Cửu U Long Giới

Chương 220: Thỉnh cầu của Huyền Vũ



- Hai điều kiện trước ta đã đồng ý rồi, ngươi cứ yên tâm, Bạch Khởi ta đã đồng ý chuyện của ngươi thì ta nhất định sẽ làm, một lát nữa ngươi có thể dẫn ta đi tìm muội muội của ngươi, ta sẽ chăm sóc cho muội ấy, còn về gia cừu của ngươi, ta sẽ phái người đi điều tra, nhưng ngươi có thể phải đợi hơi lâu. Dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua rồi, hơn nữa ngươi cũng không biết đối phương là ai, chỉ có một hình xăm, rất khó điều tra ra đối phương là ai, cho nên ta cần có thời gian. Thời gian này có thể sẽ không ngắn, thậm chí có thể điều tra không ra, về điều này ta phải nói trước với ngươi, nếu ngươi đồng ý, vậy thì hãy nói ra điều kiện thứ ba của ngươi.

Sau khi Bạch Khởi nghe xong bình tĩnh trả lời, đồng thời cũng nói ra tất cả tình hình.

- A… tôi cũng biết muốn tìm danh tính của một người mà mình không biết cách đây bảy năm trước thật sự rất khó, nhưng chỉ cần ngài hết sức là được, về điều này tôi không bắt buộc… thật ra chỉ cần muội muội của tôi có thể sống những ngày tháng hạnh phúc là tôi đã mãn nguyện rồi… điều kiện thứ ba… là… có thể cho tôi ăn một bữa cơm không?

A Địch nói ra điều kiện thứ ba khiến người ta dở khóc dở cười.

Nhưng điều kiện này lại khiến trong lòng Bạch Khởi có chút đau xót, nói thật… nếu không phải tên tiểu tử A Địch là vật cần thiết quan trọng cho việc chuyển thế của Đại Hắc Thiên, nếu không phải bản thân mình đã đồng ý với Đại Hắc Thiên, hơn nữa thật sự rất cần sự tồn tại của hắn, Bạch Khởi tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Tên tiểu tử này là một người tốt có tình có nghĩa, vì muội muội của mình có thể hy sinh tất cả, Bạch Khởi rất ngưỡng mộ những con người như vậy.

Nhưng mặt khác Bạch Khởi cũng không thể không làm như vậy, Bạch Khởi không phải là người nhân từ nương tay, mặc dù trong lòng không đành lòng nhưng vẫn không nói ra, có một số chuyện nhất định phải làm. Thế giới này vốn có nhiều chuyện khiến người ta phải bất đắc dĩ mà làm, rất nhiều chuyện ngươi không muốn làm nhưng không thể không làm, tình huống lần này cũng như vậy, cho nên mặc dù không đành lòng, nhưng Bạch Khởi cũng không nghĩ đến chuyện thay đổi quyết định của mình.

- Ô… Ngươi hãy ăn đi, đây có thể là bữa ăn cuối cùng của ngươi, một lát nữa hãy dẫn ta đi tìm muội muội của ngươi, sau đó ta sẽ dẫn muội muội của ngươi về nhà ta, ta nghĩ ngươi cũng nên yên tâm đi, lúc đó lại động thủ là được rồi.

Bạch Khởi gật gật đầu nói.

Vừa dứt lời A Địch đã bắt đầu ăn cơm như nước cuốn, nhưng khi ăn cơm nước mắt cứ bất giác chảy xuống, đó không phải là giọt nước mắt hối hận, mà là vui mừng, là cảm kích, đối với A Địch mà nói sau bữa cơm này có chết cũng đáng, huống hồ muội muội mà bản thân mình vẫn lo lắng cuối cùng cũng đã có nơi nương tựa, tương lai sau này sẽ sống cuộc sống tiểu thư quý tộc giàu sang phú quý, điều này khiến A Địch rất yên tâm cũng rất mãn nguyện…

Sau khi ăn xong, A Địch đã dẫn Bạch Khởi đến một ngôi miếu đổ nát gần đó, còn mang về bao nhiêu thức ăn. Khi A Địch bước vào ngôi miếu đổ nát như một cơn gió thổi tới, một giọng nói yếu đuối vang lên:

- Ca ca… huynh về rồi sao? Có gì ăn không? Muội đói lắm rồi…

- Đương nhiên… A Anh… Huynh đương nhiên tìm thấy thức ăn rồi, muội xem… đây là thịt… lâu rồi muội chưa ăn thịt đúng không… nào… ăn đi… mau ăn đi…

A Địch nói xong liền đưa một miếng thịt còn nóng mới mang về đến bên muội muội A Anh của mình, sau đó đưa miếng thịt vào miệng của A Anh.

A Anh là một bé gái khoảng chừng bảy tám tuổi, mặc dù khuôn mặt nhem nhuốc, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ non nớt và biểu hiện đáng yêu. Đôi mắt to đáng thương khiến người ta thương cảm, đại khái cũng đói lắm rồi, sau khi nhìn thấy thức ăn trong tay A Địch, A Anh không do dự mà bắt đầu mở ra ăn, nhưng sau khi ăn được mấy miếng đột nhiên cô bé dừng lại, nhìn miếng thịt trong tay mình lại nhìn A Địch đang ở trước mặt, sau đó giọng nói dịu dàng vang lên:

- Ca ca… huynh cũng ăn đi… chúng ta chia ra ăn… muội ăn một nửa… không… muội ăn mấy miếng này là đủ rồi, huynh ăn nhiều một chút đi…

- Không… huynh ăn rồi, ăn thật rồi mà… muội không tin thì nhìn bụng ta đi, đã no lắm rồi.

A Địch mỉm cười vỗ nhẹ vào A Anh ở trước mặt, sau đó kéo bàn tay nhỏ của muội muội đặt lên bụng mình, như còn sợ muội muội không tin, liền xoay người đưa mắt nhìn Bạch Khởi đang ở phía xa tiếp tục nói:

- Muội xem… chính là thiếu gia Bạch Khởi đã cho ta ăn… Bạch Khởi thiếu gia còn thuê ta làm người ở, sau này chúng ta sẽ không phải sợ đói nữa, biết không hả? Sau này muội sẽ có cuộc sống rất tốt, còn được ăn trong một căn phòng lớn, sau này không cần đi ăn xin nữa, cũng không phải chịu lạnh nữa…

- Thật vậy sao? Bạch Khởi thiếu gia… cảm ơn ngài…

A Anh là một cô bé rất lễ phép, sau khi nghe A Địch giải thích, cô bé đầu tiên rất sửng sốt, sau đó quay người khom lưng xuống trước Bạch Khởi, giọng nói ngọt ngào rất dễ nghe, nhưng nó lại khiến Bạch Khởi có chút phiền muộn, vì khi lời nói này được phát ra Bạch Khởi cảm giác được rằng trong lòng mình có chút đau xót.

- Không cần khách khí… mau ăn đi… sau khi ăn xong chúng ta sẽ rời khỏi đây, đến nhà ta… ta bảo đảm sau này muội sẽ có cuộc sống thật tốt, giống như một tiểu thư quý tộc… không… cuộc sống còn tốt hơn một tiểu thư quý tộc bình thường.

Bạch Khởi mỉm cười nói nhưng trong lòng thầm than thở. Nếu không có chuyện này thật là tốt biết bao, A Địch không cần phải chết, Bạch Khởi cũng sẽ giúp hắn nhưng đáng tiếc, cơ thể của A Địch chắc chắn là giữ được, còn linh hồn của hắn sẽ bị tiêu tan, Bạch Khởi chỉ có thể bất đắc dĩ làm như vậy chứ không thể ngăn cản.

- Vâng…

A Anh nghe xong ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cảm kích nói, nói xong liền dùng cái miệng nhỏ nhắn của mình xé miếng thịt trong tay từng miếng một, trong nháy mắt số thực phẩm trong tay đã giải quyết xong, sau đó còn ợ một cái, xem ra cô bé thật sự rất đói. Nhưng khi ăn cũng không có động tác ăn thô thiển, dù sao cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Bạch Khởi chỉ lặng lẽ không nói gì, sau khi đợi A Anh ăn xong mới dẫn A Địch và A Anh cùng về Bạch Gia đang được bảo vệ nghiêm ngặt. Sau khi xuyên qua mấy trăm tên thủ vệ mặc áo giáp tiến vào trong sân, A Địch cõng A Anh, Bạch Khởi rõ ràng nhìn thấy sự sợ hãi và căng thẳng của hai người nhưng sau khi tiến vào phủ đệ Bạch Khởi cũng không nói gì nhiều. Trong nháy mắt mười nam nữ người hầu vây quanh đứng bên cạnh cũng quản gia đến bên cạnh Bạch Khởi. Là những người hầu ưu tú, bọn họ biết bản thân nên xuất hiện lúc nào, ở đâu, nên xuất hiện như thế nào, cho nên lúc này bọn họ xuất hiện trước mặt Bạch Khởi vì Bạch Khởi dẫn theo hai tiểu hành khất quay về, chuyện này bọn họ đều biết nên làm thế nào. Đương nhiên là dẫn hai người đi tắm rửa và chuẩn bị quần áo sạch sẽ, sau khi cho hai người tắm xong sẽ làm cơm cho họ ăn, cho nên bọn họ mới tập hợp lại.

- Thiếu gia… ngài có giao phó gì không?

Mặc dù biết Bạch Khởi sẽ kêu mình làm gì, nhưng vẫn không thể tùy tiện mà làm sẽ khiến chủ nhân không thoải mái, cho nên sau khi quản gia đến liền cung kinh vạn phần hỏi.

- À… dẫn hai người bọn họ đi tắm rửa, sau đó thay quần áo sạch sẽ, rồi dẫn đến trước mặt ta.

Bạch Khởi giao phó chuyện giống như quản gia đã nghĩ, quản gia lập tức vâng lệnh, sau đó từ từ sắp xếp chuyện mà Bạch Khởi đã giao phó.

Còn Bạch Khởi một mình đi đến phòng mình, ngồi xuống bộ bàn ghế trong phòng, thì thào tự nói trong không gian vắng vẻ trong căn phòng:

- Lão ca không còn sự lựa chọn nào khác nữa sao? Ta thật sự có chút không đành lòng…

- Không có, huynh đệ tốt của ta, lần này thật sự không có sự lựa chọn, để phù hợp với thân thể của ta trong trăm triệu người chỉ có thể tìm được một người, nếu cứ dựa vào đệ đi tìm thì e là mười năm, hai mươi năm cũng khó mà tìm ra, không dễ gì mới tìm được một người phù hợp, tuyệt đối không thể bỏ qua, đại trượng phu không thể vì lòng nhân từ mà nương tay, đặc biệt là lúc này… đệ phải nghĩ kĩ.

Đại Hắc Thiên không có năng lực phản bác Bạch Khởi, trạng thái linh hồn của hắn vẫn còn rất yếu, dù sao linh hồn của hắn vẫn chưa hoàn chỉnh lắm, cho nên bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào Bạch Khởi, vì vậy mới nói như vậy. Nói thật nếu bản thân Đại Hắc Thiên có năng lực thì e là hắn đã động thủ từ lâu rồi, sao còn phải thương lượng với Bạch Khởi làm gì?

Tuy rằng hai người đã chịu Khế Ước Đồng Sinh Cộng Tử của Sáng Thế Thần quản thúc, không thể hại lẫn nhau, nhưng không phải không làm hại lẫn nhau sao? Chỉ là không nói cho Bạch Khởi hành động riêng của mình mà thôi.

- Được rồi… đệ biết rồi… cứ làm như vậy đi… huynh có cần ta làm gì không?

Sau khi Bạch Khởi nghe xong thì thở dài một hơi rồi nói, hắn cũng biết chuyện này hầu như không thể thay đổi được, không thể nghịch chuyển được. Thật ra bản thân Bạch Khởi cũng hiểu rất rõ điều này, chỉ là vừa rồi có chút do dự mà thôi, nhưng bây giờ Bạch Khởi không do dự nữa, trong lòng khẳng định là sẽ không nói nhiều nữa.

- Không, không cần, tên tiểu tử đó lát nữa đến đây, tự ta sẽ sắp xếp được rồi, chỉ cần nội trong ba thước ta có thể hấp thu linh hồn, sau đó tiêu tán linh hồn, chiếm đạt cơ thể, có thể hoàn thành Ma Thần chuyển sinh rồi. Đương nhiên sau đó ta phải ngủ một ngày, ở trạng thái yếu ớt nhất, lúc đó ta cần sự bảo vệ thật tốt vì ta sợ thể chuyển sinh của ta bộc phát ra năng lượng hắc ám sẽ dẫn dụ bọn giáo đình đến. Dù sao lúc này năng lượng hắc ám phát ra quá tinh khiết đồng thời cũng rất đáng sợ, trạng thái của ta bây giờ cũng không có cách nào giấu được, cho nên đệ nhất định phải bảo vệ ta cho tốt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

Giọng nói của Đại Hắc Thiên vang lên bên tai của Bạch Khởi, thanh âm không lớn nhưng lại tràn đầy sự bất đắc dĩ và chờ đợi.

- Ta biết rồi, huynh yên tâm đi…

Sau khi Bạch Khởi nghe xong gật gật đầu, sau đó đi ra giao phó cho những thủ vệ xung quanh chuẩn bị giao tranh. Đồng thời cầm lệnh bài của mình đi Đế Đô Đặc Cảnh Ty và lệnh bài của Bạch Kình Thiên tới Đế Đô Cấm Vệ Quân điều động một vạn binh mà bao vây nghiêm ngặt xung quanh phủ đệ của mình. Ngoài ra Bạch Khởi thậm chí còn kêu bọn họ chuẩn bị xuất binh bất cứ lúc nào, trận địa sẵn sàng, ít nhất điều động cho mình hơn ba vạn binh mã, phòng bị xảy ra sai sót gì, hắn tin là trong vạn quân của mình, còn có nhiều cao thủ bên cạnh, cho dù là giáo đình cũng không thể làm gì. Dù sao đây cũng là Bất Diệt Hoàng Triều, bọn họ mặc dù đã gia tăng sức mạnh ở đây thời gian gần đây nhưng đối với Bạch Khởi mà nói vẫn chưa đủ dùng.

Sau khi đợi Bạch Khởi an bài xong tất cả, A Địch tới trước mặt Bạch Khởi, Bạch Khởi không nói gì nhiều, nhãn thần như an ủi A Địch rồi nói:

- Được rồi, ngươi không cần phải làm gì cả, chuyện của ngươi ta sẽ làm hết, ngươi phải nhớ rõ một lát nữa bất kể có gặp phải chuyện gì cũng không được phản kháng.

Sau khi nói xong Đại Hắc Thiên đã hóa thành một luồng ánh sáng màu đỏ huyết tiến vào trong người của A Địch, trong nháy mắt trên mặt của A Địch xuất hiện biểu hiện rất thống khổ, sau đó chuyển lại thành bình thường, năng lượng hắc ám khổng lồ phóng lên cao, mặc dù thời gian duy trì không lâu, nhưng Bạch Khởi cũng cảm nhận được sự khủng khiếp của luồng sức mạnh này, sức mạnh hắc ám khiến người ta run sợ, Bạch Khởi cũng không phải là ngoại lệ, đương nhiên… sự xuất hiện của năng lượng này không dừng ở Bạch Khởi, mà người khác cũng phát hiện ra.

Trong nháy mắt khi năng lượng xuất hiện, Giáo khu Chủ giáo phụ trách toàn bộ Bất Diệt Hoàng Triều Đa Lộ Âu Mỗ đang chấn động, kinh hãi, biến đổi sắc mặt, lập tức đứng dậy quát bên ngoài:

- Người đâu… người đâu, mau truyền lệnh ta cho Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn và tất cả các Tế Tự tập trung hết cho ta, năng lượng hắc ám khổng lồ đã xuất hiện rồi, chúng ta nhất định phải lập tức chuẩn bị, chuẩn bị tiêu diệt năng lượng hắc ám tà ác đó!

Mặt khác không riêng gì lực lượng của Quang Minh Thần Điện bắt đầu hành động mà lực lượng của Hắc Ám Thần Điện cũng bắt đầu hành động. Lực lượng của Hắc Ám Thần Điện đã bắt đầu điên cuồng lên, trong Đế Đô lực lượng Hắc Ám Thần Điện không phải là nhiều nhưng lúc này lại hưng phấn kêu gào lên, từng đám hành động bắt đầu tìm nơi phát ra của sức mạnh hắc ám đáng sợ mà tinh khiết đó. Đối với bọn họ đây là chuyện do Hắc Ám Hiền Giả làm, những cao thủ Hắc Ám Nhất Tộc đã ẩn giấu không biết bao nhiêu năm bây giờ lại xuất hiện, mà nơi xuất hiện lại chính là Đế Đô… Khắp cả Đế Đô, hai thế lực mẫn cảm cực độ với sức mạnh hắc ám vào lúc vô cùng mẫn cảm đột nhiên bạo động lên, kéo theo cả vạn người, gây ra một trận tinh phong huyết vũ, điều này Bạch Khởi thật sự không ngờ tới.

Nếu như Bạch Khởi biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, tin chắc rằng Bạch Khởi tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy. Lúc này sợ là Bạch Khởi sẽ giữ lại A Địch, dù sao chuyện này không vội vàng được, hắn sẽ đợi lúc tới phương Bắc mới kêu Đại Hắc Thiên hành động, vì ở đó có quân đội hơn trăm vạn của mình, hơn nữa tuyệt đối an toàn, vì ở đó bất luận là sức mạnh của Hắc Ám Thần Điện hay Quang Minh Thần Điện đều rất khó nhúng tay vào, chắc chắn là sự lựa chọn rất tốt. Nhưng đáng tiếc là Bạch Khởi lại không biết, cho nên mới xuất hiện tình hình như vậy, trong nhất thời Bạch Khởi không biết nên làm thế nào mới tốt.

Sau khi Bạch Khởi bất đắc dĩ cười đau khổ một tiếng, liền đứng dậy, giao phó cho mọi người sắp xếp cho A Địch, sau đó một mình đi ra. Cũng may hắn đã sớm có chuẩn bị, nếu không thì khi tình hình thình lình xảy ra như vậy, hắn thật sự cuống tay loạn chân. Thật ra bây giờ hắn cũng không có chuyện gì khác, chuyện hắn cần làm là ngồi ở đây lẳng lặng chờ đợi, lẳng lặng chờ đợi sự phát triển của chuyện này, hắn tin là mình không cần phải ra tay, chỉ dựa vào sức mạnh tinh khiết vừa rồi, không lâu sau sẽ có người tới tìm mình thôi…

Không cần Bạch Khởi nói, sợ là tới tìm hắn không chỉ có một người mà là một đám người, hơn nữa tuyệt đối không dừng ở một đám đó, nghĩ tới đây Bạch Khởi thấy thật bất đắc dĩ… Nhưng đáng tiếc trên thế giới này không có thuốc hối hận, nếu có Bạch Khởi tuyệt đối sẽ không ngại mà uống hết một lọ, thậm chí nhiều hơn Bạch Khởi cũng đồng ý, vì sắp tới chắc chắn là cực kỳ phiền phức. Hai thế lực này đến bây giờ Bạch Khởi đều không muốn tùy tiện chọc vào, hai thế lực trên Đại lục khiến các nhân vật quan trọng của các quốc gia đều run sợ, hai sự tồn tại không hề dễ chọc vào chút nào.

Nhưng có một điều có thể nói là trong cái rủi có cái may, vì bọn họ không biết sự tồn tại của Đại Hắc Thiên. Nếu bọn họ biết nơi này có sự tồn tại của người đó, chủ nhân của sức mạnh đó là Ma Thần Đại Hắc Thiên thì e là không chỉ một đám lâu la đó mà Hắc Ám Giáo Hoàng và Quang Minh Giáo Hoàng hai gã biến thái vượt cấp cũng xuất hiện ở nơi này, lúc đó tình hình mới thật sự gọi là tình hình.

- Đại nhân… tôi có một số chuyện muốn nói với ngài.

Khi Bạch Khởi vừa mới đi ra thì Huyền Vũ khúm núm đi tới, sắc mặt nặng nề có chút xấu hổ lại có sợ hãi, đau khổ thấp giọng nói với Bạch Khởi, giống như có một chuyện hắn không hề muốn nói chút nào nhưng lại không thể không nói.

Bạch Khởi ngạc nhiên nhìn vẻ non nớt của Huyền Vũ đang đứng trước mặt. Nói thật tên tiểu tử này theo mình làm thân binh cho mình đã bao nhiêu ngày, hai năm nay vẫn chưa hề mở miệng nói chuyện với mình, mà chỉ cẩn trọng làm việc, an phận làm việc, phục vụ rất chu đáo, điều này khiến Bạch Khởi rất mãn nguyện. Huyền Vũ từ trước đến nay giống như ngậm miệng làm việc không dám nói nhiều vậy, lúc này đột nhiên lại chủ động đến tìm mình, đồng thời còn nói có chuyện muốn nói với mình, điều này khiến Bạch Khởi có chút ngạc nhiên, có chút phiền muộn, hắn không rõ Huyền Vũ như thế nào.

Nhìn thoáng qua khuôn mặt non nớt của Huyền Vũ còn có chút biểu hiện phức tạp, sau khi Bạch Khởi hơi phiền muộn, Bạch Khởi ngạc nhiên nhìn Huyền Vũ ở trước mặt nói:

- Ngươi có chuyện gì sao?

- Chuyện này… đại nhân… đại nhân tôi… tôi… tôi có chuyện muốn nhờ ngài giúp…

Huyền Vũ có chút xấu hổ lại có chút vụng về nói, sau khi nói xong liền cúi thấp đầu của mình, sau đó không dám nói thêm gì, dáng dấp khúm núm khiến người ta không biết làm gì, cũng có chút buồn cười.

- A… Nói đi… có chuyện gì ngươi cứ nói đi.

Bạch Khởi nghe xong vỗ vỗ vào vai của Huyền Vũ, có chút yêu thương nói, thẳng thắn mà nói đối với một thân binh kém mình mấy tuổi, Bạch Khởi rất thích, rất yêu thương, cho nên Huyền Vũ vừa mở miệng Bạch Khởi đã mỉm cười gật đầu đồng ý, cho dù là nguyên nhân gì, hay là muốn mình giúp gì cũng không có vấn đề.

- Chuyện này… ngài… biết chuyện của mẫu thân của tôi và muội muội tôi đấy… Ban đầu tôi đi làm lính là vì họ… tôi… tôi muốn nhờ ngài giúp, giúp tôi cứu họ ra từ trong tay của chủ nhân trước đây của tôi… nếu không thì… nếu không thì bọn họ sẽ chết… đại nhân… cầu xin ngài. Đại nhân… cầu xin ngài, ngài nhất định phải giúp tôi…

Huyền Vũ khúm núm nói, sau khi nói xong sắc mặt thay đổi, thấp giọng như vậy, khi nói, giọng nói đã bắt đầu run rẩy, ngữ khí cũng có sự khóc lóc.