Đại Ca, Uống Trà Sữa Không?

Chương 19: Hiểu lòng mình



8h tối, sau khi ăn cơm xong chuẩn bị học bài thì Danh Hoài bỗng nhận được tin nhắn từ số lạ. Nội dung tin nhắn càng khiến cậu bất ngờ hơn.

“Tôi là Ngọc Cảnh Thâm. Tôi có chuyện cần nói với cậu về Cảnh Anh. Cậu ra quán cà phê XX đi.”

Danh Hoài nhíu mày. Tính ra cậu và cái người anh tên Cảnh Thâm không một chút quan hệ nào với nhau, cũng không có điều gì để nói. Ngọc Cảnh Anh ngày càng học tập tiến bộ mà gia đình bên đó cũng ít nói đến, có thể thấy không quá quan trọng chuyện học của anh ta. Sao bỗng dưng bây giờ lại tìm cậu hỏi chuyện.

Nhưng Danh Hoài cũng muốn biết anh ta bán gì trong hồ lô nên tình nguyện ra quán cà phê.

Ngọc Cảnh Thâm dáng người thẳng tắp, mặc vest sang trọng được là thẳng thớm đang ngồi nhâm nhi ly cà phê trong quán. Vẻ mặt anh ta lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao không thèm để ý đến mấy cô gái xung quanh đang chú ý đến mình.

“Chào anh. Không biết anh gọi tôi có chuyện gì không?”

Thái độ của Danh Hoài cũng hoàn toàn bình thường, không xa cách nhau quá cũng không hề xiểm nịnh gần gũi với quá mức.

Ngọc Cảnh Thâm nhấp ngụm cà phê, thái độ điềm đạm vô cùng.

“Như tôi đã nói, chuyện của Cảnh Anh thôi. Tôi cũng không dài dòng. Tôi muốn cậu nghỉ dạy em ấy. Tôi sẽ bù tiền phá vỡ hợp đồng. Cậu muốn bao nhiêu?”

Ngọc Cảnh Thâm nói chuyện vô cùng tự nhiên bình thản tựa như một chuyện gì đó đơn giản lắm vậy. Danh Hoài lập tức thấy khó chịu. Chuyện này chắc chắn Ngọc Cảnh Anh không biết. Anh là người thẳng thắn cương trực, nếu không muốn học nữa có thể trực tiếp nói với cậu. Hơn nữa chiều nay còn vui vẻ thì không có lý do gì để bây giờ không muốn học nữa cả.

Nhưng mà Danh Hoài cũng không vội vàng hùng hổ chất vấn, cậu chỉ bình bình hỏi.

“Tôi có thể hỏi lý do vì sao và Ngọc đại ca có biết chuyện này hay không?”

Quả nhiên nhắc đến Cảnh Anh, vẻ mặt Ngọc Cảnh Thâm dịu dàng hẳn đi. Hắn cười đểu. Tên nghèo hèn này dám trước mặt hắn nhắc đếm Cảnh Ảnh, cậu ta xứng sao?

“Cậu không cần quan tâm. Chỉ còn nói số tiền mình muốn mà thôi. Lý do ư? Chẳng lẽ cậu nghĩ cậu dạy tốt hơn giáo sư A sao?”

Giáo sư A? Người này Danh Hoài biết, nổi tiếng trong việc dạy kèm rất thành công nhiều học sinh cấp Ba đậu vào các trường danh tiếng trong nước. Nhưng Danh Hoài cũng không thấy nản lòng thoái chí. Dạy tốt thì sao? Nếu Ngọc đại ca không thích thì có mười giáo sư A cũng bó tay mà thôi.

“Anh không nói cho Ngọc Cảnh Anh biết. Không sợ cậu ấy giận anh sao?”

“Ha ha ha…”

Ngọc Cảnh Thâm nghe đến đây thì không kiềm chế bật cười đầy giễu cợt. Nếu không phải vì đứa em trai yêu quý của mình, anh đã không bỏ thời gian ra gặp người hèn mọn này. Trong mắt anh những kẻ ở tầng lớp bình dân như Danh Hoài quả thực không đáng để vào mắt.

“Danh Hoài, cậu có vẻ xem trọng bản thân quá rồi. Cậu nghĩ cậu đủ quan trọng để A Anh giận tôi sao?”

“Không phải là quan trọng hay không. Mà là anh có tôn trọng đại ca hay không. Giấu anh ấy đi làm việc này, Ngọc nhị thiếu gia có vẻ sợ nếu Cảnh Anh biết sẽ không chịu nhỉ?”

Ngọc Cảnh Thâm tắt nụ cười, đổi lại là gương mặt vặn vẹo khó chịu. Danh Hoài đã đâm trúng điểm mấu chốt trong lòng hắn ta. Đúng vậy, hắn sợ Cảnh Anh biết chuyện sẽ giận hắn. Hắn cũng không xác định được Danh Hoài ở trong lòng em út mình quan trọng đến nhường nào? Liệu cậu có sẵn sàng tha thứ cho hắn nếu hắn làm hại Danh Hoài hay không?

“Cuộc sống gia đình cậu cũng không khá giả gì. Có số tiền này tôi đưa cho sẽ giúp mẹ con cậu sống sung túc hơn mà không cần lo nghĩ điều gì. Danh Hoài, cậu không động lòng chút nào sao?”

Động lòng? Danh Hoài cười khẩy. Đúng là hắn có động lòng đó. Thì sao? Tiền nhiều như vậy, có kẻ ngu mới không lấy. Nhưng chả biết lý do vì sao, Danh Hoài lại mở miệng từ chối. Từ trong thâm tâm của cậu không muốn phản bội anh, phản bội lại những tháng ngày học hành chăm chỉ vất vả của anh.

“Tôi đi trước đây.”

Danh Hoài đứng dậy chào từ biệt, động thái thể hiện rõ thái độ của mình. Nhưng vào trong mắt của Ngọc Cảnh Thâm, cậu ấy là đang thách thức anh, trêu ngươi anh.

Danh Hoài dựa vào mối quan hệ thân thiết với Cảnh Anh mới có thể xem thường hắn như thế. Ngọc Cảnh Thâm từ khi còn là trẻ mồ côi luôn nhạy cảm với điều như thế. Sau này được Ngọc gia nhận nuôi, hắn nhìn đâu cũng là những kẻ khinh thường mình nên cực kì ghét bỏ.

Bàn tay Ngọc Cảnh Thâm nắm chặt, run run, bờ môi cũng nghiến chặt, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm bóng lưng của Danh Hoài.

“Nếu mày đã không muốn sống thì đừng trách tao. Tao sẽ hoá kiếp cho mẹ con mày.”

Damh Hoài về tới nhà thì vò đầu bức tai. Cậu cũng có chút không hiểu hành động của mình lúc nãy. Rõ ràng cậu đã cố ý chọc giận Ngọc Cảnh Thâm. Cậu cũng không biết tại sao mình muốn làm như vậy. Chỉ là, trong tim cậu thôi thúc một cảm giác kì lạ, như người trước mắt sẽ cướp đi thứ gì đó cực kì quan trọng đối với cậu nên cậu mới cố ý nói những lời đó.

Danh Hoài cũng biết Ngọc Cảnh Thâm thế lực rất lớn mạnh. Cậu chọc giận hắn như vậy, định sẵn là sẽ khó thoát thân.

Nằm trên giường lăn lộn, Danh Hoài liên tục chất vấn bản thân tại sao lại không chịu nhận tiền rồi kết thúc việc học. Việc này không một chút bất lợi nào với cậu cả.

Danh Hoài, rốt cuộc mày muốn gì? Tại sao mày lại muốn tiếp tục dạy cho Ngọc Cảnh Anh? Đó không phải là mày? Danh Hoài tỉnh táo lại đi, Ngọc Cảnh Anh và mày vốn dĩ không cùng một thế giới. Mày rung động trước người đó rồi sao?

Hàng loạt câu hỏi dồn dập trong đầu khiến Danh Hoài choáng ngợp. Cậu hiểu rõ những cảm xúc mãnh liệt trong lòng mình. Chỉ là cậu lựa chọn trốn tránh không muốn đối diện mà thôi.

Danh Hoài gác tay lên trán suy nghĩ. Đêm nay cậu không tài nào ngủ được. Chiếc điện thoại để trên bàn liên tục vang lên âm thanh có tin nhắn, nhưng chủ nhân nó còn bận suy nghĩ nên đành để nó bơ vơ. Cuối cùng, cũng không có hồi âm cho người ở đầu dây bên kia đang rạo rực cả tâm hồn.