Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Chương 117



Mấy phút sau, trên hành lang vang lên tiếng hô.

“Mọi người dậy hết đi, sắp đến giờ rồi!”

Tống Tân đợi thêm một lúc, chờ đến khi mọi người rời đi, mới ra khỏi phòng.

Người chơi không vội vã xuống tầng, bởi vì có người đưa ra ý kiến từng người kiểm tra phòng mình trước.

Tống Tân phát hiện, Hách Kiến thật sự không về phòng của anh ta và Trần Tiểu Vân. Anh ta đi ra từ phòng Dương Nhã Lệ.

Trần Tiểu Vân sau khi nhìn thấy anh ta, lại nức nở muốn giảng hòa, Hách Kiến lại vô cảm cự tuyệt. Thậm chí còn bảo cô ta từ nay về sau đừng nói chuyện với mình nữa. Lạnh nhạt đến mức khiến mọi người phải ghé mắt nhìn.

Cũng vì vậy, ánh mắt mọi người nhìn Dương Nhã Lệ cũng trở nên không bình thường.

Tống Tân kỳ thực cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Tỷ lệ Dương Nhã Lệ và Hách Kiến quen nhau từ trước quá thấp, nhưng bây giờ cô ta lại chịu để một người đàn ông có bạn gái mới quen chưa đến một ngày ngủ lại trong phòng mình.

Hách Kiến đã nói gì với cô ta? Là về chuyện Trần Tiểu Vân là gián điệp sao?

Vậy Dương Nhã Lệ vì sao lại tin anh ta?

Tống Tân không nghĩ ra, đành phải tạm thời bỏ qua. Cô ở trong phòng thêm một lát, chờ những người khác đều đã ra ngoài mới đi ra.

Tất cả người chơi đều nói không phát hiện có thêm đồ vật nào, vì thế mọi người liền xuống tầng, cẩn thận quan sát khu vực mình được phân công.

Trên tường sau quầy treo một chiếc đồng hồ treo tường, lúc này đang chỉ 0 giờ 20 phút sáng, còn hơn nửa tiếng để tìm đồ.

Các người chơi không biết sự thật có vẻ khá nôn nóng, Tống Tân cũng liền tỏ vẻ nôn nóng, vào phòng bếp vờ vịt đi một vòng, thấy trong đại sảnh không còn ai mới đi qua.

Cô đi ra sau quầy, kiểm tra mặt quầy trước, rồi lại xoay người kiểm tra những hàng hóa được bày phía sau. Sau đó lại kéo ngăn kéo phía dưới quầy kiểm tra bên trong.

Mà lúc cô đưa tay vào trong ngăn kéo, cô đồng thời mang sổ đăng ký từ trong nhẫn không gian ra.

Vì thế sổ đăng ký kia liền xuất hiện trong bàn tay đặt trong ngăn kéo của cô.

Cô thả tay ra, sổ đăng ký liền nằm trong ngăn kéo.

Cô nhân lúc không ai ở đây, nhanh chóng rời khỏi quầy, trở về phòng bếp.

Nếu vừa rồi có người đi ra cô sẽ lấy nó ra giả vờ như vừa phát hiện nó trong ngăn kéo.

Nhưng không ai ra càng tốt, dù sao lúc trước là cô nói cho người chơi khác vào ban đêm có thể tìm được manh mối. Nếu đồ vật là do cô phát hiện thì độ đáng tin cậy sẽ giảm bớt.

Như lúc này mới đúng theo mong muốn của cô.

Sau một lúc lâu, cô nghe thấy có người chơi đi ra đại sảnh rồi, mới rời khỏi phòng bếp.

Trong đại sảnh có hai người chơi, chính là hai người đàn ông tổ đội kia. Bọn họ nhìn thấy Tống Tân từ phòng bếp đi ra liền hỏi: “Có phát hiện cái gì không?”

Tống Tân cau mày lắc đầu: “Không, hai anh thì sao?”

Bọn họ liếc nhau, cũng bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Tống Tân nhìn về phía quầy, nói: “Chỗ này dường như còn chưa tìm.”

“Buổi chiều tôi không nhớ ra nơi này, khổ ghê.” Một người trong đó nói.

Anh ta vừa dứt lời, lại có hai người chơi đi ra.

Tống Tân biết thừa bọn họ cũng không phát hiện được gì, nhưng vẫn hỏi một câu: “Có phát hiện gì không?”

Bọn họ lắc đầu, một người trong đó ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường sau quầy, biến sắc: “Chỉ còn hơn 8 phút.”

“Nếu không tìm được, phải chờ đêm mai à?” Một người khác nhíu mày nói: “Không thể đứng ỳ ra đây như vậy, tôi đi tìm lại một lần. Ai qua quầy đăng ký bên kia tìm đi, mau lên mau lên!”

Nói xong anh ta liền xoay người nhanh chóng đi về phòng ngoài cùng của tầng 1.

Ba người khác cũng bắt đầu hành động, trong đó có một người đi về phía quầy.

Tống Tân nhìn thấy anh ta đi qua, khẽ thở phào một hơi. Trong ngăn kéo có thêm một quyển sổ đăng ký, chắc là không thể nào bỏ qua chứ?

Cô liền đi lục đống bàn ghế trong đại sảnh, thỉnh thoảng lại liếc về phía quầy đăng ký. Chẳng lâu sau nhìn thấy người chơi kia kéo ngăn kéo ra.

Sau đó anh ta cúi đầu nhìn ngăn kéo trong chốc lát, “ớ” một tiếng, ngẩng đầu nói với Tống Tân: “Cô lại đây nhìn xem, trước kia có sổ đăng ký ở đây không?”

“Sổ đăng ký gì?” Tống Tân giả vờ hoàn toàn không biết gì, đi về phía anh ta.

Anh ta cầm lấy sổ đăng ký trong ngăn kéo, giơ lên cho Tống Tân nhìn, cau mày nói: “Tôi không nhớ lắm, buổi chiều có thứ này không?”

Tống Tân đi đến trước quầy, cầm lấy sổ đăng ký trong tay anh ta, lật xem hai trang, lắc đầu nói: “Tôi là lần đầu tiên nhìn thấy nó.”

Vẻ mặt anh ta trở nên vui mừng, nhưng bởi vì còn chưa chắc chắn cho nên cố kìm chế, chỉ cười nói: “Tôi tìm được manh mối à?!”

Tống Tân nói: “Phải gọi những người khác tới xem mới chắc chắn được.”

Người chơi này vội vàng hô lớn về phía hành lang: “Mọi người mau lại đây, hình như tôi tìm được rồi!”

Ngay sau đó, tất cả người chơi như binh lính nghe được lệnh tập hợp, cùng chạy tới đại sảnh bằng tốc độ nhanh nhất.

Đại Hào và 002 cũng ở trong đó, Tống Tân nhìn thấy bọn họ đi tới, cùng Đại Hào đưa mắt ra hiệu. Lúc quay đi trong lòng cô còn nghĩ thầm: Tên cà lơ phất phơ này không biết có nhớ những gì họ đã bàn trước không, đừng có mà làm hỏng chuyện.

Cũng may, sau khi đi tới anh ta chỉ hỏi một câu: “Tìm được cái gì, tìm được ở chỗ nào?”

Tống Tân đưa quyển sổ đăng ký trong tay tới. Anh ta tùy tiện lật lật, nhíu mày nói: “Là cái này?”

Người chơi kia nói: “Chúng tôi không chắc chắn, cho nên mới gọi người tới. Thứ này tìm được trong ngăn kéo quầy đăng ký. Buổi chiều tôi hình như chưa thấy nó, mọi người có thấy không?”

Mọi người cùng lắc đầu, Đại Hào nói: “Tôi chưa thấy.”

“Hình như tôi cũng không có ấn tượng.”

“Trong ngăn kéo thì… Tôi chắc là chưa thấy.”