Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 73: Trên đời có ai mà không già (trung) . .



“Anh cùng cô ấy nói gì vậy?” Vừa ra khỏi bệnh viện tôiliền khẩn trương hỏi hắn.

“Không có gì, em không phải nói muốn ăn cháo sao? Đithôi.” Thái độ đánh trống lảng của hắn càng làm cho tôi có nhiều nghi ngờ.Chẳng lẽ vừa rồi đã xảy ra một trận ầm ỹ sao? Tuy rằng tôi đối với Tần Y Y cũngkhông phải dễ dàng dứt bỏ oán niệm sâu đậm, nhưng dù gì cũng là cùng huyếtthống, Quan Ứng Thư lại là người quan trọng nhất với tôi, hai người ấy nếu nhưkhông đội trời chung, tôi hiển nhiên sẽ rất khổ sở .

“Em biết lúc trước là cô ta không đúng, nhưng mà tấtcả đều đã trôi qua, hơn nữa hiện tại bố mẹ anh rất vui vẻ hạnh phúc…Anh cũngkhông thể đại nhân đại lượng được sao, không so đo hiềm khích trước kia, khonghận cô ta nữa.”

Nói xong câu cuối cùng chính bản thân tôi cũng có chútkinh ngạc, vì sao tôi lại bất công như vậy, bọn họ một người đã vươn tay cứugiúp tôi trong hoàn cảnh cùng quẫn bất lực nhất, một người vứt bỏ không thèmđếm xỉa tới tôi mấy chục năm trời, thế mà giờ đây chỉ vì cái chữ huyết thống vôhình nào đó mà tôi trở nên trắng đen không rõ ràng, chẳng phân biệt nổi thiệnác điên đảo sao?

Hắn cũng không trả lời ngay, chần chừ trong chốc látmới đáp: “Buổi tối chúng ta nói chuyện sau.”

Tôi vô cùng nhạy cảm, lập tức hiểu được hắn đang lậplờ che giấu cái gì đó, trong lòng có chút sợ hãi, chẳng lẽ trận gió lốc này, dùsớm hay muộn cũng không thể tránh khỏi sao?

Buổi tối hắn tham dự xã giao rất muộn, tôi cố gắngcăng mắt ra cả đêm mới nghe được tiếng phanh xe. Tôi lập tức sắp xếp tinh thầnchuẩn bị bắt đầu vào trận, cho dù biết kết quả cuộc nói chuyện này sẽ khôngvui.

Lúc hắn nhìn thấy tôi thì tỏ ra kinh ngạc, giọng điệulại có chút trách cứ : “Tại sao trễ như vậy rồi còn chưa chịu ngủ?”

“Là anh nói buổi tối sẽ cho em biết hôm nay ở trongbệnh viện anh và Tần Y Y nói gì mà.”

Hắn không có lập tức trả lời, chỉ nhẹ nhàng đem tôi bếlên ôm vào giường: “Ngoan, nói sau, hôm nay muộn quá rồi.” Đây rõ ràng là lấycớ, bình thường ở trên giường khi tra tấn tôi hắn chưa bao giờ ngại thời gianđã muộn cả.

“Nhưng mà em không thấy thế, anh tắm rửa đi, em chờanh.” Tôi bày ra tư thế như vậy đại khái làm cho hắn cảm thấy bất đắc dĩ: “Đượcrồi, vậy em nằm chờ một chút.”

Hắn tắm rửa rất nhanh, rầm rầm vài cái là xong việc,tóc cũng chưa kịp lau, chỉ mặc áo ngủ rồi đi ra. Tôi thấy vậy vội cầm lấy khăntắm giúp hắn lau tóc: “Anh thật sự rất hận cô ta sao? Không đội trời chung?”

Một hồi lâu sau hắn mới nói: “Em về sau đừng đi gặp côta nữa .”

Tay tôi cứng đờ: “Vì sao? Cô ta mắc bệnh truyền nhiễmsao?”

Hắn đem kéo tôi vào ngực, chậm rãi nói một hơi: “Khôngphải, anh không hận cô ta, chỉ muốn em đừng gặp lại cô ta, không cần tiếp tụccó quan hệ gì với cô ta nữa .”

Trong lòng tôi có chút lạnh: “Được, em sẽ không gặplại cô ta nữa.”

Khi đó hắn mới nhẹ nhàng thở ra, dịu dàng hôn tôi:“Ngoan, ngủ thôi, không cần suy nghĩ nhiều .”

Trên thực tế trong lòng tôi mây đen đang bao phủ, làmsao mà ngủ được. Tự bổ não ra đủ các loại lý do bất hòa phát sinh giữa bọn họhoặc là tranh chấp, hoặc là nợ cũ năm xưa, khúc mắc thật sự lớn. Thật vất vảmới nhắm được mắt, hơi hơi có chút buồn ngủ, lại gặp ác mộng liên tục, trênngười mồ hôi lạnh từng đợt thấm ra bên ngoài, cơ thể của tôi giống như một consuối ào ào chảy…

Tới nửa đêm, rốt cục cảm thấy khó chịu, cả người khônóng không chịu nổi, lại thêm cổ họng trở nên đau đớn, nhịn không được “ưm” ratiếng, đánh thức Quan Ứng Thư.

“Làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Hắn rất nhanh mởđèn bàn ở đầu giường, tay thử chạm vào tôi. Chưa nói được quá hai lời liền đứngdậy đi ra ngoài.

Tôi vô lực thán phục:”Em còn chưa nói bị làm sao mà…”

Uống xong nửa cốc nước ấm, bác sĩ tư của gia đình mangtheo bộ mặt nửa mờ mịt nửa kinh hãi vội vàng chạy tới. Giúp tôi đo nhiệt độ cơthể, chẩn đoán chính xác là bị cảm mạo. Bởi vì việc mang thai đến quá bất chợt,nên trước đó đã không tiêm văc -xin phòng bệnh cảm, lúc mang thai được ba thánglại có nhiều việc rất hiếm có quấn lấy tôi, lại càng không chú ý, thêm nữa làkhi mang thai, sức đề kháng sẽ bị giảm xuống, cho nên hiện tại không còn baonhiêu sức mà chống đỡ lại sự đột kích của virus.

Vì lo lắng cho phụ nữ có thai, cho nên bác sĩ tránh càphê ngậm cùng thuốc kháng sinh, chỉ kê ít thuốc Đông y chứa thành phần chốngcảm mạo pha vào nước uống, sau đó dặn dò Quan Ứng Thư một đống danh sách nhữngviệc cần chú ý, ví dụ như làm sao dùng dầu cây trà chữa ho, làm sao dùng gừnghồng trà hầm canh cùng một loạt đơn thuốc nhẹ.

Dù sao trong đầu óc tôi ngoài hỗn độn ra thì cũng mônglung, cho nên căn bản là không có biện pháp nhớ được những thứ phức tạp nhưthế, chỉ có thể hỗn loạn dần đi vào giấc ngủ.

Đang lúc mơ mơ màng màng thì bị Quan Ứng Thư đánh thức: “Xuống giường, uống chút canh rồi ngủ tiếp.”

Thừa dịp ý thức tôi không rõ ràng liền mạnh mẽ đút vàomiệng tôi một thìa canh gừng lớn, vì tôi không chú ý nên nhất thời bị nghẹn, hokhan liên tục, nước mắt cũng chảy ra, người cũng hoàn toàn tỉnh táo, hai mắtđẫm lệ ngấm ngầm nhìn hắn một cách u oán: “Anh muốn em cay chết sao?”

Hắn nhẹ giọng nói, lấy đức thu phục người: “Uống cáinày vào ngày mai sẽ không phát sốt nữa , nào, cố uống hết đi .”

Sự hướng dẫn từng bước của hắn cũng chẳng thể làm chogừng hồng trà trở nên ngon miệng, tôi cau mày mấy lần há miệng to, trên trán đãtoát ra một tầng mồ hôi ướt át. Chỉ chốc lát sau liền cảm thấy nhiệt lượng toànthân tan hết, thoải mái, các mạch máu trong cơ thể như được đả thông, vuisướng, nhắm mắt một cáiliền ngủluôn.

Lúc tỉnh lại đã là ban ngày, trong phòng im ắng. Tôinghĩ chắc là đại BOSS đi làm rồi, kết quả vừa đứng dậy hắn liền đi đến, trênngười vẫn còn mặc áo ngủ lúc buổi tối. Không phải là áo mũ chỉnh tề trấn địnhnắm chắc mọi việc, mà hình như tóc chưa được sửa sang nên hơi rối, một dúm tócvểnh lên cao, lại có một dúm khác rủ xuống trán, như chú mèo con suy sụp tinhthần. Lập tức tôi “phốc” một tiếng không thể nhịn nổi , bật cười.

Hắn cũng không so đo với tôi: “Đầu còn choáng vángkhông? Cổ còn đau không?”

Tôi nhanh chóng lắc đầu: “Tốt hơn nhiều rồi.” Nhưngsau đó, ngay lập tức bị một trận ho khan công phá.

Ho tới mức nước mắt nước mũi tụ họp muốn ngừng khôngđược, giống như muốn nghiêng sông đổ biển đem lục phủ ngũ tạng nôn ra hết. Tôighé vào trên bồn rửa mặt, sợ ảnh hưởng đến cái thai trong bụng nên không dámlàm cho toàn thân rung động vì ho khan, ngón tay nắm chặt lấy cạnh bồn tới lúcnày còn nôn liều mạng hơn. Quan Ứng Thư cũng không bình tĩnh nổi nữa, lần đầutiên thấy hắn kích động như vậy, đem dầu cây trà thấm lên trên khăn ướt, đưatới trước mũi của tôi.

Nhưng phương pháp này hiển nhiên đối với virus quấyphá trong người tôi chỉ như thùng rỗng kêu to, tôi ôm bụng ho đến nỗi cả mặt đỏlên, trong cổ họng một bên đau đớn một bên lại ngứa, cảm giác này thật sự làsống không bằng chết.

Tôi đời này hình như chưa bao giờ bị cảm thành tới bộdạng như vậy, hiện tại vừa ủy khuất lại khó chịu, giống như dùng hết sức lựccũng không thể giải thích được rõ ràng nguyên nhân cãi nhau với thầy giáo.

Nước mắt tuôn rơi chảy xuống khắp mặt, ách, cổ họngchịu đựng đau đớn, túm lấy tay áo Quan Ứng Thư : “Quan Ứng Thư, em khó chịu… Emđau…” Âm thanh thê thảm , ai oán giống như bịchồng ruồng bỏ vứt ở thâmcung..

Quan Ứng Thư hiển nhiên không thể ứng phó nổi với kiểukêu gào như vậy, vừa đưa tay nhẹ nhàng mà đỡ lấy lưng tôi, muốn giảm bớt cơn hokhan của tôi, vừa cầm di động nổi bão, kêugào: “Hạn cho cậu trong vòng 3 phút lập tức tới đây, đem theo tất cả thuốc trịho khan cảm mạo.”

Tôi buồn bã, ỉu xìu, cười rồi nói đứt quãng với hắn :“Người ta là trưởng bối, anh không nên hung dữ như vậy… Khụ khụ khụ khụ… Huốngchi hiện tại em không thể uống thuốc. Em sẽkhông uống thuốc… Tiêm thì lại càng không.”

Tôi không cần làm cái gì hết, nhất định sẽ hại tới bảobối trong bụng tôi, nó là viên minh châu mà hắn ban cho tôi.

Ánh mắt hắn trừng tôi tới đỏ lên, tôi giờ mới phát hiệntrong hốc mắt hắn đã ươn ướt, có rất nhiều tơ máu như là mạng nhện: “Mạc NhanHinh, em muốn chết sao? !”

Tôi cố chấp : “Mặc kệ anh nói cái gì, em cũng khôngtiêm.” Nói xong lại tiếp tục sự nghiệp ho khan của mình âm thanh ho khan cùng nôn khan không ngừng nghỉ trànngập khắp ngõ ngách trống trải trong nhà Quan gia …