Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 61: Chuyện xưa, sự cố (thượng) . .



Ngày hôm sau lúc đến công ty các vị giám đốc làm mộtcuộc viếng thăm xuống đây, trừ thư ký Hạ ra thì tất cả đều nhìn tôi với cácloại vẻ mặt kèm ánh mắt có đủ mọi sắc thái kì quái, trong lòng tôi có chútnghẹn khuất, Tiểu Mẫn không ở đây, chẳng có chỗ để phát tiết.

Kết quả vô cùng ủy khuất là mật vàng thì không nhổ rađược, nhưng đồ ăn vặt mới ăn thì tặng lại hết cho bồn cầu trong toilet.

Tôi nôn đến trời đất choáng váng, tay vịn vào bồn rửamặt. Đúng lúc đó trợ lý Hình đẩy cửa tiến vào, vui vẻ nhìn tôi nôn tới bạc cảtóc, ngay cả mật cũng ra cả ngoài, mặt thì đanh lại, giọng nói thì the thé đảkích tôi: “A, mới ngày hôm qua việc tốt thành công, hôm nay đã nônọe rồi sao ? Thư ký Mạc quảnhiên thật bản lĩnh nhỉ.”

Tôi không thèm cùng cô ta đấu võ mồm, dùng nước ấm rửamặt, không ngừng cố gắng nôn tiếp..

“Có điều nghe nói trước kia cô làm ở bộ phậntiêu thụ phải không? Chẳng lẽ sớm đã có nhiều thành tựu ? Tôi thật sự là tò mòQuan tổng sao lại dễ dàng bị cô mê hoặc thế chứ …”

Lúc cô ta đi còn xoay thắt lưng một vòng lớn, đi thậtxa rồi còn có thể nghe được ai đó đang thóa mạ: “Đúng là hồ ly tinh!”

Tôi soi gương thấy sắc mặt trắng bệch, nhưng cái mặthình như dạo này đã sắp thành hình tròn mất rồi, cười lên có chút suy yếu:khuôn mặt hồ ly tinh, khen khuôn mặt của tôi xinh đẹp ấy hả …

Hiện tại tôi trở nên giống Quan Ứng Thư, vui buồn thấtthường, ví dụ như bây giờ, khi tôi đang nhập dữ liệu thì trợ lý Hình ném xuốngbàn tôi một bản văn kiện lớn vỏ cứng màu đen làm cho tôi tức điên người. Đâychẳng phải là đang cố tình trả thù ác độc một cách quang minh chính đại sao?Được lắm, đã vậy tôi tiếp tục chơi…

“Sửa lại văn kiện này theo trình tự thời giancho đúng, ngày mai tôi cần.” Tôi thật sự rất tò mò, cô ta vênh mặt hất hàm saikhiến mà không để ý người bị sai là ai sao.

Tôi nâng mí mắt lên: “Thủ trưởng trực tiếp của tôi làQuan tổng. Trừ hắn ra tôi sẽ không chịu bất luận người nào ra lệnh cả .”

“Ôi ôi, nghe giọng nói của cô kìa, quả nhiên làkhí phách mười phần. Cô nghĩ cô là ai? Tưởng có Quan tổng làm chỗ dựa thì tựcoi mình làm hoàng hậu chắc, đúng là không biết xấu hổ!”

“Trợ lý Hình lòng dạ đầy căm phẫn như vậy là vìsao vậy? Người có Quan tổng làm chỗ dựa chẳng phải tốt hơn người không có sao?” Tôi đứng dậy, đem văn kiện ném xuống mặt đất, rồi bỏ đi tới chỗ khác pha bátsữa chua hạch đào .

Ánh mắt cô ta nổi lên một đống lửa, như kiểu hận khôngthể coi tôi như cái bát sữa chua mà ăn hết luôn: “Trợ lý Hình chẳng lẽ muốncùng tôi chia sẻ đồ ăn ngon này hả ?”

Cô ta liền giậm chân rời đi, giày cao gót nện trên mặtđất “ cốp cốp” làm cho tôi cảm thấy hết sức dễ nghe.



Tôi rất tức giận, vô cùng tức giận!

Giữa trưa, lúc ăn cơm cùng Quan Ứng Thư bực mình liềnnói hết những việc làm sai trái của cô ta, chỉ kém chưa nói ra câu “Mau đuổiviệc cô ta đi”, lông mi hắn cũng không động, vẫn thờ ơ, một chút cũng không ýthức được người khác đang bắt nạt mẹ của con hắn!

Đã thế giờ còn làm cho sự việc nghiêm trọng hơn, đó làmang theo Hình Tinh Tinh tớiđi công tác ở chi nhánh công ty?! Quả thực là coithường yêu cầu của tôi ! Toàn thể thư ký, ai mà không biết lòng dạ của cô ta,ngày nào cũng ăn mặc làm lộ cảnh xuân tươi đẹp, ánh mắt mời gọi phóng khắp nơi,vì ai chứ?! Còn mang cô ta đi công tác, thật sự là trực tiếp cho cô ta cơ hộilàm chuyện xấu mà!

Một mình rầu rĩ không vui về nhà, rầu rĩ không vui xemtivi, rầu rĩ không vui leo lên giường …

Trong lúc đang nửa tỉnh nửa mê thì nhận được điệnthoại của Vương Kỳ, tôi cảm thấy có chút kỳ quái. Ngày đó trước khi đi ánh mắthắn khiến tôi thấy hơi sợ, còn lẫn một chút tuyệt vọng, làm cho chân tay tôi cóchút luống cuống.

“Mạc Nhan Hinh.” Hắn khẽ gọi, trong hoàn cảnhhai bên đều im lặng không tiếng động thì giọng hắn nghe có vẻ có cảm giác sâukín.

“Vâng, có chuyện gì vậy?” Tôi lơ đễnh, nhắm mắthỏi lại.

“Anh muốn gặp em…” Âm điệu của hắn bi thương, hàm hồ, giọng nói như vậyliền khiến cho tôi chú ý: “Anh uống say à? Ở nơi nào thế?”

“Anh còn nhớ… Khi đó em vừa khai giảng, nhìnthấy cái gì cũng sợ sệt, người ở ký túc xá rất bá đạo, em một mình trốn ở bồnhoa bên cạnh mà khóc… Lúc ấy là lần đầu tiên anh thấy bóng dáng run rẩy củaem…”

“Em rất nhát gan, ngay cả anh cũng không chịutiếp nhận … Anh nhớ rõ sau hôm thổ lộ đó, ngày hôm sau gặp nhau, em liền điđường vòng trốn tránh anh. Anh về kí túc xá lấy đàn ghi ta thổ lộ với em bị mấyngười anh em đánh một trận…”

“Nếu khi đó anh không quá xúc động, có phải bâygiờ đã khác không? Có thể người ôm em vào trong ngực bây giờ là anh hay không?Hiện tại cùng nhau vượt qua phong ba bão táp có thể là chúng ta hay không? …”

“Lúc học đại học năm thứ hai là những ngày vuivẻ nhất, anh khi ấy mới biết được hóa ra khi em tươi cười còn đẹp hơn cả tianắng ban mai trong giọt sương long lanh, bừng sáng hơn cả mặt trời mọc phíađông trong nháy mắt chiếu rọi bốn phương, nhẹ nhàng hơn cả thời điểm con bướmphá kén chui ra …”

“Nhưng mà Mạc Nhan Hinh, tất cả đều đã qua rồi… Nóvĩnh viễn chỉ có thể ở trong tâm trí mà thôi …”

Tôi cảm động tới tột đỉnh, nước mắt cứ như hạt trânchâu rơi xuống, tí tách chảy xuống áo ngủ … Không có cách nào nói ra sự khổ sởtrong lòng, giống như lễ truy điệu đưa tiễn những năm tháng thanh xuân đã qua,nhưng năm tháng mà tôi vô cùng càm kích, đã từng có ánh mặt trời rực rỡ nhấtchiếu vào…

Còn chưa kịp mở miệng phụ họa vài câu trữ tình, cảmkhái một chút năm tháng như bản nhạc ấy, thì không biết từ khi nào Quan Ứng Thưđã yên lặng không tiếng động đứng ở bên cạnh tôi, rồi giật lấy di động trên taytôi: “Xin chào, hiện tại cô ấy không có khả năng nghe điện thoại.” Sau đó lậptức cúp máy …

Tình cảm mãnh liệt của tôi đang tới lúc phun trào thìbị chặn lại, như bị mắc nghẹn ở cổ, chỉ có thể hô to gọi nhỏ với hắn: “Ai choanh cúp điện thoại của em?”

“Bây giờ là thời gian đi ngủ, vả lại bức xạ củadi động quá lớn, về sau điện thoại anh toàn quyền phụ trách xử lý.” Hắn cố tìnhlàm vấn đề nghiêm trọng thêm.

Tôi thù mới chồng lên hận cũ: “Anh dựa vào cái gì? Dựavào cái gì mà quá đáng như thế? Bề ngoàira vẻ đáp ứng cho em quay lại làm việc, kết quả tưởng như thăng chức lại hóa ragiáng chức, làm em mất hết chức vụ quyền hạn. Suốt ngày ở công ty đã không thểlàm việc lại còn phải chịu đựng không khí bị lời ra tiếng vào, trong khi anhthì ngược lại, mang theo kẻ đầu sỏ gây chuyện như hình với bóng, đã vậy đừngtrở về nữa, học người ta phiêu bạt chân trời kết đôi uyên ương chẳng phải tốthơn sao?!”

Tôi nhất thời kích động, lời nói ra miệng không thểngăn cản, cảm xúc gần như dao động rất lớn, chẳng thể khống chế được, giống nhưmở cống xả nước, càng không thể cứu vãn.

Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái: “Em không cần tiếp tụccố tình gây sự .”

Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, Quan Ứng Thư luôn có bảnlĩnh làm tôi cảm thấy mệt mỏi. Ai hô to gọi nhỏ như bị bệnh tâm thần vớihắn,thì mí mắt hắn cũng không thèm nâng lên một chút, bản lĩnh nhắm mắt làm ngơđã luyện đến tuyệt đối. Nhưng hắn chỉ xuất ra mỗi chiêu này là đã làm cho cảmxúc của người kia không có cách nào lên sàn phát tiết, bị nghẹn lại trong bụngtự mình tiêu hóa.

Hắn chưa bao giờ hiểu tôi, cho tới bây giờ cũng không…

Hắn rất tốt với tôi, hoặc có thể đó chỉ là một loạinghĩa vụ, một loại trách nhiệm. Bắt đầu là đối với vợ, giờ là đối con của mình.Đối tốt với người khác trong suy nghĩ của hắn là, cho người ta hết mọi thứ hắncó thể cho, nhưng hắn cho tới bây giờ cũng không thèm hỏi người ta có muốn haykhông, có thích hay không…

Tôi đã từng nghĩ tôi chỉ là một đứa trẻ lạc đườngtrong rừng rậm,đột nhiên xông vào thế giới của hắn. Vận mệnh áp bức chúng tanhận nhau, sau đó chúng tôi dựa theo quỹ đạo để đi rồi bước xuống. Từng nghĩtới, tôi đã tìm được, đã có thể sống dưới cái cây lớn ấy, có thể tránh gió lớn,không nghĩ đến cây đại thụ này lại ở trung tâm lốc xoáy, không những khôngtránh được gió mà còn bị lạnh thêm…

Giờ đây tất cả phong ba, cùng tôi, thì ra lại liênquan đến nhau nhiều như vậy…