Cường Sủng Nam Thê

Chương 10



Bà Thương một mực nói chuyện bà cho sính lễ, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, cằm đã sớm rơi đầy đất, ngay cả vợ chồng Thương Quốc Chương cũng sớm há hốc miệng ngạc nhiên. Thẳng đến khi Bà Thương nói xong, những người khác vẫn chưa bình tĩnh lại.

Bà Thương hắng giọng,

_ Khụ khụ, mọi người còn có ý kiến gì nữa không? Có thì cùng đem ra đóng góp đi, đều nói chút đi.

Sau khi bình tĩnh trở lại bà Doãn trong lòng hối hận nha, thật sự là bỏ dưa hấu lấy hạt vừng, phải biết bà Thương cho Hạ Trường Ninh sính lễ nhiều không kể hết như vậy, biết trước thì bà đã không đưa ra chuyện công ty sớm rồi, chí ít là sau khi Hạ Trường Ninh cầm sính lễ trong tay, Doãn gia được chia nhất định sẽ so với chút tiền công ty thiếu có là gì. Cái đảo nhỏ cùng mỏ khoáng sản bà không rõ giá trị bao nhiêu, nhưng nhất định không ít được, thậm chí là cả tài sản của Doãn gia so ra vượt không ít, còn có của hồi môn của ông bà Thương để cho Hạ Trường Ninh làm tiêu vặt là 20 triệu, còn có một nửa ích lợi của Thương thế và cả trung tâm mua sắm bật nhất trong thành phố, ngẫm lại đều là tiền cả tiền nhiều như sao trên trời đếm không hết.

Doãn lão hồ ly hối hận xanh ruột, hận mình sao lại hấp tấp không yên.

Thế nhưng mà sau đấy liền ngẫm nghĩ kỹ một chút, cho Hạ Trường Ninh phần sính lễ này, cũng là cho Doãn gia, không lý nào chỉ có thể Hạ Trường Ninh một mình độc chiếm, nói cái gì cũng phải cho Doãn gia lưu chút. Nhưng mà bà Thương đã nói rõ ràng, bà ta lại có chút cố kị, phải làm sao bây giờ? Suy tính nghĩ biện pháp phá một chút mới được.



Bà ta lâm vào trầm tư, thật lâu.. Sau đó, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, có rồi, chỉ cần để Hạ Trường Ninh trên danh nghĩa tự giao cho con trai và cháu trai quản lý chẳng phải là được rồi sao, đến lúc đó muốn có bao nhiêu chỗ tốt còn không phải mình nói tính, nghĩ đến điều này hai má béo múp cười đến nhăn giống hoa cúc, bà ta cười xán lạn,

_ Bà Thương, thật sự là cám ơn bà coi trọng Trường Ninh như vậy, có thể được bà coi trọng là phúc khí của Trường Ninh, nhưng mà... Trường Ninh dù sao cũng còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện đứa nhỏ cũng đều không hiểu. Bà cho sính lễ lại nhiều như thế, quản lý cũng rất nỗ lực, cái gì mà đảo nhỏ, rồi cả mỏ khoáng sản và những thứ khác nữa.., đứa nhỏ này cũng không hiểu, nếu không thì bà xem như vậy đi, ba ba Trường Ninh cũng kinh doanh nhiều năm như thế, kinh nghiệm khẳng định là tương đối phong phú, lại có hai đứa nhỏ khác trong nhà cũng cùng với ba ba của Trường Ninh làm việc với nhau rất lâu. Có thể nói là đối với quản lý công ty cũng rất lành nghề, vậy nên là đem những sinh nghiệp kia của Trường Ninh giao cho ba ba cùng anh quản lý đi, cũng là chuyện tốt. Cậu cả thì phải quản lấy cả tập đoàn Thương Thế bản thân chắc hẳn rất bận rộn, Trường Ninh lại không hiểu những việc này, ba và anh trai thay Trường Ninh gánh vác chút là cũng nên. Một là cũng có thể để cậu cả nhẹ nhõm một chút, hai là dù sao thì cũng giao cho người trong nhà, lòng cũng yên tâm hơn, người trong nhà đến cùng là sẽ không để Trường Ninh bị thua thiệt, nhất định sẽ thay Trường Ninh kinh doanh thật tốt, bà thấy tôi nói phải không?

Bên đây bà Doãn vừa mở miệng, Tùng Mẫn liền hiểu rõ ràng, vội vàng xen vào,

_ Đúng thế, thưa bà Thương, Trường Ninh từ nhỏ đã ở cùng chúng tôi, cha của Trường Ninh đối với tâm ý của Trường Ninh cũng không cần nói, cả nhà anh em cũng rất tốt, có thể thay đứa nhỏ nhọc lòng đó cũng là việc nên làm, ông nói đúng không, ông xã.

Dưới bàn, Tùng Mẫn dùng chân lấy sức giẫm một cái lên chân Doãn Chi Niên, ánh mắt ra hiệu cho ông, nhanh nói, thuận theo ý mẹ, nắm lấy quyền kinh doanh những sản nghiệp kia của Hạ Trường Ninh.

Doãn Chi Niên lòng hiểu rõ, lão mẹ cùng vợ đánh chủ ý gì, nhưng mà, người nhà họ Thương dễ lừa gạt vậy sao? Thế nhưng đối với ánh mắt của lão mẹ cùng với bàn chân dưới bàn bị bà vợ giẫm đến đau nhức, đều đang nhắc nhở ông. Nếu như ông không nói chút gì về đến nhà khẳng định sẽ không sống yên ổn, thế là đành phải miễn cưỡng kéo ra một tia cười,

_ Trường Ninh đích xác đối với kinh doanh này một chút cũng không hiểu, nếu không ‧ ‧ ‧.

Nghe ông nói ra lời này liền rõ ràng ý muốn lúc trước bán con lấy tiền. Bây giờ lại thèm khát nhìn chằm chằm vào của hồi môn của con trai. Đúng là đã mặt dày so với mấy lớp tường thành còn dày hơn.

Hạ Trường Ninh lòng đã không có cảm giác gì, từ ngày đó cha bắt đầu nói ra lời kia, đối với Doãn gia, đối với người cha có chút gần gũi đã bị bọn họ tiêu hao hầu hết, sở dĩ hôm nay còn sẽ có thương đau nhức nhối và tuyệt vọng, đó cũng chỉ là bởi vì cậu thay mẹ cảm thấy không đáng giá, cảm thấy vì người đàn ông như vậy, một gia đình như vậy, hủy đi cuộc đời của mình quá không đáng.

Bà Doãn có cái suy tính nhỏ kia, Hạ Trường Ninh không có gì tức giận. Chỉ là cảm thấy buồn cười, cười người một nhà này vô sỉ, cười người một nhà này tham lam không thấy đáy.

Trên đời này người có trăm ngàn loại, sao còn có loại người có thể làm đổi mới nhận biết nhiều năm một cách sâu sắc của một người như bọn họ vậy. Không có liêm sỉ, tham lam không có điểm dừng, tôn nghiêm phẩm giá cũng chẳng là gì, nhân phẩm như dồi bọ. Chỉ vì một chút lợi nhỏ liền có thể phản bội bán đứng người thân không do dự, thậm chí là ngay cả danh dự bản thân mình.

Vì loại người này tức giận, thương tâm khó chịu quá không đáng, nhân sinh có hạn, việc muốn làm, cần làm còn có rất nhiều, không cần phải đem thời gian lãng phí vào những điều nhàm chán như vậy.

Đối với lòng tham của Doãn gia, Hạ Trường Ninh tâm thái đồng tình với Thương gia, muốn chiếm tiện nghi Thương gia, chỉ sợ Doãn gia không phúc phần kia, tiện nghi chiếm không được còn sẽ gây hậu quả đến bọn hắn gánh không nổi.

Hạ Trường Ninh cười tủm tỉm nhìn ngắm, xem người một nhà này diễn hài múa rối, cảm thấy rất thú vị.

Thương Ngự Thượng vẫn luôn một mực chú ý phản ứng của Hạ Trường Ninh, nhìn thấy cậu dường như không hề tức giận, còn rất thích thú ngồi ở kia rõ ràng là dáng vẻ đang xem kịch hài. Ánh mắt anh tràn đầy cưng chiều, đứa nhỏ này thật là người ta đều quan tâm đến tài sản của cậu, còn cậu thì thích thú nhìn người ta diễn kịch. Bất quá suy nghĩ một chút xem cậu có đáp ứng hay không.



_ Ông Doãn lo lắng quá rồi.

Bà Thương hớp ngụm trà,

_Trường Ninh tự nhiên sẽ có chồng thay Trường Ninh nhọc lòng. Ông Doãn trong nhà kinh doanh cũng rất bận, không cần thiết phân tâm chút ít chuyện này của Trường Ninh, ông nói đúng không?

Doãn Chi Niên mặt đều xanh, mỉa mai trả lời,

_ Đúng vậy.., đúng vậy... Là chúng tôi suy nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều.

Bà Doãn trong lòng không phục, trên khuôn mặt già cũng khó nhìn, nhưng bà lại cố kị Bà Thương, chỉ có thể lấy da mặt dày lần nữa lên tiếng,

_ Bà Thương nói cũng có đạo lý, nhưng mà Trường Ninh dù sao là con cháu Doãn gia, ba của Trường Ninh cũng là đau lòng cho đứa nhỏ, có ba bên cạnh chăm sóc, đứa nhỏ tâm lý cũng thoải mái.

_ Bà Doãn vậy là không yên lòng với Ngự Thượng nhà chúng tôi sao? Bà nghĩ nhiều rồi, theo ý tôi mà nói, Ngự Thượng có thể tiếp nhận người liền tất nhiên sẽ có trách nhiệm, chiếu cố tốt người yêu chính mình. Một chút năng lực này Ngự Thượng vẫn có, còn như ông Doãn đây ở bên cạnh chiếu cố, tôi thấy là không cần đâu, không cần quấy rầy ông Doãn lo lắng chút việc nhỏ này thật lãng phí thời gian.

Bà Thương một câu nói quyết định, người Doãn gia muốn nhúng tay vào ngay cả cơ hội cũng không có.

Bà Doãn và Tùng Mẫn sắc mặt đã khó coi đến cực điểm, chưa từ bỏ ý định bà ta lại tiếp tục đưa mắt đối mặt với Hạ Trường Ninh,

_ Trường Ninh à, con xem bà Thương lo lắng con như vậy, cậu cả cũng coi trọng con, ba ba của con cũng là vì con không biết hao bao nhiêu tâm tư, cho nên con nha, con phải hiểu được cảm ân mới được.

Ý kia chính là, cậu mau lên tiếng cho ba ba của cậu nói chút gì đi, người nhà họ Thương là sẽ không phản đối.

Hạ Trường Ninh có chút buồn cười, nhìn bà ta một mặt vội vàng, hận không thể trực tiếp lên tiếng muốn cậu làm gì, thật sự là múa rìu qua mắt thợ, thằng hề diễn hài như vậy còn không tự biết, quay đầu nhìn Ngự Thượng,

_ Anh sẽ giúp tôi kinh doanh những cái kia sao?

. Ngôn Tình Xuyên Không

Thương Ngự Thượng âu yếm nhìn Hạ Trường Ninh,

_ Trường Ninh có cái gì, anh tự nhiên sẽ cẩn thận bảo vệ lấy.

Hạ Trường Ninh trên khuôn mặt vui cười không thay đổi, quay đầu đối diện Doãn gia,

_ Có người thay thế tôi lo lắng, các người có thể yên tâm.

[ Con ‧ ‧ ‧ ‧. ] Doãn hồ ly lửa giận từ từ nhon nhém lên, nhưng mà lý trí còn lại cho bà biết bây giờ đắc tội Hạ Trường Ninh không khác nào đắc tội Thương gia, Doãn gia không dám trêu chọc Thương gia. Cho nên bà ta tức đến máu dồn lên não, cũng không dám nói thêm lời nào khác.