Dạ Thiên Tử

Quyển 3 - Chương 20: Không có thanh thiên, chỉ có phách đạo!



Quyển 3 – Chương 20: Không có thanh thiên, chỉ có phách đạo!

- Uy...vũ.....!

Đường uy ngân nga cao thấp không đều. Tinh thần của bọn trạm đường vẫn còn kém các bộ khoái, thường ngày rất ít khi thăng đường, mọi người buông tuồng đã quen, hôm nay trước khi lên đường, chợt nghe nói người bị bắt là đại gia, mọi người càng không còn hy vọng vào thẩm lý và kết quả phán quyết, nên cũng chẳng hề hào hứng.

Hoa Tri huyện đứng sau bình phong, nghe vậy cũng không nổi giận.

Ba năm trước khi mới đến huyện Hồ y còn chỉnh đốn một lượt, về sau nhận rõ sự thật, nản lòng thoái chí, cũng chẳng muốn dốc lòng ở nơi này nữa.

Hoa Tri huyện chỉnh lại y quan, bước ra đằng sau bình phong, oai vệ bước tới tấm biển “bích hải hồng nhật”, ngồi xuống, cầm kinh đường mộc đập xuống bàn, cao giọng nói:

- Người nào đánh trống kêu oan! Lên công đường nói chuyện!

Ngay sau đó, một người đưa một nhà già trẻ Quách gia đưa lên đường. Diệp Tiểu Thiên là Điển sử, hôm nay đại lão gia thẩm vấn, quan tòa không có chỗ cho hắn, chỉ đành chờ bên ngoài. Một nhà Quách gia lên đại đường, quỳ xuống dập đầu:

- Thảo dân tham kiến đại lão gia.

Hoa Tri huyện ngồi sau bàn xử án, cao giọng hỏi:

- Vì sao các ngươi đánh trống? Có chuyện gì cần kêu oan, cứ nói với bổn quan!

Lão phụ thân của Quách Lịch Phong chưa nói đã rơi nước mắt, nức nở nói:

- Thanh thiên đại lão gia, thảo dân oan uổng...

Lão hán chảy nước mắt kể lại đầu đuôi chuyện nhi tử bị đánh chết. Hoa Tri huyện nhíu mày:

- Giữa ban ngày ban mặt mà đánh chết một mạng người, thực là tội ác tày trời. Có điều, hiện giờ mới chỉ là lời nói của một mình ngươi, chân tướng thế nào còn phải điều tra thêm. Người đâu, đưa nghi phạm Từ Lâm lên!

Tiếng gọi từ trong đại đường truyền ra xa xa, Diệp Tiểu Thiên vẫy vẫy tay. Mã Huy và Hứa Hạo Nhiên đưa Từ Lâm lên, quát:

- Đi!

Máu đầy đầu đầy mặt Từ Lâm đã khô lại, gã cười gằn liếc chằm chằm Diệp Tiểu Thiên, bước lên đường. Bên cạnh, một bộ khoái chần chừ một chút, bước tới bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, nhỏ giọng nói:

- Điển sử lão gia, ngài cảm thấy có thể nào đại lão gia của chúng ta sẽ xử theo lẽ công không?

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Án này rất rõ ràng, đại lão gia hỏi sẽ biết. Nhân chứng, thi thể đều ở đó, không cần tra nữa. Thiết án như sơn, cho dù đại lão gia muốn bao che cũng làm sao dám làm trái pháp luật?

Gã bộ khoái kia suy nghĩ nửa ngày mới thấp giọng nói:

- Nghe tiếng Điển sử lão gia, chắc hẳn ngài đã ở kinh thành rất lâu?

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Đúng vậy, thì sao?

Gã bộ khoái kia thì thào:

- Vậy cũng khó trách, dưới chân thiên tử đúng là vẫn khác.

Diệp Tiểu Thiên nghi ngờ liếc gã một cái.

Trên đường, Hoa Tri huyện cẩn thận tra hỏi, so sánh lời khai của hai bên, lại cho ngỗ tác mang thi thể lên đường kiểm nghiệm, lại truyền nhân chứng hỏi từng người. Những nhân chứng đó, có người nói thật, có người sợ Từ Lâm mà chối rằng chưa từng trông thấy. Lúc này Hoa Tình Phong đang giở Thái Cực Quyền, trái một đấm, phải một đấm, đẩy tới đẩy lui, đang muốn tuyên bố tạm thời bắt giữ nghi phạm lại rồi thẩm vấn sau, đột nhiên một người từ bên ngoài đi vào.

Diệp Tiểu Thiên ở dưới hạ đường chờ kết quả thẩm lý và phán quyết, Hoa Tri huyện trên đường đánh Thái Cực Quyền tốn không ít thời gian.

Đợi lâu không thấy kết quả, Diệp Tiểu Thiên liền đứng dậy bỏ đi, không được bao lâu, một người tiền hô hậu ủng xông vào huyện nha.

Dưới đường, bộ khoái, tạo lệ, đám quan lại nhỏ chờ phán xét lập tức loạn lên, có người nhỏ giọng nói nhỏ:

- Là Tề đại gia. Chỉ bắt một thủ hạ thôi mà ông ta đích thân tới đây!

- Vậy là có trò hay để xem rồi. Ngải Điển sử đâu?

- Không biết, đại khái là chờ cơ hội rồi bỏ chạy sao?

Tề Mộc, khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao to, mày dài xếch ngược, mũi lớn, miệng rộng, phong thái đường đường, nếu không phải đã nghe tiếng xấu về y, sẽ chẳng ai có thể nhìn một người như vậy thành một kẻ không việc ác nào không làm.

Tề Mộc thản nhiên đi vào trong huyện nha như chốn không người, nha dịch, quan lại nhỏ dọc đường đều nhao nhao tránh lui. Khi vào đến cửa đại đường, y cười dài hà hà, cao giọng dặn dò:

- Các ngươi chờ ở đây!

Rồi sải bước một mình xông vào đại đường.

Trên đại sảnh, nguyên cáo quỳ ngồi, bị cáo quỳ gục, bên cạnh là một cỗ thi thể được đặt trên một tấm bảng. Hoa Tình Phong cầm kinh đường mộc đang định đưa ra phán quyết bắt giam chờ xử lý, đột nhiên thấy một nam tử cao lớn chắp hai tay sau lưng ngang nhiên đi thẳng vào mà
cả kinh.

- Xoạch!

Kinh mộc đường rơi xuống, Hoa Tình Phong ngơ ngẩn đứng lên, lại hơi thất thố lùi lại sau bàn muốn nhặt lại kinh mộc đường, lại cảm thấy, giữa công đường, mình đường đường là một Huyện quan, hành động như vậy không ổn, nên cứ đứng yên đó, tiến thối lưỡng nan.

Tề Mộc ngang nhiên đi qua giữa bị cáo và nguyên cáo, xem nha dịch hai bên như cột gỗ. Từ Lâm phát hiện công đường có vẻ lạ, len lén nhìn lên mà đại hỉ, vội vàng xông lên hai bước, quỳ xuống dập đầu:

- Tiểu nhân bái kiến Tề đại gia!

Tề Mộc đứng thẳng lưng, nhìn y, nhàn nhạt hỏ:

- Ngươi chính là Từ Lâm?

Từ Lâm liên tục gật đầu, kinh hỷ nhận:

- Dạ dạ dạ, tiểu nhân đúng là Từ Lâm. Không ngờ lão nhân gia ngài vẫn nhớ tiện danh của tiểu nhân.

Tề Mộc hừ lạnh:

- Người của ta, lại phải ở trên công đường, thực là xấu hổ! Cút sang một bên!

- Dạ dạ dạ! Tiểu nhân vô dụng, tiểu nhân đã khiến cho Tề đại gia mất mặt. Tiểu nhân đáng chết!

Vừa nói Tề Lâm vừa tự tát mình, thực sự rất mạnh, tiếng bạch bạch vang khắp công đường ai cũng nghe thấy.

Thấy Tề Mộc đến, cả nhà Quách gia đều hơi sợ hãi, co rúm lại một nhúm, không dám lên tiếng. Tề Mộc bước thẳng tới trước bàn xử án của Huyện thái gia mới dừng lại, bình tĩnh nhìn Hoa Tình Phong.

Hoa Tri huyện miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lắp bắp chào:

- Tề...Tề tiên sinh...

- Huyện thái gia!

Hoa Tình Phong thụ sủng nhược kinh, vội vàng hơi cúi xuống:

- Không dám nhận, không dám nhận!

Tề Mộc hừ lạnh một tiếng, thong thả bước qua đứng sau bàn xử án, dưới bức tranh bích hải hồng nhật, nhìn quanh công đường trọn một vòng. Đột nhiên y quay sang Hoa Tình Phong đang nhăn nhó gầm lên:

- Hoa Hoa ngươi, con mẹ nó, ngươi nói rõ cho lão tử, huyện Hồ này là thiên hạ của ai?

Nước bọt phun như mưa vào mặt Hoa Tình Phong. Sắc mặt Hoa Tri huyện lúc đỏ lúc trắng, y rụt cổ đứng im không dám lên tiếng. Tề Mộ đột nhiên vươn tay túm cổ áo y xếch lên:

- Cái tên Tri huyện chó má nhà ngươi, lão tử bảo ngươi làm, ngươi mới được làm! Lão tử không cho ngươi làm, chỉ một câu thôi có thể đuổi ngươi phải cút xéo đi rồi. Ngươi dám thẩm tra người của lão tử hả!!!

Mặt mày Hoa Tình Phong tím đen như gan lợn, mềm nhũn như chi chi:

- Tề tiên sinh bớt giận, xin bớt giận. Ngài...ngài nghe ta giải thích...

- Nghe ngươi giải thích cái rắm chó ấy!

Tề Mộc buông tay, Hoa Tình Phong lập bập lùi lại ba bước.

Tề Mộc ngông nghênh ngồi xuống ghế thẩm vấn của huyện thái gia, gác hai chân lên bàn xử án, khinh thường lười biếng, như thể kẻ vừa mới gào thét là một kẻ khác:

- Tề mỗ mới từ huyện khác quay về, vừa vào thành chợt nghe nói người của ta bị ngươi bắt ở đây. Hoa Tri huyện, ngươi thực có tiền đồ đấy! Được! Ngươi thẩm đi! Tề mỗ dự thính, với tư cách là thân sĩ bổn huyện, được chứ?

Hoa Tình Phong tái mét, ngượng ngập nói:

- Tề tiên sinh đã đánh thức mộng tỉnh ngàn năm.

Tề Mộc lườm y:

- Sao? Không thẩm hả?

Hoa Tình Phong như trút được gánh nặng, vội đáp:

- Không thẩm, không thẩm!

Tề Mộc rút hai chân lại, đứng lên sau bàn, chậm chậm bước tới trước mặt nhà Quách gia, bày ra một khuôn mặt tươi cười đáng sợ:

- Ta nghe nói...người nhà các ngươi chết?

Quách gia run rẩy không biết nên trả lời thế nào. Bọn họ thực không ngờ Tề đại gia trong truyền thuyết lại có thể ra mặt vì một tên du côn như Từ Lâm. Bọn họ mới chỉ nghe nói Từ đại gia một tay che trời, nhưng không ngờ y có thể hung hăng càn quấy tới như vậy. Bây giờ thì bọn họ đã tận mắt chứng kiến, cả nhà sợ tới hồn phi phách tán.

Tề Mộc nhìn một nhà họ ôm nhau rúm ró, khẽ thở dài.

Quách lão hán đầy mặt mồ hôi và nước mắt, ôm chặt cháu trai, run rẩy như lá sắp rụng, không dám nói lời nào.

Tề Mộc lấy ra một miếng khăn lụa trắng nõn từ trong tay áo, nhẹ nhàng vươn ra. Quách lão hán khẽ run lên nhưng không dám trốn. Tề Mộc lau mặt cho lão như lau cho một đứa trẻ con, lau hết mồ hôi và nước mắt, y dịu dàng hỏi:

- Lão nhân gia, con ngươi chết thế nào?

Quách lão hán nhìn con mắt lành lạnh, lời dâng lên đến khóe miệng lại chẳng có dũng khí nói ra, khó khăn nuốt nước miếng, run rẩy đáp:

- Bệnh...bệnh chết. Nó bệnh chết...

Dứt lời, lão nhìn sang thi thể nhi tử, nhìn khuôn mặt sưng tím đầy vết thương, nhịn không được, đau lòng sụp xuống gào khóc. Tề Mộc lại thở dài, sâu kín nói:

- Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thực khiến cho lòng người chua xót...

Y nhìn đứa cháu trai nhỏ của Quách lão hán, an ủi lão:

- Nhi tử chết rồi, tốt xấu gì vẫn còn đứa cháu, lão đưa cháu về nuôi dưỡng cho “thành” người đi. Việc đổ oan cho người khác thế này là không đúng đâu, nhưng thấy ngươi đáng thương như vậy, ta là người mềm lòng, cũng không truy cứu nữa. Lão thấy được không?

- Được...được...

Quách lão hán lau nước mắt nước mũi nghe đủ lời dọa dẫm của Tề Mộc, vội vàng ôm lấy đứa cháu trai còn chưa hiểu chuyện, cũng không dám nói gì nữa, chỉ không ngớt nói “được”. Từ Lâm dương dương đắc ý thong thả bước tới, cười lạnh:

- Tề đại gia khoan hồng độ lượng như vậy, ngươi còn không dập đầu tạ ơn?

Quách lão gia cắn chặt môi, lệ già vòng quanh, cắn tới khi môi rỉ ra máu mới buông cháu trai, lại trước mặt Tề Mộc, dập đầu bồm bộp:

- Đạ tạ Tề đại gia ngài khoan hồng độ lượng, tạ ơn Tề đại gia, tạ ơn...

Tề Mộc khoát khoát tay dịu dàng can:

- Đi đi đi đi, không cần cám ơn nữa.

Nhìn Quách gia khiêng thi thể vội vàng hấp tấp lui ra, y quay lại bước tới bên bàn xử án, hỏi Hoa Tri huyện:

- Huyện thái gia, ngươi xem ta xử lý như vậy tốt chứ?

Hoa Tình Phong đầy đầu mồ hôi, luôn miệng thưa:

- Được...được...

Tề Mộc vỗ mạnh kinh mộc đường, rít lên:

- Nếu được, còn không bãi đường?

Hoa Tình Phong sợ tới mức hơi run lên, không nhịn được lùi lại hai bước.

Tề Mộc liếc ngang bọn tạo lệ đang ngây như phỗng, ném kinh mộc đường ra:

- Bãi đường!

Hai ban nha dịch quá sợ hãi, vội vàng hấp tấp lui ra ngoài. Lúc này, một người đứng ngoài đại đường, thân hình hơi đơn bạc, nhưng giọng nói lại vô cùng mạnh mẽ:

- Không thể bãi đường!