Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 24: Đúng thế



Tiểu Bạch bấm ngón tay đếm, ánh mắt sáng rỡ: “Vậy một trăm con chiến mã này có thể bán được mười vạn lượng bạc trắng”

“Tất nhiên rồi.”

Lô Thụ nghiêm túc gật đầu: “Ở chợ đen còn phải gấp đôi giá này”

Tiểu Bạch không khỏi tặc lưỡi: “Vương gia, chúng ta thật sự phát tài

Lô Thụ ngước mí mắt lên: “Vương gia, có thể bán được nhiều hãn huyết bảo mã như thế... chỉ có Thái tử thôi.”

“Ha ha ha..."

Hạ Thiên khẽ cười, ngăn Lô Thụ nói tiếp: “Bạch tổng quản, đây chỉ là một khoản tiền bất chính nho nhỏ, coi như an ủi.”

“Đại Hoang Châu là nơi vô cùng nghèo khó, muốn xây dựng nơi đó thành mảnh đất trù phú cần phải có nguồn của cải và tài nguyên vô kể”

“Ngươi phải chuẩn bị tốt tâm lý đi”

Sắc mặt Tiểu Bạch nghiêm nghị: “Vương gia yên tâm, chắc chắn ta sẽ làm theo chỉ thị của ngài, dùng mỗi miếng đồng trên lưỡi đao.”

Bên cạnh, Cao Phi nhíu mày, tự lẩm bẩm: “Vương gia nói chí phải, chúng ta vẫn phải kiếm nhiều hơn.”

Đúng lúc này, giọng nói của Lão Quỷ vang lên ở cửa: “Vương gia, Bạch tổng quản, Lô thống lĩnh, Cao thống lĩnh, ta có một suy nghĩ không đứng đắn, không biết có nên nói ra hay không?”

“Ha ha ha...”

Hạ Thiên không khỏi mỉm cười: “Lão Quỷ, ngươi đã chạy. đến đây mở miệng rồi... vậy thì cứ nói thẳng ra đi.”

“Hì hì hì...”



Bây giờ Lão Quỷ vẫn đang nằm trên giá khiêng đơn giản, được bốn thương binh khiêng đến đây: “Vương gia, phụ thân của ta là thổ phỉ, mẫu thân cũng là thổ phỉ luôn, cho nên kể từ khi ta sinh ra đã sống trong trại thổ phỉ”

“Có điều phụ mẫu ta khác với thổ phỉ bình thường, bọn họ. chỉ cướp của cải bất chính chứ không giết người.”

“Sau đó ác bác xung quanh sơn trại ngày càng nhiều, mục tiêu của sơn trại của bọn ta cũng ngày càng ít.”

“Hết cách, phụ mẫu ta chỉ có thể giải tán sơn trại, đám thổ phỉ đường nai nấy đi.”

Hạ Thiên hơi ngạc nhiên: “Sau đó thì sao?”

Trong mắt Lão Quỷ lóe lên tia bi thương: “Sau đó phụ mẫu †a dẫn ta xuống núi, bị đám thổ phỉ kia giết chết.”

“Ta bị đẩy xuống vách núi, rơi xuống sông, may mắn sống sót, lưu lạc đến Đế Đô:

“Mà sơn trại của ta cũng biến thành căn cứ của đám thổ phỉ kia”

Trong mắt Hạ Thiên lóe lên tia lạnh lo: “Sơn trại kia nằm ở đâu?”

“Núi Mãnh Hổ huyện Hoàng Tuyền, cách Đại Hoang Châu hai trăm dặm. Nếu chúng ta cứ đi đường Quan thì sẽ đi qua nơi đó”

Hạ Thiên hỏi tiếp: “Chäc hẳn mấy năm nay, ngươi luôn chú ý đến nơi đó đúng không?”

“Đúng vậy.”

Lão Quỷ nghiến răng đáp: “Thù giết phụ mẫu không đội trời chung. Nếu ta không báo, xin thề không làm người.”

“Kẻ thù của ta vẫn còn sống, hơn nữa còn nghiễm nhiêm biến núi Mãnh Hổ chưa từng làm việc ác, vô số của cải mà bọn †a đã tích góp trong hai mươi năm cướp bóc thành hang ổ của liên minh Thanh Châu Hắc Đạo. Mà kẻ thù của ta cũng trở thành minh chủ của Thanh Châu Hắc Đạo”

“Vương gia, sở dĩ ta giả mạo người Đế Đô để tòng quân là muốn lập công trong quân đội, để một ngày nào đó có đủ thực lực báo thù cho phụ mẫu của ta.”



“Nhưng ta luôn xui xẻo. Mặc dù đã trải qua nhiều cuộc. chiến, nhưng trận chiến nào cũng bị thương, công trạng cũng bị quan trên cướp mất.”

“Do đó, mặc dù ta rất có uy danh trong các chiến hữu, nhưng đến tận hôm nay vẫn không có công lao gì cả.”

“Nói đến thật hổ thẹn.” Ha Thiên thấu hiểu nỗi lòng của Lão Quỷ: “Do đó ngươi nói mấy chuyện này với bản vương là muốn mượn tay của bản vương để báo thù giúp ngươi đúng không?”

Lão Quỷ ra sức lắc đầu: “Không phải.”

Ý cười trên mặt Hạ Thiên càng đậm hơn: “Ngươi đang muốn nói cho ta biết... đa số ác phỉ trên con đường này đều rất giàu có à?”

Lão Quỷ cười xấu xa: “Đúng thế”

“Vương gia, bây giờ chúng ta đã có được một trăm con hãn huyết bảo mã, dọc đường đi có thể dùng thổ phỉ để luyện binh. Nếu nâng cao sức chiến đấu của chúng ta, còn có thể giúp Vương phủ phát tài, một công đôi việc.”

Suy nghĩ của Lão Quỷ không hẹn mà trùng khớp với suy nghĩ của Hạ Thiên.

“Ha ha ha...”

Hạ Thiên cười xấu xa mấy tiếng: “Hai vị thống lĩnh thấy thế nào?”

Trong mắt Lô Thụ và Cao Phi đều lóe lên tia hưng phấn: “Vương gia, anh hùng cùng chung chí hướng.”

“Ha ha ha...” Bốn người liếc nhìn nhau, cùng cười khoái chí. Mọi thứ không cần phải nói ra.

Đúng lúc này, một thương binh chỉ còn một mắt chạy vào trong viện: “Vương gia, ngoài Ổ Bảo có người cầu kiến”

Hạ Thiên thu hồi nụ cười: “Ai?”

Thương binh chớp con mắt còn lại: “Nàng ta nói nàng ta tên là Tiềm Long”