Cửu Trọng Tử

Chương 359: Nhà mẹ đẻ



Đới Kiến và Uông Uyên có quan hệ rất thân thiết, mà Mộc Xuyên lại là người của Hoàng Hậu nương nương, hai người này đều có thể đứng sau sai khiến Uông Cách.

Vậy rốt cuộc là ai?

Tống Mặc suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Để ta trực đi gặp Uông Cách, trước mắt giải quyết chuyện của Khuông gia rồi hẵng bàn tiếp."

Cũng chỉ là hai, ba vạn lượng bạc mỗi năm, Uông Cách chắc chắn sẽ nể mặt hắn.

Nhưng Đậu Chiêu lại không nghĩ như vậy.

Kiếp trước, sau khi Liêu Vương đăng cơ, Đới Kiến đã từng quản lý thủ phụ nội các một thời gian. Trái ngược với thái bình thịnh thế lúc Hoàng Thượng tại vị, nội bộ triều đình sau khi Liêu Vương đăng cơ vô cùng phức tạp, mà ông ta năng lực có hạn, cuối cùng bị ép về hưu sớm, sau này lại dính đến án tham ô quân lương, cả nhà bị lưu đày, bỏ mạng trên đường đi.

Hai người kia, đều có quan hệ ngàn tơ ngàn sợi với Liêu Vương.

Nàng dặn dò Tống Mặc: "Nhóm nội thị có thù tất báo, chàng cẩn thận một chút, đừng vì chuyện này mà đắc tội với Uông nội thị."

"Ta biết." Tống Mặc cười hôn hai má nàng, "Nhanh trang điểm, chúng ta cùng đi chúc tết Lục lão phu nhân và Ninh Đức trưởng công."

Hôm nay là mùng hai, phải đi chúc tết nhà cữu cữu.

Ngoại trừ Lục gia cữu lão gia, các cữu cữu khác của Tống Mặc đều không ở kinh đô.

Đậu Chiêu cười hì hì, mặc áo khoác dài có ống tay rộng màu đỏ rực được thêu họa tiết đèn lồng, mang thêm bộ trang sức trân châu. Bởi vì nàng đang mang thai, làn da vốn đã trắng như sương tuyết, nay thêm phần hồng hào, cả người toát lên vẻ rạng rỡ chói lọi, khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy rung động.

Ninh Đức trưởng công chúa thấy nàng thì lập tức vui vẻ, cầm tay nàng rồi nói với thân thích xung quanh: "Bảo sao Thái Hậu nương nương cũng phải khen =một tiếng " xinh đẹp "."

Mọi người đều cười lớn một trận.

Cháu gái ngoại của Ninh Đức trưởng công chúa, cũng chính là Tam phu nhân phủ Cảnh quốc công Phùng thị ở bên cạnh cười đùa: "Có khi nào ngoại tổ mẫu thấy biểu đệ muội không phấn khởi đâu, ngược lại đều coi chúng con như gạch ngói vậy."

Lục tam phu nhân xưa nay luôn sợ người em chồng này mở miệng, vội kéo nàng: "Thái Hậu nương nương thưởng hai sọt quýt Phúc Kiến, muội giúp ta lột vỏ cho các trưởng bối nhé?"

Ninh Đức trưởng công chúa thích người sáng sủa lanh lợi, nha hoàn hầu hạ cùng không chậm trễ một khắc, mấy chuyện lột vỏ quýt linh tinh này, bình thường sẽ không đến tay các nàng.

Trương Tam phu nhân biết tính tình ngoại tổ mẫu, một mặt đứng dậy theo Lục tam phu nhân vào phòng trà, một mặt ra vẻ ủy khuất oán trách: "Muội sẽ lập tức đi làm việc của mình. Nhưng mà có cô nương nào về nhà mẹ đẻ lại bị đối xử như này không?"

Lục nhị phu nhân liền phản bác: "Hôm nay chính là ngày của ca ca và chị dâu muội, muội muốn về đây, ai có thể ngăn cản."

Chọc mọi người cười rộ lên.

Các con cháu Lục gia lần lượt bước tới chúc tết, nhận bao lì xì của Ninh Đức trưởng công chúa và Lục lão phu nhân.

Tẩu tẩu của Trương Tam phu nhân là thê tử của Phùng Thiệu hỏi nhỏ Đậu Chiêu: "Nghe nói Đậu Minh đẻ non, là bởi vì Thái phu nhân phủ Tề Ninh hầu quá khắt khe với nàng. Có thật vậy không?"

Lần đầu tiên Đậu Chiêu nghe được tin Đậu Minh đẻ non.

Nàng vô cùng kinh ngạc.

Cũng may hai kiếp làm người trải qua rất nhiều việc, kinh ngạc này chỉ thoáng chớp mắt, rất nhanh nàng đã khôi phục thái độ bình thường.

"Trong thời gian ở nhà dưỡng thai." Đậu Chiêu cười đáp, "Chuyện bên ngoài cũng không có người nói với ta, ta không biết là thật hay giả."

Vị Thập Nhất cô Phùng gia này có chút không vui, cảm thấy Đậu Chiêu nói quá đường hoàng, không có coi nàng là người trong nhà.

Nàng lập tức quay sang Lục nhị phu nhân tám chuyện: "...... Viên phúc công chúa đã gả, không biết Cảnh Nghi công chúa và Cảnh Thái công chúa sẽ gả đến nhà ai? Cảnh Nghi công chúa tốt xấu gì cũng do Hoàng Hậu nương nương nuôi dạy, còn Cảnh Thái công chúa lại chỉ được Thục phi không sinh nổi hoàng tử nuôi dạy, không biết nàng có cái gì mà tự tin chọn ba chọn bốn như vậy?"



Lục nhị phu nhân cười đáp: "Nữ nhi của hoàng đế không chịu gả, ta làm sao biết được?"

Đậu Chiêu lại biết.

Vị Thục phi nương nương kia tuy rằng không sinh được hoàng tử, nhưng lại trường tụ thiện vũ, bát diện linh lung* hơn bất kỳ người nào.

*长袖善舞 (trường tụ thiện vũ) người múa có tay áo dài phải rất khéo léo mới không bị rối, hay người có nhiều tiền biết đầu tư, biết luồn cúi để mưu cầu danh lợi.

*八面玲珑 (bát diện linh lung) có nhiều cửa sổ, tám hướng đều sáng, dùng để chỉ những người linh hoạt, đối nhân xử thế khéo léo.

Chữ "Thục", chính là phong hào lúc trước của Vạn hoàng hậu, không chỉ truyền cho bà ta, hơn nữa sau khi Liêu Vương đăng cơ, bà ta cũng là thái phi duy nhất theo hầu Vạn hoàng hậu ở Từ Ninh cung.

Nàng mỉm cười ngồi một chỗ nghe mọi người bàn qua tán lại, trong đầu lại nghĩ đến chuyện Đậu Minh

Về lý, Đậu Minh đẻ non, cho dù nàng với Đậu Minh có quan hệ rất xấu, nhưng cũng nên nói cho nàng một tiếng mới đúng, đằng này cả ngõ Tĩnh An Tự lẫn ngõ Hòe Thụ đều không có động tĩnh gì, chẳng lẽ đúng như vị Thập Nhất cô Phùng gia kia nói? Nàng mang hài tử, sợ nàng biết sẽ sốt ruột, cho nên mọi người mới dấu diếm?

Về đến nhà, nàng hỏi Tống Mặc.

Tống Mặc hiển nhiên đã sớm biết.

Hắn nói: "Lục phu nhân và cữu mẫu đều dặn ta không được nói với nàng, phủ Tề Ninh hầu cũng không lên tiếng, vậy nên ta mới không nói."

Trên thực tế, hắn không hy vọng Đậu Chiêu quá chú ý tới chuyện trong phủ Tề Ninh hầu.

Đậu Chiêu hỏi hắn: "Nói như vậy, chuyện Đậu Minh bị mẹ chồng của nàng chèn ép đến mức đẻ non là sự thật?"

Tống Mặc gật đầu: "Lục phu nhân và cữu mẫu đều nói như vậy."

Đậu Chiêu liền thở dài

Kiếp trước, nàng gả đến Ngụy gia, đứa bé đầu tiên cũng đẻ non.

Nhưng nàng đẻ non, lại là trách nhiệm của chính mình.

Hơn nữa, Điền thị không có chính kiến, không có đầu óc, có thể khiến Điền thị chèn ép Đậu Minh như vậy, ngoại trừ Ngụy Đình Trân, thì còn ai vào đây.

Theo như Đậu Chiêu thấy, Điền thị là người thích hợp để sống chung, chỉ cần ngươi ở trước mặt bà tỏ ra đáng thương, bà sẽ đau lòng đau thịt bảo vệ ngươi. Kiếp trước, nàng đã dùng cách này để nhận được tán đồng của Điền thị, rồi sau đó thông qua Điền thị lay đổ Ngụy Đình Trân.

Đậu Minh gả chưa được nửa năm, đã cùng mẹ chồng và chị chồng mâu thuẫn, e rằng về sau những ngày "tốt đẹp" còn đang chờ nàng.

Đây có tính là "phúc lợi" sau khi nàng tốn trăm phương ngàn kế để gả đến Ngụy gia không.

Đậu Chiêu cười châm chọc.

Nếu Lục bá mẫu và cữu mẫu đã không muốn nàng phiền lòng, thì nàng cũng coi như không biết. Ngày hôm sau nàng diện áo khoác dài màu lam thêu cẩm chướng, cùng váy mã diện xanh ngọc thêu liên hoa sắc đỏ, đầu cài trâm ngọc bích, lộng lẫy sang trọng theo Tống Mặc về nhà mẹ đẻ.

Đậu Thế Anh thấy con gái thì vô cùng phấn khởi, cũng không muốn nhắc tới chuyện Đậu Minh nữa, chỉ nói: "Thập Nhất ca của con đưa thê tử về nhà ngoại chúc tết, lát nữa Lục bá phụ, Lục bá mẫu và Thập Nhị ca của con sẽ qua đây ăn cơm."

Đậu Chiêu đương nhiên vui mừng khôn xiết, theo Cao Thăng gia đi nội viện chúc tết cữu mẫu và biểu tỷ, còn Tống Mặc cùng Đậu Thế Anh đi thư phòng.

Nha hoàn phụng trà bước vào.

Nước trà màu sắc tươi sáng, mùi hương nồng nàn, Tống Mặc không tránh khỏi thở dài cảm khái.

Đây chính là Thiết Quan Âm loại tốt nhất.

Nhưng mà Đậu Thế Anh lại không biết gì, còn ngồi đó hỏi Tống Mặc: "Ta đặc biệt bảo người đi An Khê Phúc Khiến mua. Con nếm thử hương vị thế nào. Nếu thấy ngon, tí nữa gói một ít mang về."



Nhìn khuôn mặt chờ mong tán dương của nhạc phụ, Tống Mặc ngoại trừ thụ sủng nhược kinh cảm khích, còn có thể nói cái gì.

Đậu Thế Anh hài lòng cười, rồi hỏi tới công việc của hắn: "Kim Ngô Vệ là thân quân của Hoàng Thượng, chỉ cần đảm bảo an toàn cho Hoàng Thượng là được. Nhưng Ngũ Thành Binh Mã Tư lại không giống vậy, bọn họ bảo vệ cuộc sống của bá tánh. Làm thế nào chủ trì công đạo, vì dân giải oan mới là chức trách chính, con phải chú ý điểm bất đồng này, không thể mất đế tâm, cũng không thể mất dân tâm......"

Tống Mặc nghiêm túc lắng nghe, so với ở trước mặt Hoàng Thượng còn kính cẩn hơn, nhưng trong lòng lại nói thầm, ta không cần làm hoàng đế, muốn dân tâm để làm gì? Nếu quá lộ liễu, uốn cong thành thẳng, nói không chừng đế tâm cũng mất theo.

Đậu Thế Anh nào biết suy nghĩ trong lòng Tống Mặc, thấy Tống Mặc ngoan ngoãn lắng nghe, không tránh khỏi nhớ tới con rể còn lại.

Nữ nhi cùng mẹ chồng mẫu thuẫn, làm con rể chắc chắn rất đau đầu, cho dù thiên vị mẫu thân cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng Ngụy Đình Du lại đẩy toàn bộ tội lỗi lên người Đậu Minh, hơn nữa còn muốn thu của hồi môn của Đậu Minh, bắt Đậu Minh theo Điền thị học quy củ, cũng không nghĩ Đậu Minh hoài chính là cốt nhục của Ngụy gia bọn họ, hoàn toàn không có một chút tình cảm phu thê...... Cái này nghĩ đến lại càng khiến hắn khó chịu.

Giữa hai mày Đậu Thế Anh lập tức mang vài phần không vui.

Tống Mặc thầm giật mình, một mặt cùng Đậu Thế Anh nói chuyện, một mặt nhớ lại vừa rồi đã nói, đã làm những gì.

Không có chỗ nào trả lời không ổn mà?

Tống Mặc suy nghĩ nửa ngày, vẫn không tìm được nguyên do.

Còn Đậu Thế Anh đã đem chuyện này vứt sau đầu, đây cũng là thái độ thường thấy của hắn trước những vấn đề làm đau đầu.

Hắn hỏi Tống Mặc: "Nghe nói Thọ Cô đang chủ trì nội trợ phủ Anh Quốc Công, công việc có vất vả không? Có cần ta mua một vài nha hoàn bà tử qua đó hầu hạ không?"

"Không cần ạ!" Tống Mặc không phải người đa sầu đa cảm, lúc này chưa biết, sau này đi tra chẳng phải sẽ biết. Hắn cũng ném những điều thấp thỏm lo âu đó sang một bên, "Thọ Cô nói mọi việc trong phủ đều đã có luật lệ, nàng dựa theo đó nhẹ nhàng hoàn thành. Nếu có quá nhiều việc chúng con không thể lo liệu hết, chắc chắn sẽ xin nhạc phụ hỗ trợ."

Lời này thẳng thắn nói ra, khiến Đậu Thế Anh nhẹ nhõm giống như uống được ly trà nóng.

Hắn nghĩ nghĩ, lấy từ trên thư án một cái hộp lớn đưa cho Tống Mặc: "Nhìn xem, thích không?"

Tống Mặc mở ra, là cái gì đó đen đen bẩn bẩn giống rễ cây cổ thụ.

Mặt hắn hơi có chút biến sắc, hỏi: "Không lẽ đây chính là viên thạch nghiên trong truyền thuyết?"

"Đúng vậy!" Thấy Tống Mặc nhận ra, Đậu Thế Anh đắc ý nói, "Cái này chính là "thiên ngoại phi tiên" viên thạch nghiên. Tặng cho con, mang về dùng cũng được, cất đi để cháu ngoại ta dùng cũng được, coi như đồ hiếm lạ."

Đâu chỉ là hiếm lạ, mà là rất trân quý.

Người bình thường có khối nghiên mực như vậy, đều sẽ coi như bảo vật gia truyền.

Tống Mặc nghĩ nhạc phụ là người đọc sách, cũng giống như bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng tặng giai nhân, trong mắt nhạc phụ, khối nghiên mực này chắc chắn vô giá. Hắn định từ chối, nhưng liếc mắt lại thấy vẻ chờ mong của Đậu Thế Anh, trong lòng không khỏi run lên.

Nhạc phụ rất cô đơn?

Nhiều năm như vậy, ông sống trong vòng luẩn quẩn của mình, người khác không đi vào, ông cũng không muốn đi ra, thời gian dài, người khác không biết cách đi vào, ông cũng không biết đi ra kiểu gì.

Nghĩ tới nhạc phụ đối xử với hắn không chút kiêng kỵ đề phòng, nhất thời hai mắt hắn liền ươn ướt.

"Nhạc phụ!" Tống Mặc trơ mặt cười nói, "Nếu người có nhiều nghiên mực như vậy, chắc chắn cũng có cái tốt? Có nghiên vô mực, thì ích lợi gì. Chi bằng người thưởng cho con mấy khối đi? Cháu ngoại của người về sau không có mực tốt, thì sao có thể viết ra chữ đẹp được!"

Đậu Thế Anh cười ha ha, tâm tình vô cùng suиɠ sướиɠ.

Hắn vẫy tay với Tống Mặc: "Con theo ta —— đúng là ta có cất mấy khối nghiên mực tốt do tổ phụ Thọ Cô để lại, tất cả đều cho con!"

Tống Mặc phấn khởi theo vào khố phòng.

Vừa lúc cả nhà Lục bá phụ Đâu Thế Hoành tới.