn không lo lắng quyền lực cùng địa vị của mình, nhưng có chút bận tâm ở trên mặt đất ướt lạnh ngồi quá lâu có thể ngày mai không rời giường được hay không —— bồ đoàn đã nhiều năm không có ngồi, nếu như không phải năm xưa học ở Nhất Mao Trai từng có không ít kinh nghiệm, hắn cảm giác mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Nghĩ đến chỗ này, hắn không khỏi đối với vị quý khách kia sinh ra chút oán thầm, chợt nghĩ tới trong truyền thuyết đối phương có thần thông đọc được ý nghĩ, tâm thần khẩn trương, vội vàng lặng yên đọc mấy tiếng Phật hiệu, nổi lên vẻ mặt tươi cười, nhìn về chỗ sâu tĩnh thất được vải che cẩn thận, lần nữa tỏ vẻ cảm tạ.

"Thiền Tử nguyện ý liên giá tới đây, vì Bệ Hạ giải trừ nghi nan phương diện Phật hiệu, càng muốn tự mình chủ trì Mai Hội, thật là vinh quang của triều đình."

Gió mát nhè nhẹ, mang đi mùi hương vương trong tĩnh thất.

Không biết Thiền Tử nghe lời nói này có phản ứng gì, tự có Quả Thành Tự cao tăng cùng Hòa Quốc Công hàn huyên, nói chút ít lời thủ tục cho xong.

Hòa Quốc Công nhìn về chỗ sâu trong tĩnh thất, trầm ngâm một lát sau hỏi: "Nghe nói đêm qua Thanh Sơn Tông có người tới, chẳng lẽ thật là Cảnh Dương chân nhân biệt phủ?"

Đêm qua tòa động phủ trong Manh sơn mở ra, tự nhiên không thể gạt được triều đình, chỉ bất quá tựa như rất nhiều tu đạo đại phái, triều đình cũng cảm thấy là giả, căn bản không phái người đi. Nhưng sáng sớm hôm nay, có chút tin tức mịt mờ truyền ra, Quả Thành Tự cũng không có ý tứ dối gạt.

"Đó bất quá là hai vị chân nhân năm đó đùa giỡn mà thôi."

Thiền Tử thanh âm thanh rất tầm thường, nhưng đủ để khiến người nghe thấy sinh lòng kính nể.

Đương kim thế gian ai còn có tư cách có thể sử dụng giọng nói bình tĩnh như thế nói chuyện xưa của hai vị Thanh Sơn Tông chân nhân?

Hòa Quốc Công ra vẻ kinh ngạc hỏi: "Vậy người phía dưới tường vân là ai?"

Thiền Tử nói: "Hẳn là hậu đại của cố nhân, cho nên coi chừng một chút."

Hòa Quốc Công nghĩ thầm dõi mắt Thanh Sơn Cửu Phong, hậu đại của cố nhân ngài hẳn là đệ tử Thần Mạt phong, vậy thật có liên quan đến Cảnh Dương chân nhân. Bất quá nếu Thiền Tử chính miệng xác nhận cũng không phải là Cảnh Dương chân nhân động phủ, hắn cũng không muốn nghĩ xa hơn, thuận miệng nói: "Năm nay đệ tử tham gia Mai Hội Thanh Sơn hẳn là không có nhân vật quá xuất sắc, không khỏi có chút tiếc nuối, cũng không biết Thanh Sơn Chưởng môn quan môn đệ tử đến tột cùng lúc nào mới có thể đi ra ngoài."

Cùng Lạc Hoài Nam, Trung Châu Phái Bạch Tảo, Đồng Nhan, Đồng Lư những thiên tài tuổi trẻ thanh danh lan xa so sánh, Quá Nam Sơn, Cố Hàn, Giản Như Vân Thanh Sơn tam đại đệ tử quả thật lộ vẻ có chút thua kém, mặc dù nghe nói Triệu Tịch Nguyệt sẽ đến, nhưng nàng dù sao trẻ tuổi, hơn nữa thân phận có chút đặc thù.

Một vị lão tăng Quả Thành Tự ôn hòa nói: "Không phải còn có vị tên là Tỉnh Cửu?"

Hòa Quốc Công không chú ý tới trước lúc nói những lời này lão tăng nhìn tĩnh thất chỗ sâu một cái, cười nói: "Nghe nói Thanh Sơn thử kiếm người này biểu hiện không tệ, nhưng làm sao bì kịp được Lạc Hoài Nam cùng Bạch Tảo, mấu chốt nhất chính là hắn còn muốn tham gia kỳ hội khiêu chiến Đồng Nhan, thật là lý thú cực kỳ."

Bên trong phòng một mảnh an tĩnh, không ai theo hắn bật cười, tràng diện không chút thú vị.

Hòa Quốc Công có chút lúng túng cười khan hai tiếng, lại nghĩ một chuyện trọng yếu khác, do dự liên tục sau lại nói: "Quý phi nương nương ở bên ngoài chùa muốn được ngài chúc phúc."

Đây cũng là ý tứ cầu kiến.

Mấy vị Quả Thành Tự lão tăng cùng chủ trì nhìn về chỗ sâu trong tĩnh thất.

Khói trắng lượn lờ, không thấy hình dáng Thiền Tử.

Chốc lát an tĩnh, thanh âm Thiền Tử lần nữa vang lên.

"Năm đó ta cứu sống nàng là từ bi cũng là duyên phận, hôm nay nàng đã đạt được phúc duyên cực thịnh, cần gì tham nhiều hơn nữa? Có duyên gặp lại sao."

Hòa Quốc Công hiểu được ý tứ, không dám nhiều lời nữa.

...

...

Bên ngoài Tịnh Giác Tự có phiến hòe lâm, trong rừng có mấy chiếc xe ngựa, nhìn mộc mạc, nhưng từ số lượng thị vệ bốn phía có thể biết thân phân người trong xe cực kỳ trọng yếu.

Gió nhẹ mang theo mưa phùn rơi xuống, tuy là tiết thâm xuân, vẫn còn có chút lạnh lẽo.

Bên trong xe đi ra một vị thái giám, ý bảo bọn thị vệ trở về trên xe tránh mưa.

Nơi này là Tịnh Giác Tự, hôm nay trong chùa có vài chục vị Quả Thành Tự cao tăng trấn giữ, cần gì cẩn thận như vậy.

"Cũng chính là nương nương thiện tâm, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt này cũng để ở trong lòng."

Trong xe một vị mụ mụ xu nịnh nói.

Cửa sổ có một vị mỹ nhân, dung nhan cực đẹp, sóng mắt lưu chuyển tự có mỵ cảm, vốn làm cho người ta cảm giác ngây thơ, có một loại cự hấp dẫn nam tử khó có thể kháng cự.

Nàng chính là Hồ quý phi những năm qua được sủng ái nhất trong cung.

"Ta cũng xuất thân cùng khổ, biết tư vị ở sơn dã gặp mưa, năm đó nếu không phải Trúc Quý thiện tâm từ dưới tay tên tán tu cứu mạng ta, ta đã chết lâu rồi."

Hồ quý phi trên mặt lộ ra vẻ hung ác, lại nghĩ lúc trước Hòa Quốc Công để cho đầy tớ truyền lời, cắn răng nói: "Không thấy cũng không nhìn, ta cũng không tin..."

Nàng chuẩn bị nói vài lời ngoan thoại, lại sợ người trong chùa nghe được, hơn nữa cuối cùng đối với Thiền Tử trong lòng còn có tôn trọng kính yêu, rời miệng liền biến thành ý tứ khác.

"Ta cũng không tin không có người nào có thể giúp Bổn cung trút nỗi giận này!"

Vị mụ mụ kia nhãn châu xoay động, nói: "Có muốn mời Trung Châu Phái ra mặt hay không?"

Rất ít người biết được, Hồ quý phi cùng Trung Châu Phái rất thân cận.

Năm ngoái Tây Hải kiếm phái triệu khai tứ hải yến, Trung Châu Phái phá lệ phái ra vị đệ tử tên là Hướng Vãn Thư, chính là ảnh hưởng của nàng.

Nghe lời này, Hồ quý phi không những không thích, ngược lại vẻ mặt biến lạnh, lớn tiếng nói: "Ngày sau nói như thế nữa, tự mình xuất cung đi."

Vị mụ mụ kia chẳng biết tại sao đắc tội chủ tử, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Hồ quý phi là người thông minh, nàng biết mình có thể cố gắng dựa vào phân tình năm đó mời Thiền Tử ra mặt, nhưng tuyệt đối không thể dùng Trung Châu Phái, bởi vì Quả Thành Tự cùng Thanh Sơn Tông quan hệ thân cận, mà Trung Châu Phái cùng Thanh Sơn Tông đã giằng co nhiều năm, không nói thế như nước lửa, cũng là nhìn nhau không vừa mắt.

Chánh đạo tông phái là căn cơ của Nhân Tộc hoàng triều, nếu như nàng bởi vì làm chuyện của mình gây chuyện, thậm chí thật gặp phải hỗn laonj, chớ nói nàng chỉ là quý phi vừa được sủng ái mấy năm, coi như là Hoàng hậu nương nương, chỉ sợ cũng sẽ bị trực tiếp phế bỏ, sau đó đưa vào lãnh cung.

Một vị cung nữ nhẹ nói: "Thi đại nhân vài ngày trước đã nói, Thanh Thiên ty vẫn đang quan sát vào Thanh Sơn Tông."

Hồ quý phi căm tức nói: "Thanh Thiên ty chẳng lẽ còn dám đối với Thanh Sơn Tông như thế nào? Phải biết rằng vị kia là truyền nhân của Cảnh Dương chân nhân, Bổn cung chỉ là muốn để cho nàng nhận sai, chẳng qua là như vậy cũng không được! Nghe nói tên gọi Tỉnh Cửu đại ngôn bất tàm muốn khiêu chiến Đồng Nhan, bản thân ta muốn xem hắn làm sao!"

...

...

Triều Ca thành bao phủ trong mưa phùn.

Ngoài cửa thành mọi người xếp hàng chờ vào thành, cũng mang lên nón lá.

Tỉnh Cửu trở nên không bắt mắt nữa.

Thủ thành binh lính từ trong tay của hắn nhận lộ dẫn ẩm thấp, hỏi: "Từ đâu mà tới? Tới Triều Ca thành làm gì?

Tỉnh Cửu nói: "Về nhà."

...

...

Căn cứ Thượng Đức phong điều tra, nhà của Thanh Sơn đệ tử Tỉnh Cửu tại Triều Ca.

Trên thực tế, nhà của hắn cũng đúng là tại Triều Ca.

Đã cách hai mươi năm, hắn lần nữa trở lại Triều Ca thành, cảm khái so với lần trước giảm bớt rất nhiều.

Lần trước Triều Ca thành nghênh đón hắn chính là một trận tuyết đông, lần này nghênh đón hắn chính là một trạn mưa xuân.

Ở tiểu sơn thôn thời điểm hắn học được một câu nói, mưa xuân quý như dầu.

Đối với mọi người sống ở Triều Ca thành mà nói, mưa xuân cũng giống dầu, đem đường đá làm cho trơn trợt vô cùng, phiền lòng chí cực.

Dĩ nhiên, mưa xuân cũng sẽ đưa tới vô cùng nhiều câu thơ hay cho thi nhân.

Tỉnh Cửu đối với cầm kỳ thư họa không quan tâm, tự nhiên cũng sẽ không làm thơ, nhưng hắn thích mưa xuân.

Vô luận là mưa xuân rơi vào trên thuyền vẫn là trên mái hiên hoặc là rơi vào nón lá.

Tựa như ngày tuyết rơi hắn sẽ chuyển vào trong nhà ngủ nhưng muốn đem cửa sổ mở ra.

Từ ý nào đó mà nói, hắn là người sống rất ý thơ, chẳng qua bản thân hắn không biết mà thôi.

Mang nón lá đi lại tại đường phố trong Triều Ca thành, hắn không để ý đến chỗ nào cũng có trận pháp khí tức, tầm mắt xuyên qua mưa bụi rơi vào chỗ khác.

Tỷ như chén canh của tên khất cái dưới mái hiên bị mưa bụi tạo nên rung động.

Tỷ như trên thuyền dưới cầu thiếu phụ đang chuẩn bị đồ ăn quạt lửa trong lò.

Tỷ như nương chạy qua đầu hẻm đã quên mang theo dù trên tóc mai còn vương hạt mưa nhỏ lấp lánh như trân trâu.

Sâu trong ngõ hẻm có một tiểu viện an tĩnh, cách đó không xa có thể thấy mái Thái Thường tự.

Thượng Đức phong tra rất rõ ràng, tổ tiên Tỉnh Cửu từng hầu hạ một vị Thần Hoàng trước đây, như vậy nhà của hắn ở chỗ này, là chuyện đương nhiên phi thường theo lý thường.

Cửa viện làm bằng gỗ đã rất già cỗi, thềm đá rêu xanh bị nước mưa ướt nhẹp, hết thảy cũng lộ ra vẻ an bình.

Tỉnh Cửu do dự một chút mới đi ra phía trước.