Đã Có Tôi Bên Em

Chương 75: Đã có anh bên em



Vì đến nhà YHy trễquá nên đến tối mà bốn người chưa hoàn thành công việc gì hết. Thế là ba anhchàng kia bị ép phải ở lại nhà YHy trong một thời gian cho tới khi làm xong.

Tiểu thư thờitrang

Hiện giờ Rim đangđưa cả ba ra khỏi mê cung để về nhà dọn đồ di cư.

Trên đường đi,Rim đi trước và ba người kia đi sau. Đường đi tối om nhưng cả ba vẫn thấy đườngmà theo Rim nhờ đôi hoa tai đang phát sáng trong đêm của cô. Điều kì lạ là vừamới cách đây 5 phút "Tiểu thư thời trang" đã tung một mẫu mới trang sứccủa cô ấy. Và nó chính là đôi hoa tai Rim đang đeo. Nó có hình bông hoa tuyết.Trong suốt như thủy tinh, ban ngày như một hoa tuyết thật sự, ban đêm trong suốtnhư nước. Chính giữa hoa tuyết là một viên kim cương có thể phát sáng vào banđêm như mặt trăng và nó mang một màu xanh là huyền bí. Viên kim cương và hoatuyết kết hợp trong đêm cứ như mặt hồ được ánh trăng huyền bí sói sáng.

Tiểu thư thờitrang

-Ê...nếu tớ nhớkhông lầm thì cách đây 5 phút cái đôi hoa tai đó vừa mới được tung lên mà_Woonvừa nhìn chằm chằm đôi hoa tai của Rim vừa thì thầm với đám bạn_Sao nó có đượcnhanh vậy? Đã vậy còn đeo từ hồi chiều tới giờ nữa chứ.

-Để tớ hỏi_Hansau một hồi suy nghĩ, quyết định lên tiếng_Rim, đôi hoa tai đó ở đâu em có vậy?

Rim vẫn ung dungđi trước nói:

-Hồi sáng làmxong nên đeo luôn ấy mà..._Biết mình nói hớ điều gì Rim vội đứng lại, đưa tay bịtmiệng._"Chết rồi..."_Rim nghĩ

-Hồi sáng?_Woonnghi ngờ lên tiếng.

-Làm?_Ha thêm mộtcâu hồi nghi.

Rim quay lại cườitrừ.

-À......._Đangloay hoay không biết nói sao, bỗng lóe lên một ý nghĩ. Cô nhanh nhảu trả lời_Hồisáng em đi mua đồ cho chị YHy. Trên đường gặp một cô gái bị bọn du côn chặn đườngtrêu ghẹo. Em liền ra tay cho bọn chúng một bài học rồi cô gái tặng em đôi hoatai này để cảm ơn. Chuyện chỉ có thế._Cô cười tươi nói.

-Em có nhớ gươngmặt cô ta không?_Han hỏi nhưng vẫn còn đầy nghi ngờ.

Rim tỏ vẻ suy tư:

-Em chỉ nhớ...côta ăn mặc rất mạnh mẽ. Như dân đại ca vậy. Đội một cái mũ kết che phủ mặt...Hếtrồi. Nhớ nhiêu đó à_Cô nói với vẻ vui tươi như thường ngày, không một chút giảdối.

Cả ba vẫn nhìn côvới vẻ nghi ngờ. Nhưng nụ cười chân thật của cô làm cả ba tạm tin một tí. Rồicô lại tiếp tục quay đi.

-Phù...xém tí lộrồi_Cô nghĩ và hơi liếc ra sau cười thầm.

Ba người kia cũngvừa đi vừa nghĩ vừa liếc vừa nghi.

Tiểu thư thờitrang

Tại phòng khách,nơi xem tivi nhà YHy (tạm gọi nơi đó là phòng xem tivi vậy):

YHy ngồi đối diệntivi, gác hai tay lên ghế, đặt chéo hai chân lên bàn. Trông cứ như bọn đại cađi đòi nợ í. YNa bên cạnh, từ tốn ăn trái cây như một thục nữ. Mi ngồi vuônggóc với tivi, dựa lưng vào ghế, chân trái gác chân phải. Trông y như một vị quýphu nhân đầy uy quyền.

Đang xem tivi YNabỗng lên tiếng nhưng mắt không rời tivi một phút:

-Liệu Rim có ứngphó được không nhỉ? Nó đang đeo cái hoa tai đó mà.

-Kệ nó. Lo làmgì? Việc của nó tự nó xử._YHy nói với vẻ chả quan tâm.

Mi và YNa cũng chỉbiết ngồi xem tivi thôi. Có lộ cũng chả lo. Vì trí thông minh của Rim không tầmthường đâu. Tự nó sẽ biết ứng phó. "Trò chơi trang sức" còn chưa bắtđầu thì sẽ không bao giờ kết thúc đâu. Vì "Tiểu thư thời trang" khôngmuốn thế.Chỉ có tình yêu mới khiến con người hạnh phúc như vậy, chỉ có sự chechở yêu thương mới khiến cuộc sống ấm áp trọn vẹn.

Đến một lúc nàođó bản thân ngoảnh lại mà luôn nhìn thấy một người đứng đó mỉm cười chào đónthì hãy nên dừng lại, đừng đi tìm những thứ quá xa vời.

Phần 1: BUÔNG BỎTẤT CẢ

Một ngày mới lạiđến, mọi thứ như bừng tỉnh tràn đầy sức sống vào buổi sớm tinh mơ. Những giọtsương trong veo đọng lại nơi phiến lá xanh biếc, đọng đến nặng trĩu rồi từng giọtrơi xuống truyền từ phiến lá này đến phiến lá khác. Âm thanh “ tách” một tiếngvang lên giọt sương chạm xuống nền đất lạnh lẽo.

Ngoài đường, ngườingười ngược xuôi hối hả đi làm cũng như đi học hay đi chơi gì đó. Không khí ồnào đến mức người ta nhìn đến cũng muốn vội vã theo. Trái ngược hoàn toàn vớikhông khí nhộn nhịp bên ngoài chính là căn phòng với sắc xanh xen lẫn sắc trắngmang vẻ đẹp trang nhã. Trên chiếc giường, ra giường cũng mang một màu lam có mộtcô gái đang say ngủ. Khuôn mặt nhìn ra có đôi chút nhợt nhạt cùng mệt mỏi, máitóc dài thả tự nhiên. Bên chiếc giường, bình truyền nước đang tí tách từng giọtchảy xuống, nhắm chừng cũng đã sắp hết.

Cửa phòng nhẹ mởra, bước vào một dáng người cao cao, gương mặt tuấn mĩ cũng lộ ra chút mệt mỏi.Biểu cảm trên gương mặt khi nhìn thấy người trên giường vẫn không mở mắt liềntrở nên lo lắng, đôi mày nhíu lại, ánh mắt sâu thẳm nhưng vô cùng dịu dàng.

Tử Phong bước đếnbên cửa sổ, anh nhẹ tay kéo hết các rèm cửa sổ để một chút nắng ấm chiếu vào.Hai ngày rồi kể từ ngày anh cứu Thiên Tư trở về, cô liền bất tỉnh ngủ một giấcthật dài. Nhưng lần này so với những lần trước, cô khá hơn nhiều không bị ám ảnhbởi những sợ hãi, cô ngủ rất yên ổn chỉ thỉnh thoảng trở người giống như làkhông được thoải mái. Đôi mày thanh tú cũng đôi lúc nhíu lại như gặp phải vấn đềkhó chịu. Tử Phong nhờ Hà Lam đến xem bệnh cho Thiên Tư. Thiên Tư đã từng mất trínhớ, anh sợ lần này lại thêm một đả kích lớn nên vô cùng lo lắng. Hà Lam xem bệnhxong liền mỉm cười bảo rằng cô không sao, chỉ vì không ăn không uống lại vì lạnhnên quá mệt mỏi, chỉ cần tĩnh dưỡng truyền vài chai nước thì có thể hồi phục.Nghe Hà Lam nói vậy Tử Phong mới thả lỏng tinh thần. Hai ngày qua, anh cũngkhông rời khỏi cô nhưng buổi tối anh lại không được ở bên cạnh vì bị mẹ anhngăn cản. Bà Nhã Nhàn cho rằng anh cũng quá mệt mỏi nên nghỉ ngơi, về phầnThiên Tư đã có bà cùng bà Ngọc Hoa chăm sóc. Tử Phong trong lòng đúng là cóchút không tình nguyện nhưng nhìn thấy biểu hiện đau lòng của bà Ngọc Hoa muốnchăm sóc Thiên Tư, anh chỉ đành thở dài trao lại quyền chăm sóc cho họ. Lúc mớithấy anh đưa Thiên Tư trở về, bà Ngọc Hoa đã rơi nước mắt như mưa, anh hiện giờnào còn tâm trí đi tranh giành chăm sóc với người lớn chứ.Tuy vậy, anh cũngkhông lơ là mà thường xuyên ở bên cạnh cô.

Bình truyền nướcvừa hết, Tử Phong đưa tay nhẹ nhàng tháo kim ra khỏi cổ tay Thiên Tư. Chỉ thấygương mặt Thiên Tư hơi nhăn lại giống như có chút đau. Hoàn thành xong, anh lạingồi bên mép giường nheo mắt ngắm nhìn dung nhan đang ngủ say. Tử Phong thởdài, nâng lấy cổ tay Thiên Tư đưa lên nhìn, cổ tay đã được băng lại mấy vòng vảituy không nhìn thấy vết thương nhưng Tử Phong vẫn cảm thấy đau lòng. Ngày đó,cô bị trói chặt như vậy, cổ tay rỉ máu trầy xước anh sao lại không đau chứ.

- Em khi nào thìmở mắt kháng nghị kêu đau đây?_anh khẽ lầm bầm mấy tiếng.

Chỉ biết hiện tại,cô đã được bình an nằm an ổn trước mặt anh là tốt rồi. Tử Phong cười nhẹ, cúingười hôn lên trán Thiên Tư liền đứng dậy điều chỉnh lại góc chăn sau đó rời khỏiphòng. Một không gian yên tĩnh lại bao trùm căn phòng.

Tử Phong đi xuốngphòng khách thì tất cả mọi người đã vào bàn ăn sáng rồi. Ai cũng ngẩng đầu nhìnanh, ánh mắt dao động nhìn anh chằm chằm giống như muốn hỏi “Thiên Tư sao rồi?Hay Thiên Tư đã tỉnh chưa?”, cũng có ánh mắt đồng cảm muốn nói anh không cần lolắng. Ánh mắt Tử Phong hơi nheo lại nhìn một loạt biểu hiện trên gương mặt mọingười, bổng nhiên anh rất muốn bật cười. Bởi vì biểu hiện của mọi người chínhlà muốn há miệng nói nhưng sau đó chạm với ánh mắt sâu thẳm lãnh đạm của anh lậptức cúi đầu ăn sáng, cái gì cũng không nói. Đặc biệt chính là biểu hiện của TửAn, mỗi ngày là nói không ngừng nhưng hai ngày hôm nay lại trầm mặc hẳn, khuônmặt cơ hồ vì chứa nhiều vấn đề muốn hỏi mà hơi vặn vẹo. Tử Phong nhếch lên mộtnụ cười nhẹ coi như cho mọi người thả lỏng, ho khan mấy tiếng mới ngồi vào bànăn sáng.

- Khụ…khụ…ThiênTư không sao, Hà Lam đã nói truyền xong hai chai nước biển thì từ từ Thiên Tư sẽtỉnh lại.

- Chị dâu thật sựsắp tỉnh sao? Chị ấy không có gì nghiêm trọng chứ?_Tử An nuốt vội miếngsandwich, chỉ sợ không được nói.

Bà Nhã Nhàn trừngmắt nhìn Tử An, cô nuốt khan một cái nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tử Phongkhông hề có ý buông tha.

Tử Phong nhìn biểuhiện của Tử An thật có chút muốn cười nhưng cũng là vẻ mặt không để lộ quá nhiềubiểu cảm, ánh mắt chứa một chút ý cười.

- Thiên Tư thật sựkhông sao, em mau ăn sáng đi còn đi học đừng suy nghĩ lung tung nữa.

- Dạ…em biết rồi,chẳng qua em chỉ lo cho chị dâu thôi. Anh hai hôm nay không đi làm nữa sao?

Tử Phong sửng sốtmột lúc, lập tức liếc Tử An một cái. Anh suốt hai ngày qua cũng không có đi làmchỉ đơn giản ở trong phòng xử lí công việc để ở cạnh Thiên Tư. Nghe Tử An hỏinhư vậy liền biết cô đang nhàm chán muốn bắt bẻ lời nói của anh mà thôi.

- Em nói xem!

- Em còn tưởnganh đi làm muốn anh sẵn tiện chở em đến trường thôi._Tử An xụ mắt xuống, cầm miếngbánh trong đĩa hung hăng cắn một miếng. Ánh mắt nhìn trừng trừng miếng bánh giốngnhư có thù hằn sâu nặng.

- Làm sao phải cầnanh chở đến trường, em và Kỳ Quân cãi nhau sao?_Tử Phong cong môi mỉm cười, ánhmắt nheo lại rõ ràng có ý trêu chọc.

Tử An dừng mộtlúc im lặng, thở dài một cái cũng không có trả lời. Cố gắng ăn hết miếng bánhcuối cùng, uống mấy ngụm sữa liền đứng dậy.

- Con ăn xong rồi,con đi học đây. Mọi người cứ từ từ dùng.

Tử An một mạchđeo cặp, tà áo dài trắng bay bay liền nhanh chân đi ra khỏi nhà. Nhìn qua còntưởng Tử An đi trốn nợ. Những người trong bàn nhất thời sửng sốt, ánh mắt nhìnnhau muốn hỏi là đã có chuyện gì xảy ra. Tử Phong nhíu mày nhìn theo Tử An mộthồi lâu mới thu hồi tầm mắt.

Ông Tử Nhạc chậmrãi dùng xong cũng hướng phòng sách đi vào, không đá động đến bất cứ chuyện gì.Ông không muốn xen quá nhiều vào chuyện của tuổi trẻ. Bỗng ông hơi dừng một lúchướng Tử Phong nói chuyện:

- Con nên đi gặpTriệu Thức một chút đi.

- Dạ, con biết rồi._TửPhong đơn giản gật đầu.

Tử Phong nhìntheo bóng lưng ông Tử Nhạc một lúc mới quay lại bàn ăn.

- Con nói đúngtâm trạng Tử An nên nó như vậy sao?_Bà Nhã Nhàn nhìn Tử Phong nói.

Anh hơi sửng sốtmột chút mới hiểu ý bà Nhã Nhàn, anh chỉ cười nhẹ cho qua.

- Con nào biết,chỉ là nói giỡn không ngờ trúng thật. Bất quá tính nó trẻ con dễ giận mau quên.Kỳ Quân cũng không phải hẹp hòi, rất nhanh hai đứa lại như ban đầu thôi._TửPhong nhún vai, biểu hiện thái độ với việc này chính là “thường tình” không quáquan tâm.

- Con không thểquan tâm em gái một chút sao, thật là…

- Ai nói conkhông quan tâm chứ, nhưng mẹ không biết là con có quan tâm gấp mười lần cũngkhông bằng Kỳ Quân một câu dỗ ngọt sao._Tử Phong lắc đầu cười cười.

Bà Nhã Nhàn nhấtthời tỉnh ngộ gật đầu cười. Bà Ngọc Hoa cùng ông Dương Thanh cũng lặng lẽ ănsáng, chỉ cười bất lực nhìn về hướng Tử An vừa khuất. Lại không cách mấy phút,chỉ thấy Kỳ Quân một thân hối hả chạy vào hướng mọi người cười khổ.

- Ba mẹ, dì Nhàn,anh…anhTử Phong,Tử An đã đi học rồi ạ?

- Ừ,mới vừa đi emkhông nhìn thấy nó sao?_Tử Phong có chút ngạc nhiên hỏi.

- Được rồi, em điđây kẻo lại không kịp.

Giọng nói cònchưa dứt đã khuất bóng người rồi. Mọi người nhất thời không nhịn được phì cườimột cái. Cảm nhận của mọi người chính là một cặp đôi trẻ con.

Sau bữa sáng ailàm việc nấy, Tử Phong nhận được điện thoại của Triệu Thức. Anh chỉ nhíu màykhi nghe xong điện thoại rồi cũng suy nghĩ một chút, quyết định đi ra ngoài.

--------------------------------------------------

Sáng hôm nay, HạnhNghi thức dậy từ rất sớm. Cô chần chừ một lúc mới sửa soạn thay quần áo, châncòn hơi đau nên đi khập khiễng. Cô đang nghĩ sẽ đến nhà Tử Phong xem Thiên Tưnhư thế nào, ngồi mãi ở nhà cô cũng không yên lòng. Vừa mở cửa phòng, Hạnh Nghikhông khỏi sửng sốt chân đứng không vững xém chút đã ngã về phía sau. Rất may HạoMinh nhanh tay ôm cô trở về, kéo vào trong ngực. Cậu ta cũng giật mình, còn địnhgõ cửa gọi cô không ngờ trùng hợp lúc cô mở cửa. Hạo Minh nhíu mày, động tác chậmrãi buông Hạnh Nghi ra để cho cô đứng vững. Mặt Hạnh Nghi thoáng cái đỏ lên,hơi ngượng ngùng cúi mặt xuống. Hạo Minh lại không để ý, đem ánh nhìn hướng vềchân Hạnh Nghi.

- Chân còn đausao?_giọng nói mười phần dịu dàng.

- Còn…còn một chútnhưng có thể đi lại được._Hạnh Nghi ngẩn người một lúc, ngước nhìn khuôn mặt điểntrai bình thản trước mặt nở một nụ cười yếu ớt.

- Đi! Anh đưa emxuống lầu.

Hạo Minh không chờHạnh Nghi đồng ý đã ôm lấy vai cô, một đường dìu đi xuống. Hạnh Nghi có chútkhông tự nhiên nhưng không có từ chối sự quan tâm từ Hạo Minh. Thậm chí tronglòng còn dâng lên một cảm giác ấm áp kì lạ. Hẳn là có Hạo Minh bên cạnh nên côcảm thấy những mất mát bấy lâu đều đáng giá.

Hai người ngồi đốidiện, dùng bữa sáng thỉnh thoảng nói vài lời. Hạo Minh rất dịu dàng chuẩn bị tấtcả mọi thứ cho Hạnh Nghi.

- Em ăn nhiều mộtchút để mau hồi phục sức khỏe, nhìn mặt em vẫn còn rất xanh xao.

- Em…em sắc mặtthật khó coi sao?_Hạnh Nghi nhất thời có chút hoảng hốt, đưa tay sờ sờ gương mặt.

Cô vừa trang điểmnhẹ mới rời phòng, không nghĩ ra trang điểm cũng không che đi được sắc mặt tiềutụy cùng yếu ớt. Hạo Minh nheo mắt nhìn một loạt hành động của Hạnh Nghi, mộtlúc sau cậu ta lại đưa tay kéo tay Hạnh Nghi phì cười một cái.

- Anh…không cónói em xấu xí, em căng thẳng cái gì chứ, chỉ có hơi tiều tụy vài ngày sau chắcchắn sẽ trở lại bình thường.

- Thật…không khócoi sao?_Hạnh Nghi chớp mắt hỏi lại.

- Hoàn toàn khôngkhó coi, hơn nữa…ưm…rất xinh đẹp._Hạo Minh nắm tay thành quyền che miệng hokhan, lại cúi đầu giọng nói có chút mất tự nhiên.

Hạnh Nghi thấy HạoMinh như vậy cũng không nói nữa, cũng cúi đầu mặt ửng hồng. Hai người nhất thờilâm vào tình trạng trầm mặc. Không khí có chút trầm lắng nhưng nhìn vào lại thấyvô cùng hòa hợp.

- Anh HạoMinh…chuyện…_Hạnh Nghi không nhịn được lại ngập ngừng nói.

- Em muốn nóigì?_Hạo Minh ngẩng đầu nhìn Hạnh Nghi.

- Em muốn đếnthăm chị hai.

Ngày hôm đó, saukhi cô đến bệnh viện thực hiện một loạt kiểm tra thấy không có vấn đề gì nên đãtrở về nhà. Hạnh Nghi nhờ Hạo Minh đưa đến thăm Thiên Tư nhưng Thiên Tư bất tỉnh,Hạnh Nghi chỉ ngồi một lúc liền rời đi cho đến hôm nay cũng chưa đến. Cô có nhờbà Nhã Nhàn nếu Thiên Tư có tỉnh lại thì gọi điện thoại cho cô. Cho đến hôm nayvẫn không có tin tức nên không yên lòng, muốn tự mình đến đó xem tình trạngThiên Tư đã tốt hơn chưa.

Hạo Minh hơi bấtngờ một chút nhưng rất nhanh mỉm cười gật đầu.

- Được, ăn sángxong anh đưa em đến đó.

Hạnh Nghi cười cườigật đầu, tựa hồ rất vui mừng khi nghe Hạo Minh đáp ứng. Cô biết cậu ta ít nhiềucũng khó xử khi đến nhà Tử Phong, cô cũng không cảm thấy thoải mái khi đến đó.Đại loại là đã lâu cô không tiếp xúc, lại có một khoảng thời gian hiểu lầm sâunặng nên thiết lập lại quan hệ cũng có một rào cản nào đó.

- Anh khi nào thìtrở về?_Hạnh Nghi muốn biết Hạo Minh quyết định như thế nào với những việc làmcủa ông Hạo Ưng.

Hạo Minh thở dàimột cái nhưng sớm muộn gì cậu ta cũng phải trở về. Chẳng qua cậu ta không biếtkhi nào thì mới thích hợp.

- Anh chưa quyếtđịnh. Nếu anh về em có về cùng anh không?_đột nhiên Hạo Minh rất muốn biết đápán mà Hạnh Nghi đưa ra.

- Em…có thể để emsuy nghĩ được không.

Cả hai người bỗnglâm vào tình trạng khó xử. Ai cũng có thể hiểu điều khó xử của Hạnh Nghi.

Khoảng nửa tiếngsau, Hạo Minh cùng Hạnh Nghi một đường hướng biệt thự nhà họ Du mà đi.

------------------------------------------

Tử Phong mở cửaxe bước xuống, ngước lên nhìn tầng lầu cao cao bên trong tòa nhà lớn. Anh hơinheo mắt vì ánh nắng phản chiếu qua lớp cửa kính.

Anh đi vào bêntrong sở cảnh sát, một người cảnh sát trẻ thấy anh đến liền gật đầu chào sau đódẫn đường đưa anh đến một căn phòng. Bên trong căn phòng, một vị cảnh sát đangnhíu mày nhìn chằm chằm sấp tài liệu trên tay, biểu tình rất không hài lòng. Tiếnggõ cửa vang lên mấy tiếng, giọng nói bên ngoài trầm thấp cũng vang lên theo.

- Đội trưởng, chủtịch Du đến rồi!

- Mời vào!_TriệuThức ngẩng đầu, nét mặt thoáng hòa hoãn trở lại bình thường.

Tử Phong bướcvào, người cảnh sát kia biết điều thay anh đóng chặt cửa. Triệu Thức hướng anhmỉm cười một cái, ra hiệu cho anh ngồi xuống.

- Cậu tới rồi, ngồiđi!

- Anh gọi tôi tớilà có chuyện gì?_Tử Phong rất nhanh đi vào vấn đề, giọng nói lạnh nhạt như mọichuyện không có gì quan trọng.

- Cậu không tiếptục thật sao?_giọng Triệu Thức mười phần nghiêm túc cũng có chút khẩn trương.

Tử Phong nhàn nhãngồi, ánh mắt thoáng cái âm trầm tựa hồ đang nghĩ ngợi.

- Tôi thấy chắckhông cần thiết nữa. Xém chút mất một mạng người chắc là đã đủ. Mọi chuyện kếtthúc nơi đây đi. Nếu anh muốn…vẫn có thể tiếp tục làm theo chức trách của anh,mọi chuyện tôi sẽ không xen vào nữa. Tôi đã hứa với người đàn ông đó sẽ tha choông ta, tôi mặc dù không muốn nhưng vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, tôi không có quyềncản anh chí ít sẽ không nhúng tay vào nữa.

Quyết định nàyanh đã suy nghĩ rất nhiều, anh đáng lẽ không nên quá cố chấp mới đúng. Nếu từ đầuanh nghe lời Thiên Tư buông tha cho ông ta, có lẽ mọi chuyện đã không ra nông nỗinày. Thiên Tư cũng không phải chịu tổn thương xém chút mất mạng. Cô đã từng nóinếu có thể tha thì cứ tha. Anh hiện tại cứ theo như vậy thực hiện, dù sao tội lỗicủa ông ta đã có một người gánh thậm chí là muốn hi sinh cả tính mạng. Anhkhông muốn Thiên Tư suy nghĩ nhiều về chuyện này.

- Cậu không cảmthấy ông ta rất không đáng được tha sao? Bỏ mặc cả người cận vệ thân cận nhấtmà rời đi._Triệu Thức thoáng một chút căm giận.

Triệu Thức nhắc lạikhông khỏi nhớ đến ngày hôm đó. Khi anh ta đến nơi đã thấy đám người 3K đang đứngchắn đường Hoàng Thịnh. Ông ta không e sợ cũng không trốn tránh. Những người cómặt đứng giằng co một lát, ông ta lại rút súng ra hướng 3K bảo anh ta lui ra nếukhông sẽ không thể toàn mạng. Triệu Thức thật sự không dám tin, nếu ông ta thậtsự nổ súng cái mạng nhỏ của 3K có còn không? Thế nhưng 3K lại đứng đó không cólùi bước, ánh mắt rét lạnh nhìn ông ta. Đến khi 3K nháy mắt mấy cái về phía TriệuThức, lúc này Triệu Thức mới hồi phục tinh thần mà rút súng ra hạ lệnh cho ôngta buông súng xuống. Ông ta nhếch miệng cười không quan tâm, chỉ nghe hai tiếngnổ liên tiếp vang lên. Đường đạn của người đàn ông bị lệch về một phía, súngcũng rơi xuống. Cổ tay ông ta không ngừng chảy máu, giọt ngắn giọt nhau thinhau rơi xuống. Hóa ra Triệu Thức đã bắn vào cổ tay ông ta. Triệu Thức cùng mộtvài đồng nghiệp đến bắt lấy ông ta. Ông ta lại nhanh chóng cầm lấy khẩu súng muốnmột phát tự sát, cũng may 3K nhanh chóng giật lại khẩu súng nhưng vô tình súnglại một lần nữa nổ trúng chân ông ta. Ông ta lần này bị bắt không tiếp tục phảnkháng nữa, giống như một loại sứ mệnh đã hoàn thành thì không còn bận tâm đến sốphận của bản thân. Khi Triệu Thức giải ông Hoàng Thịnh về thì ông Hạo Ưng cũnglên máy bay sang Hoa Kì rồi, rời khỏi địa phận điều tra của Triệu Thức. ÔngHoàng Thịnh lại một mình thừa nhận tất cả, tất cả bằng chứng thu được tại hiêntrường cũng chỉ có một mình ông ta thì làm gì có khả năng ghép tội cho ông HạoƯng đây. Cả những chứng cứ trước ông ta cũng là người thực hiện kể cả việc bắtcóc Thiên An. Mặc dù biết ông ta chỉ chịu sai khiến nhưng cũng phải luận tội.

Tử Phong thở dàimột lúc, anh không biết phải nói sao nhưng bản thân anh cũng sinh ra một loại cảmgiác mệt mỏi không muốn truy cứu nữa.

- Không đáng tha.Nhưng bên trong đó còn ẩn bao nhiêu sự thật, bao nhiêu giả dối tôi cũng khôngmuốn biết nữa. Tôi không muốn mọi chuyện phát sinh theo một hướng xấu khác. Hiệntại tôi cũng chỉ muốn toàn tâm cho công việc cùng bảo hộ tốt hôn thê của mình làđược rồi.

Triệu Thức muốnnói tiếp gì đó nhưng nhìn thấy biểu hiện cứng rắn của Tử Phong đành ngậm miệnglại không bàn tới nữa.

- Hôn thê của cậuthế nào rồi?

- Tình trạng khátốt nhưng chưa tỉnh lại, có thể nội trong hôm nay sẽ tỉnh lại.

- Vậy tốt rồi. Nếucậu đã quyết định như vậy tôi sẽ không miễn cưỡng nữa._Triệu Thức khẽ thở dài,biểu tình rất chi là bất lực.

Tử Phong hơi cụpmắt giống như là hơi có lỗi vì anh đã chủ động bỏ cuộc. Một lúc lâu, anh mới ngẩngđầu nhìn Triệu Thức.

- Thật xin lỗi! Làmanh thất vọng rồi.

Triệu Thức sững sờkhi nghe Tử Phong nói như vậy nhưng rất nhanh anh ta mỉm cười xem như tiếp nhận.

- Cậu không cầnlàm ra bộ dạng đó, tôi có thể hiểu tâm trạng của cậu.

- Vậy được, tôikhông làm phiền anh làm việc nữa. Tạm biệt, có cơ hội tôi cùng anh có thể tròchuyện như những người anh em.

Triệu Thức gật đầucũng không từ chối. Chỉ thấy sau câu nói của Tử Phong, anh cũng biến mất saucánh cửa. Triệu Thức lắc đầu cười nhưng rất nhanh cũng trở về với công việc.

---------------------------------------------

3K hôm nay rấthăng say làm việc, anh ta đến tập đoàn còn sớm hơn mọi ngày. Bất quá chính làkhông phải làm việc mà là cùng Phương Tuyết đ ăn bữa sáng. Mấy hôm trước bận rộn,anh ta nào có thời gian nhàn hạ như hôm nay.

- Tuyết, em khôngthấy nhớ anh sao? Sao một câu nhớ cũng không thấy nói vậy?_3K trưng ra bộ mặt hếtsức bất mãn.

Mấy hôm nay, anhta bận đến nỗi một chút thời gian rãnh rỗi cũng không có. Mà cô gái này một lờihỏi thăm cũng không có, chỉ có điều lúc nào nhìn thấy anh ta cũng dịu dàng mỉmcười. Là một cô gái rất hiểu chuyện chưa bao giờ hỏi cặn kẽ những chuyện mà anhta làm.

Phương Tuyết nhấtthời sững sờ không biết phải nói thế nào, khuôn mặt ửng hồng ngượng ngùng cúi đầuăn bữa sáng.

- Ai…em thậtlà…không thể an ủi bạn trai em một chút sao? Chủ tịch giao cho anh rất nhiềucông việc, rất mệt mỏi không có thời gian cho em, không phải em tức giận chứ?_3Klại hiểu lầm Phương Tuyết giận dỗi anh ta không quan tâm cô.

Phương Tuyết sợ3K hiểu lầm lại ngẩng khuôn mặt nhìn anh ta nở một nụ cười yếu ớt, giọng nói lạilấp lửng không rõ ràng. Khuôn mặt ửng hồng lại bị anh ta nhìn thấy. Nụ cườitrên môi 3K càng sâu, tựa hồ rất thỏa mãn.

- Em…em không có,chỉ là…chỉ là không biết phải làm như thế nào mới giúp anh được.

- Hóa ra như thế,em là…rất nhớ anh đi!_nụ cười trên môi 3K cơ hồ không khép lại được.

Phương Tuyết chớpmắt nhìn 3K, lại cúi đầu gật đầu mấy cái nhưng không thốt ra được lời nào.

3K đắc ý bật cười,đưa tay xoa đầu cô, sau đó lại không ngừng kể chuyện làm cho cô vui xua đi vẻngượng ngùng.

Chỉ thấy một gócbàn trong nhà ăn, Phương Tuyết không ngừng bị 3K chọc cười đến mặt đỏ lừ. Bộ dạnganh ta lại vô cùng đắc ý, giống như là tìm được một thú vui thật sự. Dĩ nhiên rồi,có ai ở bên cạnh người yêu mà không cảm thấy vui chứ. Ôi, anh ta lại mường tượngđến cảnh máu me ngày hôm đó mà không ngừng rùng mình một cái. Nếu thật sự ngàyhôm đó, một phát súng kia nổ trúng anh ta, không biết bây giờ anh ta có thể ngồiđây hay không. 3K nhớ đến bản thân đứng đó mà mồ hôi lạnh không tự chủ cũngtuôn ra, không phải là anh ta sợ mà là nghĩ đến Phương Tuyết nếu thật sự cóchuyện… Nghĩ thế nào 3K cũng không dám nghĩ đến. Hiện tại, anh ta không muốn nhớđến mà là muốn tận hưởng cảm giác thanh bình. Lâu lâu, lại thấy Phương Tuyết hướng3K đút vài ngụm đồ ăn bộ dạng cực kì thân mật nhưng lại vô cùng tự nhiên. Giữahọ là không có một khoảng cách nào.

----------------------------------------------

Tử Phong mới bướcra khỏi sở cảnh sát, trong túi điện thoại lại reo lên liên hồi. Là số nhà gọi đến,Tử Phong vừa áp điện thoại lên tai nghe vừa mở cửa xe.

- Tử Phong nghe!

- Là mẹ, con ởđâu?

- Con đang trênđường trở về, có chuyện gì sao?

- Thiên Tư vừa tỉnhmẹ chỉ thông báo cho con biết để nhanh trở về thôi._giọng bà Nhã Nhàn có phầnhưng phấn vô cùng.

Ánh mắt Tử Phongtừ hờ hững lập tức lóe lên một tia sáng, ánh sáng ấm áp lan tỏa ra xung quanh.Trên môi anh đã đọng lại một nụ cười hòa hợp cùng gương mặt ấy thêm phần hoànmĩ.

- Con biết rồi,con lập tức trở về.

Tử Phong tắt điệnthoại, môi vẫn cong lên giữ nguyên một nụ cười. Chỉ cần nhắc đến Thiên Tư tùylúc anh đều có thể nở một nụ cười.

Xe Tử Phong nhanhchóng đi vào nhà bãi đỗ xe của biệt thự họ Du. Tâm trạng Tử Phong có chút kíchđộng, bước đi cũng dài hơn bình thường.

Điều làm anh ngạcnhiên chính là vừa bước vào phòng khách lại thấy bà Nhã Nhàn ngồi đó cùng HạoMinh. Cậu ta cũng ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau cả hai sững sốt một lúc mới gật đầuchào đối phương.

- Con về rồi, ngồivới Hạo Minh một lúc đi để mẹ đi nấu chút gì cho Thiên Tư lót dạ, nhìn con béxanh xao quá._bà Nhã Nhàn nhìn thấy anh, liền đứng dậy mỉm cười đưa ra một cáicớ rời đi.

Tử Phong thoáng bấtđộng một lúc, bước chân anh rõ ràng không muốn dừng lại mà chính là muốn đến lậptức bên cạnh Thiên Tư. Khi nghe bà Nhã Nhàn đề nghị, anh không khỏi nhíu màynhưng vẫn gật đầu đồng ý.

- Được rồi, mẹ điđi.

Tử Phong ngồi xuốngđối diện Hạo Minh. Lúc nãy khi đến bãi đậu xe, anh đã thấy xe Hạo Minh gặp cậuta trong nhà anh cũng không cảm thấy lạ. Chẳng qua, anh nghĩ cậu ta hiện tại phảingồi cùng Thiên Tư mới đúng, không nghĩ tới cậu ta còn có thể ngồi ở đây.

- Đến thăm ThiênTư à, tại sao không lên?

Hạo Minh mở mắtkinh ngạc, ánh mắt dao động rất nhanh trở về trạng thái thản nhiên. Cậu ta cũngkhông nghĩ anh lại thoải mái muốn cậu ta gặp Thiên Tư.

- Tôi nghĩ để cô ấytốt hơn mới gặp mặt. Hôm nay tôi đưa Hạnh Nghi đến.

- Cậu nghĩ cô ấysẽ không tha thứ cho cậu sao?_Tử Phong ngồi bắt chéo chân, bộ dáng vô cùng thảnnhiên giống như nói chuyện phiếm thông thường.

Hạo Minh cũngkhông ngờ anh lại hỏi thẳng như vậy khiến cậu ta có chút bối rối nhưng cũng rấtthuận ý gật đầu.

- Có thể như vậy.

- Cậu lo nghĩ quánhiều rồi, Thiên Tư chưa bao giờ ôm hận một ai cả kể cả…ba cậu.

- Tôi biết nhưngtôi không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra._hai tay Hạo Minh đan chặt giốngnhư có một băn khoăn vẫn chưa gỡ bỏ được.

Đáy mắt Tử Phongdao động, anh khẽ nhếch lên một nụ cười. Cậu ta là áy náy sao? Con người cậu tatừ trước đến giờ có bao nhiêu kiêu ngạo đặc biệt là trước mặt anh. Hôm nay cưnhiên ở trước mặt anh nói những lời này, anh đang hoài nghi tai mình nghe nhầm.

- Cậu là đang áynáy sao?

- Tôi…

Hạo Minh không khỏisửng sốt nhưng lại nở một nụ cười có chút khổ sở. Cậu ta cũng không thể chối bỏcảm xúc này của bản thân.

Tử Phong không chờđáp án mà lảng sang một chuyện khác:

- Tôi muốn biếtông Hoàng Thịnh đối với ba mẹ cậu là loại quan hệ gì?

Từ trước đến giờ,anh vẫn nghĩ quan hệ ông Hoàng Thịnh không chỉ là một trợ lí nhỏ nhoi.

Hạo Minh sửng sốt,ánh mắt thoáng cái trầm xuống mang theo một nỗi ảm đạm.

- Ông ấy là bạn củamẹ tôi từ lúc nhỏ, cũng là con của trợ lí của ông ngoại tôi. Từ nhỏ hai người họđã thân thiết. Đến khi ông ngoại giao hết phần gia sản cho ba tôi quản lí, chúThịnh cũng thay thế ba chú ấy đứng tại vị trí đó chưa bao giờ thay đổi. Chỉ cóđiều ông ấy hi sinh như vậy là vì mẹ tôi không phải vì ba tôi. Tôi biết giữa bangười họ là một loại tình cảm phức tạp.

Chính vì lẽ đó màHoàng Thịnh đối xử với Hạo Minh vô cùng tốt, chỉ là chức trách này không phải củaông ta.

Tử Phong nhất thờikinh ngạc, anh nhìn sự hi sinh của người đàn ông kia vẫn nghĩ là vì lòng trungthành không nghĩ tới lại là một chữ “yêu”. Nếu đã như thế quyết định không truycứu của anh cũng có phần đúng rồi. Yêu thì không có sai hay đúng chỉ là mỗi ngườicó cách thể hiện tình yêu khác nhau mà thôi. Với ông Hạo Ưng là vì yêu sinh hậnmà tổn hại mạng người, còn đối với ông Hoàng Thịnh là muốn người mình yêu đượcvui sẵn sàng che lấp tất cả tội lỗi của một người được xem là người giữ tráitim người mình yêu. Đó cũng là một loại mù quáng không lối thoát. Tử Phong khẽthở dài.

---------------------------------------------------

Trong căn phòng,sắc lam bao phủ cũng có hai cô gái ngồi trên giường bệnh. Thiên Tư lộ ra bộ dạngmệt mỏi, mặc bộ đồ thường ở nhà, mái tóc thả tự nhiên. Hạnh Nghi cũng ngồi mộtbên nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế ngồi cho Thiên Tư. Khi Hạnh Nghi vừa được bàNhã Nhàn dẫn vào phòng thì đã thấy Thiên Tư đã tỉnh, đang cố chống tay ngồi dậy.Không chỉ có cô vui mừng mà bà Nhã Nhàn cũng thật kích động, chạy đến nắm tayThiên Tư hỏi han một lúc đến khi hốc mắt hồng hồng mới đóng cửa nhường lạikhông gian cho hai chị em. Thiên Tư cũng không khỏi kinh ngạc khi vừa tỉnh dậythì lại thấy Hạnh Nghi. Khi cô tỉnh lại, bên trong căn phòng sáng sủa cũng chỉcó một mình cô, cô muốn đến bàn gọi điện thoại cho Tử Phong không ngờ còn chưakịp gọi đã nghe tiếng cửa phòng bị mở ra.

- Chị hai, trongngười cảm thấy thế nào rồi?

- Chị không saochẳng qua thân thể không có sức lực, nghỉ ngơi một hai hôm là không có vấn đềgì rồi._Thiên Tư nở nụ cười yếu ớt, nắm lấy bàn tay Hạnh Nghi.

Hạnh Nghi thoángcứng ngắt một lúc khi đôi bàn tay mềm mại của Thiên Tư nắm lấy tay cô. Cái cảmgiác thân tình này thật khó diễn tả thành lời. Hình như chưa bao giờ cô đặt tâmtư vào những hình ảnh nhỏ nhặt như thế này. Từ nhỏ Thiên Tư đã luôn bao dung, ấmáp như vậy nhưng cô lại chưa hề để tâm đến.

- Thật xin lỗi chịhai!

Thiên Tư ngẩn người,cô không biết Hạnh Nghi tại sao lại xin lỗi.

- Em có lỗi gì màphải xin chứ._Thiên Tư đưa tay vỗ vỗ đầu Hạnh Nghi.

- Em…em lúc trướckhông nên đối xử với chị lạnh nhạt như vậy._Hạnh Nghi thoáng cái cúi mặt khôngdám nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của Thiên Tư.

Chỉ cần nhìn sâuvào đôi mắt của Thiên Tư, bản thân Hạnh Nghi lại hiện lên xấu hổ cùng tội lỗi.

- Thiên Trầm…ai…!_ThiênTư bất đắc dĩ thở dài.

Hạnh Nghi giậtmình khi nghe Thiên Tư dùng cái tên trước kia của cô gọi, một cảm giác thân thiếtbỗng đổ ập đến. Cảm giác này khiến cô không khỏi xúc động muốn khóc vì nhớ đếnba mẹ, hốc mắt rất nhanh đã ngập nước.

- Chị hai, em rấtnhớ ba mẹ!

Hạnh Nghi khôngkìm được ôm lấy Thiên Tư, nước mắt rất nhanh trào ra, cô chôn mặt trong ngựcThiên Tư không ngừng rơi nước mắt. Thiên Tư sững người nhìn hành động của HạnhNghi. Một lúc, Thiên Tư mới nở một nụ cười nhẹ đưa tay vừa vỗ nhẹ lưng, vừa vuốttóc Hạnh Nghi giống như một lời an ủi.

- Chị biết, chịcũng rất nhớ. Chính vì nhớ nên chúng ta càng phải sống hạnh phúc để ba mẹ ở nơiđó cũng có thể mỉm cười.

Hạnh Nghi ngẩng đầu,dùng đôi mắt ngập nước nhìn Thiên Tư.

- Ba mẹ sẽ khôngtrách em có phải không?

- Sẽ không._ThiênTư mỉm cười rất dịu dàng.

Hạnh Nghi lại lầnnữa ôm chặt lấy Thiên Tư, cô đúng là đã lâu không có ai thân thiết như vậy đểôm mà khóc lên. Để cô chia sẻ cảm giác nhớ ba mẹ cùng tưởng niệm về cuộc sống hạnhphúc trước kia. Trong phúc chốc, căn phòng trở nên im lặng chỉ nghe vài tiếng sụtsịt do khóc, Thiên Tư cảm thấy sóng mũi cay cay, khóe mắt cũng đỏ lên nhưngtrên môi lại là một nụ cười hạnh phúc.

Đang lúc hai ngườiôm nhau, tiếng cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Hạnh Nghi cũng không có ngẩng đầungồi dậy, Thiên Tư cũng không đẩy cô ra. Giọng nói yếu ớt của Thiên Tư vanglên:

- Cửa không khóa,mời vào!

Cửa phòng bị mởra, Tử Phong một thân tây trang bước vào, phía sau là Hạo Minh. Tử Phong sững sờmột lúc khi nhìn hai người đang ngồi ở bên giường ôm nhau. Hạo Minh cũng thoángnhíu mày nhìn một màn này.

- Anh TửPhong!_Thiên Tư cố kéo khóe môi cười gượng gạo, đưa tay vỗ lưng Hạnh Nghi.

- Ừ, em có cảm thấykhông khỏe chỗ nào không?_Tử Phong cũng nở một nụ cười, đi sang phía bên kiagiường, ngồi bên cạnh Thiên Tư.

Lúc này Hạnh Nghimới buông Thiên Tư ra, dùng tay lau đi nước mắt. Thiên Tư cũng nhẹ nhàng mỉm cườinhìn cô rồi mới quay sang Tử Phong điềm đạm trả lời.

- Em không sao,đã khỏe hơn rất nhiều rồi.

Thiên Tư nóixong, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt Hạo Minh đang đứng ở cửa phòng. Cô hơibất ngờ nhưng cũng nhanh chóng nở một nụ cười, hướng Hạo Minh gật đầu chào.

- Anh đến thămngười bệnh, tại sao lại đứng ở cửa không lẽ định bắt em gái của em về sao?_cô mởmiệng nói chuyện không chút miễn cưỡng kèm theo chút vui đùa.

Hạnh Nghi cũngkhông nghĩ đến Hạo Minh sẽ lên đây, khi nãy cô có bảo cậu ta cùng lên nhưng cậuta đã từ chối. Hạo Minh cũng bất ngờ trước câu nói của Thiên Tư. Cậu ta khôngnghĩ cô một chút hận ý trong mắt đối với cậu ta đều không tồn tại, lại thảnnhiên nói đùa. Hạo Minh nở một nụ cười không mấy tự nhiên.

- Anh cũng địnhnhư vậy nhưng có lẽ…người nào đó còn chưa muốn đi, anh cũng không bắt được._nóixong cậu ta liếc nhìn Hạnh Nghi mỉm cười.

Hạnh Nghi lại trừngmắt nhìn cậu ta, nhưng sau đó lại giương lên một nụ cười không rõ là cười chuyệngì. Thiên Tư cười cười không nói.

- Em chưa ăn gì,để anh nhờ mẹ đem lên một chút cháo._Tử Phong vuốt vuốt đầu cô mỉm cười liền muốnrời đi.

Cô lại nhanhchóng bắt tay anh lại. Cô biết anh muốn nhường không gian cho cô cùng hai ngườikia nói chuyện nhưng cô nghĩ không cần thiết. Nếu đã không muốn truy cứu thìcũng không cần khơi gợi lại niềm đau. Tử Phong nhíu mày nhìn bàn tay cô đang nắmchặt anh, anh thở dài một cái ngồi xuống cạnh cô.

- Chị hai, cũngkhông còn sớm nữa, em cùng Hạo Minh còn vài việc cần xử lí không tiện ở lâu. Lầnsau, em lại đến thăm chị nếu chị muốn vẫn có thể đến chỗ em._Hạnh Nghi mở miệngmuốn gỡ rối cho không khí ngượng ngập này.

Thiên Tư thoánghiện lên một tia buồn phiền trong đáy mắt long lanh. Tử Phong nhìn cô mỉm cườinhư muốn nói cô đừng buồn.

- Được rồi, vậy lầnsau chúng ta lại nói chuyện._Thiên Tư gật đầu, cười yếu ớt.

- Vậy em cố tĩnhdưỡng cho khỏe, bọn anh đi trước._Hạo Minh nhìn cô thần sắc nhợt nhạt mà nhắcnhở.

- Cảm ơn anh.

Hạo Minh khôngnói gì, môi mấp máy muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi, đưa tay ôm lấy bả vai HạnhNghi rời đi. Hạnh Nghi vẫn không yên lòng quay lại nhìn Thiên Tư, chỉ thấyThiên Tư nở nụ cười hướng Hạnh Nghi gật đầu ý bảo bản thân vẫn ổn. Lúc này, HạnhNghi mới thả lỏng bản thân theo chân Hạo Minh mà đi. Trước khi ra khỏi cửa, HạoMinh đột nhiên dừng lại nói một câu nhìn ra có chút khổ sở.

- Thiên Tư, xin lỗiem về tất cả.

Thiên Tư cũng rấtbất ngờ, bàn tay không tự chủ run lên lại bị một bàn tay bao phủ lấy cô ngẩng đầunhìn Tử Phong. Anh nheo mắt nhìn cô nhưng một lời cũng không nói. Anh muốn cô tựnói ra ý định của bản thân.

Hạnh Nghi cũng nắmchặt tay, trong lòng có chút run sợ Thiên Tư không tha thứ cho Hạo Minh. HạoMinh thở dài bước đi, cậu ta cũng không mong cô sẽ tha thứ bởi vì những tội lỗikia quá lớn. Đến khi cậu ta muốn buông tha đáp án, bước ra khỏi cửa thì giọngnói trong trẻo phía sau lại vang lên:

- Em chấp nhận lờixin lỗi của anh.

Hạo Minh thoángcái nở một nụ cười mãn nguyện. Hạnh Nghi cũng buông vai giống như có một gánh nặngđược tháo gỡ.

Thiên Tư nhìn cửaphòng đóng chặt, hai thân ảnh phía trước cũng biến mất. Cô ngẩng đầu nhìn anh,một nụ cười dịu dàng còn đọng trên môi anh. Chỉ thấy anh xoay mặt cô đối diện vớianh, đưa trán mình chạm đến trán cô, phát ra tiếng cười trầm thấp.

- Anh rất nhớ em!

Thiên Tư thoángcái ngây ngốc nghe anh nói, trong giọng nói của anh rõ ràng có một sự kìm nénnào đó vừa mới được giải tỏa. Cô nhịn không được bật cười một tiếng.

- Anh không phảiluôn ở bên cạnh em sao, còn nhớ nhung cái gì.

- Không giống, đượcở bên cạnh nhưng không thấy em cười, không nghe em nói chuyện thì càng là một sựtra tấn biết không?_anh ôm cô, vùi mặt vào mái tóc của cô.

Thiên Tư cảm nhậnđược hơi thở ấm áp của anh vờn quanh cô, hơi thở quen thuộc. Cô nhẹ nhàng ôm lấyanh, hốc mắt hồng hồng. Cô cảm nhận được anh đã rất khổ sở khi nhìn thấy cô yếuđuối nằm trên giường. Cô không thể nói được gì ngoài việc ngồi yên để anh ôm,có lẽ như vậy sẽ giúp anh yên tâm. Anh sẽ không nghĩ cô lại rời xa anh.

“ Cạch”

Tiếng cửa mở vộivàng, hai người giật mình nhìn ra chỉ thấy bà Nhã Nhàn đứng đó ngây người mộtlúc, trên môi nở một nụ cười.

- Khụ…khụ, mẹ xinlỗi mẹ gấp quá nên quên không gõ cửa. Mẹ nghĩ Thiên Tư chưa ăn gì nên muốn đưachút cháo.

- Không sao mẹmang vào đi!_Tử Phong buông Thiên Tư ra, đôi mắt nheo lại nhìn mẹ anh bộ dạngkhông được tự nhiên, anh khẽ cười.

Thiên Tư mặt hơiđỏ nhưng chỉ nở một nụ cười yếu ớt. Cô hiện tại cũng cảm thấy bụng đói, có lẽvì thế mà làm việc gì cũng cảm thấy vô lực.

Bà Nhã Nhàn cườicười, bà vừa bước qua cửa phòng không bao lâu bên ngoài lại xông vào một thân ảnh.

- Thiên Tư bà đãkhỏe chưa? Tôi rất lo bà không thể tỉnh lại._Tiểu Kì nhanh chân chạy đến ôm lấyThiên Tư, khóe mắt liền trào ra vài giọt nước mắt.

Tử Phong cùngThiên Tư sững sờ nhìn một màn này nhưng rất nhanh bật cười. Thiên Tư cũng ôm lấyTiểu Kì nở nụ cười yếu ớt, đưa tay vỗ vỗ lưng Tiểu Kì.

- Tôi chẳng phảiđã tỉnh rồi sao? Bà cũng không cần kích động đến vậy.

- Mấy ngày quatôi chờ bà tỉnh đến không ăn, không ngủ._Tiểu Kì ngẩng đầu lau đi nước mắt, mỉmcười.

- Thật không? Tạisao tôi thấy vòng hai của bà càng ngày càng lớn vậy?_Thiên Tư mặt không đổi sắckinh ngạc nhìn chằm chằm vòng eo Tiểu Kì.

Tiểu Kì giật mìnhnhảy dựng lên, nhìn vòng eo của mình. Cô thật không có ăn nhiều làm sao mà tăngcân đây?

Thiên Tư mím môinhịn cười nhìn bộ dạng Tiểu Kì hốt hoảng. Thiên Ân cười cười đi đến ôm eo TiểuKì.

- Đừng nhìn nữa,em mập cũng có anh rồi lo không ai rước em sao?

- Anh…ai cần anhrước chứ?_Tiểu Kì mặt đỏ, trừng mắt nhìn anh.

Thiên Ân bật cườimà Thiên Tư cũng không nhịn được nữa nở nụ cười. Tiểu Kì trừng mắt nhìn ThiênTư tựa hồ nhìn ra điều gì ánh mắt càng thêm sắc. Thiên Tư không khỏi rùng mìnhmột cái.

- Bà lại trêutôi?

- Ai bảo bà khoatrương nhịn ăn, nhịn uống vì lo cho tôi. Tôi chỉ muốn thử một chút thôi. Ai màbiết bà chột dạ._Thiên Tư không khách khí trừng mắt nhìn lại.

- Cái này…thìkhông phải nhịn nhưng cũng không có khẩu vị._Tiểu Kì xấu hổ cười lấp liếm.

Thiên Tư hừ lạnhmột tiếng lại nở một nụ cười. Tử Phong lắc đầu cười nhìn hai cô gái trừng mắtnhìn nhau. Anh tiếp nhận cháo từ tay bà Nhã Nhàn lại kiên nhẫn đút từng muỗngcho cô. Cô cự tuyệt muốn tự mình ăn nhưng lại bị một cái nheo mắt của anh uy hiếp.Ba người nhìn hành động của Tử Phong thầm cười lại không lên tiếng đi ra ngoài.Cửa phòng đã đóng nhưng vẫn có thể nghe tiếng kháng cự bên trong.

- Em tự ăn được.

- Không cần,nhanh một chút há miệng!

- Em có tay có thểtự ăn, anh không cần xem em như con nít.

- Tay em còn bịthương.

- Chỉ là vếtthương nhỏ.

- Nghe lời mộtchút, nếu không…anh không dùng muỗng mà dùng cách khác đút em._Tử Phong nhếchlên một nụ cười.

Thiên Tư nuốtkhan một cái, mặt ửng hồng ngoan ngoãn cho anh đút từng muỗng cháo

Một tháng sau.

Một buổi tiệc đơngiản được tổ chức. Chờ đến khi Thiên Tư hồi phục đã là một tháng sau, trong thờigian đó Tử Phong muốn chuẩn bị một buổi tiệc sinh nhật thật long trọng đồng thờicông bố thân phận của Thiên Tư. Nhưng cô không đồng ý, cô không muốn rườm rà vàkhông thích đông người, vả lại cô nghĩ không cần phiền phức. Nên Tử Phong chỉcó thể tổ chức một buổi tiệc đơn giản, người đến tham dự buổi tiệc chỉ là ngườithân cùng bạn bè. Kết quả chỉ là một buổi tiệc gặp mặt giữa những gia đình cùngbạn bè, không mang tính chất công bố thân phận tiểu thư như người ta vẫn nghĩ.Tử Phong không khỏi ảo não muốn cô thay đổi quyết định. Cô lại cứng rắn khôngmuốn, anh cũng đành cắn răng nhường cô. Nói như vậy cũng không phải quá đơn giản.Toàn bộ buổi tiệc cũng tốn không ít, cả công trình trang trí Tử An cùng Kỳ Quânhào hứng làm. Không khí đơn giản mà ấm áp. Buổi tiệc được tổ chức tại nhà, từngoài cổng đến cửa lớn đều có treo đầy đèn cùng bong bóng đủ màu sắc. Khắp vườnhoa sứ cũng rực rỡ ánh đèn màu, xung quanh hồ sen lung linh ánh đèn tỏa ánhsáng lấp lánh xuống mặt hồ. Cả cửa cổng cũng được trang trí rất cầu kì. Tử An đắcý nhìn tác phẩm của mình dĩ nhiên còn có công sức của nhiều người hợp lại.Thiên Tư trong bộ váy liền dài màu lam, vải lụa mềm nhẹ tôn lên sự dịu dàng củacô. Trên mặt cô phảng phất nụ cười thuần khiết. Gương mặt thanh thuần đượctrang điểm nhẹ càng tăng thêm vẻ đẹp của Thiên Tư. Tiểu Kì đứng bên cạnh giúpThiên Tư chuẩn bị. Hôm nay, Tiểu Kì cũng diện một bộ váy liền không quá gối màuđỏ kết hợp áo khoác đen bên ngoài. Tử An chạy vào phòng nhìn thấy Thiên Tư cùngTiểu Kì không khỏi cười thật vui vẻ.

- Chị dâu, hômnay chị thật đẹp nha, đây chỉ là một bộ lễ phục đã như vậy, nếu là trang phụccô dâu thì thế nào? Chắc là vô cùng đẹp đi._Tử An đôi mắt thoáng cái mơ màng.

Thiên Tư cùng TiểuKì nhìn nhau không khỏi bật cười.Thiên Tư nhìn đến Tử An một thân váy trắng cógì đó hồn nhiên cũng nghịch ngợm đáng yêu, trong lòng lại dâng lên cảm giác vuivẻ muốn trêu chọc.

- Cảm ơn em, chịnghĩ nếu em mặc áo cưới còn đẹp hơn chị hay là em cùng Kỳ Quân tổ chức đính hônđi, coi như trói Kỳ Quân lại khỏi sợ nó chạy lung tung!_Thiên Tư không nhịn đượctrêu chọc Tử An.

Tử An không khỏisửng sốt lại đỏ mặt, khẽ lẩm bẩm mấy tiếng:

- A, tại sao lạinhắc đến em rồi? Em…em còn lâu lắm.

- Thật sao? Chịtrông bộ dạng em không phải có ý này sao?_Tiểu Kì cười cười.

Tử An càng trởnên quẫn bách, liếc hai người một cái liền chạy ra ngoài. Cả hai người nhìn mặtnhau nở nụ cười nhìn theo bóng dáng Tử An biến mất. Một lúc sau lại thấy haichàng trai tiến vào, nụ cười như gió xuân ấm áp. Tử Phong nở một nụ cười, ánh mắtdịu dàng nhìn Thiên Tư. Cô cũng khẽ mỉm cười nhìn anh. Anh mặc trên người áopull trắng, khoác bên ngoài một áo vest xanh tay lỡ cùng quần kaki tối màu,trong mắt cô càng tăng thêm vẻ đẹp duy mĩ chỉ anh mới có.

- Rất đẹp!_anh mỉmcười khen ngợi.

- Anh cũng vậy.

- Đi! Anh đưa emra ngoài._anh nắm tay cô kéo ra ngoài.

Cô để bàn taymình vào bàn tay anh, có một cảm giác ấm áp lan tỏa. Nhìn theo bóng lưng anh,có một sự hạnh phúc tràn ngập.

Tiểu Kì cùng cũngcùng Thiên Ân đi ra ngoài. Thiên Ân nhìn Thiên Tư lại nhìn Tiểu Kì, sâu trongđôi mắt hiện lên một ý tưởng.

- Tiểu Kì hay emcùng anh kết hôn luôn đi!

- Anh…chờ năm nămsau đi!_cô khẽ cười liếc anh một cái.

- Oa…tại sao lạilâu như vậy?_Thiên Ân nhỏ giọng kháng nghị.

- Em muốn xem anhcòn bao nhiêu tật xấu, biết đâu thời gian càng lâu em càng rõ. Khi đó em hối hậnvẫn còn kịp.

- Anh là ngườicon trai hoàn mĩ nhất rồi, em còn không sợ bị người ta cướp mất sao?_Thiên Ân nởnụ cười rạng rỡ mười phần đắc ý.

Tiểu Kì đánh giáThiên Ân một lúc, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng kết hợp gile bên ngoài màu đencùng quần âu, mái tóc đánh rối màu nâu hạt dẻ khiến anh tăng thêm một chút lãngtử. Cô dù rất muốn giống Thiên Tư khen Tử Phong nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn làbĩu môi khinh thường.

- Vậy sao, tạisao em không nhìn thấy nhỉ? Vậy anh chờ người đến cướp anh đi đừng tìm em._TiểuKì liếc anh đi nhanh theo sau Thiên Tư.

- Thật là…anh chỉđùa thôi mà, năm năm thì năm năm bao lâu anh cũng chờ._anh bất đắc dĩ cười nắmlấy tay cô.

- Đây là anh tự hứa,em không ép.

- Ok, là anh hứa.

Thiên Tư cùng TửPhong đi phía trước không khỏi cười thầm hai người.

Buổi tiệc được thếchđãi ngoài trời giữa sân cỏ ba lá mềm mại, là một bàn tiệc dài giống như bữa cơmthân mật nhưng giăng đèn kết hoa khắp nơi. Cả biệt thự tràn ngập trong ánh sánglung linh. Tất cả những người thân quen đều đến, ba mẹ Tiểu Kì cũng đến. Haingười dù không thường xuyên ở cạnh con gái nhưng mọi tin tức ông bà đều nắm rõ.Một tháng trước, ông bà còn ở Thụy Sĩ nghe tin Thiên Tư tổ chức tiệc sinh nhậtcòn tìm lại được hôn phu, ông bà không khỏi sửng sốt nhưng rất vui mừng lập tứcthu xếp công việc để trở về.

Một bàn tiệc dài,có đầy đủ tất cả mọi người chỉ đợi nhân vật chính đến. Hai nhà Du-Lăng ngồi đốidiện hai nhà Dương- Ngạn. Những người già không ngừng nở nụ cười nhìn những ngườitrẻ tuổi. Ba mẹ Tiểu Kì cùng ba mẹ Thiên Ân lại không ngừng nói chuyện, giữa họcó chuyện gì để nói nhiều như vậy? Chính là bàn chuyện của hai đứa con. Bà NgọcHoa ngồi đó môi nở nụ cười như là đang rất mãn nguyện. Ông Dương Thanh khôngnói gì nhưng biểu hiện trên gương mặt già nua chính là một niềm vui mừng vìThiên Tư đã trở về với đúng cương vị của mình. Ông cũng hoàn thành trách nhiệmcủa người đã khuất ủy thác.

Hạnh Nghi cùng HạoMinh cũng đến từ sớm, bởi vì hôm nay không chỉ là bữa tiệc sinh nhật của ThiênTư mà còn chúc mừng hai chị em cô trùng phùng sao bao năm thất lạc. Hai người lạicó cùng ngày sinh nên quyết định tổ chức luôn một thể. Tính ra buổi tiệc mang rấtnhiều ý nghĩa. Hạnh Nghi có chút run rẩy vì hồi hợp, trên gương mặt xinh đẹpthoáng cái hơi căng thẳng. Hạo Minh nắm lấy tay cô nở nụ cười. Hạo Minh đưa tayvén vài sợi tóc trên trán cô. Cô cũng mỉm cười nhìn lại, cố lấy lại bình tĩnh.Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Hạo Minh, cô sẽ thêm tự tin.

- Nhân vật chínhđến rồi đây!_tiếng 3K vang lên, môi giương lên nụ cười thật vui vẻ.

3K dẫn đầu vỗtay, mọi người cũng đồng thời đứng lên vang lên tràng pháo tay nhiệt liệt. Trênmặt ai cũng nở một nụ cười chúc mừng thay Thiên Tư. 3K đứng bên cạnh Phương Tuyết,nhướng mày nhìn cô rồi nhìn cặp đôi trước mắt. Trong mắt anh ta giống như cóchút tán thưởng. Phương Tuyết thoáng nở nụ cười, không khỏi vui trong lòng. KhảChiêu cũng đứng cạnh hai người, đôi môi cũng nở nụ cười. Hôm nay, cậu ta cũngchỉ mặc đơn giản chiếc áo sơ mi kẻ sọc cùng bộ vest màu bạc. Sâu trong ánh mắtKhả Chiêu lại thoáng ẩn hiện một tia tiếc nuối. Cậu ta đang nghĩ đến người congái đó.

- Mày không điđón Hà Lam sao?_Thiên Ân đi đến cạnh Khả Chiêu vỗ vai cậu ta một cái.

Khả Chiêu thoángnhíu mày lại cười cười xem như không để ý, lơ đãng trả lời.

- Tao giao choanh Bằng đi đón rồi._Khả Chiêu bâng quơ nói.

Thiên Ân nhất thờikhông biết nên nói cái gì, nhìn thần sắc Khả Chiêu hình như không tốt lắm. Anhnói lỡ lời có khi nào cậu ta lại phát hỏa không. Thiên Ân rùng mình một cái,ngượng ngùng sờ mũi nhìn sang Tiểu Kì. Tiểu Kì lại nhìn đi chỗ khác, ý tứ rõràng không liên quan đến cô. Thiên Ân bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.

Tử Phong đưaThiên Tư lên vị trí đầu bàn cũng đứng bên cạnh nở nụ cười, chầm chậm vỗ tay lạinhìn không rời đi khuôn mặt cùng thái độ xúc động của Thiên Tư. Thiên Tư xúc động,một giọt nước mắt rơi ôm lấy bà Ngọc Hoa cùng ông Dương Thanh.

- Ba,mẹ!

- Hôm nay khôngphải là ngày vui sao? Tại sao lại khóc, qua ngày hôm nay con đã danh chính ngônthuận trở về với thân phận vốn có rồi._tuy là trách cô nhưng bà Ngọc Hoa cũngkhông kìm được nước mắt rơi nhưng cũng nhanh chóng lau đi.

- Được rồi, haingười đừng khóc, tôi sẽ khóc theo đấy._bà Nhã Nhàn cũng không kìm được hốc mắtđã đỏ lên.

Ông Tử Nhạc đứngbên cạnh nhìn bọn họ, khuôn mặt đã ánh lên một tầng nhu hoa không còn cảm thấylạnh nhạt như thường ngày. Ba mẹ Thiên Ân cũng đồng dạng như vậy. Biểu hiệntrên mặt những người khác cũng thế là vui mừng cùng xúc động.

Đang lúc này đivào một cô gái, trên thân vận một chiếc váy màu tím nhạt đơn giản. Trên gương mặtthể hiện một chút xấu hổ vì đến trễ. Trịnh Bằng đi phía sau nhìn mọi người cườicười, trên mặt rõ ràng có một chút xấu hổ. Tên người anh ta chỉ có chiếc áo sơmi xanh đậm cùng quần âu, còn chiếc áo vest đen lại đang khoác trên người của mộtngười khác. Chỉ thấy Tử Phong nhíu mày nhìn mà Khả Chiêu cùng Thiên Ân rồi liamột tia nhìn kì quái về phía Trịnh Bằng.

- Người anh em,anh không phải đã làm gì người ta rồi chứ? Cả áo cũng tặng cho người ta luôn rồi._KhảChiêu cười rất gian, con ngươi đảo đảo.

Trịnh Bằng hokhan mấy tiếng trên mặt rõ ràng lộ ra một tia xấu hổ, thốt lời cảnh cáo:

- Đừng nói bậy bạ.

- Ha ha, anh Bằng…anhbiết xấu hổ, thú vị thú vị!_Khả Chiêu đắc ý cười.

Mấy người đứng cạnhcũng bật cười. Thân hình Trịnh Bằng có chút cứng ngắt khi chạm phải ánh nhìn củaHà Lam. Hà Lam nheo mắt nhìn Trịnh Bằng lại lập tức xoay mặt đi giống như là sợngười bắt gặp, lại hướng Thiên Tư xin lỗi.

- Xin lỗi ThiênTư, chị có ca trực nên đến trễ._Hà Lam mỉm cười, cầm hộp quà đưa cho Thiên Tư.

- Không sao, chịđến là em vui rồi._Thiên Tư từ tốn nhận quà, trên môi nở nụ cười chào đón.Thiên Tư liếc nhìn chiếc áo trên người Hà Lam, ẩn hiện một chút ý vị nhìn HàLam nhưng không có đá động đến.

Ngay sau đó, mọingười lại nghe được tiếng ho không ngừng của Hà Lam. Mọi người lộ ra một tia thấuhiểu.

Thiên Tư đem hộpquà để trên bàn. Bây giờ Thiên Tư mới nhẹ mỉm cười gạt đi nước mắt, nhìn đến HạnhNghi đang đứng cách đó không xa. Trong mắt Thiên Tư ánh lên niềm vui cùng mộtthứ tình cảm thiêng liêng.

- Thiên Trầm đếnđây!

Nhất thời tất cảánh mắt đổ dồn về phía Hạnh Nghi, những người chưa hiểu rõ sự tình cũng ngây ngốcmột lúc. Hạnh Nghi cũng một lúc bất ngờ, tay chân có chút luống cuống đưa mắtnhìn Thiên Tư rồi đưa mắt nhìn Hạo Minh. Chỉ thấy Hạo Minh mỉm cười đưa tay nắmchặt hai vai Hạnh Nghi đẩy cô đi về phía Thiên Tư. Cậu ta cũng đi theo sau, đốivới Hạnh Nghi cho dù hiện tại nơi đây đều là những người quen biết trước kiacũng được xem là một phần người thân nhưng cô vẫn chỉ đặt niềm tin nơi HạoMinh. Đó là một loại tín nhiệm đã dưỡng thành thói quen không thay đổi được.Hôm nay Hạnh Nghi cũng diện trên người một chiếc váy đỏ thẫm, mái tóc uốn lọnnâu đỏ tùy ý xõa tôn lên nét đẹp sắc xảo. Hạo Minh cũng khoác lên người bộ vesttrắng, bên trong là sơ mi đen tùy tiện hở vài nút. Cả hai đứng cạnh nhau cũng tạonên một vẻ đẹp hoàn mĩ.

Thiên Tư nắm lấytay Hạnh Nghi, nở một nụ cười thật hạnh phúc.

- Cảm ơn mọi ngườiđã tổ chức một sinh nhật thật ấm áp, nhân dịp hôm nay xin giới thiệu với mọingười đây là cô em gái đã thất lạc nhiều năm- Diệp Thiên Trầm.

Hai người ôm lấynhau một lúc mới buông ra. Mọi người lại vỗ tay chúc mừng hai người.

- Chị hai! Em xinlỗi về những gì đã xảy ra.

- Em gái ngốc,chúng ta là chị em không cần nhắc đến những điều đó.

Bà Ngọc Hoa cũngnhìn Hạnh Nghi với đôi mắt đầy yêu thương. Hạnh Nghi cũng khóe mắt cay cay ôm lấybà Ngọc Hoa.

- Cảm ơn dì đãchăm sóc chị con!

- Con bé ngốc,quay về là tốt, quay về là tốt rồi._bà Ngọc Hoa nhẹ vỗ lưng Hạnh Nghi.

- Đến giờ chúc mừngsinh nhật cho hai người rồi._Tử Phong cười khẽ, ôm lấy eo của Thiên Tư, ánh mắtmàu cà phê luôn nhìn cô tràn ngập yêu thương. Cô cũng cười gật đầu đáp lại.

Tử Phong cùng HạoMinh cầm bật lửa đốt nến trên mỗi chiếc bánh sinh nhật đánh dấu tuổi hai mươi củahai người con gái. Bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên kèm theo tiếng vỗ taynhịp nhàng hòa cùng ánh đèn lung linh tạo nên một không khí cực kì ấm áp và nhẹnhàng. Thiên Tư cùng Hạnh Nghi thổi tắt nến và cầu nguyện, xúc động nhìn mặt mọingười lại nhìn mặt nhau mỉm cười.

Tử Phong nhếchlên một nụ cười, khiêu mi nhìn Hạo Minh. Cậu ta nhíu mày không rõ ý tứ cái nhìncủa Tử Phong, trong ánh mắt dường như có khiêu khích cũng dường như có khích lệ.Hạo Minh còn đang phân tích ánh mắt của Tử Phong thì đã thấy anh cúi thấp đầuxuống một nụ hôn đã in lên môi Thiên Tư rồi.

- Chúc em sinh nhậtvui vẻ!_anh cười khẽ.

Thiên Tư ngốc ramột lúc mới hồi phục tinh thần, cười ngượng ngùng một tiếng. Tử Phong ngẩng đầunhìn Hạo Minh, nhướng mày kiêu ngạo. Hạo Minh nhếch lên một nụ cười, trong khiHạnh Nghi nhíu mày nhìn Tử Phong khi quay sang nhìn Hạo Minh thì khuôn mặt đẹptrai kia đã kề sát, hơi thở đã vờn quanh khuôn mặt Hạnh Nghi. Đôi môi cũng bị cậuta đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên rồi. Hạnh Nghi thân hình cứng đờ, mắt tròn xoekhông dám tin. Ý cười trong mắt Hạo Minh càng sâu.

- Làm bạn gái anhđi!

Tất cả nhìn mộtmàn hai chàng trai trao tặng hai nụ hôn không khỏi kinh hô. Một lần nữa vanglên những tiếng vỗ tay như pháo nổ, không khí ngập tràn vui vẻ. Trong khi đó HạnhNghi vẫn đứng ngốc ra đó, cái gì cũng phản ứng không kịp. Hạo Minh nhìn cô lạihơi nhíu mày, cậu ta đưa mắt nhìn Tử Phong giống như là hỏi tại sao. Thiên Tưcũng ngạc nhiên, cô không ngờ Hạo Minh lại làm như vậy. Cô tò mò ngẩng đầu nhìnTử Phong chỉ thấy người con trai này trong mắt ánh lên một chút giảo hoạt,không khỏi nghĩ trò này là anh bày ra. Anh lại nhếch lên một nụ cười, ôm lấyThiên Tư không đáp ứng ánh mắt khó hiểu của hai người. Anh tỏ thái độ rõ ràngcó thể khích lệ Hạo Minh tiến thêm một bước, nhưng cách giải quyết là nằm ở HạoMinh. Thiên Tư rất nhanh đã hồi phục tinh thần còn Hạnh Nghi là hoàn toàn xuấtthần một chút phản ứng cũng không có. Đến một lúc, trên mặt Hạnh Nghi nước mắtkhông ngừng chảy xuống. Mọi người đứng tại đó cũng lo lắng càng làm Hạo Minhtay chân luống cuống, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại không rõ chuyện gì đang xảyra.

- A, anh…anh xinlỗi, em không đồng ý thì có thể suy nghĩ lại đừng khóc._Hạo Minh cúi người lauđi nước mắt cho Hạnh Nghi.

Trông bộ dạng HạoMinh lúc này không khỏi làm người ta có chút buồn cười. Hạnh Nghi càng khóccàng nhiều lại vòng tay ôm lấy cổ Hạo Minh. Hạo Minh cứng đờ một lúc mới sực tỉnh,không khỏi cười một tiếng chỉ nghe cô nói ra trong nghẹn ngào.

- Em đồng ý.

Mọi người bây giờmới thả lỏng nhẹ nhàng nở nụ cười, không khí lại trở về như trước. Mỗi chiếcbánh sinh nhật được hai người cắt ra, không khí lại ồn ào náo nhiệt hơn. Thiêncùng Tử Phong, Hạnh Nghi với Hạo Minh cùng nhau cắt bánh. Ánh mắt không giấu đượcsự vui vẻ. Tất cả mọi người cùng nhau sum vầy vui vẻ ăn bánh cùng nâng ly chúcmừng. Tử An cùng Kỳ Quân chạy loạn trét đầy kem lên mặt mọi người, đây cũng làmột hình thức vui chơi. Những người lớn không tham gia liền đi vào nhà cùngnhau trò chuyện nhường không gian lại cho người trẻ tuổi.

Tử Phong độtnhiên che mắt Thiên Tư đưa cô ra khỏi bàn tiệc. Thiên Tư kinh ngạc nhưng vẫnthuận ý để anh dẫn đi. Đến một băng ghế dưới gốc hoa sứ. Hương hoa sứ thoangthoảng khiến Thiên Tư ý thức được mình đang ở nơi nào. Tử Phong để cô ngồi xuốngmới buông tay ra.

“ Bóc, bóc…” hàngloạt tiếng nổ nhỏ vang lên.

Chỉ thấy từ nhữngquả bong bóng đủ màu sắc trên cành cây nổ vang. Từ trong quả bong bóng văng ravô số ngôi sao bằng giấy được xếp tỉ mỉ đủ màu sắc, một khắc này Thiên Tư kinhhô trong mắt cô nó như một trận mưa sao đẹp đến lạ thường.

- Chị hai/chị dâusinh nhật vui vẻ, đây là bọn em làm có đẹp không?_Tử An cùng Kỳ Quân từ sau gốccây đi ra, đồng thanh chúc mừng sinh nhật.

- Đẹp, rất đẹp!_ThiênTư không ngừng gật đầu.

- Có điều đây làý tưởng của anh rể._Kỳ Quân nhướng mày về phía Tử Phong.

Thiên Tư nhìnanh, mặt nhăn mày nhíu giống như không tin anh lại có thể bày ra những trò trẻcon như vậy. Tử Phong dở khóc dở cười nhìn biểu hiện của cô. Đây là thái độ gì?Cô không thể nói cảm ơn hay đại loại cô rất thích sao? Thật là…

- Em như vậy làcó ý gì? Có phải đang nghĩ anh rất khô khan nên không thể bày ra trò này?

- Một…một chút,thật là anh nghĩ ra sao?

Nhìn đôi mắt trònxoe của cô nhìn chằm chằm anh, anh không nhịn được bật cười đưa tay xoa đầu cô.Anh lại nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô.

- Thật! Chẳng phảiem muốn biết nụ hôn đầu tiên bị mất khi nào sao?

Nghe đến đây,Thiên Tư càng thêm bộ dạng ngốc ra không hiểu là anh nói cái gì. Cái gì mà nụhôn đầu tiên?

- Không phải là ởsân trường sao?_cô nghiêng đầu hỏi.

- Không phải.

- Vậy là ở đâu, tạisao em không nhớ?

- Ngốc, là ở vườnsau nhà Khả Chiêu.

Vì bàn tiệc cáchchỗ hai người không xa lắm, Khả Chiêu nghe được nhất thời nhíu mày không hiểu.Thiên Tư cũng ngây ra một lúc mới hồi phục tinh thần. Cô nhớ lúc đó mình nằm mơsao có thể xem là thật.

- Lúc đó em rõràng nằm mơ, anh làm sao mà biết?_cô buộc miệng nói ra, biết mình lỡ lời lạiđưa tay che miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ.

Tử Phong nhíu màymột lúc lại bật cười, hóa ra lúc đó cô thật sự nghĩ là mơ. Thiên Ân cùng TiểuKì đứng gần đó nghe được lại cười giòn hơn. Thiên Tư nhất thời càng thêm quẫnbách cúi gằm mặt.

- A,Thiên Tư hóara em yêu anh trước đó rồi, ngay cả mơ cũng mơ thấy anh._Tử Phong trên môi nở mộtnụ cười trêu chọc.

- Em, em khôngcó._cô càng thêm ngượng khi nghe anh nói.

- Thật không cósao?

- Không có.

- Vậy là em khôngyêu anh?_anh nhếch lên một nụ cười, tựa hồ trêu chọc cô rất vui.

- Em đâu có nóinhư vậy._cô ngẩng mặt trừng mắt nhìn anh.

- Vậy phải nóinhư thế nào?

- Nói…không nóicó được hay không?_cô giương mắt nhìn anh tựa hồ có điều khó nói.

Tử Phong nhíumày, một lúc lại cười cười xem như đồng ý. Anh nhìn cô một lúc, trên gương mặtbỗng mất đi sự đùa cợt mà trở về bộ dạng nghiêm túc, ánh mắt dịu dàng nhìn thậtsâu vào đôi mắt cô.

- Em không nói vậyđể anh nói, anh rất yêu em!

Một lần nữa hônlên đôi môi cô, chặn lại đôi môi kia muốn nói tiếp cái gì. Tiếng máy ảnh “tách,tách” không ngừng vang lên. Thiên Tư nhắm mắt, đưa tay ôm lấy cổ anh. Cô khôngnghĩ anh sẽ nói ra câu này, từ trước đến giờ anh cũng chưa từng nói câu này. Côcó một cảm giác mãn nguyện. Bên tai cô nghe tiếng cười trầm thấp của anh vanglên, anh rời khỏi môi cô.

- Như thế nào bâygiờ nói được không?

- Em cũng vậy rấtyêu anh._cô mỉm cười.

Không khí đangchìm trong một thế giới giống như chỉ có hai người, khiến nhịp tim không ngừngtăng tốc nhảy loạn. Tử Phong thỏa mãn nở nụ cười, điểm nhẹ lên chóp mũi cô đầyyêu thương.

- Tiểu Kì anhcũng có một câu muốn nói với em._Thiên Ân ôm lấy Tiểu Kì, cả thân hình nhỏ nhắncủa cô bị anh ôm trong lồng ngực.

Tiểu Kì hốt hoảngmột chút, ngẩng đầu nhìn anh chỉ thấy anh nở một nụ cười thật ấm áp. Anh đặt mộtnụ hôn lên môi cô, giọng nói thì thầm vang lên.

- Anh yêu em!

Tiểu Kì bỗngnhiên run lên, tim cũng đập lệch nhịp. Tuy cô không biết anh là thật lòng nóihay vì muốn cùng Tử Phong thể hiện mà nói như vậy. Nhưng cô vẫn cảm thấy ấm ápvô cùng.

- Anh như vậy đượcxem là tỏ tình sao?_cô nhìn anh rõ ràng mang theo một phần không nghiêm túc.

- Đúng vậy, emkhông tin sao anh có thể thề._Thiên Ân ngẩng đầu vừa muốn thề thốt.

Tiểu Kì dùng mộtngón trỏ ngăn anh nói vớ vẩn, gương mặt nhìn ra giống như không hài lòng vớicâu nói vừa rồi của anh.

- Không cần, chẳngphải em đã nói sẽ không buông tay sao. Nghe anh nói như vậy là đủ rồi.

Thiên Ân kinh ngạcthoáng nhớ đến chuyện cũ nhưng cũng mỉm cười.

- Hai người có thểkìm chế một chút không, đây là chỗ đông người nha._Tử An trêu chọc, chỉ thấy TửPhong cùng Thiên Ân lườm cô một cái cô liền sợ hãi rụt cổ lại.

Kỳ Quân khõ lêncái trán Tử An một cái, môi vẽ nên một đường cong.

- Có muốn tôi tặngcậu một nụ hôn trước chỗ đông người không?

- Cậu dám?_Tử Antrừng mắt nhìn Kỳ Quân một cái.

- Sao lại khôngdám có muốn thử không?_Kỳ Quân rất là kiên trì không buông tha, khuôn mặt đã kềsát Tử An.

Tử An mặt đỏ ửng,tức giận giẫm lên chân Kỳ Quân một cái. Khuôn mặt Kỳ Quân nhăn nhó trông rất thảmthương.

- A…cậu như vậylà bạo lực gia đình. Tôi còn chưa có trao cho cậu nụ hôn mà chạy đi đâu thế?

Chỉ thấy Kỳ Quânthản nhiên cười cười đi phía sau Tử An, mà Tử An xấu hổ đến mức không dám nhìnmặt ai.

- Hai người thậtlà sến quá đi!_Khả Chiêu nhịn không được rùng mình một cái, hướng Tử Phong cùngThiên Ân bĩu môi khinh thường.

Tử Phong cùngThiên Ân liếc Khả Chiêu một cái cũng không thèm chấp. Khả Chiêu lại đắc ý cườihì hì. Hà Lam liếc nhìn cậu ta một cái cũng mở lời trêu chọc.

- Cậu không cóngười yêu nên khi thấy cặp tình nhân tỏ tình dĩ nhiên sến rồi.

- Tôi…tôi khôngcó.

- Mặt cậu viết rõràng năm chữ “thèm thuồng có người yêu” kìa, còn chối._Trịnh Bằng cười vô hại.

- Hai người…haingười…hừ,_Khả Chiêu xấu hổ nổi giận, xoay người liền đem một ly rượu vang lên dốcmột hơi cạn sạch.

Đầy một bàn tiệcbật cười. Lúc này Tử Phong mới nắm tay Thiên Tư trở về vị trí cũ. Tất cả mọingười tụ họp một chỗ, ăn uống vui vẻ.

- A, tôi quên mất.Tối nay, Y Ngân xuống máy bay trở về nước._Hà Lam đột nhiên như sực nhớ thốtlên.

Cả buổi tiệc trầmxuống, toàn thân Khả Chiêu cũng chấn động. Ánh mắt dao động giống như không dámtin.

- Cô nói cáigì?_Khả Chiêu kích động nắm lấy hai vai Hà Lam.

- Cậu nghe khôngrõ sao, tôi bảo là Y Ngân về nước._Hà Lam bất đắc dĩ thở dài.

- Thật không? Khinào thì đến?_trong ánh mắt cậu ta có một loại kích động cùng hưng phấn dị thường.

- Tôi có hơi sứcđem chuyện này ra giỡn sao? Theo như lời anh Hà Nghiệp thì hẳn là đến sân bay rồi._HàLam đưa tay nhìn đồng hồ, ánh mắt vô tội.

- Chết tiệt! Saocô không nói sớm một chút._Khả Chiêu nổi giận, lập tức hướng phía xe chạy đi.

Mọi người nhìn mộtmàn này mà không khỏi vừa buồn cười, vừa có một loại vui mừng thay cho KhảChiêu. Có lẽ đoạn tình cảm của Khả Chiêu lại một lần nữa bắt đầu.

- Nè cậu gấp cáigì chứ? Cô ấy về nhà vẫn có thể gặp được kia mà._Trịnh Bằng hét lớn một tiếng,giọng điệu đùa cợt rõ ràng.

- Hai người giỏilắm dám đem tôi ra làm trò đùa._Khả Chiêu ném ánh mắt giận dữ về phía Trịnh Bằngcùng Hà Lam.

Chỉ thấy bóng cậuta nhanh chóng biến mất. Trịnh Bằng cùng Hà Lam bật cười, kì thật vẫn còn thờigian nửa tiếng máy bay mới hạ cánh.

Hạo Minh độtnhiên cũng nhận được điện thoại. Nghe xong điện thoại sắc mặt cậu ta cực kì khócoi cũng có chút lo lắng. Hạnh Nghi đi đến nhìn cậu ta hồ nghi hỏi.

- Có chuyện gìquan trọng sao?

Hạo Minh nhìn HạnhNghi trong mắt giống như có một tia bất đắc dĩ.

- Bệnh tim ba táiphát đã đưa vào cấp cứu, anh phải lập tức trở về.

- Nghiêm trọngkhông?_Hạnh Nghi tựa hồ cũng không yên lòng.

- Dù sao anh cũngphải trở về, anh không thể bỏ mặc ông ấy.

- Em hiểu._HạnhNghi nhẹ gật đầu.

- Em…có muốn đicùng anh không?_vẫn là câu hỏi cũ nhưng hiện tại Hạnh Nghi đã phải thật sự đưara quyết định.

Hạo Minh nắm chặttay cố bình tĩnh đưa ra mong muốn của bản thân. Cậu ta biết đây là một lựa chọnkhó khăn đối với cô. Một khi biết kẻ chủ mưu đứng sau mọi việc làm tan nát mộtgia đình, cô sao có thể cùng cậu ta về nước gặp mặt ông Hạo Ưng.

- Em…_Hạnh Nghithoáng bối rối, không biết phải đáp Hạo Minh như thế nào cho phải.

- Có chuyện gì màhai người lại đứng đây nói chuyện vậy?_Thiên Tư đi đến bên cạnh hai người mỉmcười.

- Anh phải lập tứcvề nước._Hạo Minh đơn giản nói như vậy

- Gấp như vậy,không thể chờ xong buổi tiệc sao?_cô có chút khó hiểu nhìn thần sắc hai người.

Tử Phong nhìn thấyba người nói chuyện cũng bước đến đứng bên cạnh Thiên Tư.

- Thật xin lỗianh không thể ở lại, hai em ở lại vui vẻ. Anh đi đây, có cơ hội sẽ gặp lại._cậuta biết một khi trở về sẽ không thể quay trở lại nữa, cho dù có cũng là chuyệncủa vài năm sau rồi.

- Cậu thật khôngthể ở hết buổi tiệc được sao?_Tử Phong nhíu mày nhìn thần sắc của Hạo Minh cùngHạnh Nghi rõ ràng có điểm kì quái lại vô cùng căng thẳng.

- Chuyện rất gấp,tôi đi trước đây._Hạo Minh nói xong hơi cười, ánh mắt dừng lại nơi Hạnh Nghi.

Chỉ thấy HạnhNghi đứng đó một lúc thất thần, cô đang phân vân giữa đi và ở. Nếu cô đi thì phảiđối diện với người đàn ông đó lại còn rời xa Thiên Tư, nhưng không đi cô có thểsẽ phải rời xa Hạo Minh. Không chừng đoạn tình cảm của Hạo Minh cùng cô sẽ bịngười đàn ông kia ngăn cản.

Hạo Minh giốngnhư hết kiên nhẫn hít một hơi thật sâu, ánh mắt buồn bã kiên quyết xoay người rờiđi. Hạnh Nghi nhìn theo dáng Hạo Minh đang một lúc một xa, trong lòng dâng lênmột trận hoảng hốt.

- Anh Hạo Minh,em sẽ đi cùng anh._tiếng Hạnh Nghi vang lên khắp buổi tiệc.

Trong khoảnh khắcnày thời gian giống như lắng động. Bước chân dứt khoát của Hạo Minh cũng dừng lại,thân thể đột nhiên run lên vì nghe những lời nói của Hạnh Nghi. Có một loạikích động kì lạ khó nói nên lời. Thiên Tư cũng trừng mắt kinh ngạc nhìn HạnhNghi. Hai chị em trùng phùng chưa được bao lâu, Hạnh Nghi lại muốn đi?

- Thiên Trầm!

- Chị hai, em sẽtrở về thăm chị. Em muốn cùng anh Hạo Minh vượt qua thử thách này._Hạnh Nghi mỉmcười nắm lấy tay Thiên Tư.

- Nhưng…

- Chị an tâm, embiết tự lo mà. Chị chúc em hạnh phúc đi!_Hạnh Nghi cắt lời Thiên Tư dập tắt đihi vọng cuối cùng của Thiên Tư.

Thiên Tư bất giácđau lòng, một giọt lệ rơi xuống, thân thể nhỏ nhắn run lên. Tử Phong đưa tay ômvai cô cũng cảm nhận cô có một loại xúc động cùng đau lòng dâng trào.

- Chị…, được rồinếu em đã quyết chị cũng không cản được. Chị chúc em hạnh phúc với lựa chọn củamình. Nhớ phải báo bình an về cho chị, có ủy khuất gì thì nói cho chị biết._ThiênTư cố kìm chế nghẹn ngào, bất đắc dĩ chúc phúc.

- Cảm ơn chị hai,em sẽ thật hạnh phúc.

Hạnh Nghi dứtkhoát xoay người rời đi, một khắc này nước mắt cố kìm chế nơi khóe mắt đã tràora. Cô chạy nhanh về phía Hạo Minh đang đợi. Thiên Tư đứng nhìn theo cũng lệrơi đầy mặt, vô lực dựa vào Tử Phong.

- Thiên Trầm emnhất định phải hạnh phúc._Thiên Tư cố hét lên

Hạo Minh nắm tayHạnh Nghi bước đi về phía xe, hai thân thể hơi dừng một lúc nhưng cũng không cóquay đầu. Họ chỉ sợ sau khi quay đầu sẽ không kìm được xúc động sẽ ôm nhaukhóc.

Tử Phong thở dài,vòng tay ôm Thiên Tư càng chặt. Trịnh Bằng đi đến bên cạnh Tử Phong ghé sát taianh nói nhỏ. Trong mắt Tử Phong ánh lên một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh bìnhtĩnh lại, nhìn theo bóng dáng hai người vừa đi bỗng chốc hiện lên một tia cảmthông. Anh cúi đầu lau đi nước mắt cho Thiên Tư, khẽ hôn lên trán cô trấn an.

- Hai người họ nhấtđịnh sẽ hạnh phúc.

Thiên Tư không nói,cô im lặng nhìn theo bước chân Hạnh Nghi cho đến khi hai người bước lên xe, rồichiếc xe cũng dần khuất khỏi biệt thự. Mọi người xung quanh cũng một lúc sửng sốtnhưng không ai đề cập đến vì sợ Thiên Tư đau lòng. Thiên Tư òa một cái ôm lấy TửPhong khóc, khuôn mặt chôn trong ngực anh mà khóc, tiếng nói thỏ thẻ vang lên.

- Đúng vậy ThiênTrầm nhất định hạnh phúc.

Tử Phong cũng tựnghĩ anh cũng sẽ đem lại cho cô hạnh phúc, dùng tất cả tình yêu để che chở bảovệ cô. Cô cũng sẽ hạnh phúc vì có anh bên cạnh. Vòng tay của anh luôn là nơi antoàn nhất để cô nép vào, để cô ỷ lại đến trọn đời này.

Thiên Tư nghĩ đếnba mẹ:

“ Ba mẹ chúng connhất định hạnh phúc.”

Cô thoáng mơ màngnghe lời anh nói bên tai:

- Em cũng không cầnsợ gì cả vì đã có anh bên em.

----------------------------------HOÀNCHÍNH TRUYỆN----------------------

Lời kết:

Có lẽ đây là mộtkết cục không cho là hoàn mĩ cho lắm nhưng theo Yến nghĩ thì không có bất kìchuyện gì trên đời này là hoàn mĩ cả. Sẽ có rất nhiều độc giả không đồng ý vớicách giải quyết vấn đề của Yến nhưng Yến muốn cho những nhân vật đó một cơ hội.Chẳng hạn đối với ông Hạo Ưng, chắc chắn có rất nhiều người hi vọng rằng “ác giảác báo”, mong cho người đàn ông này có một kết cục thật thê thảm. Còn về phần Yếnthì không nghĩ như vậy, dù biết cái thiện sẽ thắng cái ác nhưng sẽ không đến mứctuyệt đối. Biết đâu sự tra tấn về mặt lương tâm sẽ đau gấp mấy lần so với việcông ta thật sự bị trừng phạt, biết đâu ông ta sẽ ăn năn hối hận về những chuyệnmình đã làm. Cũng rất có thể một ngày nào đó ông ta không thể thoát mà bị vị cảnhsát trẻ nào đó tràn đầy nhiệt huyết giống như Triệu Thức chẳng hạn tống vào nhàgiam? Nói chung là rất nhiều kết cục mà một người viết truyện chưa hẳn viết racái kết đáp ứng tất cả các nguyện vọng, cũng như giải quyết triệt để vấn đề. Vìvậy Yến sẽ để một kết cục như vậy thôi để mọi người tự cho một cái kết cục thỏađáng.

Còn về phần KhảChiêu cùng Y Ngân thì Yến cũng có rất nhiều băn khoăn, theo Yến sẽ cho rằng haingười họ không nên thành đôi vì Y Ngân đã tổn thương Khả Chiêu quá nhiều. Hơn nữatình yêu của cô gái này cũng không dành cho Khả Chiêu vậy đến với nhau hình nhưrất miễn cưỡng. Nhưng thật ra cái kết của Yến lại để họ đến với nhau, mong rằngsẽ không như Yến nghĩ, hai người đến với nhau có thể có một hạnh phúc mĩ mãn.Còn về những nhân vật khác thì không cần phải nói rồi, họ nhất định là có đôicó cặp cùng nhau nắm tay đến bạc đầu rồi. Cuối truyện Yến cũng chỉ có thể mongrằng nhân vật mà Yến tạo nên trong truyện luôn luôn hạnh phúc, có một tương laitốt đẹp vì có hương vị của tình yêu. Hãy tin rằng thế giới này cũng luôn tươi đẹpnhư vậy. (Biết đâu Thiên Tư cùng Tử Phong nhà ta sinh ra những đứa con thậtxinh xắn, thế hệ sau lại bắt đầu một câu chuyện mới?)

Yến sẽ viết thêmmột số ngoại truyện về nhân vật phụ, Yến cho rằng mỗi nhân vật đều có cuộc sốngriêng cho nên dù là nhân vật phụ họ cũng cần có một kết cục riêng. Mọi người chờxem ngoại truyện nhé!

Yến rất cảm ơn tấtcả những người bạn đã đồng hành trong suốt quãng thời gian vừa qua. Những góp ýcủa mọi người đáng để Yến học hỏi, rút kinh nghiệm trong lối viết. Qua một thờigian, lối viết của Yến cũng tốt hơn trước rất nhiều. Nếu có cơ hội sẽ viết thêmnhững tác phẩm khác. Đây là tác phẩm đầu tay cho dù nó không hoàn thiện, lối viếtcòn non nớt nhưng Yến vẫn rất quý trọng. ( Nói thật đối với một người thuộc bankhoa học tự nhiên mà vật lộn từng câu chữ thế này cũng là cả một công trình đốivới Yến đấy.)