Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 213



Cố Thanh Hy lười nhác cười nói: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là bốn con chó thất bại các ngươi”.

Xuýt…

Bầu không khí lại trở nên lạnh lẽo thêm.

Bốn con chó thất bại?

Kẻ nào dám nói bọn họ là bốn con chó thất bại?

Thất quỷ Âm Sơn võ công thâm hậu, năm xưa nhiều danh môn chính phái, thậm chí là triều đình cũng hạ lệnh truy sát bọn họ. Kết quả tất cả đều bị phản sát, nhiều môn phái còn bị diệt môn.

Nếu không phải môn chủ Tu La Môn võ công cao cường, giết chết ba người, làm bốn người bị thương nặng, e là bọn họ vẫn còn làm việc ác ở Dạ Quốc.

Tên lùn nổi giận, chỉ đao về phía Cố Thanh Hy: “Nhóc con, gan ngươi cũng lớn thật, nóng lòng muốn đi gặp Diêm Vương sao?”

“Ơ… Lẽ nào ta nói sai rồi sao? Lẽ nào không phải các ngươi bị đánh đến mức phải chuồn về Âm Sơn?”

“Hoang đường, ngươi tưởng bọn ta sợ ả sao? Mấy năm nay bọn ta khổ luyện ngày đêm, chỉ để giết ả trả thù”.

“Nếu ta nhớ không lầm, khi xưa người ta một tay xử gọn bảy người các ngươi, mấy năm nay các ngươi tiến bộ, lẽ nào môn chủ Tu La Môn không tiến bộ hay sao?”

Tính tình của tên lùn vô cùng nóng nảy, vác đại đao chém tới, miệng liên tục chửi rủa: “Hoang đường, hoang đường, hoang đường”.

Tên lùn tuy xấu xí nhưng võ công lại xuất quỷ nhập thần, múa may thanh đại đao vô cùng mạnh mẽ. Đại đao của gã chưa chém tới, đao khí đã giết tới, một vài thân cây ở gần nàng bị ảnh hưởng, đồng loạt gãy làm đôi.

Ánh mắt thiếu niên nghiêm nghị, vừa trở tay, cây đàn màu mực đã ở trên tay.



“Tinh tinh tang…”

Hắn ta gảy liên tục ba dây, dây đàn hóa thành sát khí, đối chọi với đại đao của tên lùn, phát ra tiếng ầm cực lớn, ngay cả mặt đất cũng xuất hiện một cái hố sâu.

Hai mắt Từ tam nương lóe sáng: “Ôi, không nhìn ra ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy, ta thích! Lão Ngũ, giữ một mạng cho chàng trai trẻ này, ta nhắm hắn ta rồi”.

Giản Chu Nho đáp lời, đại đao trong tay lại ngày càng vung nhanh hơn, hét to bằng chất giọng khàn đặc.

“Tiểu tử, nữ nhân này có quan hệ gì với ngươi, ngươi liều mạng bảo vệ nàng ta như thế có đáng không?”

Thiếu niên không trả lời, chỉ bình tĩnh ứng chiến.

Từ tam nương cười hì hì tiếp lời: “Hắn là của ta, có thể có quan hệ gì với nha đầu xấu xí kia chứ, chắc chắn là muốn có được chuông Phá hồn mà thôi”.

“Thứ mà thất quỷ Âm Sơn chúng ta xem trọng mà ngươi cũng dám cướp? Đúng là to gan”.

“Ầm…”

Đại đao không chém trúng thiếu niên, nhưng lại bổ đôi tường đất sau lưng thiếu niên, tường đất không thể chống đỡ ầm ầm sụp đổ, phát ra tiếng vang thật lớn.

“Lão Ngũ, sau hôm nay, có lẽ hắn sẽ là người của thất quỷ Âm Sơn chúng ta, ngươi nhẹ tay một chút, đừng đánh người ta tàn phế đấy”.

“Biết rồi, nói nhiều thế có thấy phiền không”.

Cố Thanh Hy đứng một bên, hờ hững theo dõi trận chiến.

Giản Chu Nho rất mạnh, nội lực thâm hậu, mỗi một chiêu đều chứa đầy sức mạnh, còn thiếu niên thì mang nét mặt lạnh lùng, bàn tay trắng noãn nâng lên, tiếng đàn và đại đao va vào nhau, mỗi lần va chạm đều khiến đại đao như đá chìm đáy biển, mềm nhũn vô lực, cho dù gã có đánh như thế nào thì cũng không thể làm gì thiếu niên, còn khiến mình mệt đến mức thở hồng hộc.