Cửu U Long Giới

Chương 311: Độc Cô Cầu Bại



Sau khi chia tay Hàn Tố Thiên và Cửu thúc, Bạch Khởi phi thân bay về hướng Thiên Kiếm Sơn. Mất một buổi sáng, Bạch Khởi đã đến phụ cận của Thiên Kiếm Sơn, sở dĩ biết đây là Thiên Kiếm Sơn, nguyên nhân không có gì khác. Ngọn Thiên Kiếm Sơn này giống như một thanh kiếm lớn từ trên trời cắm thẳng xuống mặt đất rộng lớn. Hình dạng của đỉnh núi kỳ dị giống như một thanh bảo kiếm lớn, tuy rằng không thể cắm vút lên mây, có điều trong bình nguyên, Thiên Kiếm Sơn cao mấy vạn thước này vẫn thu hút một cách lạ thường. Tuyết trắng phủ đầy xung quanh, những cơn cuồng phong rít gao cũng không thể che lấp khí thế kinh người của Thiên Kiếm Sơn.

- Người đang đứng là ai? Lại dám xông vào cấm địa của Thiên Kiếm Sơn! Mau chóng lui đi, nếu không sẽ giết không tha!

Khi Bạch Khởi đến gần Thiên Kiếm Sơn, mấy cao thủ cấp Đấu Vương dồn dập hạ thân chặn lại đường đi của Bạch Khởi. Từng người lạnh lùng nhìn Bạch Khởi, một cao thủ Đấu Hoàng trong số đó đã nói như vậy. Đám người họ có một điểm chung đó chính là người nào cũng đeo một thanh trường kiếm đen lớn sau lưng.

- Bạch Khởi, được mời đến!

Bạch Khởi ngạo nghễ nói, những người này tuy rằng đều là những cao thủ cấp Đấu Vương, Đấu Hoàng, có điều cũng không được Bạch Khởi coi là gì. Bởi vì thân phận của Bạch Khởi ở đó, những người này còn không có tư cách hỏi mình, có điều Bạch Khởi nói chuyện vẫn được coi là khách khí. Dù gì Độc Cô Gia đối với mình cũng không tệ, hơn nữa vị Lão tổ tông của Độc Cô Gia cũng không dễ dây vào.

- Thì là Bạch Khởi Nguyên Soái, không ngờ ngài lại đến nhanh như vậy! Lão tổ tông nhà ta đã truyền lời xuống, nói ngài mấy ngày sau sẽ tới, không ngờ nhanh vậy mà ngài đã tới rồi. Vẫn mong ngài hạ xuống nơi này rồi đi vào từ Bái Kiếm Đường. Đây là quy tắc của Độc Cô Gia, có gì đắc tội, vẫn mong ngài lượng thứ cho. Dù gì đây cũng là do Lão tổ tông định ra, trước lúc Lão nhân gia nói thì đám tử tôn chúng ta cũng không dám nói nhiều.

Người dẫn đầu hiển nhiên biết Bạch Khởi là ai, nói chuyện cực kỳ khách khí, vẫn giữ được sự tôn trọng tột cùng.

- Được.

Đây gọi là nhập gia tùy tục, Bạch Khởi cũng không cần nói nhiều mà xoay người hạ đất, đến bên vị trí chân núi. Dưới chân núi có một con đường nhỏ, trải dài mấy vạn bậc thang thông thẳng lên đỉnh núi. Còn phía dưới Thiên Kiếm Sơn có vô số các tòa kiến trúc, kéo dài mấy chục dặm, giống như một thành thị nhỏ. Ở nơi này có mấy vạn đệ tử của Độc Cô Gia cắm chốt, những chuyện này đều là Bạch Khởi nghe người tên Độc Cô Minh Viễn bên cạnh mình giới thiệu cho mình nghe.

Còn trên chính giữa Thiên Kiếm Sơn, ngoài Lão tổ tông của Độc Cô Gia ở Kiếm Lư trên phần chuôi kiếm cao nhất ra, phía dưới chuôi kiếm, trên hai vùng đất bằng phẳng giống như hai đầu cán kiếm, là các cao thủ trực hệ và chi thứ của Độc Cô Gia sống ở đó. Ngoài những người là cấp Đấu Hoàng trở lên thì không ai được định cư trong đó. Tộc nhân của gia tộc Độc Cô, ngoài Đấu Vương của Độc Cô Gia rải rác khắp Đại Lục để tu luyện ra, cùng với những phân chi ở các thành phố lớn, tất cả những người khác toàn bộ đều định cư ở đây. Những cao thủ bên dưới đó đều không kém hơn cấp bậc Đấu Vương. Nguồn truyện: Truyện FULL

Vị trí trung ương con đường kéo dài này chính là Bái Kiếm Đường mà Độc Cô Minh Viễn nói. Đó là một tòa kiến trúc giống như thần miếu, còn chính giữa của Bái Kiếm Đường là một con đường xuyên thẳng lên đỉnh Thiên Kiếm Sơn.

- Ha ha. Các hạ cuối cùng đã đến rồi, Lão tổ tông đang đợi ngài. Mời, mời…

Khi Bạch Khởi đáp xuống thì Độc Cô Bá đã dẫn theo mấy trăm đệ tử của Độc Cô Gia đến nơi này nghênh tiếp. Nhìn thấy Bạch Khởi từ đằng xa, đã vang lên tiếng cười hào sảng, nói chuyện thân thiết rồi kéo Bạch Khởi lên phía trước, tỏ ra thân thiết lạ thường.

Với chuyện này Bạch Khởi cũng chỉ lặng lẽ gật đầu mỉm cười đáp lễ, cũng không nói nhiều chỉ đi theo bước chân của Độc Cô Minh Viễn đi về hướng Kiếm Lư trên đỉnh Thiên Kiếm Sơn phía xa.

Chậm rãi bước vào Bái Kiếm Đường, ngay trước mặt Bạch Khởi là một đại điện rộng, còn trong đại điện ngoài một con đường chính giữa ra, Bạch Khởi đã nhìn thấy góc bên phải đại đường là một thạch tượng của một người trung niên, tư thế phát ra một khí thế oai hùng, thân hình hùng tráng, khí độ bất phàm, nhìn bộ dạng đã biết người này hoàn toàn không hề đơn giản.

Còn bên phải của Bái Kiếm Đường là một cự thạch hình tròn, còn xung quanh cự thạch lại xếp năm thạch bia hình chữ nhật. Bên cạnh thạch bia có năm rãnh kiếm, mỗi rãnh kiếm là một trường kiếm khác nhau. Còn rãnh kiếm thứ năm lại trống trải không có thanh nào.

Nhìn phía trên cự thạch viết một hàng chữ:

- Sát tận cừu khấu, bại tận anh hùng, thiên hạ vô kháng thủ, không biết làm gì, đành ẩn cư thâm sơn cùng cốc, lấy tượng khắc làm bạn. Ô hô, cả đời chỉ cầu có một địch thủ mà không thể được. Cảm giác thật cô đơn hiu quạnh a.

Bạch Khởi nhìn thấy hàng chữ ấy thoáng ngây người, sau đó sắc mặt biến đổi. Hàng chữ Hán phồn thể chính quy này viết theo lối cổ, người khác có thể không biết, nhưng Bạch Khởi thì lại biết. Tuy rằng không biết viết, có điều hắn lại biết đây là lối viết chữ triện, là một kiểu trong đại triện. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Bạch Khởi tuy rằng thoáng sửng sốt, nhìn thế nào thì Bạch Khởi cũng thấy hàng chữ trước mắt này vô cùng quen thuộc, chỉ là nhất thời không nghĩ ra rốt cuộc là ai nói.

Nhìn qua hàng chữ ấy, Bạch Khởi lại nhìn vào năm thạch bản. Bên cạnh miếng thạch bản đầu tiên đặt một trường kiếm sắc bén, cũng không biết là là bằng chất liệu gì, trông ánh kiếm bóng loáng, không khó đề nhìn ra đây là một thanh thần binh lợi khí, trên thạch bản bên cạnh viết một hàng chữ:

- Vô Danh Lợi Kiếm, Tinh cương cứng, khó có thể hủy, năm niên tráng đã cùng quần hùng Hà Sóc tranh phong.

Thạch bản thứ hai là một thanh nhuyễn kiếm, thân kiếm ánh lên màu tím. Phía trên bên cạnh có viết một hàng chữ:

- Tử Vi Nhuyễn Kiếm, ba mươi tuổi đã dùng, ngộ thương nghĩa sĩ, là điều không may, hối hận vô cùng, về sau không dùng nữa.

Thanh thứ ba Bạch Khởi đã nhìn thấy nhiều rồi, Huyền Thiết Trọng Kiếm. Tượng trưng cho Độc Cô Gia cơ hồ mỗi một cao thủ của Độc Cô Gia đều sử dụng chính thanh kiếm này, rất ít khi nhìn thấy họ sử dụng vũ khí khác. Tuy vừa rồi ở bên ngoài Bạch Khởi nhìn thấy không ít các vãn bối của Độc Cô Gia sử dụng thanh Vô Danh Lợi Kiếm và Tử Vi Nhuyễn Kiếm, nhưng người có chút thành tựu tu luyện thì sẽ bắt đầu sử dụng Huyền Thiết Trọng Kiếm, chuyện này cơ hồ đã trở thành một ký hiệu độc môn của Độc Cô Gia, còn phía trên thạch bản ở bên cạnh đó cũng viết một hàng chữ:

- Trọng Kiếm Vô Phong, kiếm nặng khó dùng, trước bốn mươi tuổi cầm nó đi tung hoành thiên hạ.

Đến thanh thứ tư là một thanh kiếm gỗ, bình thường không có gì khác lạ, là thanh giống trong tay của Độc Cô Bá, chuyện này khiến Bạch Khởi nghĩ tới Độc Cô Bá, thân là cao thủ tuyệt đỉnh của Độc Cô Gia, vũ khí của Cửu Tinh Đấu Đế này chính là kiếm gỗ. Lần cùng mình giao thủ đó chính là một thanh giống như Vô Danh Mộc Kiếm ở trên thạch bản kia, phía trên có một hàng chữ:

- Ngoài bốn mươi tuổi, không hạn chế bởi mọi vật, thảo mộc trúc thạch đều có thể dụng.

Rãnh kiếm thứ năm để không, phía trên thạch bản cũng có một hàng chữ:

- Từ đây tinh tu, dần đến cảnh giới vô kiếm thắng hữu kiếm.

Xem xong những thứ này, Bạch Khởi ngây người ở đó, hắn đã hoàn toàn sững sờ, nếu như nói lúc trước Bạch Khởi còn chút mơ hồ suy đoán, không xác định, nhưng sau khi Bạch Khởi nhìn thấy hàng chữ trên thạch bản của rãnh kiếm thứ năm rồi, Bạch Khởi đã hoàn toàn hiểu ra, hắn đã nhớ ra đây là câu nói của ai.

Độc Cô Cầu Bại! Là lời của Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại. Bạch Khởi đã nhớ ra những câu nói này. Thời đại mà Bạch Khởi sống khá xa với thời kỳ võ hiệp, võ công không hưng thịnh như khoa học, đây là thời đại mà Bạch Khởi sống. Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại trong mắt của Bạch Khởi chẳng qua chỉ là một nhân vật bịa đặt ra mà thôi, nhưng hiện tại xem ra hiển nhiên là không sai rồi. Có lẽ thật sự là có người này, hơn nữa, rất có khả năng còn có quan hệ lớn đến vị Lão tổ tông của Độc Cô Gia này. Thậm chí Bạch Khởi suy đoán chưa biết chừng vị Lão tổ tông của Độc Cô Gia này chính là Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại đã tung hoành thiên hạ vô địch thủ. Bởi vậy Bạch Khởi cảm thấy rất có khả năng. Dù gì trước lúc đó Bạch Khởi đã gặp một người Nhật Bản xuyên việt, giờ lại gặp một đại hiệp đời trước cũng không có gì là lạ. Xem ra, e rằng ở Thiên Ân Đại Lục này không chỉ có một mình mình, có điều mình khác với họ là Bạch Khởi là vì Cửu U mà đến, còn người Nhật Bản kia thì xuyên việt một cách khó hiểu, không biết Độc Cô Cầu Bại này là chuyện thế nào.

Thần tượng. Một thần tượng tuyệt đối! Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại chắc chắn là một sự tồn tại vô địch trong lòng của mỗi người có giấc mơ võ hiệp, sự kính ngưỡng của Bạch Khởi với ông có thể nói là như một dòng sống dài chảy liên miên bất tận. Lại giống như dòng sông Hoàng Hà chảy dài vô biên.

.

Vẻ mặt của Bạch Khởi bất giác đã biến đổi, sắc mặt hơi đỏ nhìn về những hàng chữ trước mặt. Trân trân nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, nhãn thần không động đậy.

- Sao rồi? Các hạ ngài biết những chữ này sao?

Sắc mặt của Độc Cô Bá kỳ dị nhìn Bạch Khởi trước mặt rồi bước tới gần thấp giọng nói.

- Biết a. Dĩ nhiên là biết rồi.

Bạch Khởi vô thức đáp.

- Cái gì! Những chữ Thiên Cổ Thần Văn này ngài cũng biết!

Lần này đến lượt Độc Cô Bá sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bạch Khởi trước mặt, nói một cách không dám tin.

- Thượng Cổ Thần Văn? Đây là chữ của quê hương ta, dĩ nhiên là ta biết rồi, sao lẽ nào lại có vấn đề sao?

Đại Lục Thiên Ân không thông hành chữ Hán, một loại chữ được sử dụng song song là một văn tự khác, còn chữ Hán thì không ai biết, chuyện này Bạch Khởi có thể hiểu.

- Đây là Thượng Cổ Thần Văn a, Lão tổ tông của ta ba nghìn năm trước đã lập văn bia này. Hai nghìn năm trước rải rác ở Đại Lục đã có những thần bia này ở các thành thị lớn, nhưng cuối cùng không ai biết đọc nó. Những văn bia đó dần dần bị phá hủy, hiện nay chỉ còn lại những thứ này thôi. Lão tổ tông của ta đã từng nói qua, phàm là những người hiểu được văn bia này, có nghĩa là hắn có một cơ duyên rất lớn, Lão tổ tông của ta nhất định phải đích thân gặp mặt, ban cho tuyệt học. Không ngờ. Không ngờ ngài lại biết nó. Mau. Mau cùng ta đi gặp Lão tổ tông nhà ta…

Độc Cô Bá kích động run người, kinh ngạc nhìn Bạch Khởi trước mặt mà nói như vậy, khi nói còn kéo Bạch Khởi nhanh chóng đi về hướng Kiếm Lư trên đỉnh Thiên Kiếm Sơn, cũng không còn để ý đến quy củ gì nữa, không đi con đường mòn ấy, mà bay thẳng lên phía trên.

Một lát sau, Bạch Khởi và Độc Cô Bá đã đến ngoài cửa của Kiếm Lư. Xuất hiện trước mắt Bạch Khởi là một gian nhà trúc. Trông vô cùng đơn sơ, bên cạnh gian nhà trúc cắm đầy các loại kiếm, nhìn trong phạm vi trăm thước toàn bộ đều trải kín các loại trường kiếm, gần Kiếm Lư cũng chính là ở cánh cửa hai thước mới thấy có chỗ trống cho người đứng mà thôi.

- Uhm, các ngươi tới rồi à?

Khi Bạch Khởi và Độc Cô Bá đến gần Kiếm Lư, một giọng nói du dương vang lên từ trong Kiếm Lư, nghe giọng nói văng vẳng vang xa, bao hàm khí lực trong đó, chỉ nghe cùng biết chủ nhân của giọng nói này tuyệt đối không phải người thường.

- Lão tổ tông. Bạch Khởi được mời đến rồi, hơn nữa con vừa được biết Bạch Khởi các hạ cũng biết Thượng Cổ Thần Văn dưới núi, cho nên tự ý đưa hắn đến Kiếm Lư mà không để người chờ ở trong Thiên Kiếm Đường, xin người thứ lỗi cho.

Độc Cô Bá chắp tay khom người cung kính hồi báo, giọng nói khẽ run, đây là tâm nguyện bao năm của Lão tổ tông a, không ngờ trong lúc vô tình lại đã hoàn thành được rồi.

- Cái gì! Điều ngươi nói là thật sao?

Người trong nhà rõ ràng cũng sửng sốt vì tin này, giọng nói cũng chút biến đổi. Có điều sau mấy chục giây lại hồi phục lại bình thường, lại dùng giọng điệu của trước đây, nhàn nhạt nói:

- Ta biết rồi, ngươi xuống đi, Bạch Khởi tiểu huynh đệ xin mời vào.

Đối với lời của Lão tổ tông, Độc Cô Bá dĩ nhiên không dám không nghe, có điều nghe thấy Lão tổ tông lại gọi Bạch Khởi là tiểu huynh đệ, ngay lập tức sắc mặt hắn kinh dị lạ thường. Nghĩ rằng mình cũng đã hơn bốn trăm tuổi rồi, vẫn chỉ là tôn tử của tầng lớp tôn tử, cách Lão tổ tông không biết bao nhiêu đời. Tuy rằng mình không phải là người sống lâu nhất trong Độc Cô Gia, nhưng cho dù là người lớn tuổi nhất trong Độc Cô Gia cũng chỉ lớn hơn mình hơn trăm tuổi mà thôi. Lão tổ tông hai nghìn năm trước đã đứng đầu Độc Cô Gia, nếu so với lão nhân gia người, mình chẳng là gì, bối phận lại kém không biết bao nhiêu lần. Bao năm nay bất luận là ai đến gặp Lão tổ tông, cho dù là Quang Minh Giáo Hoàng hay là Hội Trưởng của Đấu Giả Công Hội, nhìn thấy Lão tổ tông của mình cũng phải gọi là tiền bối. Lão tổ tông cũng đối đãi họ như là vãn bối… Nhưng Bạch Khởi bây giờ… Bạch Khởi đến người lại gọi hắn là tiểu huynh đệ, đây là một vinh dự lớn lao biết bao, đồng thời cũng chứng tỏ sự coi trọng của Lão tổ tông với Bạch Khởi. Nhất thời trong lòng Độc Cô Bá trở nên phức tạp, bắt đầu suy nghĩ, sau này e rằng mình phải gần gũi với Bạch Khởi hơn.

Bạch Khởi thấy đối phương gọi mình như vậy cũng không mơ hồ gì, trong lòng tuy có chút căng thẳng, nhìn lại thoáng kích động, có điều sau khi hít thở vài hơi thật sau đã bình ổn lại cảm xúc của mình. Bạch Khởi bước vào trong Kiếm Lư, đẩy cánh cửa đơn sơ ra. Trước mặt Bạch Khởi là một người trung niên tóc đen, thân thể hùng tráng, đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Có điều vẫn có thể cảm giác được khí thế uy nghiêm của người này, khiến Bạch Khởi cảm giác giống như một thanh kiếm, một thanh kiếm vô hình sắc bén vô cùng, dường như lúc nào cũng có thể bạo phát ra, phá hủy mọi thứ ở thế gian này.

- Độc Cô tiền bối.

Bạch Khởi nhìn Độc Cô Cầu Bại trước mặt mình, vẫn giữ một sự tôn trọng nhất định. Dù gì người này không chỉ là đồng hương của mình, là tiền bối lớn hơn mình hàng trăm hàng nghìn tuổi. Đồng thời ở trên Đại Lục Thiên Ân này cũng là tiền bối của mình, là một cao thủ tuyệt đỉnh. Với người như vậy giữ một sự tôn trọng cũng không có gì mất mặt cả.

- Uhm, ngươi đến rồi à? Uhm, vốn ta chỉ là nghe nói ngươi khá thân với vãn bối Độc Cô Gia nhà ta. Hơn nữa lại là thiên tài, tuổi nhỏ như vậy lại có thể đạt đến Đấu Đế, nên mới muốn mời người đến hàn huyên, thuận tiện cũng chỉ điểm cho ngươi một chút. Không ngờ ngươi lại vượt ngoài dự liệu của ta, lại bước vào cảnh giới Đấu Thánh rồi. Ha ha… Năm nay ngươi mới chỉ hai mươi tuổi nhỉ, lại có thể có cảnh giới kinh người như vậy. Uhm. Nghĩ đến năm xưa ta bước vào cảnh giới Đấu Thánh cũng là lúc ba trăm tuổi, nếu so với ngươi thì ta thật sự tụt ở sau rồi.

Độc Cô Cầu Bại mở mắt nhìn Bạch Khởi, đôi mắt dường như có thể nhìn thấu mọi thứ, sau khi nhìn Bạch Khởi do xét một hồi rồi mỉm cười nói như vậy.

Lời nói này khiến Bạch Khởi thoáng đỏ mặt. Người khác không rõ mình, chuyện của mình bản thân đương nhiên rõ nhất, Độc Cô Cầu Bại ba trăm tuổi đã đạt đến cảnh giới Đấu Thánh, nhưng đó là nhờ dựa vào thiên bẩm của bản thân và khổ luyện mà thành, còn mình đạt được cấp bậc này, đều là nhờ Cửu U. Nói trắng ra chính là nhờ vào chỗ dựa mà đi lên, còn đối phương là là một cao thủ thực chất.

Có điều lời thì như vậy, nhưng Cửu U là bí mật lớn nhất của mình, có đánh chết Bạch Khởi, Bạch Khởi cũng không nói ra. Cho nên mặt chỉ đỏ rồi ứng tiếng, ngượng nghịu nói:

- Tiền bối quá khen rồi.

- Uhm, vốn ra là, sau khi ta nghe nói người đạt đến cấp bậc Đấu Thánh rồi, để ngươi đến đây chẳng qua chỉ là vì muốn nói cho ngươi kinh nghiệm của ta, thuận tiện xem thử có thể giúp ngươi một tay không. Tuy rằng hiện tại ngươi đã là cảnh giới Cửu Tinh Đấu Thánh, thực lực vượt qua dự đoán của ta. Có điều có thể nhìn ra ngươi vẫn chưa bước đến được cảnh giới đột phá, cho nên lão già ta miễn cưỡng vẫn có thể giúp ngươi một tay. Có điều, vừa rồi Bá nhi nói ngươi hiểu được văn tự phía dưới? Chuyện này khiến ta hiếu kỳ đấy, ngươi biết thật sao?

Độc Cô Cầu Bại có chút không xác định nhìn Bạch Khởi, nhàn nhạt nói.

- Tung hoành giang hồ hơn ba mươi năm, sát tận cừu khấu, bại tận anh hùng, thiên hạ vô kháng thủ, không biết làm gì, đành ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc, lấy tượng khắc làm bạn. Ô hô, cuộc đời chỉ cầu có một địch thủ mà không được, thật cô đơn quạnh hiu. Độc Cô tiền bối không biết ta nói có đúng không? Tiền bối là Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại?

Bạch Khởi nghe xong lời này bèn thận trọng nói.

Bỗng nhiên Độc Cô Cầu Bại đứng bật dậy, kiếm khí sắc bén đè nén khiến Bạch Khởi không thở nổi. Kiếm khí điên cuồng lan khắp Kiếm Lư, các trường kiếm bên ngoài nhao nhác rung động phát tiếng. Độc Cô Cầu Bại bước tới tóm lấy tay Bạch Khởi kích động nói:

- Ngươi biết ta?

- Biết, dĩ nhiên là biết, tuy rằng ta và tiền bối cách nhau mấy nghìn năm, có điều ta lại biết tiền bối. Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại, cho dù là hậu thế một nghìn năm sau như chúng ta, người vẫn là một truyền kỳ. Chỉ là không ngờ lại có thể gặp tiền bối ở đây, chữ triện ở dưới, dĩ nhiên ta cũng biết, bởi vì chúng ta đến từ cùng một nơi.

Bạch Khởi chắp tay nói.

- Ha ha ha… Ha ha ha… Không ngờ, thật không ngờ a. Độc Cô Cầu Bại ta, năm xưa vì truy cầu kiếm đạo đã phá toái hư không mà đến đây, đến thế giới này. Vốn cho rằng mình đã đến một Thần Giới vĩnh hằng trong truyền thuyết, nhưng không ngờ lại đến Thiên Ân Đại Lục này. Ba nghìn năm nay ta tìm khắp Đại Lục chỉ hy vọng tìm được người cùng chủng tộc, nhưng ngoài tên có dã tâm trùng trùng ở Bất Diệt Hoàng Triều nghìn năm trước ra thì ta không còn tìm thấy một người cùng chủng tộc nào nữa. Vốn dĩ ta muốn gặp tên đó của Bất Diệt Hoàng Triều, nhưng hắn mệnh bạc, chưa gặp hắn đã chết rồi. Hiện nay cuối cùng ta đã gặp được một người cùng chủng tộc, một người con cháu của Hoa Hạ a. Tốt quá, con người có bốn chuyện đáng mừng, sắp chết khác gặp cam lộ, tha hương gặp bạn cũ, đêm động phòng hoa chúc, ngày kim bảng đề danh. Ha ha ha. Không ngờ ta lại có thể gặp một đồng hương ở đây. Độc Cô Cầu Bại ta đúng là sống không uổng kiếp này a!

Độc Cô Cầu Bại nghe thấy lời này, đứng dậy cất một tràng cười cuồng tiếu, đến độ bộ râu đen trước ngực tung bay, cả người cao hứng dị thường, trong mắt thậm chí còn đôi chút ngấn ướt.

.