Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 62: Thiếu chút sanh non



Sau lần say rượu ởThiên Đường, La Hiểu Yến hầu như mỗi ngày đều đến chỗ An Noãn, mang đếnkhi thì thức ăn, khi thì thuốc bổ, An Noãn có chút ngoài ý muốn, còn cảhoài nghi.

Hôm nay, rốt cuộc An Noãn không kềm chết được nghi hoặc trong lòng cẩn thận hỏi: "Hiểu Yến, sao tự nhiên chị tốt với em vậy?"

La Hiểu Yến liếc liếc cô, oán giận: "Trước kia chị không tốt với em sao?"

"Chị biết em không có ý này, chỉ là mỗi ngày chị đều làm nhiều món ngon, chẳng lẻ chị trúng số sao?"

"Công việc của chị, buổi tối đi làm, ban ngày rãnh rỗi, sau lần uống rượu làm sức khoẻ suy yếu, chị quyết định bồi dưỡng chính mình." Cô nói xong cầm lấy tay An Noãn: "Noãn Noãn, sau lần đó, chị cũng hiểu ra, trên đời này chỉ có một mình em thật lòng với chị, nên về sau chị cũng sẽ đối xử với em thật tốt. Đối với tình cảm, chị thật sự hết hy vọng, đàn ông yêuthương phụ nữ, chỉ là yêu thân thể. Đến khi có chuyện xảy ra, bọn họ chỉ biết trốn tránh, sợ sẽ liên lụy đến mình."

"Hiểu Yến, chị cũngđừng suy nghĩ nhiều, mỗi ngày đi làm đã rất vất vả, ban ngày nên nghỉngơi cho tốt, về sau đừng mang đồ ăn cho em nữa, em lớn như vậy có thểtự chăm sóc tốt cho mình."

"Cái em gọi là chăm sóc tốt cho mình, đến nổi phải đến bệnh viện sao?" La Hiểu Yến tức giận nói, nói xong cô thấy hối hận.

An Noãn mẫn cảm, nhướng mày hỏi: "Sao chị biết em đến bệnh viện? Thường Tử Phi nói với chị?"

La Hiểu Yến cười ha ha, cúi đầu nói: "Đúng vậy, lần trước anh ta vô tình nói với chị, nên chị biết."

An Noãn thản nhiên cười, trong lòng lại thấy chua xót. Tưởng đâu có thểnắm tay nhau đi đến trọn đời, nhưng nay đã thành người xa lạ.

"Hiểu Yến, mẹ của Thường Tử Phi bị sỏi mật cần phẫu thuật, chị nghĩ em có nên đến thăm bà?"

"Em đi thăm bà ấy?" La Hiểu Yến cao giọng: "An Noãn, em điên rồi sao, bà ta chia rẽ em và Thường Tử Phi, bà ta hạ nhục em, em còn muốn đi thăm bàta. Nếu chị là em, chị còn ước gì bà ta chết sớm đi."

An Noãnnhíu mày, trả lời: "Hiểu Yến, chị đừng nói vậy, trước kia đối xử với emvậy vì em và Thường Tử Phi ở bên nhau. Hiện tại, em và anh ấy đã chiatay, mâu thuẫn lúc trước cũng nên bỏ đi. Mặc kệ như thế nào, bà cũng làngười nhìn thấy em từ bé lên đến. Nếu em không biết bà năm bệnh viện thì không nói, nếu đã biết mà không đến thăm, chỉ sợ về sau dì Nghê càngchán ghét em hơn."

La Hiểu Yến bĩu môi, hừ nói: "Noãn Noãn, emhiền lành, bởi vậy luôn bị người ta khi dễ. Nếu em thật muốn đi, chị đưa em đi, chị sợ bà ấy lại khi dễ em."

"Sẽ không, có chú Thường ở đó, chú ấy sẽ không để ai ăn hiếp em."

--

An Noãn lựa một ngày tốt, mua một bó hoa và trái cây đến bệnh viện.

Chú Thường là người thành thật, rất thương vợ, dì Nghê nằm bệnh viện, ông 24 giờ đều bên cạnh, không rời nửa bước.

An Noãn gõ cửa phòng bệnh, người mở cửa quả nhiên là chú Thường.

"Noãn Noãn, là cháu, chú đã rất lâu không gặp cháu, vào đi, dì Nghê thấy cháu đến sẽ rất vui vẻ."

An Noãn đi vào bên trong, Giang Thiến Nhu cũng ở đó, đang ngồi ở đầugiường gọt táo cho dì Nghe. Thấy An Noãn, cô ta ngẩng đầu cười chàođón.

Nghê Tuệ tâm tình hình như rất tốt, hiếm có cười với An Noãn, làm cho cô thấy có chút thụ sủng nhược kinh.

"An Noãn, đến đây với dì."

An Noãn nơm nớp lo sợ tiêu sái bước qua, đặt hoa và trái cây lên bàn.

"Cháu đến là tốt rồi, còn mua này nọ làm gì, mỗi ngày Thiến Nhu cũng đã mua rất nhiều, thật là lãng phí."

Giang Thiến Nhu đem miếng táo đã cắt xong đưa đến trước mặt Nghê Tuệ.

Vẻ mặt Nghê Tuệ hạnh phúc cười nói với An Noãn: "Noãn Noãn, cháu nhìn xem, dì Nghê thật có phúc đúng không? Tìm được một con dâu hiền lành nhưvậy, dì tuy đang bệnh, nhưng trong lòng rất vui vẻ."

Bà noi xongcầm lấy tay An Noãn: "Noãn Noãn, lúc trước dì đối với cháu như vậy, hyvọng cháu đừng để trong lòng, cháu cũng biết không phải là dì ghét cháu, chỉ cảm thấy cháu và Tử Phi của dì thật không thích hợp, các người từnhỏ đã là anh em, như thế nào có thể kết làm vợ chồng."

An Noãngật đầu, thản nhiên nói: "Dì Nghê nói đúng, cháu từ nhỏ đã xem Tử Phinhư anh trai, cháu đối với anh ấy chỉ có tình anh em, chưa từng có tìnhyêu. Hiện tại, anh Tử Phi và Giang tiểu thư có thể ở bên nhau, con cũngvui cho anh ấy, thật lòng chúc phúc cho hai người."

"Cám ơn lời chúc phúc của em."

Một giọng lạnh lùng từ phía sau vang lên, An Noãn lấy lại tinh thần, thấyThường Tử Phi không biết khi nào đã ở cửa phòng bệnh. Mặt anh không chút thay đổi chậm rãi bước đến trước giường bệnh, đứng phía sau Giang Thiến Nhu.

An Noãn không khỏi cảm thán, thật đúng là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối. Cô bỗng nhiên có chút hối hận về quyết định lúc trướccủa mình, nếu chưa từng bắt đầu cùng Thường Tử Phi, quan hệ giữa cô làdì Nghê cũng không thành ra như vậy.

"Mẹ, con và bác sĩ đã thương lượng qua, ngày mai sẽ tiến hành phẫu thuật, làm xong sẽ không sao."

Nghê Tuệ gật gật đầu, đem tay Thường Tử Phi và Giang Thiến Nhu đặt lên nhau, cười nói: "Mẹ đã xem ngày cho hai đứa, cuối tháng này được không? Mẹrất muốn sớm uống rượu mừng của hai con.

Thường Tử Phi theo bảnnăng liếc mắt nhìn An Noãn, lập tức thản nhiên trả lời: "Hôm sự của conkhông vội, ngày mai mẹ mổ xong cũng cần có thời gian điều dưỡng, hôn sựvẫn nên để sau này mới nói đi."

Thường Bác ở một bên phụ họa: "Tử Phi nói đúng, hiện tại quan trọng nhất là bồi dưỡng thân thể cho bàthật tốt, chuyện bọn nhỏ kết hôn cũng không vội, huống chi hai đứa kếtgiao cũng chưa bao lâu, cũng nên tìm hiểu thêm."

Nghê Tuệ nghiêmmặt mắng Thường Bác: "Ông đang nói gì? Cái gì kêu là không vội? Bệnh của tôi cũng không sao, chỉ là sỏi mật, nếu thật sự có di chứng, đó khôngphải tôi không được thấy cháu nội của mình sinh ra sao."

"Mẹ, mẹ đang nói bậy gì đó."

"Trước đây không nói, Thiến Nhu và Tử Phi ở bên nhau lâu như vậy, chúng tacũng nên cho Thiến Nhu một danh phận, hiện tại tuổi trẻ không giống nhưchúng ta trước kia, nếu một ngày nào đó bụng Thiến nhu lớn ra, chúng tasẽ ăn nói thế nào với Giang lão gia."

Nghê Tuệ nói một hơi làm cho mặt Giang Thiến Nhu đỏ bừng, cô gắt giọng: "Bác gái, bác đừng nói lung tung."

"Được, được, không nói, tóm lại cuối tháng này dù không kết hôn cũng phải đính hôn trước."

An Noãn thấy một nhà họ thương lượng chuyện này, cảm thấy mình dư thừa, vì thế đứng lên nói: "Dì Nghê, cháu muốn trở về coi tiệm, không thể ở bêndì, khi nào rãnh cháu lại đến thăm dì."

"Được, cháu về trước đi,dù sao cũng làm công cho người ta, thời gian cũng bị hạn chết, về saukhông có thời gian không cần đến thăm dì, dì cũng không trách cháu."

An Noãn chào xong mọi người, xoay người rời khỏi phòng bệnh. Đi đến cạnhcửa, nghe được giọng Thường Tử Phi: "Đợi chút, anh đưa em về."

An Noãn vừa định cự tuyệt, chú Thường cũng lên tiếng: "Đúng vậy, để Tử Phi đưa cháu về, cũng thuận đường."

Ngay cả Nghê Tuệ cũng lên tiếng: "Vậy con đưa An Noãn về đi, đi sớm về sớm."

An Noãn cùng Thường Tử Phi ra khỏi phòng bệnh, cô do dự nhưng vẫn mở miệng: "Anh không cần đưa em, em có thể đón xe về."

Cước bộ Thường Tử Phi dừng lại, trêu chọc: "Nếu hiện tại em gọi Mạc Trọng Huy đến đón em, anh sẽ lập tức dừng bước."

An Noãn cắn cắn môi, nhịn không được giải thích: "Em và Mạc Trọng Huy không phải như anh nghĩ."

"Không cần giải thích với anh, hiện tại anh cũng không là gì của em. Đi thôi, anh cũng không có nhiều thời gian."

Bọn họ vừa ra đến bãi xe, Giang Thiến Nhu đột nhiên đuổi theo: "Tử Phi, emvà anh đưa An tiểu thư về, bác gái đột nhiên muốn ăn tàu hủ bên phốĐông, đúng lúc tiện đường."

Thường Tử Phi thản nhiên trả lời: "Các người đứng đây chờ anh, anh đi lấy xe."

Sau khi Thường Tử Phi đi, An Noãn cũng không biết nên nói gì, cô và Giang Thiến Nhu cũng không tính là quen biết.

Giang Thiến Nhu mở miệng trước: "Nghe nói An tiểu thư và Mạc tiên sinh ở bên nhau?"

"Không có chuyện này, thật không nghĩ được Giang tiểu thư cũng đi tin những lời đồn này."

"Thì ra là giả, tôi cũng nghe Tử Phi nói. A đúng rồi, cuối tháng tôi và Tử Phi đính hôn cô sẽ tới?"

An Noãn hơi dừng lại, lập tức bình tĩnh đáp: "Nếu được tôi sẽ đến."

"Nếu cô tới, tôi và Tử Phi sẽ rất vui, chúng tôi thật cần lời chúc phúc của cô."

Xe dừng trước mặt họ, An Noãn tự giác ngồi phía sau, Giang Thiến Nhu đương nhiên ngồi ghế bên cạnh ghế tài xế.

"Tử Phi, tối nay đến nhà em ăn cơm, ông nói đã lâu không gặp anh."

"Được."

"Bác gái nói cuối tháng chung ta đính hôn, có phải bây giờ chúng ta nên chọn lễ phục.

"Ừ."

"Em mặc kệ, đến lúc đó anh bận thế nào, cũng phải đi với em chọn lễ phục."Giang Thiến Nhu làm nũng kéo kéo cánh tay Thường Tử Phi.

Thường Tử Phi ôn nhu trả lời: "Được, tất cả đều nghe theo em, hiện tại đừng náo, anh đang lái xe."

Đầu An Noãn tựa lên kính xe, thưởng thức phong cảnh bên ngoài, mùa xuân đãđến, vạn vật xinh tươi, tất cả đều như quay lại quỹ đạo bình thường.

"Đừng tựa lên kính xe," Thường Tử Phi nhắc nhở

An Noãn hoảng sợ, rụt đầu lại, ngồi lại ngay ngắn.

Thường Tử Phi nhìn qua kính chiếu hậu liếc nhìn cô, ánh mắt thực không kiênnhẫn. An Noãn lần đầu tiên cảm thấy làm bóng đèn thật khổ sở.

"Dừng lại ven đường được rồi."

Thường Tử Phi cho xe dừng lại, lạnh lùng hỏi: "Làm gì?"

"Em muốn đi mua đồ ăn, các người đi trước đi, cám ơn nhiều."

An Noãn nhanh chóng xuống xe giống như chạy nạn, nhanh như chớp chạy vào tiệm thức ăn.

Không lâu sau, mua hai loại thức ăn, ngoài ý muốn xe Thường Tử Phi vẫn còn đứng đó.

Thường Tử Phi nhìn thấy An Noãn thì xuống xe, mặt không chút thay đổi nói: "Lên xe."

"Em, em đi về được rồi, anh đi trước đi."

Thường Tử Phi trầm mặt, không hờn giận hừ nói: "Đã đợi lâu, còn muốn ép buộc sao?"

An Noãn không có cách nào, đành xụ mặt lên xe.

Ngồi ở trên xe, mỗi giây trôi qua đều rất dày vò, cũng may rất nhanh đã đến tiệm.

"Cám ơn." Cô nhanh chóng nói xong chui ra khỏi xe.

Lạc Khả Hân lại đếntiệm tìm cô, nhưng lần này, cô ấy dẫn thêm một người bạn đến mua quầnáo. Người bạn này của cô ấy cũng rất nhiệt tình, hai người mua cũng rấtnhiều, nếu tính ra có thể hơn bán một tháng.

Nhưng càng như vậy, An Noãn càng không được tự nhiên.

Lạc Khả Hân như nhìn được tâm tư cô, cười nói: "An tiểu thư, lần trước tôiđưa lì xì, đó là đối với cô nhục nhã. Nhưng cô đã giúp tôi một việc rấtlớn, tôi không biết nên đền đáp cô như thế nào, tôi đưa cô tiền cô nhấtđịnh sẽ không nhận, nên chỉ có thể cùng bạn bè đến tiệm ủng hộ cô.

"Mạc tiểu thư, thật ra tôi cũng không được cô cái gì, cô không cần phải làm như vậy."

"Cô đã giúp tôi một việc rất lớn, ít nhiều vì cô, nên Mạc tiên sinh mớibuông tha Lạc gia, bằng không tôi thật không biết làm sao trả lời choông nội tôi."

Sau khi bạn của Lạc Khả Hân mua xong quần áo thì cô ấy ra về, Lạc Khả Hân còn ở lại thêm một lát.

"An tiểu thư, tôi rất thích tính cách cô, ôn nhu im lặng, không tranh đuavới ai, tâm địa thiện lương, bạn bè bên cạnh tôi không người nào giốngcô. Ở trên thương trường, mỗi người đều mang mặt nạ, cuộc sống rất cẩnthận, không suy nghĩ rất dễ trở thành tội nhân. Có vài người, có thểtrước đây một giây còn là bạn bè, sau một khắc có thể biến thành thùđịch. Tôi đã gặp qua rất nhiều người lừa gạt tôi, nhưng vận mệnh an bài, tôi muốn trốn cũng không thoát. Nguyên bản nghĩ kết hôn, tìm cho mìnhmột người chồng có năng lực, anh ta có thể chống đỡ thay tôi qua ngày.Lại không nghĩ mắt tôi như mù, tìm được một người chồng vô năng, trên sự nghiệp đã không giúp được tôi, ngược lại trong cuộc sống lại khôngngừng mang đến phiền phức."

An Noãn nhịn không được hỏi thăm: "Lần trước nghe cô nói, cô và chồng tình cảm không tốt, là thật sao?"

"Ban đầu đã không hợp, chúng tôi ở ngoài cũng như như bao nhiêu cặp vợ chồng khác, kỳ thật chỉ là bằng mặt không bằng lòng."

"Nếu đã như vậy, tại sao không ly hôn?"

Lạc Khả Hân khẽ thở dài: "Anh ta gần đây không đồng ý ly hôn, nếu như lyhôn, anh ta chỉ còn hai bàn tay trắng. Thứ hai, ông nội tôi đã lớn tuổi, sức khoẻ cũng không tốt, tôi không dám để ông chịu thêm đả kích nào, vì vậy cứ kéo dài, ngày này qua ngày khác."

An Noãn mím môi, thì ra không phải mỗi người đều giống như mặt ngoài họ thể hiện. Rất nhiều nỗi khổ chỉ có bản thân mình biết.

"An tiểu thư, nếu cô không chê, tôi thật sự muốn làm bạn với cô, có rất ítngười thiện lương như cô lại sẵn lòng giúp người, nếu có thể kết giaobằng hữu (bạn bè) như cô, tôi thật có phúc."

Lạc Khả Năng vừa nói xong lời này, cùng lúc La Hiểu Yến mang cơm tới tiệm cho cô.

La Hiểu Yến thấy Lạc Khả Hân, sắc mặt trầm xuống, cô tức giận kêu: "Noãn Noãn, ăn cơm."

Lạc Khả Hân cũng tự giác, cười nói: "Tôi đi trước đây, rãnh rỗi sẽ đến tìm cô."

Sau khi Lạc Khả Hân đi, La Hiểu Yến tức giận: "An Noãn, em có ý gì? Lúc nào thì em cùng cô ta trở thành bạn bè? Chẳng lẻ em không biết cô ta là aisao? Cô ta chính là Lạc Khả Hân, là người phụ nữ đoạt mất người đàn ôngcủa chị, làm hại chị vào tù."

An Noãn nắm lấy hai vai cô, trấnan: "Hiểu Yến, chị đừng kích động, chị và Vương Gia Dật xảy ra chuyệngì, Lạc Khả Hân hoàn toàn không biết. Em cũng không tính là bạn của côấy, cũng mới gặp mặt có hai lần. Nhưng, cô ấy cũng là người phụ nữ đángthương, cô ấy và Vương Gia Dật tình cảm không hợp."

"Cô ta đáng đời, giựt đàn ông của người khác, nên nghĩ sẽ có một ngày mình cũng sẽ như vậy."

An Noãn không nhịn được trả lời: "Hiểu Yến, thật ra chị và Lạc Khả Hân đều là người bị hại, kẻ đáng chết chính là Vương Gia Dật. Anh ta ham mộ hưvinh ruồng bỏ chị, đến với Lạc Khả Hân. Sau khi kết hôn với Lạc Khả Hân, lại không đối xử tốt với cô ấy. Đàn ông như vậy, heo chó cũng khôngbằng."

"Mặc kệ như thế nào, chị chỉ biết Lạc Khả Hân chính làngười đoạt đi người đàn ông của chị, đời này cũng không thể nào đứngchung một nơi. Noãn Noãn, nếu em và Lạc Khả Hân trở thành bạn, vậy em sẽ mất đi người bạn là chị, từ nay về sau, chị với em cũng ở thế bất lưỡng lập."

"Chị thật ngoan cố, nhưng yên tâm đi, em và Lạc Khả Hân cũng không phải là người cung2 đường, sao có thể trở thành bạn bè."

Hai người ngồi xuống ăn cơm, hôm nay cũng là những loại thuốc bổ và các món ăn tốt cho dạ dày, An Noãn bắt đầu hoài nghi: "Hiểu Yến, chị đi học nếu ăn à, sao tiến bộ nhiều vậy."

La Hiểu Yến run run, nhưng lập tức cười nói: "Cái này gọi là thiên phú, chị học được trên mạng, nên đâu có cần đi đâu học nữa."

"Nói thật, thời gian trước dạ dày của em không tốt, cũng đi bẽnh viện hết hai lần, nhưng dạo gần đây, lại không thấy đau nữa."

La Hiểu Yến suy nghĩ trong lòng, người phụ nữ ngu ngốc này, đang ở trongphúc mà không biết phúc, có Mạc Trọng Huy sau lưng bảo vệ cô ấy, chiếucố cô ấy, anh ta làm sao có thể để cho cô ấy đến bệnh viện lần nữa.

Có đôi khi cô thật sự rất hâm mộ An Noãn, bên người cô ấy luôn có nhiềungười quan tâm, yêu thương, yên lặng vì cô ấy mà trả giá, không cần báođáp. Có lẻ năm đó Mạc Trọng Huy làm cho cô ấy như vậy, có thể là cónguyên nhân khác.

--

Khi Hà Tư Kỳ mang cái bụng thật lớn đến tiệm, An Noãn và La Hiểu Yến vẫn còn đang ăn cơm trưa.

Hà Tư Kỳ mang thai tầm bốn tháng, nhưng bụng rất lớn. Mạc Trọng Huy chămsóc cô ta rất tốt, bên cạnh lúc nào cũng có người đi theo.

Cô tađi dạo một vòng trong tiệm, thấy họ đang ăn cơm trưa, trêu chọc: "Đangăn cơm à, cô gầy như vậy tiền lương của cô không đủ để ăn uống sao."

Người phụ nữ bên người cô ta cũng phụ họa: "Tiểu thư, cơm trưa của họ mà sosánh với cô, thật là gặp sự phụ, Mạc tiên sinh mỗi ngày đều thay đổicách thức tẩm bổ thân thể cho cô, cung cấp các loại dinh dưỡng, sắc mặtcô lúc nào cũng hồng hào, giống như một cô gái."

An Noãn và La Hiểu Yến cũng không quan tâm hai người bọn họ.

"Mấy ngày trước tôi có đến bệnh viện kiểm tra, lần này đã xác định là contrai, nhưng Mạc Trọng Huy lại nói, trai gái đều như nhau, nhưng con trai cũng vẫn tốt hơn, cũng là trọng nam khinh nữ."

La Hiểu Yến chịu không nổi. nhướng mày: "Chuyện này cô đến đây nói làm gì? Có liên quan đến chúng tôi sao?"

"Tôi chỉ muốn nhắc nhở người phụ nữ không an phận này, không nên tơ tưởngMạc Trọng Huy, đừng nghĩ một bước lên trời, sẽ không có cơ hội, Mạc giakhông phải ai cũng có thể vào cửa."

La Hiểu Yến nhịn không đượcchâm chọc: "Cô mang thai cũng đã bốn năm tháng, cũng chưa ai rước vàocửa nha, hay là cửa lớn của Mạc gia cô cũng không thể vào được, vậy đứanhỏ trong bụng cô cũng chỉ là con hoang."

"Cô nói cái gì, cô dám nói con của Mạc Trọng Huy là con hoang, cô là ai?"

"Tôi không có, tôi tuyệt đối chưa có nói con của Mạc tiên sinh là con hoang."

"Vậy cô có ý gì? Ý cô là đứa nhỏ trong bụng tôi không phải là của Mạc Trọng Huy?"

"Đây là cô nói đó nha."

La Hiểu Yến chưa từng thấy người phụ nữ nào ngu xuẩn như vậy.

"Cô gái đáng chết này lại dám xen vào chuyện của người khác." Hà Tư Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói xong, bước lên xô La Hiểu Yến.

La Hiểu Yến gạt tay cô ta, có lẻ do quá manh nên Hà Tư Kỳ bị gạt té xuốngđất. Một khắc kia, đầu óc An Noãn trống rỗng, chỉ nghe được Hà Tư Kỳkhóc rống lên, cả người hầu đi theo cũng hét lớn.

--

Xe cứuthương đưa Hà Tư Kỳ đến bệnh viện, người hầu bên người cô ta tím An Noãn và La Hiểu Yến cũng đến bệnh viện, giọng điệu rất mạnh cứng rắn nói:"Hai người chết chắc rồi, nếu đứa nhỏ có chuyện gì, Mạc tiên sinh khôngthể không giết các người."

Mạc Trọng Huy rất nhanh đến bệnh viện, người hầu lập tức nghênh đón: "Mạc tiên sinh, chính là hai người phụ nữ này, là họ xô ngã Hà tiểu thư."

Mạc Trọng Huy trứng mặt gầm nhẹ: "Cút."

Người phụ nữ bị dọa đến không dám thở, ngoan ngoãn đứng vào một góc.

Mạc Trọng Huy đứng ngoài phòng cấp cứu, ánh mặt trấn định cũng có chút kinh hoảng, có đôi khi, chính là bởi vì để ý, nên mới kích động.

LaHiểu Yến dùng sức nắm tay An Noãn, ở bên tai cô lo lắng nói: "Noãn Noãn, làm sao bây giờ? Chị gặp họa rồi, nếu Hà Tư Kỳ mất đi đứa nhỏ, có phảiMạc Trọng Huy sẽ giết chị chôn chung."

An Noãn vỗ nhẹ vai cô ấyan ủi: "Đừng sợ, nếu thật sự ngoài ý muốn, cứ nói với Mạc Trọng Huy làem làm, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên em làm Hà Tư Kỳ bịthương."

"Không được, là chị làm sao có thể nói là em."

"Khoan hãy nói những lời này, chị cứ bình tĩnh ngồi xuống."

An Noãn từng bước đến bên cạnh Mạc Trọng Huy, khi đến trước mặt anh, mớiphát giác sắc mặt anh tái nhợt, cũng không biết có phải vì quá sợ hãikhông.

"Mạc Trọng Huy, nếu có chuyện gì, anh cứ đến tìm tôi, là tôi đã đẩy ngã cô ta."

Ánh mặt Mạc Trọng Huy xa lạ nhìn cô, cúi đầu hỏi: "An Noãn, em thực sự bình tĩnh? Nếu có chuyện gì, em lấy cái gì đền bù? "

An Noãn bị hỏi, kinh ngạc nhìn anh.

"Đứa nhỏ không còn, không phải là em muốn theo giúp tôi có một đứa khác?"

Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ tháo khẩu trang xuống nói:"Mạc tiên sinh, Hà tiểu thư không có gì đáng ngại, nhưng có dấu hiệusanh non, cần ở bệnh viện theo dõi."

Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng thở ra, gật đầu.

"Còn có chuyện này, hiện tại cảm xúc của Hà tiểu thư không ổn định, ngài vẫn nên đi thăm cô ấy."

Mạc Trọng Huy đi về phía trước, cũng không quên quay lại lạnh lùng nói vớiAn Noãn: "Em nên cảm thấy may mắn đứa nhỏ không có chuyện gì, em đi đi."

An Noãn như trốn chạy kéo La Hiểu Yến rời đi.

Hà Tư Kỳ được chuyểnđến phòng bệnh cao cấp, vừa thấy Mạc Trọng Huy đến, cô làm như rất xúcđộng, cầm lấy tay anh khóc nói: "Anh nhất định phải trả thù cho em, làAn Noãn xô em ngã, cô ta muốn giết chết con của chúng ta, người phụ nữnày thật độc ác, là cô ta muốn trả thù em, em không cần biết, anh phảibáo thù cho em."

Mạc Trọng Huy đưa tay vuốt tóc cô trấn an: "Đứa nhỏ không sao, nếu như em cứ xúc động như vậy, em bé lại xảy ra chuyện."

Hà Tư Kỳ hoàn toàn không nghe anh nói, ánh mắt trở nên lạnh băng: "MạcTrọng Huy, đến bây giờ anh còn nói thay cho cô ta, là con của em mạnglớn, mới bình yên vô sự trong bụng em, nếu như đứa nhỏ thật xảy rachuyện, anh vẫn buông tha An Noãn đúng hay không? Hoặc là, anh thật sựhy vọng đứa nhỏ này mất đi, như vậy anh sẽ không cảm thấy áy náy khitheo đuổi An Noãn. Mạc Trọng Huy, em đã nhìn rõ anh, anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh."

Mạc Trọng Huy có chút không kiên nhẫn nhíu mày.

Hà Tư Kỳ như người bệnh tâm thần khóc rống lên, vừa khóc vừa kể lể: "Em và chị đều là mạng khổ, chị em chết trong tay người nhà anh, mà khôngchừng em cũng sẽ chết trong tay An Noãn. Em và chị đều yêu một người đàn ông, người đàn ông này tuy rất mạnh mẽ nhưng cũng không có cách nào bảo vệ cho chúng tôi, vì với anh ta mà nói, chúng tôi có cũng được không có cũng chẳng sao."

Mạc Trọng Huy kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: "Em suy nghĩ quá nhiều rồi, anh sẽ bảo vệ em và đứa bé, không ai có thể làm tổn thương các người."

"Nhưng chúng tôi cũng đã tổn thương, anh có trả thù cho em không?"

Mạc Trọng Huy như muốn phát hỏa, gầm nhẹ: "Em muốn anh trả thù cho em thếnào, giết chết An Noãn, hay muốn đưa cô ấy vào tù. Em và Tư Nghiên đềuyêu anh, An Noãn cũng vậy, trong quá khứ cô ấy so với bất cứ người nàođều yêu anh hơn, nhưng vì em, anh đã huỷ hoại cô ấy. Hiện tại, cô ấy vất vả từ trong tù được thả ra, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ trảthù chúng ta, đều là chúng ta trêu chọc cô ấy. Nếu như em ngoan ngoãn ởnhà cho tốt, An Noãn làm sao có cơ hội xô ngã em, là em tự mình đến tiệm cô ấy ra oai."

Hà Tư Kỳ khó tin người người đàn ông trước mặt,mỗi câu mội chữ nói ra đều che chở cho An Noãn. Đây là người đàn ông màcô muốn dựa vào sao, là người mà chị mình dùng cả sinh mạng để yêu sao.

"Đúng, là em đến tiệm của An Noãn, khoe khoang với cô ta, đó bởi vì em khôngđủ tự tin với chính mình, đó là bởi vì từ lúc em mang thai anh chưa từng để ý em. Em mang thao đã bảy tháng, anh ngủ cùng giường với em được mấy lần, thời gian này anh ở đâu. Em sợ hãi, em sợ mất đi anh, bởi vậy emđi tìm An Noãn, đó là một loại sợ hãi anh có hiểu hay không?"

Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, đứng lên thản nhiên nói: "Nghĩ ngơi cho tốt, bác sĩ sẽ chăm sóc tốt thai nhi của em, những cái khác đừng nên suynghĩ tới, em suy nghĩ nhiều chuyện không có thật."

Hà Tư Kỳ đáng thương nhìn anh hỏi: "Bây giờ anh muốn đi đâu?"

"Công ty có chút việc cần giải quyết, rãnh rỗi anh sẽ đến thăm em."

"Anh đối xử với em vậy sao, em nằm bệnh viện, anh còn có tâm tư lo chuyệncông ty. Mạc Trọng Huy, em hoàn toàn không có vị trí trong lòng anh,ngoài trừ An Noãn thì chỉ có Mạc thị."

Mạc Trọng Huy day day huyệt thái dương, cảm thấy rất nhức đầu. Anh không để ý Hà Tư Kỳ nữa, quay người ra khỏi phòng bệnh.

---

Trương Húc và Mạc Trọng Huy lên xe rời khỏi bệnh viện, ngồi trên xe, anh nhịnkhông được nói : "Mạc tiên sinh, tôi vừa mới thăm dò qua, có người nhìnthấy đẩy ngã Hà tiểu thư là La Hiểu Yến."

"Tôi biết."

Anh rất hiểu An Noãn, cô hận không thể bình yên qua ngày, sao lại chủ động tìm phiền phức vào người.

"Hà tiểu thư phải làm sao?"

"Gọi Thẩm Cẩm Phong tìm bác sĩ phụ khoa tốt nhất cho cô ấy."

"Chúng ta hiện giờ đi đâu?"

"Đi tìm An Noãn."

Xe dừng trước cửa tiệm, An Noãn bình tĩnh mở tiệm, La Hiểu Yến về nhà mình.

Thấy Mạc Trọng Huy đến, An Noãn theo bản năng nhíu mày.

"Nghe nói bạn tốt của em La Hiểu Yến làm Tư Kỳ bị thương."

An Noãn cắn môi, hận không thể một cước đá người đàn ông này văng ra ngoài.

"Người phụ nữ kia thật to gan, tôi nhiểu lần giúp đỡ cô ta, cô ta lại dám động thủ với con của tôi."

An Noãn không phục quát: "Sao anh không nói là Hà Tư Kỳ ra tay trước, làcô ta đến làm phiền tôi trước. Nhưng giờ, Hà Tư Kỳ cũng không sao, anhcòn muốn gì nữa?"

"Tôi sẽ không tự nhiên nói với em như thế, chỉ là với bạn của em thì đã nói đúng."

"Mạc Trọng Huy, anh đừng khinh người quá đáng. Anh dám làm gì La Hiểu Yến,tôi sẽ đi giết Hà Tư Kỳ, giết đứa nhỏ của các người, cho họ Mạc cácngười tuyệt tử tuyệt tôn."

Mạc Trọng Huy cười ra tiếng, từng bước đến gần cô, bức cô đến chân tường, khêu gợi gằng từng tiếng cười nói:"An Noãn, nghe cho kỹ, chỉ cần thai nhi trong bụng Tư Kỳ mất đi, bấtluận là nguyên nhân gì, người kế tiếp phải sinh đứa nhỏ cho tôi là em."

"Anh mẹ nó nằm mơ." An Noãn rống lớn ra tiếng.

Anh một tay nắm cắm cô, trầm thấp thản nhiên nói: "Nếu không có chuyệnngoài ý muốn ba năm trước, chúng ta cũng đã có em bé kêu anh bằng cha."

An Noãn cười lạnh: "Chuyện ba năm trước là ngoài ý muốn sao? Chẳng phải anh và Hà Tư Kỳ âm mưu tổn thương tôi từ trước sao?"

Sắc mặt Mạc Trọng Huy trầm xuống, còn thật sự nói: "Thật đúng là ngoài ý muốn."

"Mạc Trọng Huy, không cần nói nữa, tôi không muốn nghe. Tôi thật hy vọng anh và Hà Tư Kỳ vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mắt tôi, nhưng tại sao cácngười không buông tha cho tôi? Tôi bị các người hại chưa đủ thảm sao?"

Mạc Trọng Huy chậm rãi buông tay ra.

"Mạc Trọng Huy, về sau đừng tìm tôi nữa được không? Chỉ cần thấy anh, tôi sẽ nhớ đến cái chết oan của cha tôi."

Mạc Trọng Huy dừng một chút cúi đầu nói: "Anh có thể minh oan cho cha em, trả lại sự trong sạch cho ông."

"Không cần, người là bị anh hại chết, hiện tại làm có ích gì? Tôi chỉ muốnbình yên sống qua ngày, chỉ cần các người đừng đến quấy rầy tôi là tốtrồi."

--

Trong lúc Hà Tư Kỳ nằm viện dưỡng thai, Mạc Trọng Huy cũng không đến thăm lần nào, chỉ an bài trợ lý của anh mỗi ngày đến xem.

Trương Húc làm việc này như bị khổ sai, mỗi ngày đến bệnh viện đều bị Hà Tư Kỳ tra tấn. Trong phòng bệnh, chén bát, đồ dùng bị quăng tứ tung, tạothành một mảnh hỗn độn.

"Trương trợ lý, anh nói cho tôi biết, Mạc Trọng Huy đang ở đâu?"

Không biết đây là lần thứ mấy, Hà Tư Kỳ như người bệnh tâm thần chất vấn anh.

Trương Húc nhíu mày, cúi đầu trả lời: "Mạc tiên sinh đang ở Thượng Hải dự một hội nghị quan trọng, sáng sớm đã đi."

Hà Tư Kỳ cười lạnh: "Anh ấy đi chẳng lẻ không mang theo anh? Trương trợlý, trình độ nói dối của anh ngày càng tệ, anh còn muốn lừa gạt tôi đếnbao giờ?"

"Hà tiểu thư, tôi nói đều là sự thật, Mạc tiên sinh một mình đi Thượng Hải, để tôi ở đây chăm sóc cô."

Hà Tư Kỳ xua tay ngắt lời anh: "Trương trợ lý, anh đừng nói gì nữa, tôibiết anh ấy đang làm gì, nhất định là đang áp mặt nóng của anh ấy lênmông lạnh của An Noãn, tiện thể anh giúp tôi nhắn với anh ấy nếu cònkhông đến thăm tôi, anh ấy sẽ phải hối hận."

Trương Húc nơm nớp lo sợ đi báo với Mạc Trọng Huy.

Mạc Trọng Huy chỉ bình tĩnh nói một câu: "Mặc kệ cô ấy, về sau cậu cũng không cần đến bệnh viện nữa."

Trong lòng Trương Húc không tiếng động thở dài, chuyện này thật đúng là người bình thường có thể chịu được.

"Hà tiểu thư sẽ không làm ra việc ngốc gì?"

"Cô ấy sẽ không, cô ấy so với bất kỳ ai càng yêu bản thân mình hơn."

Thật lâu về sau, Mạc Trọng Huy và Trương Húc đều suy nghĩ, nếu đem lời nóicủa Hà Tư Kỳ để trong lòng, nếu nhiều bi kịch cũng sẽ không phát sinh.Nhưng chuyện đã xảy ra, nếu muốn hối hận cũng không còn kịp nữa.

An Noãn sống an nhànđược vài ngày, La Hiểu Yến mỗi ngày đều mang thức ăn ngon đến cho cô.Hai người đều nhất trí với nhau không nói về chuyện tình cảm, không nóivề đàn ông, phần lớn đều tán gẫu với nhau về công việc và cuộc sống hiện tại.

Có một ngày Elle gọi điện thoại cho cô, hỏi cô và Thường Tử Phi ra sao rồi.

An Noãn thành thật trả lời: "Em và anh ấy đã chia tay."

Elle bên đầu dây bên kia thở dài: "Khó trách, hôm nay chị thấy Thường Tử Phi và một người phụ nữ dạo phố, chị còn nghĩ anh ta vụng trộm sau lưng em, thật không ngờ hai người đã..."

Cô ấy nói chưa hết câu, đột nhiên chuyển sang hỏi: "Noãn Noãn, hiện giờ em đang độc thân?"

An Noãn "ừ" một tiếng.

"Chi giới thiệu cho em một người, em họ của chị đi du học vừa về nước, người lịch sự tuấn tú, nhưng tuổi hơi lớn chút, đã ba mươi lăm tuổi, vẫn chưa có đối tượng, trong nhà đang sốt ruột, nhờ chị tìm cho một cô gái, nếuem có hứng thú thì chị hẹn ngày gặp mặt?"

An Noãn theo bản năng từ chối: "Elle, hiện giờ em chưa muốn nghĩ đến chuyện tình cảm."

"Nha đầu ngốc, Thường Tử Phi cũng đã tìm cho mình một người khác, không lẽem còn chưa bỏ xuống được? Hay em không tin chị? Chị cam đoan với em, em họ của chị rất tốt, có thể gặp mặt một lần được không?"

"Elle, chị vẫn nên tìm người khác đi, em không thích hợp."

"Hợp hay không gặp nhau mới biết được, nếu không thành vẫn có thể làm bạnvới nhau, em nên biết bên cạnh em có quá ít bạn bè? Luôn một mình mộtbóng, em mới hai mươi mấy tuổi, đang thời tuổi trẻ, quen biết nhiều mộtchút, suy nghĩ cũng thoáng một chút, em cũng sẽ gặp được chân mệnh thiên tử của mình. Vả lại, em vẫn chưa quên Thường Tử Phi?"

"Em không có."

"Vậy được rồi!" Elle ngắt lời cô: "Tốt, quyết định như vậy đi, tối mai chiđến tiệm đón em, sửa soạn đẹp một chút, quyến rũ chút."

"Elle... Elle.. Chị..."

An Noãn còn muốn từ chồi đầu dây bên kia đã cúp máy. Elle là vậy làm việcgì cũng luôn vội vàng, mặc kệ người ta có đồng ý hay không, cô ấy cứ như vậy mà làm.

--

Ngày hôm sau, tâm tình An Noãn cả ngày không yên, La Hiểu Yến phát hiện có gì không đúng, gặn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

An Noãn liền kể cho LHT nghe sự việc, La Hiểu Yến nghe xong nhảy dựng lên: "Rất tốt, cơ hội này rất tốt, hôm nay em trang điểm thật đẹp nha. NoãnNoãn, chị nói cho em biết, không chừng duyên phận của em đã tới."

An Noãn bĩu môi.

"Noãn Noãn, em đừng bao giờ từ chối cơ hội lần này, chúng ta đều đã đến tuổikết hôn, cái vòng lẩn quẩn này vốn rất nhỏ, không cần biết cái gì gọi là người đàn ông vĩ đại, cũng chỉ là cần một nơi nương tựa, bởi vậy, emnhất định phải nắm bắt cơ hội này thật tốt, còn phải thật lòng đối đãi,nói không chừng chỉ gặp một lần liền được."

An Noãn khẽ thở dài, nói sang chuyện khác.

Buổi tối Elle đến tiệm, buộc cô phải thay một bộ quần áo đẹp, trang điểm đơn giản.

"Tuy nói không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng ấn tượng đầu tiên rấtlà quan trọng. Nói cho em biết, em họ của chị rất anh tuấn, bao nhiêuphụ nữ đều muốn đến gần, nhưng thằng nhãi này rất khó tính, chọn đếnchọn lui đến giờ vẫn một mình. Noãn Noãn, chị có linh tính, cậu ta sẽchọn trúng em."

"Elle, em không muốn đi."

"Không được, chị đã hẹn rồi, bây giờ có hối hận cũng không còn kịp. Noãn Noãn, em khôngcần tạo áp lực cho mình, coi như là gặp một người bạn đi, phấn chấnlên."

Elle đưa cô đến một nhà hàng Tây, nơi này đối với cô rất quen thuộc, cô đã cùng Thường Tử Phi đến vài lần.

Gặp được em họ của Elle, bề ngoài xác thực rất anh tuấn, khó đoán ra tuổi thật của anh ta.

Ấn tượng đầu tiên của An Noãn đối với anh ta là, rất thân sĩ.

Ba người ngồi không bao lâu, điện thoại của Elle đột nhiên reo lên, côquay qua An Noãn áy náy: "Trong tiệm có chút việc, Phù Thu muốn chị đếnđó một chuyến, không thể ngồi đây cùng em."

An Noãn bất đắc dĩ gật đầu.

Sau khi Elle rời đi, còn lại hai người họ, An Noãn có chút xấu hổ. Nhất lànhìn thấy bàn kế bên là một đôi tình nhân, cô càng không được tự nhiên.

"An tiểu thư, chị họ tôi thường xuyên nhắc đến cô, chị ấy nói cô tâm địathiện lương, ôn nhu xinh đẹp, hôm nay gặp mặt, quả thật, so với tưởngtượng còn xinh đẹp hơn."

Mặt An Noãn đỏ bừng, cúi đầu nói: "Đường tiên sinh, anh quá khen."

"An tiểu thư, bình thường cô thích làm gì?"

An Noãn bị hỏi, nghĩ nghĩ thản nhiên nói: "Tôi không có thích gì."

"Vậy bình thường khi một mình cô làm gì?"

Khi một mình, An Noãn suy nghĩ thật lâu, khi cô một mình cô thích ngẩnngười, cô có thể ngồi trên giường cả một ngày, cái gì cũng không làm,cái gì cũng không nghĩ.

Thấy An Noãn không trả lời, anh ta cườinói: "Vậy tôi nói về sở thích của tôi đi, tôi thích đua xe, thích đánhgolf, còn thích tập thể dục."

An Noãn nhìn anh ta bề ngoài nhãn nhặn, không nghĩ đến anh ta lại thích đua xe.

"An tiểu thư, cô đối với bạn trai của mình có yêu cầu gì không?"

Mỗi vấn đề anh ta đưa ra An Noãn đều không có câu trả lời. Tự hỏi thật lâu, cô mới cúi đầu nói: "Tôi hy vọng anh ấy có thể chân thành, hy vọng thếgiới của anh ấy có thể đơn giản một chút."

Người đàn ông hơi dừng lại, lập tức cười nói: "Khó tìm được một người phụ nữ đối với bạn traicủa mình có yêu cầu không phải có nhà, có xe, có tiền gởi ngân hàng, Antiểu thư, tôi thật sự rất thưởng thức cô."

"An tiểu thư, có lẻ cô không coi trọng những thứ này, nhưng tôi cũng nói qua về những thứ tôicó, tôi có một biệt thự, hai căn hộ, tất cả đều ở trung tâm, hai chiếcxe, đều là xe thể thao, chuyện này cũng có liên quan đến việc tôi thíchđua xe, tiền trong ngân hàng không nhiều, nhưng cũng không phải là ít.Tôi cũng không còn nhỏ, gặp được đối tượng mình thích sẽ nghĩ đến kếthôn, sau khi kết hôn một năm sẽ sinh em bé..."

An Noãn ngượng ngùng, xấu hổ ngắt lời anh ta: "Đường tiên sinh, thật xin lỗi, tôi muốn đi toilet."