Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 652: Chiến đấu bắt đầu mở ra (2)



Thực ra thì lấy tu vi thâm hậu của Bạch Hạc Đế Quân, sự áp chế của Sâm La Vạn Tượng đối với lão cũng có phần hạn chế, tuy rằng lão vẫn có cảm giác khó khăn khi câu thông với thiên địa, nhưng không phải là không thể, điều này lập tức khiến lão bác bỏ cái ý tưởng “nơi này là một phiến không gian độc lập với Huyền Linh đại lục”, hẳn đây chỉ là năng lực của cái kẻ được gọi là Diêm La Đế Quân này mà thôi.

Nghĩ đến đây Bạch Hạc Đế Quân cũng cảm thấy hợp lí, năng lực kinh khủng này gần như chính là ác mộng đối với Linh Đế cường giả, thậm chí hiệu quả còn có phần khủng bố hơn so với Thiên Tôn võ giả, Diêm La Đế Quân có thể lấy một địch bốn, trực tiếp đem bốn tên Linh Đế của Thánh Địa mài chết cũng là điều dễ hiểu. Chỉ là Bạch Hạc Đế Quân tự nhiên lại cảm thấy tự tin, cũng chỉ là một chút thủ đoạn tà môn ngoại đạo mà thôi, đối mặt với thực lực tuyệt đối mọi mưu kế đều vô dụng, lão có thể bị áp chế một phần thực lực, nhưng Ngũ Tọa Linh Đế đỉnh phong dù chỉ còn có ba thành thực lực cũng không phải là thứ mà Tam Tọa Linh Đế như đối phương có thể so sánh.

“Đại Tư Tế, chúng ta có nên lùi ra xa không, thuộc hạ cảm thấy có chút bất ổn, cái Lĩnh Vực này của Diêm La Đế Quân có lực áp chế cực kỳ lợi hại, hơn nữa kẻ địch của y lại là bảy vị Linh Đế cường giả, khó nói chiến trận có thể lan tới chỗ chúng ta...” lên tiếng chính là nữ nhân khỏa thân khắp người tràn ngập hình xăm đến từ Vu Thần Sơn, nàng lúc này đang kề sát vào bên tai Đại Tế Tự, nhỏ giọng nói, không hề che giấu vẻ kiêng kỵ trong đó.

“Yên tâm đi, ngươi quá coi thường Linh Đế chi cảnh rồi, cường giả ở cấp bậc này một chưởng có thể đoạn sơn, chỉ là lực khống chế cực kỳ tinh diệu, đại sơn có thể đứt đoạn nhưng ngọn cỏ ở trên mặt núi cũng không tổn hại, chúng ta đứng xa đến như vậy, sao có thể.....”

Vào thời điểm nữ Tư Tế của Vu Thần Sơn kia vừa mới cất tiếng nói, Tử Phong ở bên này đã động, để chiều theo ý của Mai Thường Hi, hắn vừa ra tay đã là một siêu cấp đại chiêu.

“Tử Lôi Cửu Kích – Lôi Động Cửu Thiên!!!”

Tử Phong chân đạp Thuấn Quang, thân hình loáng một cái liền xuất hiện trước mặt một tên Nhất Tọa Linh Đế, hai mắt của hắn lóe lên từng tia điện mang, theo sau một tiếng hô nhỏ trong cổ họng, hai tay của hắn vỗ vào nhau một cái, hàng ngàn hàng vạn luồng lôi điện đen kịt như hắc động ầm ầm bộc phát, mỗi một đạo hắc lôi đều to như chiếc cột nhà, lúc này đang hướng về tứ phương tám hướng mà lao tới một cách không có quy tắc, nhưng mà tất cả đều có một điểm chung, đó là sức công phá hủy diệt vô cùng kinh thế hãi tục.

“Ầm!!!!”

Trong nháy mắt không gian trở nên đen kịt, hắc lôi làn tràn khắp nơi không thể kiểm soát, Đại Tư Tế vừa đúng lúc này nói còn chưa dứt câu, nhìn thấy mười mấy cột lôi điện khổng lồ mang theo khí thế hủy diệt ầm ầm lao về phía đám người mình, hắn không nhịn được mà chửi bậy một tiếng

“Bà mẹ nó tên điên này không chơi theo quy tắc!!”

Nói đoạn không quản đầu đuôi ra sao, hắn liền theo thói quen muốn khơi lên thiên địa chi kiều, câu thông pháp tắc chi lực, chỉ để bi kịch phát hiện ra rằng, pháp tắc chi lực tự nhiên giống như bị táo bón, chỉ đưa lại phản hồi một cách yếu ớt, so với đánh rắm liền không khác là bao, hoàn toàn vô dụng.

Đại Tư Tế trợn mắt lên, cực chẳng đã liền vung tay một cái, từ bên trong chiếc giới chỉ trên tay hắn phóng ra một chiếc cổ đỉnh rêu phong mốc meo, trong nháy mắt liền bành trướng ra gấp trăm lần, cổ đỉnh lơ lửng trên đầu, rủ xuống thần quang bao lấy toàn bộ nhân thủ của Vu Thần Sơn vào bên trong, trực tiếp ngạnh kháng lấy mười mấy đạo lôi điện khủng bố kia.

“Rẹt rẹt......Răng rắc!!!”

Tiếng lôi điện rít gào cọ xát lên trên thần quang đến từ cổ đỉnh vang lên khiến người ta phải ghê răng, cổ đỉnh phía trên chao đảo dữ dội, bề mặt đỉnh xuất hiện mấy vết nứt phát ra từng tiếng vỡ vụn trong con mắt kinh dị của Đại Tế Tự. Hắn hơn ai hết biết rõ sự lợi hại của chiếc cổ đỉnh này, tuy rằng nó chỉ là một kiện Thánh Khí bị hao tổn, cấp bậc tổng thể giảm xuống chỉ còn là Ngụy Thánh Khí, nhưng về mặt phòng thủ thì vẫn như cũ ngưu bức không thôi, cơ mà hiện tại chỉ là dư ba một đòn đã khiến nó muốn vỡ thành mấy mảnh, rốt cuộc lực bộc phát của tên Diêm La Đế Quân kia mạnh mẽ đến mức nào?

Cơ mà may mắn đây chỉ là dư ba, cổ đỉnh bị vùi dập một hồi liền lấy lại được sự ổn định, mấy vết nứt cũng không quá nghiêm trọng, chậm rãi tu bổ lại là được, nhưng những võ giả khác xung quanh thì lại không được may mắn đến như thế. Thời điểm Tử Phong phóng ra chiêu thức, vốn dĩ chiêu này có tầm sát thương tương đối lớn, hơn nữa lại đang ở trong Sâm La Vạn Tượng, nhận được sự tăng phúc vô cùng kinh khủng, sức công phá của nó như nào thì có thể đại khái tưởng tượng được.

Chỉ biết rằng ở trong bán kính mười dặm xung quanh tâm chấn, hết thảy mọi thứ bao gồm cả những võ giả đang quan chiến đều bị hắc lôi kinh thiên nuốt chửng, đến cả nửa tiếng hét thảm cũng không có liền hóa thành tro tàn bụi bặm, Thiên Tôn cường giả ngay từ ban đầu đã cảm thấy có chút không ổn, dùng hết sức bình sinh mà bỏ chạy như ma đuổi nhưng vẫn có mười mấy người chậm chân, trực tiếp bị hắc lôi thiêu hủy đến cả một mảnh cặn cũng không còn.

Ở đây cũng không có thiếu những đỉnh cấp thế lực, dĩ nhiên là có cả sự tồn tại của Linh Đế đại lão, nhưng mà đến cả những cường giả này khi đối mặt với đạo lôi điện kia cũng có phần lực bất tòng tâm, chỉ có thể tận sức dùng không gian chi lực cuốn lấy người phe mình mà ném đi càng xa càng tốt, bản thân thì ngạnh kháng cơn sóng hủy diệt đang ập đến. Nhưng mà bọn hắn đã đánh giá cao chính mình, cũng như là đánh giá thấp dư uy của Tử Lôi Cửu Kích, gần ba mươi vị Linh Đế, yếu thì Nhất Tọa Linh Đế, mạnh thì đạt tới Tam Tọa Linh Đế, đứng trước một bầu trời lôi điện này cũng bị đánh cho tả tơi, hai vị Nhất Tọa Linh Đế trong nháy mắt liền bị lôi điện oanh thành phân bón ruộng, bốn vị Nhị Tọa Linh Đế do vị trí ở quá gần nên áp lực tăng lên gấp bội, tuy rằng toàn mạng nhưng đều bị trọng thương đến mức chỉ còn lại một luồng hơi thở, đám cường giả còn lại cũng chẳng khá hơn là bao, ai nấy đều trợn mắt há mồm, thương thế đầy mình, râu tóc quần áo bị thiêu rụi hoàn toàn.

Đấy mới chỉ là ở khu vực trung tâm của dư ba, năng lượng dư thừa hóa thành một trận sóng xung kích phô thiên cái địa phóng ra xung quanh, võ giả dưới Thiên Tôn ở trong bán kính mấy trăm dặm đều bị sóng xung kích chấn đến mức trọng thương thổ huyết, máu tươi cuồng phún lên không trung như là huyết vũ, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.

Đám người Triệu gia bao gồm cả Mai Thường Hi ở trong đó ở cách tâm chấn không quá xa, khá là gần với vị trí của Vu Thần Sơn ngược lại vô cùng thoải mái, bởi vì bọn họ đang ở dưới sự bảo hộ của Sâm La Vạn Tượng, chiêu thức của Tử Phong có mạnh hơn nữa cũng chẳng thể ảnh hưởng đến cả bọn mảy may. Thực tế thì Tử Phong căn bản không màng đến sống chết của đám người Triệu gia, gặp phải địch nhân liền đỏ mắt, hắn nào có thì giờ để ý nhiều đến như vậy, nếu không phải là không muốn Mai Thường Hi phải rơi xuống một cọng tóc, hắn cũng chẳng muốn phiền toái đến thế.

Dư ba đã khủng bố đến mức như vậy, tên Nhất Tọa Linh Đế kia đứng mũi chịu sào hứng trọn một chiêu kia thê thảm ra sao thì không cần phải nói, chỉ thấy lôi điện tán đi, Tử Phong lơ lửng trên không trung, trong tay hắn lúc này đang nắm lấy một bộ xương cốt cháy đen thành than cốc, vẫn còn đang bốc lên khói xám mù mịt khét lẹt, hiển nhiên là tên Nhất Tọa Linh Đế này đã chết đến không thể chết hơn được nữa, vẫn còn dư lại được một chút xương cốt đã có thể coi là rất khá, chung quy thì Linh Đế cường giả thân thể được pháp tắc chi lực tẩy lễ cũng không tầm thường.

Đám cường giả Thánh Địa xung quanh rõ ràng ở gần dư ba hơn tất cả mọi người, nhưng lúc này lại phá lệ ổn định, không hề chật vật như những người khác, ai nấy đều phóng ra pháp khí thượng đẳng bảo hộ lấy chính mình, tuy rằng chặn được một chiêu hủy thiên diệt địa kia, nhưng pháp khí các thứ ném ra một bó lớn đều trực tiếp biến thành phế liệu, căn bản không thể sử dụng lại được nữa.

Những tên tiểu bối còn sót lại sau một trận tàn sát lúc đầu của Tử Phong vốn khoảng hơn một ngàn người, lúc này cũng chết mất quá nửa, chỉ còn lại vài trăm tên vẫn còn thoi thóp, ngược lại cái tên thiếu niên cao ngạo lúc đầu được Bạch Hạc Đế Quân bảo vệ rất khá, ngoại trừ quần áo trên người có chút cháy khét, sắc mặt hơi tái thì không có chút thương thế nào cả.

Tử Phong một tiếng hót vang kinh người, vốn dĩ người khác còn chưa hoàn hồn bởi một màn “hack” tốc độ thượng thừa ban nãy, hiện tại hắn mới chỉ tung ra một chiêu liền khiến tất cả mọi người sợ hãi muốn nứt tim, mẹ nó đây chính là uy thế của cường giả cấp bậc Linh Đế ư? Thật là khủng khiếp không còn lời gì có thể diễn tả nổi.

Một đám Linh Đế đại lão sau trận dư ba quét ngang kia lúc này đã chạy tới tận xa, cố gắng điều trị thương thế của mình, nghe thấy mấy tiếng bàn tán này mà không khỏi tức muốn hộc máu lần nữa, các ngươi có thể nói được tiếng người hay không, mụ nội nó đến chính lão tử là Linh Đế hàng thật giá thật còn không dám nói rằng mình hời hợt đánh ra một chiêu liền có thể trực tiếp trấn áp tứ phương như thế này.

Nhìn Diêm La Đế Quân đi, mở màn một chiêu liền trực tiếp miểu sát một tên Nhất Tọa Linh Đế ngay trước mặt, dư chấn ép chết hai tên Nhất Tọa Linh Đế khác, bốn tên Nhị Tọa Linh Đế chỉ còn lại nửa hơi thở đang thoi thóp, còn lại hơn hai mươi Linh Đế cường giả khác đều bị thương tơi tả, uy thế của Linh Đế cái rắm, bọn ta cũng không mạnh được đến mức này a!

Mai Thường Hi hai mắt sáng lên như ngàn vì sao, nàng hưng phấn ngồi một chỗ rung đùi bần bật, hàm răng cắn chặt lên môi đến bật máu mà cũng không biết, trong lòng vô cùng thỏa mãn, nàng xác thực từng căn dặn Tử Phong phải đánh một trận thật hoành tráng, nhưng khoa trương đến mức như thế này thì thực sự vượt quá nhận thức của chính bản thân mình, thật là kích thích a, nhìn Tử Phong kìa, thật là soái, thật sự muốn sinh tiểu bảo bảo cho hắn a.....

Tử Phong tay nắm tàn cốt của kẻ địch, ngạo nghễ lăng không trên bầu trời, mái tóc tùy tiện thả ra bay phất phới trong gió, bạch y sạch sẽ không nhiễm lấy một hại bụi, khí thế phát ra như hồng thủy mãnh thú, uy phong lẫm liệt uy chấn bát phương, chỉ là nếu hắn biết được Mai Thường Hi trong cơn động kinh....khụ, trong cơn động tình đang muốn sinh tiểu bảo bảo cho hắn, dám cá là bao nhiêu phong thái ngưu bức hiện tại của hắn liền biến mất sạch sẽ, trực tiếp từ trên không trung lộn cổ cắm đầu xuống mặt đất.

Cũng may rằng Tử Phong không có năng lực đọc suy nghĩ, tuy rằng nếu hắn liếc mắt nhìn Mai Thường Hi lúc này cũng có thể từ sắc mặt của nàng mà đoán ra ít nhiều, nhưng đối mặt với cường địch, hắn căn bản không có thời gian cũng như tinh lực để có thể phân tâm. Hắn rống lên một tiếng, tiện tay ném bộ xương cốt cháy đen qua một bên như vứt rác rưởi, Tài Quyết ra khỏi vỏ, thân hình phi bừa tới mục tiêu gần nhất, sát khí bộc phát như sóng thần dâng cao, kiếm quang lóe lên liền bổ xuống.

Mục tiêu của hắn là một vị Tam Tọa Linh Đế, về mặt tu vi chính là ngang bằng với Tử Phong, ở cái cảnh giới này, mỗi một tiểu giai vị đều có cách biệt như trời với đất, so với con gà rù vừa bị Tử Phong đập chết kia, vị cường giả Linh Đế này phản ứng nhanh nhạy hơn rất nhiều, thực lực cũng không phải dạng vừa.

Tuy không thể câu thông thiên địa pháp tắc chi lực, nhưng Tam Tọa Linh Đế vẫn là Tam Tọa Linh Đế, người này trong cơ thể vẫn tồn trữ không ít pháp tắc chi lực, trông thấy Tử Phong đánh tới liền không chút sợ hãi trực tiếp nghênh chiến, trên tay xuất hiện một thanh thiết phiến tỏa ra khí tức huyền ảo, linh lực bộc phát như núi lửa phun trào, phóng ra một đạo phong nhận tiếp lấy kiếm quang.

Trải qua giây phút bất ngờ, những cường giả Linh Đế khác của Thánh Địa cũng liền lấy ra bản lĩnh của mình, công kích trong nháy mắt như một cơn đại hồng thủy phóng tới trên người Tử Phong, một tràng hỗn chiến kinh thiên động địa liền được mở màn.