Dạ Thiên Tử

Quyển 3 - Chương 48: Phong ba tái khởi



“Tiệm tạp hóa Nữu Nữu” và tiệm bên cạnh đã được gộp làm một, trên đó treo năm chữ to đẹp như rồng bay phượng múa “Tiệp tạm hóa Đại Hanh” do gã xin Giáo dụ của Huyện học Cố Thanh Ca viết cho, nhưng không để lại lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ).

Có đánh chết Cố Thanh Ca cũng không ký tên, tuy y cũng không giàu nhưng Đại Hanh cũng không thể chi nổi tiền, là văn nhân có khí khái của văn nhân, viết biển tên cho một tiệm tạp hóa, chuyện mất mặt như vậy, không làm được. Thậm chí y còn chẳng muốn viết đề tự cho Đại Hanh, vậy mà một cái tiệm tạp hóa cũng dám nhờ y viết sao?

Nhưng khi y đang tắm, nha hoàn thiếp thân của y đang kỳ lưng, nam nhân nữ nhân cùng ở trong một thùng, khi thì ngươi xoa, khi thì ta xoa, khi thì xoa bên ngoài, lúc thì xoa bên trong, xoa xoa xoa xoa nhịp nhịp nhàng nhàng, nào ngờ Đại Hanh nhẹ nhàng lại gần, lại đột ngột xuất hiện ngay trước mặt y.

Tắm uyên ương là vết nhơ không cọ nổi, nếu không chịu viết đề tự cho gã, có lẽ đại nha đầu còn phát hết xuân quang ra ngoài mất, vì vậy, sau khi dùng cái chết để mặc cả bằng được để không phải đề lạc khoản, y đành khoác khăn tắm bước vào thư phòng, trong cơn lửa giận vạn trượng viết xuống năm chữ to “Tiệm tạp hóa Đại Hanh”.

Lúc này, trong quầy tiệm tạp hóa, Đại Hanh gác cằm lên bàn tay mập mạp đang đầu mày cuối mắt với một đại cô nương.

Khuôn mặt đại cô nương như trăng tròn, chân mày lá liễu, đôi môi đầy đặn rất có phúc tướng. Nàng cũng ghé sát vào quầy của Đại Hanh, hai tay nâng cằm, bờ eo nhỏ cong xuống như một mảnh trăng mềm mại.

Diệp đại nương đi vào từ ngoài cửa nhìn thấy, quay sang nói với một vị phu nhân:

- Khuê nữ nhà này mắn đẻ lắm đây!

Đại cô nương là Nữu Nữu, là người bán cửa tiệm cho Đại Hanh. Mẹ con các nàng chuyển tới đầu ngõ Tam Điều vẫn mở tiệm tạp hóa, buôn bán cũng không tệ lắm. Vì đây là nơi nàng sống hơn mười năm, nên cũng không tránh được tình cảm lưu luyến, cho nên thi thoảng vẫn quay lại thăm, thường xuyên qua lại, hai người lại trở nên quen thân.

- Đại Hanh ca ca, gần đây bận lắm sao?

- Bận lắm, chạy chân chạm tóc, ta bận đến sắp chết rồi.

Đại Hanh thở dài ủ ê nói:

- Mở cửa hàng buôn bán, khách qua lại như mây. Mỗi ngày kiếm một đấu vàng, phải nhớ giá mua, phải nhớ giá bán, phải tiếp đón khách chứ. Gần đây ta bận đến cơm chẳng buồn ăn, cũng gầy đi rất nhiều, nàng có nhận ra không?

Ánh mắt của Nữu Nữu vừa quét một vòng thăm dò cửa hàng vừa vặn nhìn vào thứ đồ mà nàng thấy đắt nhất, khe khẽ thở dài:

- Đúng vậy, gầy! Trước kia ngươi có ba cái cằm, bây giờ nhìn lại, gần như chỉ còn hai thôi.

- Cũng không phải! Mở hàng bận bịu, đóng cửa hàng cũng bận bịu. Khuê nữ tiệm vải Tống gia bán tơ lụa bên kia vẫn bảo ta tới, nói rằng tùy ý ta chọn, sẽ tự tay may cho ta một bộ xiêm y khí phái. Tiểu nha đầu Sa gia bên đối diện ngày nào cũng mang cho ta một bát mì hoành thánh to, bên trong không có canh, tất cả đều là thịt. Ta lại chỉ ăn sủi cảo, rất bận!

Nữu Nữu phì cười:

- Đại Hanh ca ca, ta thực hiếm thấy ai như ngươi, không ai theo đuổi còn có thể bịa!

Đại Hanh da trâu bị vạch trần cũng không thèm đỏ mặt, vẫn rất hưng phấn:

- Nàng chưa thấy ai như ta sao? Ta cũng là người rất hiếm có, nàng xem, tiệm này của ta bận rộn như vậy, một mình sợ lo không nổi. Hay nàng đến giúp ta đi, tiền công gấp đôi!

Nữu Nữu vừa định đáp lời, chợt nghe một tiếng thét vang lên rất to.

Nàng bất ngờ quay đầu sang, Đại Hanh cũng nhổm dậy nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một tiểu nha đầu trong tiệm quà vặt Sa gia bên phía đối diện hai tay ôm ngực, tiếng thét chói lói kia vẫn đang rung lên những âm cuối.

Nếu bây giờ Marco Polo có thể sống đến bây giờ, và có bản lĩnh xuyên việt tới tương lai, nghe hết một màn “Mặt trời của ta” kia, nghe một tiếng thét này, hẳn sẽ nhớ mãi về tiên sinh Pavarotti. (Marco Polo: Một thương gia kiêm du hành gia thời Thành Cát Tư Hãn, là người châu Âu đầu tiên đến Trung Quốc. Pavarotti: Giọng ca opera nam cao người Ý)

Cô nương kia thét lên một tiếng thật to thật dài, lại hít một hơi thật sâu, sau đó lại gào lên với một độ cao như muốn rách cổ họng:

- Tề Mộc bị bắt rồi! Tề Mộc đang bị áp giải về thành!

Vừa dứt lời, đoàn người trên đường cái đều bổ nhào tới nàng, nhanh chóng nuốt trọn bóng dáng cô nương. Nữu Nữu cũng chạy ra nhấp nhổm nhảy tới nhảy lui giữa đoàn người nhưng không thể chen vào được. Khi đang nóng nảy, nàng thấy đoàn người đột nhiên bị vạt ra như sóng, thì ra đã bị Đại Hanh ép lại.

Nàng tròn mắt nhìn:

- Gia hỏa này xuất quỷ nhập thần thật, lại có thân hình thế này, chậc chậc...

Đại Hanh bước tới bên cạnh nàng, cười toe toét:

- Tề Mộc bị bắt rồi!

Nàng mừng tới mức tim muốn nhảy ra ngoài, giữ chặt hai tay gã, vội vàng hỏi lại:

- Ở đâu? Ở đâu?

Đại Hanh dương dương đắc ý hỏi lại:

- Biết ai bắt lão không?

Không chờ nàng hỏi lại, gã giơ ba ngón tay, thản nhiên tự trả lời:

- Đại ca ta!

Xe tù áp giải Tề Mộc còn chưa vào thành, dân chúng bên đường thấy vậy đều cuống chân chạy vào thành điên cuồng gào thét. Chẳng mấy chốc, dân chúng toàn thành đều phát điên lên, phát điên chạy đi báo tin, phát điên xông ra đường cái, trợn mắt nhìn con đường mà bọn Diệp Tiểu Thiên sẽ phải đi qua.

Diệp Tiểu Thiên mang theo bộ khoái, dân tráng, với sự phối hợp của quan binh Tuần Kiểm Ti áp giải Tề Mộc về thành. Xe áp giải Tề Mộc là xe ba gác của Tuần Kiểm Ti vẫn thường dùng để vào thành mua sắm vật liệu, con la kéo xe thi thoảng lại phất đuôi, lông đuôi phẩy qua mặt Tề Mộc khiến cho lão hắt xì liên tục.

- Tề Mộc bị bắt thật rồi!

Dân chúng huyện Hồ chen lấn đầy bên đường, ngơ ngác nhìn tên đại gian ác trong mắt mình bây giờ bị trói chặt hai tay chật vật ngồi dí trên xe la kéo, nhìn như không thể chịu nổi một đòn, thậm chí còn không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy.

Bỗng nhiên, trong đám người, chẳng biết là ai đột nhiên reo lên:

- Ác giả ác báo!

Sau đó một quả trứng gà bay ra ngoài trúng vào thùng gỗ, lòng đỏ lòng trắng nát lẫn vào nhau. Hai quan binh Tuần Kiểm Ti ngồi trên xe lập tức nhanh nhảu nhảy xuống tránh được nguy hiểm, lập tức đồ ăn hỏng, trứng thối ùn ùn kéo đến.

La Đại Hanh nắm chặt bàn tay mềm mại của Nữu Nữu đứng trong đám người, một tay giơ cao kịch liệt chào hỏi Diệp Tiểu Thiên mặc dù hắn cũng chẳng nhận ra mình trong đám người nhốn nháo.

- Nữu Nữu, có một vấn đề ta vẫn nghĩ không ra!

Nữu Nữu đang vui vẻ nhảy nhót nghe vậy kinh ngạc hỏi:

- Vấn đề gì?

- Mấy thứ đồ ăn hỏng, trứng thối này, từ đâu ra? Chẳng lẽ những người dân này bình thường vẫn cất trữ chúng chờ đến lúc ném người sao?

- A...

La Đại Hanh nắm chặt nắm tay, trầm ngâm:

- Lúc này cần phải ném gạch mới đúng!

Còn chưa dứt câu, chợt một cục gạch từ trong đám người bay lên, “xoạch” một cái ném lên sàn xe, suýt trúng mông con la.

La Đại Hanh lập tức thanh minh:

- Không phải ta ném. Cục gạch của ta vẫn còn trong túi!

Gã giơ túi lên ý muốn cho nàng biết.

Vừa thấy có người bắt đầu ném “vũ khí hạng nặng” này, quan binh Tuần Kiểm Ti và các bộ khoái bắt đầu hét lớn ngăn lại. Phạm nhân đã bị khống chế, bọn họ cũng không thể giương mắt ngồi nhìn phạm nhân bị dân chúng đánh từ sống thành chết, chưa kể, loạn thế này, mấy thứ kia ném qua ném lại cũng không chính xác, khéo còn ngộ thương người.

Tô Tuần Thiên và Lý Vân Thông ở hai bên Diệp Tiểu Thiên, đi giữa đội ngũ. Nhìn đầu đường náo loạn, Tô Tuần Thiên tiếc nuối nói:

- Đáng tiếc không thể giết kẻ này khi lão đang chạy trốn. Bị bắt rồi, bao nhiêu người nhìn vào, cũng không tiện ra tay, ai biết được trong đó có ai còn thông đồng với lão nữa hay không!

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Án mạng ở Hoa gia, có Hoa Vân Phi làm chứng. Bây giờ Tề Mộc bị bắt, xem phản ứng của dân chúng có vẻ gan cũng to hơn rồi. Ta muốn... chính dân chúng bị Tề Mộc hại trong suốt thời gian qua lúc này phải có dũng khí kiện lên quan phủ!

Lúc này, ở đầu con hẻm phía trước đột nhiên xuất hiện hai người. Một người áo xanh, sau vai đeo một thanh đao, người kia tay cầm quạt xếp có vẻ như một thư sinh yếu đuối. Hai người nhìn đại đội nhân mã phía trước, nghênh ngang chờ đón.

Rất nhiều dân chúng vây xem không nhận ra bọn họ, cũng không chú ý tới bọn họ. Nhưng khi thấy đội xe áp giải dừng lại, Diệp Tiểu Thiên tiến ra đón, bọn họ cũng nhận ra có sự lạ, ai nấy thôi hò hét huyên náo, một vài người bắt đầu bàn tán xôn xao.

Một tin tức loang ra rất nhanh trong đoàn người, đại hán chặn xe chở tù chính là đại quản gia Tề phủ Phạm Lôi. Một vài người gào lên trong cơn hưng phấn:

- Phạm Lôi này muốn làm gì đây? Muốn cướp xe chở tù sao? Một người đối phó với nhiều người như vậy thật can đảm! Có trò hay để xem rồi!

Nhưng chỉ cần là người tinh ý nghĩ một chút thôi sẽ cảm thấy e là chuyện đã xảy ra biến hóa khó lường. Hào khí đầu đường bắt đầu căng thẳng.

Diệp Tiểu Thiên hơi nheo mắt, nhìn Phạm Lôi đang bước lại gần, không tiến thêm nữa, nhỡ đâu gã này thực sự là một trung bộc, mình lại gần quá, bị gã một đao chém chết thì biết kêu oan với ai? Diệp Tiểu Thiên hắn không làm được chuyện thiên tài không làm được.

Cách xa năm bước, Phạm Lôi đứng thẳng, lạnh lùng hỏi:

- Ta muốn gặp lão gia!

- Chủ nhân nhà ngươi bị tình nghi giết người, ngươi muốn gặp lão, cứ đợi đại lão gia thẩm vấn đã.

- Ai nói Huyện thái gia thẩm vấn xong mới được gặp?

Thư sinh phe phẩy quạt xếp kia đột nhiên xếp quạt lại, dùng cán quạt khẽ đẩy Phạm Lôi ra, ngạo nghễ nói:

- Đi gặp lão gia nhà ngươi đi, ta tới nói chuyện với hắn.

Người nọ lại mở quạt ra đánh “xoạch” một tiếng, nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt bước tới bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, kiêu căng chắp tay:

- Lý Thu Trì Thủy Tây bái kiến Điển sử đại nhân!

Diệp Tiểu Thiên biết Thủy Tây là bảo địa phong thủy của Quý Châu, gần như tất cả đại nhân vật đều tập trung ở đó, cho dù không ở lâu cũng phải xây một tòa phủ đệ tượng trưng ở đó, thi thoảng đi ra đi vào một lượt. Đó là sân khấu quyền lực của Quý Châu, là nơi thể hiện rõ địa vị của mỗi người ở Vương quốc này.

Nghe thấy cái tên Thủy Tây, Diệp Tiểu Thiên cũng hơi đau đầu, hắn nghiêng đầu sang nhìn Lý Vân Thông. Y nghiêm túc báo:

- Đại nhân, Lý Thu Trì là đệ nhất tụng sư (thầy kiện = luật sư thời nay?) của Quý Châu, rất nhiều hào phú không ra gì cũng đổ một đống tiền ra thuê y ra mặt giải quyết. Y có thân phận cử nhân, giao du rộng lớn, có quan hệ qua lại với rất nhiều hào phú, thực ra còn lén buôn quan bán tước...

Lý Thu Trì xếp quạt lại, liếc Diệp Tiểu Thiên:

- Biết thân phận của bản nhân ra sao rồi chứ gì? Đúng vậy, Lý mỗ là tụng sư, được Tề gia mời đến huyện Hồ tranh kiện! Ngươi là Ngải Điển sử sao? Về chuyện người ta được ủy thác bị vu cáo, ta có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi một chút...

Khi Lý Thu Trì nói chuyện với Diệp Tiểu Thiên, Phạm Lôi đã leo lên xe, thò tay vào gỡ đủ thứ vỏ trứng rau thối trên đầu Tề Mộc xuống. Tề Mộc mặc kệ, hạ giọng vội vàng hỏi:

- Sao rồi?

Phạm Lôi hạ thật thấp giọng nói của mình, đáp:

- Tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng!

Khuôn mặt Tề Mộc nở một nụ cười dữ tợn...