Đã Có Tôi Bên Em

Chương 74: Đau thương cuối cùng



Chỉ cần hơiấm đó, chỉ cần vòng tay đó, chỉ cần như vậy thôi cũng đủ để em một lần nữa biếtem vẫn còn có anh.

Chỉ cần ánhmắt đó, chỉ cần nụ cười đó , chỉ cần có thế thôi để anh tin rằng anh đủ khảnăng che chở cho em.

Ông Tử Nhạcđang xử lí công việc thì Tử Phong gọi đến làm cho ông có chút bất an.

- Tử Phong?Đã giải quyết xong rồi sao?

- Ba! Là con, mọichuyện vẫn chưa xong. Ba, con xin lỗi đã phụ lòng của ba rồi._giọng Tử Phongtràn ngập bất lực.

- Con đang nóicái gì?_ông Tử Nhạc càng nghe càng không hiểu.

- Con…muốnba buông tha cho ông ta.

- Con đangnói xằng bậy cái gì, không phải ban đầu con rất kiên quyết sao?_ông Tử Nhạcđúng là khó tin, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa tức giận.

- Ba, conbiết nhưng…Thiên Tư rất quan trọng đối với con._giọng Tử Phong thoáng cái chùngxuống giống như đưa ra lựa chọn vô cùng khó khăn.

Ông Tử Nhạcthở dài một cái khi nghe anh nói, ông đúng là quên mất điều này. Tử Phong chấpnhận mất bất cứ thứ gì nhưng không thể mất Thiên Tư.

- Con quyếtđịnh rồi sao?

- Dạ! Dùkhông muốn nhưng con chỉ có một lựa chọn. Ba giúp con đi, con cần Thiên Tư.

Một câu nàychính là anh van xin, bàn tay không tự chủ siết chặt điện thoại, ánh mắt lại hướngvề cô gái anh yêu. Thiên Tư bị trói chặt lại không ngừng lắc đầu muốn anh cứlàm theo quyết định của anh, đừng vì cô mà tha cho người đàn ông kia. Tử Phonglại vì nhìn thấy biểu hiện này của cô mà lòng đau như cắt, chỉ có thể nhắm mắtđưa ra quyết định.

- Ba, chỉcó nửa tiếng, ba giúp con đi!

- Được rồi,ba cũng nghĩ là Thiên Tư quan trọng hơn.

- Cảm ơnba!_Tử Phong thoáng cười nhưng nụ cười bất đắc dĩ.

Ông Tử Nhạccúp điện thoại liền gọi cho người bên cục điều tra. Ông thì không sao nhưng màtin này đến tai Triệu Thức lại giống như bị sét đánh vậy, vừa tức giận lại vừakhông cam lòng nhưng không thể kháng lệnh cấp trên.

----------------------------------

Tại bệnh viện,một bóng dáng thập thò trong mấy phút liền lén lút từ cửa sổ, leo trèo qua mấytầng lầu, đi ra khỏi phòng bệnh. Vừa đu sợi dây nhảy xuống tới nền đất, cậu taphủi phủi tay đầy đắc ý. Nhân lúc không có người cậu ta liền nghênh ngang đi rasảnh lớn, rời khỏi bệnh viện. Bộ dạng thật là đáng nghi, thế nhưng trên người cậuta là bộ đồ bệnh nhân nên người ta cũng cho qua, xem như bệnh nhân đi tản bộ.

Cùng lúc ởtrong phòng bệnh có người liên tục gõ cửa phòng bệnh nhưng không có ai bêntrong trả lời cả. Một mảnh im lặng khiến người khác sinh nghi.

- Tổng giámđốc nếu thương thế cậu không lớn, tôi sẽ sắp xếp chuyến bay tiếp để cậu sangMĩ._cận vệ cung kính đứng ngoài cửa nói vọng vào.

Bên ngoài cửaphòng bệnh còn có hai vệ sĩ canh cửa, nhìn còn tưởng là hai pho tượng.

Người cận vệnhíu mày khi không nghe tiếng trả lời từ bên trong. Kể từ khi sau tai nạn trở về,Hạo Minh liền nói bản thân không khỏe bị va chạm mạnh muốn nằm viện theo dõi bảotrợ lí Thịnh hoãn chuyến bay lại. Trợ lí Thịnh không còn cách nào khác đành phảilàm theo yêu cầu của Hạo Minh. Ông ta đợi lấy kết quả xét nghiệm chứng minhthương thế của Hạo Minh không lớn lắm nên cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên,ông ta vẫn quyết định ép buộc Hạo Minh rời đi.

- Cậu HạoMinh, cậu có nghe tôi nói không?_người cận vệ đổi cách xưng hô, giọng nói chứasự lo lắng lẫn nghi hoặc.

Bàn tay ngườinày đã nắm đến núm xoay cửa, nếu lần này còn không có động tĩnh thì phải xôngvào rồi.

- Từ nãy đếngiờ, cậu Hạo Minh có ra ngoài không?_người cận vệ nghiêm mặt hỏi hai vệ sĩ.

- Không có.

- Vậy bêntrong có động tĩnh gì không?

- Không có.

Khuôn mặtngười cận vệ càng lúc càng trở nên khó coi. Người này gõ cửa thêm mấy tiếngcũng không có người trả lời. Cánh cửa bị đẩy vào, nhìn quanh căn phòng trắngtoát một lượt cũng trống không không lấy một bóng người. Người này đi đến nhà vệsinh gõ cửa mấy tiếng cũng không có tiếng động, bật mở phòng ra cũng là một mảnhtĩnh lặng.

- Ngườiđâu?_người cận vệ tức giận nhìn hai vệ sĩ thất trách.

Mặt mày haingười vệ sĩ tái mét, cắt không còn giọt máu. Đây là nguyên do tại sao, họ vốnkhông thấy Hạo Minh đi ra ngoài cớ gì trong phòng không có người.

- Trốn rồi?Các người thật vô dụng mau tìm người về!

Hai vệ sĩnhìn qua khung cửa sổ, ở xa xa có một bóng dáng vừa rời đi., trong lòng cả kinhtức tốc rời khỏi phòng đuổi theo. Hạo Min rõ ràng không bị làm sao tại sao phảinằm viện rồi trốn đi chứ? Thật phiền phức! Ai cũng tự đặt cho mình câu hỏi này.

Hạo Minhnhanh chân chạy ra khỏi bệnh viện, nhìn bộ đồ bệnh nhân trên người quả thật cóchút không tiện. Cậu ta vừa ra khỏi cổng đã có một chiếc xe đến đón.

- Cậu chủtôi đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta hành động luôn sao?_người cận vệ trung thànhnhất của Hạo Minh- Huỳnh Trạch cẩn trọng hỏi.

- Đến cửahàng thay trang phục trước._Hạo Minh khoát tay cho Huỳnh Trạch nhanh chóng láixe rời đi.

- Trợ lí Thịnhcó thể sẽ cho người theo dõi quanh đây, tôi nghĩ trước tiên chúng ta đến khoảngcách xa một chút, đảo vài vòng để đánh lạc hướng bọn họ như vậy sẽ tốt hơn._HuỳnhTrạch vừa lái xa lại liếc nhìn qua kính chiếu hậu nhìn thấy một đám người chạyra trước cổng bệnh viện dáo dác tìm kiếm.

Đến một cửahàng quần áo trước rồi tính tiếp, sẵn tiện cũng có thể trốn bọn người đang bámtheo. Cậu ta chính là không muốn trở về nước nên mới kiếm cớ bản thân có chuyệnđể ở lại nhờ người thu thập tin tức của Hạnh Nghi cùng Thiên Tư. Hiện tại, tintức đã có dĩ nhiên cậu ta không để ngồi yên một chỗ rồi.

- Được, cứnhư vậy tiến hành đi, tôi không muốn tốn quá nhiều thời gian.

- Tôi vừađược tin Tử Phong đã đến đó rồi, cậu xác định hai người sẽ không có xảy ra chuyệngì nếu chạm mặt nhau chứ?

Hạo Minhnhíu mày khi nghe Huỳnh Trạch hỏi, quả thật cậu ta cũng chưa nghĩ đến nếu chạmmặt với Tử Phong lần nữa thì dùng bộ mặt cùng thái độ như thế nào để nói chuyện.Nếu muốn hòa nhã e rằng rất khó nhưng nếu nói có hận thù sâu nặng thì chắc làkhông còn.

- Không cóchuyện gì.

- Vậy thì tốt.

Hai ngườiđi khoảng mấy con đường thì ghé vào một cửa hàng trang phục nam. Hạo Minh tiếnhành thay đổi trang phục xong cũng đã là hơn nửa tiếng sau rồi. Hạo Minh cùngHuỳnh Trạch một đường lái đến khu công nghiệp chế biến thực phẩm đông lạnh.

--------------------------------

Trịnh Bằng ởbên ngoài có chút rối loạn, vừa cố phá cửa, vừa liên lạc với Tử Phong nhưng máyanh liên tục báo bận. Trịnh Bằng có chút không tin được, chỉ cách có một cánh cửalại như chia làm hai thế giới. Càng phá cửa giống như càng có một lực bên trongtác dụng lại làm cho người bên ngoài trở nên bất lực. Vừa lúc họ cảm thấy nên gọithêm người thì thấy một nhóm người chạy tới. Trịnh Bằng ngạc nhiên một lúc mớitrấn tĩnh bản thân. Hạo Minh cùng Huỳnh Trạch và một vài cận vệ chạy về phíanày.

Hai nhómngười nhìn mặt nhau có chút căng thẳng cũng có chút đề phòng đối phương. Hai thủlĩnh đối đầu, cận vệ dĩ nhiên cũng phải có một thành kiến nào đó với đốiphương. Có vài cận vệ của Tử Phong đứng chắn đường không cho đám người của HạoMinh vượt qua. Nhìn qua tình hình hình quả là có chút căng thẳng. Còn nhớ lần HạoMinh đưa Thiên Tư về biệt thự cạnh biển của cậu ta, hai bên đã từng đối đầu mộtlần trong đêm. Cho dù ân oán đã có chút rõ ràng nhưng họ nhìn nhau vẫn khôngsao vừa mắt được. Trịnh Bằng hít sâu một cái, anh ta nhìn thoáng qua Hạo Minh vớitia nhìn dò xét rồi dừng lại trên người Huỳnh Trạch.

- Tử Phongđâu?_Hạo Minh nhìn Trịnh Bằng muốn nhận được câu trả lời.

Tất cả cậnvệ của Tử Phong mím chặt môi, tư thế đề phòng đứng đó một lời cũng không nói.Trịnh Bằng nhíu mày đi qua một số cận vệ đến trước mặt Hạo Minh, trực tiếp lơđi câu hỏi của Hạo Minh.

- Cậu là đếnxem trò vui hay đến cứu người?

- Cứu người._HạoMinh không chút chần chừ nhìn Trịnh Bằng rồi lại liếc về phía cánh cửa đangkhép chặt.

Trịnh Bằngthở dài cụp mắt xuống hướng cánh cửa đang khép chặt, trên mặt thoáng một tia bấtđắc dĩ.

- Thủ lĩnhđang ở bên trong.

- Thiên Tưcùng Hạnh Nghi thì sao?_Hạo Minh lo lắng

- Không rõ.

Trịnh Bằngkhoát khoát tay cho một vài cận vệ đứng qua một bên nhường đường cho Hạo Minh.Hạo Minh cùng Huỳnh Trạch đi theo sau Trịnh Bằng đến gần cánh cửa, ai cũng đămchiêu suy nghĩ một lúc.

- Anh chắcHạnh Nghi bị đưa đến đây chứ?_Hạo Minh xoay mặt nhìn Huỳnh Trạch.

- Tôi chắcmà. _Huỳnh Trạch gật đầu.

Đôi mắt HạoMinh lạnh đi mấy phần, bàn tay nắm chặt biểu thị cho tình trạng mất bình tĩnh củacậu ta hiện tại. Huỳnh Trạch nhìn những khớp xương trên ngón tay của Hạo Minhhiện ra rõ rệt, trong lòng anh ta cũng có chút run rẩy. Trịnh Bằng nhíu màynhìn biểu hiện của hai người.

- Lối nàythật sự không vào được sao?_Hạo Minh hỏi Trịnh Bằng.

Trịnh Bằnglấy lại tinh thần, giọng nói có chút bất lực.

- Tôi đangtìm lối khác, là cách một căn phòng đông lạnh, bên đó đã có Khả Chiêu._Trịnh Bằnghướng mắt về một căn phòng khác.

Hạo Minh ngẩnngười một lúc hiểu được, gật đầu. Cậu ta liền hướng đến căn phòng mà Trịnh Bằngvừa chỉ.

- Cậu địnhlàm gì?_Trịnh Bằng nhíu mày đưa tay ngăn cản Hạo Minh.

Hạo Minh dừngbước ngẩng mặt nhìn Trịnh Bằng thái độ rõ ràng không vui. Trong ánh mắt vừa cósự tức giận, sốt ruột cùng bất lực. Huỳnh Trạch cũng hướng Trịnh Bằng hung hăngtrừng mắt, thân thể đã muốn tiến lên biểu thị muốn giáo huấn Trịnh Bằng cản đườngcản lối. Mấy cận vệ khác nhìn tình cảnh này cũng giống như sắp đứng không yênhung hăng trừng mắt nhìn nhau. Trịnh Bằng lại tỏ ra bình tĩnh chờ đợi câu trả lờicủa Hạo Minh. Hạo Minh đưa tay ngăn cản Huỳnh Trạch, cậu ta thở dài một cái mớinói ra ý định.

- Tôi đitìm Hạnh Nghi.

Thân thể TrịnhBằng hơi cứng lại một lúc, anh ta xém chút đã quên là có đến hai người bị bắt.Trịnh Bằng thả tay, gật đầu nhường đường cho Hạo Minh. Chí ít hiện tại Trịnh Bằngkhông nhìn ra một tia dối trá nào từ trong mắt Hạo Minh.

Hạo Minh giốngnhư là đợi từ rất lâu, sải bước thật dài đi về phía trước. Trịnh Bằng nhìn theobóng dáng cậu ta, trong ánh mắt có điều suy nghĩ nhưng rất nhanh chóng hồi phụctinh thần. Trịnh Bằng cùng một số cận vệ khác tìm cách mở cửa.

Trong mộtcăn phòng khác, mắt Khả Chiêu đột nhiên lóe sáng, hệ thống nghe nhìn rốt cuộcđã phục hồi. Đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười, hàng loạt hệ thống phòng ốc hiệnra trên màn hình. Những nhân viên ở đây hỗ trợ Khả Chiêu cũng sửng sốt một lúcnhưng rất nhanh nở nụ cười tán thưởng. Thật ra đừng nên vui mừng quá sớm vì cóba căn phòng không nằm trong số căn phòng mà họ nhìn thấy, chính là ba cănphòng báo hỏng cấm vào. Khuôn mặt Khả Chiêu vừa lấy lại sức sống nhanh chóng mấtđi tinh thần.

- Chết tiệt!Sao lại có ba căn phòng không nhìn thấy?_Khả Chiêu nguyền rủa một tiếng.

Nhân viênphòng quan sát giật mình cuống quýt nhìn Khả Chiêu nhưng cũng cố lấy lại bìnhtĩnh giải thích.

- Ba nơinày đã hỏng hệ thống đông lạnh vẫn chưa sửa lại nên không thể cho ai vào sợ sẽcó nguy hiểm. Cửa đã khóa bằng mật mã.

Mật mã? Đầuóc Khả Chiêu có chút rối loạn, đây là giờ phút nào rồi còn chơi cái trò hại nãonày chứ? Mặt mũi tên bày trò này là ai cậu ta còn không biết thì làm sao mà biếtmật mã hắn đặt ra đây.

Khả Chiêubuồn bực nhấn điện thoại gọi cho Tử Phong, không thông, máy luôn báo bận. KhảChiêu lại lần nữa gọi cho Thiên Ân nhưng người bắt máy lại là Tiểu Kì, KhảChiêu rủa thầm một tiếng.

- Alo! AnhKhả Chiêu là em Tiểu Kì.

- Sao lạilà em?_giọng nói Khả Chiêu rõ ràng vô cùng bất mãn.

- Anh ThiênÂn đi vội quá nên bỏ quên điện thoại rồi, tình hình thế nào rồi?_giọng Tiểu Kìsốt sắng muốn biết tin tức.

Mà hiện tạibên cạnh Tiểu Kì cũng có rất nhiều người, cả nhà họ Du vùng họ Lăng đều ở cùngmột chỗ nhưng hai ông già Du- Lăng lại chẳng thấy mặt mũi , bởi vì hai ngườinày bị cuộc gọi của Tử Phong làm cho chấn động.

Ai cũngnhìn Tiểu Kì với ánh mắt mong đợi rằng mọi chuyện đã ổn.

Khả Chiêubên này lại vỗ trán một cái rủa Thiên Ân một trăm lần. Cậu ta biết hiện tạikhông nên nhiều lời cho nên rất nhanh đã cúp điện thoại.

- Tìnhhình…khả quan hơn rồi, thôi anh bận rồi.

Khả Chiêuthở hắt ra một cái, cậu ta làm sao mà mở miệng bảo rằng ngay cả người hiện tại ởđâu còn chưa biết.Tiểu Kì nghe được có khi nhảy dựng lên đi tìm bọn họ thìnguy.

Tiểu Kì bịanh họ cúp điện thoại có chút bực mình cũng có chút bất lực. Cô biết là họ chưaổn thậm chí không ở bên cạnh nhau nên mới gọi điện thoại, còn muốn gạt cô. TiểuKì nắm chặt điện thoại trong lòng cuồn cuộn bất ổn nhưng không biết bản thân cóthể làm gì.

- Như thếnào rồi?_ông Dương Thanh bình tĩnh hỏi Tiểu Kì.

Trong lòngTiểu Kì có một làn sóng hoảng hốt cuồn cuộn trào dâng nhưng trên gương mặt xinhđẹp, đạm mạc cười nhẹ giữ vững tinh thần.

- Dạ, khôngsao các anh ấy nhất định sẽ xử lí tốt.

- Ông xemkhi nào thì Thiên Tư cùng Thiên Trầm trở về đây?_bà Ngọc Hoa lo sợ hốc mắt đầylệ hỏi ông Dương Thanh.

- Không sao,không sao._ông Dương Thanh vỗ nhẹ bàn tay bà trấn an.

- Mẹ à, chịhai không sao đâu._Kỳ Quân thần sắc bình tĩnh.

- Đúng vậy._bàLinh Nguyệt cũng đồng ý.

Bà Ngọc Hoachỉ có thể gật đầu đồng tình. Kỳ Quân đang ôm lấy bà Linh Nguyệt. Bà Linh Nguyệtkể từ khi nhận lại Kỳ Quân tinh thần đã bảy tám phần tỉnh táo, đã có thể nhậnra người thân cùng bạn bè quen thuộc. Tuy vậy sức khỏe cũng có phần yếu ớt. KỳQuân một bên ôm lấy bà trấn an, một bên lại hướng bà Ngọc Hoa nói vài câu để bàan tâm. Một bên là mẹ ruột, một bên là mẹ nuôi thật có chút khó xử. Nhưng có điềucậu đã quyết định giữ lấy họ Dương. Ánh mắt Kỳ Quân nhìn vào bàn tay mảnh khảnhcủa Tiểu Kì đang nắm chặt, lời nói dối của cô chỉ gạt được người già mà thôi.

Bà Ngọc Hoahai mắt đỏ hoe đang được ông Dương Thanh trấn an. Đứa con gái bà yêu thương hiệntại gặp họa không rõ tốt xấu, bà đau lòng vô cùng. Dù không có qua hệ máu mủnhưng một tay bà đã chăm sóc cô từ khi còn rất nhỏ, tình cảm này mãi mãi khôngthể nào thay đổi được. Bà Nhã Nhàn cũng ngồi một chỗ nắm chặt tay, khuôn mặt hiềntừ hiện rõ ràng đường nét âu lo. Tử An ngồi bên cạnh ôm tay mẹ mình vừa trấn anbà vừa trấn an bản thân.

- Thiên Tư,con bé này sao lại khổ như vậy?_bà Nhã Nhàn thở dài.

- Chị dâukhông sao đâu mẹ đừng lo.

Tử An cùngKỳ Quân bốn mắt nhìn nhau lại hướng về Tiểu Kì, trên gương mặt Tiểu Kì mộtthoáng tái nhợt xanh xao. Hai người không hẹn mà có một loại cảm giác bất an.Tiểu Kì lại vì ánh mắt của cặp đôi này nhìn lại cuống quýt cố nở nụ cười méomó.

Trở lại vớiKhả Chiêu, cậu ta còn định nhấn điện thoại gọi cho 3K thì cánh cửa phòng quansát đã bị đạp ra rồi. Tay Khả Chiêu cứng lại cất điện thoại đi, rất nhanh đứngvững ngẩng đầu nhìn người bước vào. Huỳnh Trạch bước vào, hơi thở lãnh mạc quétmột vòng căn phòng rồi dừng lại trên người Khả Chiêu. Anh ta gật đầu một cáilùi qua một bên nhường đường cho Hạo Minh bước vào. Khả Chiêu được Huỳnh Trạchgật đầu chào hỏi thì sững sốt một lúc, đôi mày nhíu lại khó hiểu. Cuối cùngnhìn thấy Hạo Minh lại lộ ra ánh mắt đề phòng. Mấy nhân viên hỗ trợ Khả Chiêucũng bị dọa run rẩy đứng im lặng một bên ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

- Cậu đếnđây làm cái gì?_tay Khả Chiêu không tự chủ hai tay nắm thành quyền.

- Xin lỗi!Tôi chỉ muốn hỏi đã có tin của Hạnh Nghi chưa?

Giọng nói HạoMinh có chút vô lực hỏi. Ánh mắt cậu ta lại chưa hề bỏ sót thái độ khẩn trươngcủa Khả Chiêu. Huỳnh Trạch giật mình nhìn Hạo Minh, anh ta chưa từng thấy HạoMinh nói lời khách sáo với người của Tử Phong bao giờ. Khả Chiêu kinh ngạc, môimấp máy muốn chọc giận Hạo Minh thế nhưng cậu ta lại chọn cách thở dài. Tronglòng Khả Chiêu lại âm thầm không đồng tình, tử tế như vậy còn đạp cửa, mở cửathì chết sao? Khả Chiêu ho khan một cái.

- Lần đầuthấy cậu tử tế như vậy. Nhưng tôi cũng nói xin lỗi vì tôi cũng chưa thấy._KhảChiêu nhún vai bất lực, xoay người về phía màn hình vi tính.

Hạo Minh nắmchặt tay, nhìn bóng lưng của Khả Chiêu lập tức muốn xoay người rời đi. KhảChiêu hơi nhếch lên một nụ cười không nhanh không chậm hỏi một câu.

- Cậu biếtngười bắt Hạnh Nghi đúng không?

Hạo Minh cứngđờ thân người, sững sờ đứng tại chỗ. Ánh mắt thoáng ảm đạm đi âm trầm tỏ vẻ khóxử . Rõ ràng cậu ta biết ai bắt Hạnh Nghi đi nhưng lại không có cách ra tay vớingười này, vì người này đối xử với cậu ta còn tốt hơn cha ruột.

Khả Chiêukhông nghe thấy đáp án từ Hạo Minh, xoay người lại, thắt lưng tựa vào bàn, haitay ôm ngực, hai chân bắt chéo, giương môi cười nhàn nhạt.

- Như thếnào? Biết nhưng không nói lại muốn tự bản thân tìm thấy người con gái cậu yêu?

Hạo Minhmím chặt môi, có một sự khó chịu trong lòng. Người con gái cậu ta yêu? Đây làám chỉ người người nào? Đột nhiên trong đầu cậu ta lại ẩn hiện lại hình ảnh côgái xinh đẹp, mái uốn lọn ngồi bên xích đu, tà váy lay nhẹ cười dịu dàng nhìn cậuta.

- Cậu nóinhư vậy có ý gì?

- Nói gì tựtrong lòng cậu hiểu rõ, tôi nói cậu còn muốn cứu người con gái cậu yêu thì lậptức nói ra danh tánh người đó nếu không chỉ sợ…

Hạo Minhkhông biết làm sao cho phải, cậu ta nhắm chặt mắt nghe từng lời nói của Khả Chiêuvang lên trong căn phòng có chút ngột ngạt. Căn phòng ngột ngạt không phải dokhông thông thoáng mà do suy nghĩ con người bị trói chặt chưa tháo gỡ được.

- Tôi sẽtìm ra cô ấy._Hạo Minh cứng rắn nói.

Sắc mặt KhảChiêu thoáng sa sầm xuống, có sự tức giận dâng trào.

- Cậu làcon người ích kỉ, cậu có biết hai cô gái đã bị giam giữ mười mấy tiếng rồikhông? Nếu thật sự phải chết đã chết một trăm lần rồi, chính là do ba cậu, cậucòn muốn che giấu. Tôi biết cậu không cao thượng đến nỗi đại nghĩa diệt thân nhưngchí ít hiện tại cậu cũng phải nghĩ đến cái chết oan uổng cùa ba mẹ Thiên Tư chứ?Cậu làm như vậy không cảm thấy có lỗi với người đã chết, với Thiên Tư và HạnhNghi sao? Cậu luôn miệng nói rằng gia đình Tử Phong đã hại chết người nhà họ Diệpvậy cậu đã từng nghĩ họ vì ai mà chết hay chưa?

Hàng loạtcâu chất vấn của Khả Chiêu khiến cho Hạo Minh từng chút một như bị rút cạn sinhkhí. Nét mặt co rúm thật vô cùng đau đớn. Cảm giác chua xót không ngừng dânglên.

- Tôi biết,tôi biết ! Tôi biết tất cả, cậu không có tư cách dạy tôi phải làm sao chođúng._từng lời của Hạo Minh tựa như rít gào xoay người nhìn chằm chằm KhảChiêu, trong mắt tựa hồ bùng cháy lửa giận.

Khả Chiêu sữngsờ một lúc, cậu ta giống như nhìn ra một tia khổ sở hiện hữu trong mắt của HạoMinh.

- Tôi khôngphải dạy mà là đang khuyên cậu. Cậu đã phạm sai lầm một lần suýt chút đã hại chếtTử Phong cùng Thiên Tư rồi, hiện tại còn muốn thêm mạng Hạnh Nghi nữa cậu mới vừalòng sao? Còn có Y Ngân, cô ấy vì hợp tác cùng cậu làm Tử Phong nổi giận khiếncho thân bại danh liệt, lại bị ba cậu uy hiếp mà hiện tại cô ấy đã không còn làcô ấy nữa, cậu có biết tôi rất hận cậu hay không?_Khả Chiêu tức giận hai mắt đỏngầu, nhanh như chớp đã nắm chặt cổ áo Hạo Minh, một quyền mạnh mẽ liền khiếnkhóe môi Hạo Minh rỉ máu, dần xuất hiện vết bằm tím.

Hai tay KhảChiêu nắm chặt, mỗi lần nhắc tới Y Ngân tựa hồ châm ngòi cho sự kích động củaKhả Chiêu. Hạo Minh bất ngờ không kịp đỡ lảo đảo một chút, hai mắt trợn trừngkhông ngờ đến lửa giận của Khả Chiêu lại lớn như vậy. Nhắc đến Y Ngân, Hạo Minhcũng có một sự bất đắc dĩ. Ban đầu là cậu ta kéo cô xuống nước nhưng lại lên bờmột mình.

Huỳnh Trạchsững sờ muốn ra tay thay cho Hạo Minh nhưng đã bị cậu ta cản lại, ra lệnh lùi vềphía sau. Huỳnh Trạch mím môi không đồng tình nhưng lại vô lực lùi về sau.

- Cậu trảthù thay Y Ngân?_Hạo Minh quệt miệng hơi nhếch lên một nụ cười trên gương mặtđiển trai.

Khả Chiêuhít sâu một cái nuốt tức giận cùng đau đớn đang trỗi dậy, cố hạ giọng nói:

- Cho là vậycũng được nhưng hiện tại không quan trọng, quan trọng chính là tôi muốn cậu lậptức hạ lệnh hay dùng cách gì đó bảo ba cậu dừng tay. Cậu là người con duy nhấtcủa ông ta, ông ta nhất định suy nghĩ lại.

- Nếukhuyên được, ngăn được tôi có thể bị nhốt sao? Cậu có biết tôi đã phải trốn đimới đến được chỗ này hay không? Tôi có thể chống đối ông ấy nhưng không thể tốcáo ông ấy._Hạo Minh rành mạch nói ra nhưng không có nửa điểm tức giận chỉ thấychua xót.

- Vì sao?

- Vì ông ấylà ba tôi._Hạo Minh nói ra từng chữ giống như có thống khổ.

Khả Chiêunhíu mày, lùi vài bước, xoay lưng về phía Hạo Minh, khoát tay bảo Hạo Minh rờiđi. Khả Chiêu đúng là ý thức được mình có yêu cầu hơi quá, đúng như Hạo Minhnói, ông Hạo Ưng là ba của cậu ta làm sao có thể ép buộc cậu ta được chứ.

- Vậy được,cậu cứ làm theo ý cậu.

Hạo Minhtheo phản ứng xoay người rời đi nhưng trước khi bước khỏi cửa vẫn ngập ngừng thốtlên một câu.

- Thậtra…tôi muốn nói xin lỗi về chuyện xảy ra đối với Y Ngân. Còn…người bắt HạnhNghi là trợ lí của ba tôi- Hoàng Thịnh là bạn của mẹ tôi.

Khả Chiêunhướng mày, trong lòng kinh ngạc về câu nói kia. Cậu ta thất thần một lúc saukhi nghe “cạch” một tiếng cánh cửa khép lại mới hoàn hồn. Đôi môi hơi nhếchlên, lắc đầu cười khổ. Rất nhanh trong mắt cậu ta lóe lên tia sáng. Điện thoạilại vang lên,trên màn hình hiển thị tên “A Bằng”.

- Rốt cuộccậu trốn ở xó nào rồi, mau tìm cách mở cửa đi!

Khả Chiêungẩng người, một lúc mới hỏi lại:

- Mọi ngườilàm sao rồi, tại sao em không liên lạc được với Tử Phong?

- KhảChiêu! Thủ lĩnh, phó thủ lĩnh cùng anh Key bị nhốt rồi.

- Cái gì?Còn chưa cứu người lại bị nhốt, được rồi anh chờ em một lát._Khả Chiêu mắt dánvào màn hình vi tính, một tay cầm điện thoại, một tay gõ lạch cạch trên bànphím vi tính.

Bên kia TrịnhBằng nhíu mày, có thể nghe rõ ràng tiếng gõ bàn phím gấp gáp của Khả Chiêu.

- Cậu đanglàm gì?

- Em đangtìm cách giải mật mã. Mấy cánh cửa đó toàn dùng mật mã.

- Vậy mấtthời gian bao lâu?

- Không biết.

Trịnh Bằngnghe một câu này mà nghe có tiếng đám quạ đen đang bay qua trên đỉnh đầu, khuônmặt thoáng hứng khởi liền đen lại.

- Cậu khôngxác định được thời gian còn bảo tôi đợi. Đúng rồi Hạo Minh có tìm cậu không?

Khả Chiêunghe đến Hạo Minh hơi ngừng tay một lúc lại thở dài:

- Mới đếnlúc nãy nhưng cũng đi rồi. Anh cho em thêm mười phút nữa em gọi lại.

Trịnh Bằngđồng ý liền cúp máy nhưng vẫn không ngừng lo lắng cho năm người kia.

Khả Chiêutrầm ngâm một lát lại nhớ đến câu nói cuối cùng của Hạo Minh. Trong mắt cậu talóe lên tia sáng liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phòng.

-------------------------------------------------

Bên ngoài đồncảnh sát, một người đàn ông khuôn mặt nhìn ra có chút mệt mỏi nhưng bộc lộ rangoài một khí thế áp chế người khác. Ông ta thong dong đi ra khỏi tầm mắt củaTriệu Thức, bên cạnh còn có hai cận vệ theo sau. Một nụ cười đắc ý được nhếchlên, ông ta rất lịch sự hướng Triệu Thức gật đầu chào tạm biệt, thế nhưng hànhđộng này tựa như mười phần khiêu khích. Triệu Thức gượng cười nhưng trong lòngkhông cười, hận không thể đem người đàn ông kia xử tội một trăm lần. Hai bàntay nắm chặt đến các khớp xương lộ ra nơi ngón tay với nước da ngăm.

- Đội trưởnghiện tại phải làm thế nào?_một cấp dưới của Triệu Thức quan tâm hỏi.

Nhìn sắc mặtTriệu Thức rõ ràng không phục nhưng không có cách khác. Anh ta lẳng lặng xoayngười rời đi, chậm rãi tuôn ra mệnh lệnh.

- Điều độngngười đến hỗ trợ Tử Phong, nhất định không để người đàn ông đó thoát.

- Rõ, độitrưởng!

Bên trongxe, ông Hạo Ưng chậm rãi nhắm mắt không lộ ra thần sắc khẩn trương. Nhưng chỉcó ông ta biết lần này bản thân thật có chút khẩn trương. Người trợ lí mà ôngta coi trọng hiện tại làm theo ý mình, muốn tự một mình gánh chịu. Ông ta quảthật đủ lạnh để có thể nhẫn tâm nhìn nhưng tránh không khỏi bị tòa án lương tâmphán xét.

- Chủ tịch!Ra thẳng sân bay chứ ạ?_một người cận vệ cung kính hỏi.

- Cứ theonhư mọi việc đã tính đi!_ông Hạo Ưng nhẹ giọng nói, vẫn ở trạng thái nghỉ ngơi.

- Nhưng cậuHạo Minh vẫn chưa đi, nghe bên trợ lí Thịnh báo lại cậu ấy trốn khỏi bệnh việnrồi.

Ông Hạo Ưnggiật mình mở mắt, cắn chặt răng cố kìm chế lửa giận nhưng trong mắt đã là một tầnggiá lạnh.

- Tất cả đềuvô dụng, nhanh cho người tìm nó về, bằng mọi cách cũng phải ép nó trở về nước.

- Vâng! Tôilập tức điều động người.

Không gianxe lại một lần nữa trầm lặng đi. Ông Hạo Ưng liếc mắt nhìn bên ngoài, nắng đãlên cao những ánh nắng vàng nhạt bao phủ cả con đường. Ánh nắng rõ ràng rất nhuhòa, rất ấm áp nhưng không thể làm ấm trái tim người đàn ông này, chỉ thấy tậnđáy lòng càng lúc càng âm lãnh.

--------------------------------------------------

Rất nhanh nửatiếng trôi qua, nhưng đối với Tử Phong cùng Thiên Ân và 3K lại là một loại cựchình. Đặc biệt đối với Tử Phong là một loại tra tấn thật đau đớn. Cứ mỗi nămphút mực nước lại dâng lên một chút trong bể thủy tinh. Giống như sẽ dần dần nhấnchìm Thiên Tư. Mà người đàn ông kia lại biến mất, ba người họ đứng bên ngoàisong sắt chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông kia xuất hiện rồi biến mất bênkia bức tường.

Đây là mộtloại bất lực cực hạn mà Tử Phong nếm trải, anh cảm thấy chua xót khi nhìn ThiênTư trước mặt nhưng không thể vươn tay ra chạm đến được. Điện thoại anh lại luôngiữ liên lạc với người đàn ông đó. Anh không thể liên lạc với người bên ngoài.Lần đầu tiên anh muốn nhờ vả một người nhưng lại không biết ai có thể để choanh nhờ vả.

Thiên Tư lạikhông ngừng run rẩy, mí mắt đang đấu tranh muốn mở nhưng càng ngày càng nặngtrĩu. Cô thật sự đã không còn sức lực nữa. Tai ong ong không còn nghe rõ nhữngâm thanh quanh mình, chỉ nghe tiếng anh khẩn thiết gọi cô.

- Thiên Tưmở mắt nhìn anh đi, kiên nhẫn một chút anh sẽ đưa em ra ngoài.

Thiên Tư vẫnlà có miệng không thể mở chỉ yếu ớt gật đầu, gò má nâng lên, mắt nhòe nhìn anh.Cô có cảm giác đau khi nhìn anh như vậy. Cô muốn nhìn anh một thân lãnh đạmnhưng khí thế hơn người, không phải như hiện tại vì cô mà khuất phục trước ngườikhác. Tử Phong lại đi tìm nơi để mở song sắt, anh nhất định không để người đànông này đắc ý. Thiên Ân cùng 3K cũng không đứng yên một chỗ mà chịu trận.

Người đànông lại vang ra tiếng cười trầm thấp trong điện thoại, giống như là rất hàilòng:

- Cậu khôngcần gấp gáp, đến lúc tôi tự khắc sẽ mở song sắt kia ra. Tôi cũng không cản cậumở, nếu mở mà cứu được cô gái này lập tức thì tốt, nếu không tôi không chắc cô ấycó thể an toàn rời khỏi đây.

- Ông có ýgì?_Tử Phong vẫn trạng thái điềm tĩnh nhưng rõ ràng thái độ anh là vô cùng khẩntrương.

- Không cógì đến thời khắc đó cậu sẽ biết.

- Ông…

- Chủ tịchtrẻ, cậu không cần nổi nóng. Chỉ cần người lên được máy bay an toàn thì cô gáinày tùy ý cậu mang đi rồi.

- Ông khôngphải bảo chỉ cần thấy người ra khỏi đồn cảnh sát thì thả người sao? Ông như vậylà có ý gì?_Tử Phong phẫn nộ giọng nói rít gào lên trong điện thoại.

- Không cầnnổi giận như vậy. Tôi chỉ nói thấy người sẽ đảm bảo cô ấy không sao cũng khôngnói sẽ thả cô ấy._giọng nói vang lên xem nhẹ mọi cuồng phong đang bạo pháttrong lòng Tử Phong.

Tử Phong cốtrấn tĩnh bản thân không để bản thân vì quá nổi giận mà làm chuyện ngu ngốc.

- Được, đâylà thỏa thuận cuối cùng nếu không tôi không biết tôi có thể làm nên chuyện gìđâu._Mỗi một lời nói của anh đều tỏa ra tia lãnh ý.

Tử Phongđưa tay lên nhìn đồng hồ, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười trên gương mặt điểntrai. Người đàn ông nhìn biểu hiện của Tử Phong trong lòng đột nhiên run lên.

“Cạch”

Song sắttrước mặt Tử Phong cũng được kéo lên, mọi chuyện có chút ngoài dự liệu của anh.Trong lúc vô tình lại có thể tìm thấy nơi mở song sắt từ những nút lớn nút nhỏbên cạnh các ngăn bảo quản thực phẩm. Khuôn mặt người đàn ông cứng ngắt một lúclại nhếch lên một nụ cười. Mà Tử Phong còn chưa kịp vui mừng muốn bước đến cứuThiên Tư thì nước trong bể đã ồ ạt tràn vào nhấn chìm Thiên Tư.

Tử Phong cảkinh, mà Thiên Tư lại không ngừng giãy dụa, bọt nước không ngừng nổi lên tựa hồcô đang vô cùng khó thở. Bây giờ Tử Phong mới ý thức được những lời người đànông đó nói, nếu anh tự mở song sắt mực nước sẽ dâng nhanh hơn mức bình thường.Hậu quả chính là nếu anh không cứu kịp thì vẫn trơ mắt nhìn cô vùng vẫy đấutranh sự sống trong nước.

- Hỏng rồi,ThiênÂn tìm van khóa nước lại! 3K mau tìm ông ta về cho tôi!_Tử Phong hạ lệnh, tronggiọng nói mang theo gấp gáp cùng lo sợ xen lẫn tức giận. Anh chạy đến phía saubể đúng chỗ người đàn ông đứng lúc nãy, nhanh chóng nhảy xuống bể.

Người đànông đó đã biến mất ngay khi song sắt vừa mở. Thiên Ân cùng 3K sững người mộtlúc mới gật đầu làm theo những gì Tử Phong nói.

Hơi thở anhdồn dập ôm lấy Thiên Tư từ trong nước đi ra ngoài, chỉ biết Thiên Tư đã ngất,gương mặt tái nhợt.

- Thiên Tư!Em sẽ không sao, anh đến rồi, em nghe anh gọi không?_Tử Phong run run cởi tróicho Thiên Tư, vỗ vỗ gương mặt Thiên Tư rồi lại ôm lấy thân thể lạnh như một khốibăng của cô.

- Khụ…khụ…_ThiênTư không ngừng ho khan hai ba tiếng liền phun ra một ngụm nước, toàn thân runlên vì bị hơi lạnh bao lấy.

- Thiên Tư!

- Anh…TửPhong, cuối…cùng em cũng đợi được._giọng nói cô lạc đi, cực kì yếu ớt.

Đôi mắt lờđờ, lông mi rung động nhìn thấy gương mặt tái nhợt của anh trông thật dọa người.Cô cố dùng sức đưa tay nắm lấy áo anh nhưng vô lực. Chưa bao lâu, mắt cô nặngtrĩu lại một lần nữa khép lại.

- ThiênTư!_Tử Phong lớn tiếng gọi nhưng cô lại bất tỉnh lần nữa rồi.

Toàn thânhai người đều ướt sũng không ai có thể sưởi ấm cho ai cả nhưng là Thiên Tư cảmthấy ấm áp từ trong tim. Tuy vậy cũng có cảm giác đau lòng khi mơ hồ thấy gươngmặt tái nhợt của Tử Phong. Tử Phong cũng bị gương mặt xanh xao yếu ớt của ThiênTư dọa cho hoảng hốt. Anh ngồi đó ôm lấy cô một lúc thất thần, nắm lấy bàn taymảnh khảnh ướt át đầy lạnh lẽo của Thiên Tư mà hôn lên, có thứ chất lỏng nóng ấmrơi lên mu bàn tay lạnh giá của Thiên Tư.

- Xin lỗi!Là anh không tốt._anh thì thào nói, giọng yếu ớt làm lòng người đau xót.

Thiên Ânkhóa van nước xong, quay trở lại liền sững người đứng một chỗ nhìn Tử Phong ômlấy Thiên Tư mà thì thào, hốc mắt anh đỏ hoe. Không khí này thật sự khiến ngườita hít thở không thông mà tâm can cũng quặng thắt.

- Thiên Tưsao rồi?_Thiên Ân lo lắng hỏi.

-Thiên Ânmượn áo khoác một chút!_Tử Phong giờ này mới ngẩng đầu nhìn Thiên Ân.

Thiên Ân ngẩngngười, anh hỏi một đường Tử Phong lại trả lời một nẻo nhưng anh không có biệnpháp đành cởi áo khoác ra đưa cho Tử Phong. Tử Phong đưa tay nhận lấy, nhẹnhàng khoác lên người Thiên Tư, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô nhưng đôimôi lạnh lẽo khiến lòng người hoảng hốt. Dù đã bất tỉnh nhưng Thiên Tư vẫn vì nụhôn này mà run lên.

Tiếp theochỉ nghe một tiếng “két”, cánh cửa được mở ra. Những tia sáng từ bên ngoài chiếuvào căn phòng lạnh lẽo có chút âm u như mang đến một sự ấm áp cùng hi vọng. TửPhong ngẩng đầu tiếp nhận ánh sáng, Thiên Ân nở một nụ cười nhìn Trịnh Bằngđang tiến vào.

----------------------------------------

Hạo Minhsau khi rời khỏi phòng quan sát thì lại hướng thẳng đến chỗ Trịnh Bằng đã chỉ.Nơi đây cũng không khác mấy so với chỗ Trịnh Bằng đứng. Trịnh Bằng cũng đã thấyHạo Minh quay trở lại sững sờ một lúc cũng hồi phục tinh thần tiếp tục công việc.

Hạo Minh đứngtrước một bàn phím to trên vách tường, trên bàn phím đầy rẫy các con số cùngcon chữ y như một bàn phím máy vi tính. Cậu ta nhíu mày rồi đưa tay ấn một lúcnhiều kí hiệu nhưng tất cả các cánh cửa vẫn khép chặt. Huỳnh Trạch đứng một bênim lặng nhìn hành động của Hạo Minh nhưng không hề lên tiếng. Anh ta biết hiệntại Hạo Minh đang nghiêm túc xử lí công việc, là cận vệ anh ta chỉ có thể đứngim quan sát chờ mệnh lệnh. Hạo Minh mím chặt môi nhìn bàn phím trước mặt giốngnhư đang trêu tức cậu ta vậy. Đây là nơi giải mật mã, chỉ cần giải ra thì bacánh cửa bị khóa chặt lập tức mở.

Một lúcsau, lại nghe tiếng bước chân từ phía sau chạy đến. Khả Chiêu hơi thở gấp gáp,bước chân cũng nhanh hơn bình thường. Huỳnh Trạch nhíu mày nhìn Khả Chiêu dòxét từ đầu đến cuối. Hạo Minh ngẩng mặt nhìn Khả Chiêu rồi cũng xem như khôngthấy, tiếp tục công việc đang dang dở.

Khả Chiêumuốn bước đến gần Hạo Minh một chút xem cậu ta đang làm cái gì thì bị Huỳnh Trạchđưa tay ngăn lại. Khả Chiêu nhíu chặt mày tỏ vẻ không vui. Muốn hỏi anh ta làmsao phải ngăn cậu ta lại nhưng lại nhớ đến vừa nãy bản thân đã cho Hạo Minh mộtcú đấm, Khả Chiêu lấy lại thái độ điềm tĩnh sờ mũi tỏ vẻ bất đắc dĩ.

- Tôi muốngiải mật mã không có làm gì Hạo Minh anh cản cái gì chứ?

- Cậu HạoMinh làm rồi cậu không cần nhúng tay vào._Huỳnh Trạch rất không nhượng bộ xuađuổi Khả Chiêu.

Khả Chiêutrừng mắt nhìn Huỳnh Trạch, thế nhưng chỉ thấy anh ta vẫn đứng vững ở đó như mộtđồng nhân vậy.

- Ai mà biếtđược các người làm cái gì, là giải mã hay là phá hoại còn chưa biết._Khả Chiêukhông khách khí đả kích.

- Cậu…_HuỳnhTrạch bất mãn muốn đấu khẩu cùng Khả Chiêu.

Hạo Minhnhíu mày, động tác hơi dừng một chút ngăn Huỳnh Trạch lại.

- Huỳnh Trạch,anh không cần làm khó cậu ta. Cứ để cậu ta nhìn đi!

Huỳnh Trạchrất không tình nguyện liếc Khả Chiêu một cái, Khả Chiêu nhướng mày đi qua HuỳnhTrạch nhìn vào động tác mà Hạo Minh đang thực hiện trên bàn phím.

Hạo Minh rấtchăm chú nhìn vào bàn phím mà tiếp tục gõ các kí tự mà cậu ta cho là mật mã. KhảChiêu lại có chút không yên lòng, hai tay khoanh trước ngực nhìn bàn tay linhhoạt của Hạo Minh. Trong mắt người khác đã là rất linh hoạt nhưng trong mắt KhảChiêu và chính bản thân Hạo Minh lại cho rằng nó quá chậm chạp. Bởi vì một giâytrôi đi thì hai cô gái kia vẫn phải chịu khổ, mà mỗi lần bàn phím vang lên tiếngbáo lỗi mật mã thì trong tâm trí Hạo Minh lại hiện hữu hình ảnh của Hạnh Nghi.Đây là gì là trong lúc thật quẫn bách mới biết người mình quan tâm đến nhất làai, trong tâm Hạo Minh thầm nghĩ không phải là quá muộn chứ?

- Dừng lại!Đây là lần giải mã thứ mấy rồi?_Khả Chiêu ngăn chặn động tác của Hạo Minh lại.

Hạo Minh dừngđộng tác, trầm mặc một chút mới mở miệng:

- Thứ tư.

- Tôi vừa mớihỏi nhân viên phòng quan sát họ bảo rằng chỉ có năm lần giải mã. Cậu nếu sai mộtlần nữa sẽ phá hủy hệ thống giải mã này khi đó phải dùng cách khác để mở cửa,trước tiên cậu hãy suy nghĩ kĩ đáp án rồi hẳn thực hiện.

Ánh mắt HạoMinh hiện lên một tầng u ám, cậu ta cũng quên mất chuyện này. Đâu có hệ thốngnào cho người ta nhấn mãi đáp án sai mà không hỏng chứ. Hơi buông lỏng tay xuốnglại nhấc tay lên, thái độ do dự muốn nhấn lên bàn phím lại thôi. Khả Chiêu buồnrầu vò tóc nhìn Hạo Minh.

- Nè rốt cuộccậu đã suy nghĩ ra cái gì chưa?

- Đã cónhưng không chắc.

Hạo Minhhít một hơi thật sâu giống như là lấy hết toàn bộ can đảm. Chỉ thấy cậu ta ấn mộtdãy số, sau mấy phút im lặng, thời gian giống như là dừng lại vậy. Hạo Minh nắmchặt hai tay chờ đợi kết quả, thời gian trôi qua một lúc lâu đến khi tất cả nhữngngười có mặt muốn buông tha cho kết quả thì một tiếng “két” đồng loạt mở ra tấtcả các cánh cửa.

Khả Chiêu mởto mắt không dám tin, cánh cửa kia thật sự đã mở ra, lại liếc mắt nhìn về phíaHạo Minh có chút tán thưởng, có chút thăm dò. Hạo Minh cũng sững sờ một lúc mớidi chuyển về phía cánh cửa. Bên trong vẫn là những tầng thực phẩm được bảo quản,kết cấu hoàn toàn giống với phòng giam giữ Thiên Tư. Hạo Minh đi thật nhanh tiếnvào bên trong, Huỳnh Trạch cũng tiến theo sau cùng một vài cận vệ khác.

Khả Chiêu lạigấp gáp chạy về phía nơi Trịnh Bằng đang đứng, Trịnh Bằng cũng mất một lúc mớihồi phục tinh thần, cánh cửa đột nhiên mở ra trước mặt làm người ta khó hiểu cũngnhư mang theo một chút đề phòng.

Nhưng TrịnhBằng lại không cần để ý nhiều chỉ cần nhìn thấy cửa mở là tốt rồi. Trịnh Bằngđi nhanh vào cùng một vài cận vệ. Mà bên trong đã là một mảnh hỗn độn. Tử Phongđang ôm chặt Thiên Tư trong lòng.

Cách mộtcăn phòng, nơi Hạo Minh đang tiến vào cũng một không khí lạnh lẽo bao trùm khiếnngười ta không nhịn được mà rùng mình. Nơi cuối phòng song sắt đã được kéo lên,mà xuất hiện trước mắt chính là một bể thủy tinh, bên trong cũng có một cô gái.Mực nước đã dâng đến cổ mà tay chân vẫn bị trói chặt, miệng bị dán kín mà mắtcũng không thể thấy một chút ánh sáng nào.

Hạo Minhtrong lòng dâng lên đau xót cùng hoảng sợ.

- HạnhNghi!_giọng Hạo Minh run lên.

Cậu ta thậtsự không thể tin, người con gái ngày nào còn ngồi bên cạnh cậu ta nở nụ cười dịudàng, hôm nay lại ở trong tình trạng vô cùng chật vật. Trên gương mặt trắng bệchin hằn nỗi sợ hãi. Nước mắt không khống chế được khi nghe Hạo Minh gọi mà rơixuống như mưa. Toàn thân ướt sũng cứ như vậy vùng vẫy muốn thoát khỏi dòng nướclạnh lẽo đang vây lấy thân người.

Hạo Minhnhanh chân chạy về phía bậc thang hướng lên thành bể, Huỳnh Trạch còn chưa kịpnhìn chuyện gì đang xảy ra thì Hạo Minh đã nhảy xuống bể mất rồi. Ngón tay HạoMinh run rẩy cởi miếng vải che mắt cho Hạnh Nghi, nhẹ nhàng gỡ đi miếng băngkeo che miệng.

- Anh…anh HạoMinh!_Hạnh Nghi yếu ớt gọi tên Hạo Minh.

Giọng nói củacô khiến toàn thân Hạo Minh run lên, mà trong lòng dâng lên vô vàng đau xótcùng tội lỗi.

- Anh đây!Anh đến rồi!_Hạo Minh thoáng nở một nụ cười.

Hạo Minhnhanh chóng cởi trói cho Hạnh Nghi, cô được tự do tay chân liền lớn tiếng khócôm lấy Hạo Minh. Toàn thân Hạo Minh cứng đờ, hai tay cố đỡ phía sau để hai ngườikhông bị nhấn chìm trong nước.

- Em…rất sợkhông gặp lại anh, huhu…

- Ngốc! Saolại có thể như vậy, anh nhất định không để cho em có chuyện gì. Trước tiên rakhỏi đây được không?_Hạo Minh nhíu mày nhìn Hạnh Nghi nhẹ giọng hỏi.

Hạnh Nghingẩng khuôn mặt đầy nước mắt có phần nhợt nhạt nhìn Hạo Minh rồi gật đầu. HạoMinh đỡ lấy Hạnh Nghi đứng dậy nhưng chưa kịp đứng Hạnh Nghi đã ngã xuống lần nữa.Khuôn mặt nhăn nhó lên vì chân vừa đau, vừa tê buốt. Hạo Minh cố đỡ lấy thânngười Hạnh Nghi, không kìm được giọng nói lại lạc đi vì lo lắng.

- Em sao rồi?

- Chân…chânem tê quá!

Hạo Minh gậtđầu đã hiểu ôm lấy thân thể lạnh giá của Hạnh Nghi. Hạnh Nghi lại nhìn chằm chằmHạo Minh, trên mặt có chút nhợt nhạt, trên trán còn lưu lại vết thương. Cô giậtmình cũng chỉ có thể ôm lấy cổ Hạo Minh.

Hạo Minh lạikhông để ý đến sắc mặt của Hạnh Nghi chỉ thản nhiên nhìn phía trước chậm rãiđưa cô đi ra ngoài. Bị gió thổi vào, thân thể hai người đều không tự chủ đượcrun lên. Hạo Minh lúc này mới cúi đầu nhìn người con gái mình ôm trong lòng.

- Không khỏechỗ nào? Anh đưa em đến bệnh viện.

Hạnh Nghi sửngsốt một lúc mới hiểu hết lời Hạo Minh nói. Cô lại vô lực lắc đầu, yếu ớt trả lời.

- Em…emkhông sao, chị hai cũng bị bắt không biết đang ở đâu?

Ánh mắt HạoMinh dao động, thân thể cũng bất động một lúc. Kể từ lúc thấy Hạnh Nghi cậu tagiống như đã quên đi một người thì phải. Đáng lẽ người này cậu ta không thểquên mới đúng, Hạo Minh thoáng chấn động với suy nghĩ này. Là vì cô gái tronglòng cậu ta hiện tại không còn là Thiên Tư nữa hay là vì đã có Tử Phong nên cậuta không lo lắng. Nếu đặt vào trường hợp cả hai người cùng lúc gặp nguy hiểm cậuta sẽ cứu ai trước?

Hạnh Nghi bịánh mắt suy nghĩ mông lung của Hạo Minh làm cho lo sợ.

- Anh HạoMinh, chị hai em như thế nào rồi?

Hạo Minh giậtmình nhìn Hạnh Nghi, hơi cười để cô an tâm:

- Có TửPhong rồi em đừng nghĩ nhiều, anh đưa em đến bệnh viện trước.

Hạo Minh lạilần nữa bước đi, ngẩng đầu ra hiệu cho Huỳnh Trạch không thèm để ý đến ý địnhphản bác của Hạnh Nghi.

- Chuẩn bịxe!

Huỳnh Trạchgật đầu liền đi trước chuẩn bị.

- Em muốnđi xem chị hai trước.

Hạo Minh giốngnhư là có chút lựa chọn, một lúc sau mới gật đầu đồng ý:

- Được.

Không phảicậu ta không muốn đi mà là không biết đối mặt với Thiên Tư như thế nào. Khôngbiết cô sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn cậu ta, rõ ràng ngày đó cậu ta đưa cô rangoài nhưng lại không thể để cô về nhà an toàn. Dựa vào suy nghĩ của cô chắc chắnnghĩ cậu ta bày ra trò này.

Hai người vừarời khỏi đó, đến căn phòng lúc nãy thì đã không còn ai ở đó rồi. Ngay sau khicánh cửa mở, Trịnh Bằng đi vào thì Tử Phong đã nhanh chóng ôm Thiên Tư đã bất tỉnhđi ra ngoài. Ánh mắt anh hằn rõ tia mệt mỏi cùng hoang mang. Thiên Ân cùng cáccận vệ khác đi theo sau. Trịnh Bằng muốn đi theo thì Tử Phong đột nhiên dừng lạigiọng nói có chút vô lực cùng nhờ vả chứ không phải là ra lệnh.

- Anh cùngKhả Chiêu và một vài người đi giúp anh Khải Khang đi!

Thiên Âncùng Trịnh Bằng sững sờ một lúc, Tử Phong gọi 3K bằng tên thật thì tức là có mộtsự nhờ vả cũng là có chút bất lực.

- Được, tôiđi ngay!_Trịnh Bằng gật đầu đi theo cửa sau.

Tất cả mọingười trong mấy phút ngắn ngủi liền mỗi người một hướng rời khỏi đó, để lại đómột mảnh hỗn độn.

Mà lúc này,Hạnh Nghi cùng Hạo Minh đi đến đây thì chỉ còn lại vài cận vệ của Hạo Minh.

- Ngườiđâu?_Hạo Minh nhìn một người trong số cận vệ trầm giọng hỏi.

- Đã đicách đây mấy phút rồi.

Hạo Minh gậtđầu đã biết, cậu ta cúi đầu nhìn Hạnh Nghi có chút bất đắc dĩ. Cậu ta nhìn rakhuôn mặt cô đang vô cùng lo lắng.

- Không saođâu, anh đưa em đến bệnh viện trước, sau đó sẽ đưa em đến gặp Thiên Tư sau.

Hạnh Nghi gậtđầu nhưng thoáng cái hốc mắt lại đỏ nên đành úp mặt vào ngực của Hạo Minh. HạoMinh thoáng thở dài cũng rời đi, trong chốc lát cậu ta dừng chân nhìn vào bêntrong giống như muốn nhìn rõ nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.