Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 189: Nhưng chết là cái chắc



Hoặc là biến người đó thành người thực vật.

Có trở thành thánh nhân có trí tuệ vô biên hay không thì hắn không biết.

Nhưng chết là cái chắc.

Bởi vì, huyệt Bách Hội chính là một trong các tử huyệt của cơ thể người.

Tàng Cửu hết sức thận trọng, bàn tay nhỏ từ từ cắm ngân châm vào huyệt Bách Hội của Tân Hồng Y.

Lập tức, sợi chân khí trong cơ thể của Tần Hồng Y kia lại tự động biến mất khỏi huyệt Dũng Tuyền, xuất hiện ở huyệt Bách Hội, ngăn cản ngân châm đâm vào cơ thể.

Đôi mắt to của Tàng Cửu nhìn chăm chú cơ thể của Tần Hồng Y: “Sư phụ, đường đi của chân khí vẫn như vậy, chân khí xuất phát từ đan điền, đi qua huyệt Kinh Thận Dũ, huyệt Kiên Giáp, huyệt Thiên Xu, huyệt Phong Trì, huyệt Tâm Dũ... Cuối cùng trở về lại đan điền.”

“Tạo thành một vòng tuần hoàn.” Khuôn mặt nhỏ của Tàng Cửu ngập tràn hưng phấn.

Đây chính là cách vận công của tâm pháp nội gia cấp độ Tông sư.

Chỉ cần nắm giữ thêm tần suất hô hấp trong lúc luyện công pháp nội gia này là có thể mô phỏng lại được tâm pháp nội gia mạnh mẽ này rồi.

Bỗng nhiên.



Tàng Cửu toát mồ hôi lạnh: “Sư phụ, ta không chịu nổi sự phản kích của sợi chân khí này.

Tàng Cửu chỉ là võ giả hạng ba, cho dù có dồn hết sức bình sinh cũng không chịu nổi sức mạnh của một sợi chân khí của Tông sư.

Có thể thấy được phần nào chân khí của cảnh giới Tông sư mạnh đến đâu. Truyện Dị Năng

Đúng lúc này.

Một cây côn sắt thò từ ngoài xe vào trong, đè lên lưng Tàng Cửu, một luồng lực thuận theo thân côn tràn vào trong kinh mạch của Tàng Cửu khiến vạt áo của nàng ấy không ngừng rung lên.

Giọng nói thuần hậu của Triệu Tử Thường mang tới cho Tàng Cửu cảm giác vô cùng an toàn: “Tiểu Cửu, đừng kháng cự

chân khí ta truyền cho ngươi, hãy dùng nó để đánh tan luồng chân khí trong cơ thể của nàng ta.”

Tàng Cửu mừng rỡ: “Vâng.”

Một cách lặng lẽ.

Tàng Cửu đã mượn chân khí nội gia của cao thủ hạng một như Triệu Tử Thường đánh tan sợi chân khí còn sót lại trong cơ thể Tân Hồng Y.

“Hự.."



Tân Hồng Y vốn đã mất máu quá nhiều chợt rung đầu, há chiếc miệng nhỏ, phun ra một búng máu.

“Vương gia, Tiểu Cửu, giờ hai người có thể yên tâm nghiên cứu rồi.”

Hạ Thiên nghiêm giọng: “Thu ngân châm về.” Tàng Cửu nghe vậy rút ngân châm ra, băn khoăn hỏi: “Sư phụ, nếu tu luyện theo công pháp của lão yêu nữ này thì liệu chúng ta có cải lão hoàn đồng giống nàng ta không?”

Hạ Thiên nhếch môi cười bí hiểm: “Cứ chờ nàng ta tỉnh lại đã”

“Sau đó chúng ta sẽ tìm ra câu trả lời từ chỗ nàng ta.”

“Dạ!”

Hai chiếc răng to trắng ngần của Tàng Cửu cắn nhẹ cánh môi dưới, trong lòng vẫn còn chưa hết sợ hãi: “Sư phụ, vừa rồi trong cơ thể nàng ta chỉ còn sót lại một sợi chân khí cảnh giới Tông sư nhưng ta đã không thể ngăn cản nổi rồi.”

“Nếu như không có Triệu đại ca hỗ trợ thì có lẽ ta đã bị phản kích trọng thương.”

“Nếu như đợi nàng ta tỉnh lại, khôi phục lại nhiều chân khí hơn thì e là chúng ta không phải là đối thủ của người ta.”

“Chi bằng nhân cơ hội này giết chết nàng ta luôn đi, đỡ lo hậu hoạn.”

Lúc này, ánh mắt của Tàng Cửu vốn trông vô hại, ngây thơ lại lóe lên sát ý hết sức kiên quyết.