Đại Ca, Uống Trà Sữa Không?

Chương 50: Cố gắng





Trong cái không khí ngượng ngùng như thế này thì cái cần nhất là gì? Chính là sự bình tĩnh đó. Nhưng bây giờ, Ngọc Cảnh Anh đã không còn bình tĩnh được nữa. Cậu bị người yêu bắt quả tang đang sửa soạn một đống “áo mưa” đủ thể loại, đủ kích cỡ.

Nếu nói anh không có ý gì hết, anh bị người ta “hãm hại” thì có ai tin không nhỉ?

Tất nhiên là chả có ai tin rồi. Đặc biệt là trong cái tình cảnh đầy ám mụi như thế này nữa chứ. Sao trăm vạn hoàn cảnh mày không rơi ra đi, đợi đến lúc ở khách sạn mới rơi ra chứ.

Danh Hoài lúc này cứ như tên lưu manh trêu đùa “trai nhà lành”. Cậu thấp giọng thì thầm vào tai anh hỏi lại lần nữa.

“Anh không biết gì thật à? Hay là… anh muốn ám chỉ với em cái gì? Có phải anh muốn ám chỉ gì với em phải không?”

Ngọc Cảnh Anh thật sự khóc không ra nước mắt mà. Có thể ám chỉ cái gì chứ? Đi chơi cũng là cậu rủ, phòng cũng là cậu đặt, anh chỉ có vác mặt đi thôi. Sao bây giờ trong tình huống này lại như anh chủ động câu dẫn cậu vậy nhỉ!?

Giờ anh nói nó tự chạy vào có còn kịp không?

Thấy người kia mặt đã đỏ bừng như sắp nhỏ máu, Danh Hoài liền cười xoà không trêu anh nữa. Thật ra cậu biết anh không có ý câu dẫn mình làm mấy chuyện người lớn đó đâu. Tính ra A Anh lớn hơn cậu một tuổi nhưng về phương diện này vẫn còn ngây thơ lắm.

Ngọc Cảnh Anh bặm môi nhìn người yêu nhỏ tuổi trêu mình, thấy ánh mắt cậu tràn đầy tiếu ý, anh liền biết cậu cố tình trêu mình mà.

Hừ. Đi tắm đây, không thèm chơi với cậu nữa.

Anh vùng vằn cầm quần áo bỏ vào nhà tắm, nhưng Danh Hoài đã kịp nhanh tay hơn kéo người lại. Ngọc Cảnh Anh chưa kịp chuẩn bị gì cả, cứ thế ngã luôn vào người của Danh Hoài.

Bên tai vang lên giọng nói gợi cảm của cậu.

“Em hứa với mẹ rồi. Chuyện đó… phải để sau khi anh thi xong đã.”

Triệt để xấu hổ. Ngọc Cảnh Anh cảm thấy đây chính là cái giây phút xấu hổ ngượng ngùng nhất trong đời của mình rồi. Sao chuyện này cậu lại có thể nói thẳng như thế chứ?!

Ngọc Cảnh Anh ở trong nhà tắm, vừa vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng của mình vừa ngẫm nghĩ. Thật ra nghĩ đi nghĩ lại thì cũng có chút mong chờ đó. Nhưng mà đến tận sau thi thì có hơi lâu nhỉ?

“Ể…”

Ngọc Cảnh Anh, mày nghĩ cái gì thế hả? Ngọc Cảnh Anh vừa nhớ đến bản thân có mấy cái ý tưởng *** *** thì xấu hổ muốn chết.

Hu hu hu… mày mau tỉnh táo lại đi Ngọc Cảnh Anh. Tình yêu của mày là tình yêu trong sáng mà.

Dù cho có ngượng ngùng đến bao nhiêu thì đêm đó Ngọc Cảnh Anh vẫn chui rúc vào trong người của Danh Hoài như thói quen.

Một tay của Danh Hoài làm chiếc gối cho anh, một tay vỗ nhẹ lên lưng an ủi anh. Người trong lòng liên tục trở mình, chứng tỏ còn suy nghĩ nhiều điều, ngủ không ngon.

“Sao vậy anh? Anh lại lạ giường nữa sao?”

Ngọc Cảnh Anh khẽ lắc đầu. Chỉ là sau một hôm đi chơi, những buồn phiền thì đã mất nhưng áy náy lo lắng thì vẫn còn.

“A Hoài, em nói chuyện này với mẹ mình chưa vậy?”

Chuyện mà anh đang để cập đến chính là Ngọc Cảnh Thâm. Mẹ Danh Hoài vốn dĩ đã không có cái nhìn thiện cảm về giới thượng lưu, nếu để bà biết con mình bị anh trai của người yêu dùng quyền thế chèn ép thì đời nào bà cho con mình yêu đương với Ngọc Cảnh Anh nữa.

Đó cũng chính là điều mà cậu lo lắng. Danh Hoài tính giữ chuyện này trong lòng không nói ra nhưng cậu sợ một ngày nào đó mẹ biết mẹ sẽ giận nhiều đây.

Nhưng làm người đứng ở giữa, cậu cũng không còn cách nào khác.

Danh Hoài cúi người hôn lên trán người yêu mình, sau đó an ủi.

“Mẹ là người tốt. Mẹ sẽ hiểu cho anh mà. Mẹ sẽ không giận cá chém thớt đâu.”

Ngọc Cảnh Anh cũng biết cô Triệu là người tốt. Bà mặc dù không thích hai người hẹn hò với nhau nhưng chưa bao giờ mặt nặng mày nhẹ với anh cả. Biết anh sắp tới đối mặt với cuộc thi quan trọng nên lúc nào cũng động viên nhỏ nhẹ, còn nấu rất nhiều món ngon cho anh ăn, cũng không vó ngăn cản A Hoài dạy kèm cho anh.

“A Hoài, anh sẽ cố gắng hết sức trong kì thi này, sẽ cố gắng đậu đại học trong thành phố. Đến lúc đó em và anh sống chung nhé.”

Nếu không gặp Danh Hoài, có lẽ sau khi hoàn thành cấp ba, Ngọc Cảnh Anh đã theo ý nguyện của gia đình ra nước ngoài “du học” mục đích chính là để ăn chơi tự do. Dù sao gia đình cũng không kì vọng vào anh quá nhiều, chỉ muốn anh bình an khoẻ mạnh mà sống thôi.

Ngọc Cảnh Anh trước kia có thể sống buông thả nhưng bây giờ thì không. Anh có mục tiêu để mình cố gắng đạt được, có những ước mơ được tích tụ dần dần từ lúc nào không hay. Dù cho mục tiêu ấy có xuất phát từ một người con trai đi chăng nữa, cũng làm anh cảm thấy sục sôi ý chiến đấu.

A Hoài cố gắng từng ngày vì tương lai của hai người. Ngọc Cảnh Anh cũng nguyện vì cậu mà cố gắng.