Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 461



Trương Sinh đỏ bừng mặt, cổ thô ráp, chần chừ không nói, hắn ta muốn nói cái gì?

Nhưng hắn ta lại cảm giác như có một khúc xương chặn ngay yết hầu, không thể thốt nên lời!

Vẻ đẹp mỹ nhân trong thơ của Hoang Châu Vương khiến cho các chiến sĩ trên chiến trường không đành lòng thương tổn, khiến quân vương chỉ cần mỹ nhân mà không cần giang sơn. Cái đẹp này khiến thiên địa không đành lòng cô phụ, cao tận trời xanh, lớn đến vô biên.

Sau hội thơ, vẻ đẹp của Đỗ Nguyệt Nhi sẽ được lan truyền khắp thiên hạ cùng với bài thơ này.

Rất có khả năng nàng ta sẽ được vinh danh trong danh sách thập đại mỹ nhân trong thiên hạ.

Trước bài thơ của Hoang Châu Vương, mọi lời khen ngợi Đỗ Nguyệt Nhi đều bị lu mờ.

Tàng Lục bình tĩnh hỏi: “Danh sĩ Dương Châu Trương Sinh, cho ta hỏi lại, ngươi có bài thơ nào có thể so sánh được với bài thơ này không?”
“Nếu không thì xin hãy nhận thua!”

Trương Sinh mặt đỏ như mông khỉ, xấu hổ liếc nhìn Đỗ Nguyệt Nhi, cảm thấy trong lòng nguội lạnh.

Không những không gây được ấn tượng tốt với mỹ nhân mà ngược lại là mất mặt!

Không giành được báu vật, ngược lại là thua thân mình! Không giành được danh tiếng, ngược lại biến thành tai tiếng!

Hắn ta nghĩ tới đây, trong mắt đều là nước mắt không cam lòng, khó khăn phun ra hai chữ: “Nhận thua!”

Hai chữ này giống như một con dao, cắt đứt sự kiêu ngạo trong l*иg ngực của nho sĩ hai châu rồi bộc phát ra ngoài.

Thua rồi!

Trước bài thơ hay của Hoang Châu Vương, Trương Sinh thực sự không thể nói nên lời.

Cũng phải, ai có thể mở miệng trước bài thơ hay của Hoang Châu Vương được?

Tàng Lục liếc nhìn mọi người trong đại sảnh, duỗi ngón tay ra, nghiêm túc nói: “Hiện tại, thơ mỹ nhân của vương gia ta bày ra đây, nếu danh sĩ hai châu muốn
khiêu chiến, sẽ đại biểu cho nghênh chiến với vương gia của nhà tai”

“Chỉ cần các ngươi có thể viết cho Đỗ gia chủ những bài thơ hay hơn, Tàng Lục ta sẽ cam tâm tình nguyện dâng lên trăm lượng hoàng kim.”

Không ai nhảy ra!

Ai nhảy ra trước bài thơ hay này là đang tự chuốc lấy rắc rối.

Trong đại sảnh yến hội im lặng đến đáng sợ.

Lúc này.

“Ha ha ha...”

Lý Phi cười lạnh nói: “Sứ giả Hoang Châu Vương, đừng quá cuồng vọng.” “Không phải chỉ là bài thơ ca ngợi mỹ mạo của Đỗ gia chủ thôi sao?” “Bản tổng đốc cũng sáng tác một bài.”

“Các ngươi nghe cho kỹ đây!"

“A, Đỗ gia chủ đẹp như hoa, đẹp!”

“A, Đỗ gia chủ ngọt như quả dưa, ngọt!”

“A, Đỗ gia chủ đẹp như rượu, say lòng người!”

“Đỗ gia chủ, nàng chính là mỹ nhân chân chính!”

“Ha ha ha...”

Lý Phi nói rất trôi chảy, cảm giác thật tuyệt!
“Thế nào?”

“Bài thơ này của bản tổng đốc có thể so sánh với bài thơ của Hoang Châu 'Vương không?”

“Đỗ gia chủ, nàng thấy thế nào?”

Gân xanh trên trán Đỗ Nguyệt Nhi giật giật dữ dội, nàng ta lễ phép trả lời: “Nói rất thẳng, nhưng nhan sắc của Nguyệt Nhi không bằng lời nói của tổng đốc!”

Đột nhiên, bầu không khí ngượng ngùng trong đại sảnh bị lời nói vô nghĩa của Lý Phi làm loãng đi rất nhiều.

Nho sinh hai châu âm thầm cảm kích! Tổng đốc Thanh Châu quả thực là người một nhà của bọn họ!

Vào thời điểm quan trọng, chỉ dùng một bài thơ xoàng thuận miệng đã giải quyết được sự lúng túng của cả hội thơ.

Đã giải quyết được nỗi khốn cùng của danh sĩ hai châu Thanh Châu và Dương Châu khi không dám đối mặt với bài thơ hay này!

Người tuy thô nhưng lại tốt!

“Khụ khụ khu...”