Cuồng Đế

Chương 74: Cường giả chi chiến



Edit: Trường Uyên

‘Khi gặp nguy hiểm, nàng luôn nghĩ làm sao để bảo hộ người bên cạnh trước tiên, làm sao để bảo vệ bọn họ chu toàn nhất. Nàng như vậy, sao có thể khiến người ta không yêu! Nàng như thế, sao có thể khiến người ta không thương! ‘ – Diệp Ảnh

***

Đang lúc này, âm phong thổi đến, mang theo hơi thở quỷ dị …

Khuynh Cuồng nhíu mày, cảm nhận rõ sự biến hóa trong không khí, một bên nóng như lửa thiêu, lại có cảm giác lạnh lẽo giữa trời tuyết. Khóe miệng ý cười không thay đổi, nhưng tay cầm ngọc cốt phiến lại nắm thật chặt.

Diệp Ảnh chưa bao giờ ngưng trọng như vậy, lần đầu tiên, địch nhân còn chưa xuất hiện mà kiếm đã xuất vỏ, đôi mắt như chim ưng săn mồi nhìn bóng đêm.

Đồng Dương cùng Phó Ki đã giết tứ tướng, trái tim bỗng bất an đập mạnh, nhìn đối phương, vũ khí hộ trước người, toàn thân chân khí bao bọc, nhưng cảm giác nóng lạnh quỉ dị đó vẫn không mất.

“Hắc hắc,…” Dưới ánh trăng, một tiếng cười làm người ta mao cốt tủng nhiên theo gió truyền đến, kéo dài không dứt, giữa trời đêm càng đáng sợ.

Khuynh Cuồng nhướng mày, đôi mắt sáng nhìn thẳng nóc nhà phía đối diện từ lúc nào đã có hai người đứng.

Là hai nữ tử xinh đẹp vô song, phục sức giống nhau, một thân lục nhạt quần lụa mỏng, sau đầu tóc buộc thành hai búi, kỳ dị là hai người giống nhau như đúc, nếu không phải biểu tình của hai người hoàn toàn bất đồng, thì không thể phân biêt được ai với ai.

Cao thủ song sinh! Đây là phản ứng nhận định đầu tiên của Khuynh Cuồng. Hai người dựa vào nhau, người bên trái khuôn mặt tươi cười, người bên phải mặt như cá chết, nếu không phải nàng ta đang đứng, thì sẽ giống một thi thể lạnh băng!

“Hì hì… tiểu tử tuấn tú a!” Nử tử mặt cười hai mắt dâm tà nhìn chằm chằm Khuynh Cuồng, hận không thể lập tức nuốt nàng vào bụng, nữ tử mặt cá chết ngay cả mí mắt cũng không động một chút, chỉ là yết hầu hơi động, nuốt nước bọt, cho thấy nàng ta cũng có ý như nữ tử mặt cười.

“Mẹ kiếp, thì ra là hai ả dục nữ.”

‘Ba’ một tiếng, Khuynh Cuồng tiêu sái mở quạt ngọc, khinh thường nói, nhưng mà nội tâm lại không chút thả lỏng, hơi thở thật cường đại, mạnh hơn tất cả các cao thủ nàng từng gặp, hơn nữa mạnh một cách quỷ dị.

Nàng có thể cảm giác hai người này đều là cao thủ đã ngoài cửu giai, nếu chỉ một người, nàng có tự tin có thể đánh bại, nhưng mà nếu là hai người liên thủ thì không chắc.

Khuynh Cuồng nói lời trào phúng cũng không khiến hai người thay đổi mảy may, Mặt cười thậm chí còn vô sỉ làm động tác liếm môi với Khuynh Cuồng, hi hi cười nói: “Hì hì… Nhãn lực không tệ, tiểu tử ngươi tuấn tú như vậy, lúc ăn sẽ rất ngon, hì hì,…”

Quạt ngọc vẫn phe phẩy, Khuynh Cuồng dưới chân vừa chuyển, môi cười mị hoặc nói: “Ai ăn ai, còn không chưa biết?” Diệp Ảnh đuôi mày khẽ động, mắt ưng hiện vẻ ôn nhu, ngưng thần nhìn góc độ mà chân Khuynh Cuồng khẽ nhích.

Hắn biết, nàng âm thầm đưa hắn vào vòng bảo hộ của nàng. Nàng luôn như vậy, sau khi ý thức được nguy hiểm, phản ứng đầu tiên không phải lo cho bản thân, mà là làm sao bảo hộ người bên cạnh, làm sao để bảo hộ bọn họ toàn diện nhất.

Nàng như vậy, sao có thể khiến người ta không thương!

Nàng như vậy, sao có thể khiến người ta không đau lòng!

“Hì hì… Tiểu tử ngươi khẩu khí lớn lắm, bất quá, rất hợp khẩu vị, hì hì… chờ mong, chờ mong lúc ngươi cầu tỷ muội ta ăn ngươi sẽ rất mê người … Hì hì…” Mặt Cười không ngừng liếm miệng, cười mị hoặc với Khuynh Cuồng.

Mặt cá chết hiển nhiên đã chờ không kịp, bàn tay nâng lên, hướng tới Khuynh Cuồng đánh một chưởng, gió lạnh cuốn theo bông tuyết màu đen đập vào mặt đến mà.

Một khắc không kém, Mặt cười cùng Mặt cá chết đồng thời xuất chưởng, chỉ là một chưởng của nàng hướng đánh Đồng Dương và Phó Ki, ngọn lửa hừng hực phá hủy hết thảy bay thẳng đến hai người.

“Cẩn thận.” Khuynh Cuồng phản ứng cực nhanh, lời còn chưa dứt, người đã như kinh hồng phi thiên, như thiên thần giáng trần.

Hai dục nữ không ngừng nuốt nước miếng, một bộ hận không thể lập tức nuốt sạch Khuynh Cuồng. Đồng thời cũng thầm khen: thân pháp thật tinh diệu.

Diệp Ảnh mặc dù được Khuynh Cuồng nhắc nhở, nhưng dù sao công lực không thâm hậu bằng Khuynh Cuồng, tránh không kịp, bị chưởng đánh tới. Diệp Ảnh được Khuynh Cuồng dùng chân khí bảo hộ vẫn không khỏi bị hàn khí quỷ dị làm cho đông cứng, cảm nhân rõ ràng máu trong cơ thể từng chút một ngưng kết lại.

Hàn chưởng đánh tới quá nhanh, đến độ khiến tim hắn ngừng đập. Một luồng khi nóng cuồn cuộn không dứt truyền vào cơ thể, giúp hắn đuổi hàn khí.

Đồng Dương, Phó Ki bị vây trong liệt diễm, cảm thấy kinh mạch toàn thân bị liệt hỏa đốt thành tro, nóng đến bạo phát, nhưng lông tóc lại không tổn hao gì, cứ như ngọn lựa này là từ trong cơ thể phát ra.

Nhưng khi ngọn lửa đốt đến chỗ xung yếu, quanh thân gió lạnh đảo qua, chân khí lạnh lẽo dập tắt liệt hỏa.

Là Khuynh Cuồng thả người phi thiên không dừng một khắc, lập tức vận thân pháp nháy mắt đến bên Diệp Ảnh, đem Hỗn nguyên chân khí truyền vào cơ thể hắn, cùng lúc đó, ống tay áo vung lên, cổ tay vừa chuyển, hàn băng chân khí lăng không phóng đến Đồng Dương, Phó Ki, hóa giải liệt hỏa.

Cùng lúc có thể phóng ra hai chân khí đối lập, hai cô gái thất kinh không thôi, tuổi nhỏ công lực thâm hậu như vậy, khó trách chỉ một Mạc Khuynh Cuồng nho nhỏ lại có thể khiến ‘Ngài’ chú ý.

Từ khi hai cô gái xuất chưởng, đến khi Khuynh Cuồng cứu người, hết thảy chỉ trong chớp mắt. Đợi hai cô gái kinh ngạc xong, chỉ thấy Khuynh Cuồng đã mang theo Diệp Ảnh đứng bên cạnh hai người Đồng Dương, nâng mắt nhìn các nàng mang theo lãnh khốc, tuy là đứng phía dưới, lại không hề thấy cảm giác mình thua kém.

“Hì hì… Tiểu tử, không tệ đâu, có thể tránh thoát băng viêm song chưởng, còn có thể cứu người, nhiều năm như vậy, ngươi là đầu tiên, hì hì… Đáng tiếc, rốt cuộc vẫn kém.” Mặt cười hiện vẻ kiêu căng, hoàn toàn xem như không thấy vẻ lạnh lùng của Khuynh Cuồng, tuy rằng nàng vừa hiển lộ công pháp làm bọn họ kinh hãi, nhưng các nàng cũng không để vào mắt.

Chẳng qua chỉ là dùng dao mổ trâu để giết gà, các nàng có cao giai chân khí, thì kẻ vãn bối này có cao cường mấy cũng không phải đối thủ của các nàng.

Khuynh Cuồng thâm sâu sắc bén, nhếch môi vẻ lạnh lùng.

“Hì hì… Đừng dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn người ta! Người ta thẹn thùng, hì hì…” Mặt cười làm bộ nữ nhân thẹn thùng, đám người Diệp Ảnh thiếu chút nữa nhịn không được mà nôn ra, ghê tởm!

“Tam hợp hộ trận.” Khuynh Cuồng liếc mắt Diệp Ảnh ba người, dứt khoát hạ lệnh, tiếp theo thả người nhảy lên, đứng ngạo nghễ đứng trên đại thụ các hai cô gái không xa, mắt lạnh bắn thẳng đến hai người.

“Lão đại…” Diệp Ảnh kinh ngạc, vô lực nhìn Khuynh Cuồng, cuối cùng cắn chặt răng, trầm giọng nói: “Bày trận.”

“Nhưng …” Đồng Dương cùng Phó Ki mặt lộ vẻ do dự, nhìn chằm chằm hai cô gái, bọn họ biết đây là đối thủ mạnh nhất từ lúc xuất đạo tới nay, bằng không Thánh Tôn sẽ không hạ mệnh lệnh như vậy.

Nhưng mà, bọn họ không thể để Thánh Tôn một người đơn độc đánh với hai cao thủ này?

“Nay chúng ta có thể làm chính là bảo vệ tốt chính mình, không để Lão đại phân tâm.” Diệp Ảnh nhìn Khuynh Cuồng sâu kín nói, tuy rằng hắn rất muốn cùng nàng kề vai chiến đấu, nhưng cũng hiểu được, bằng thân thủ này cũng chỉ liên lụy khiến nàng phân mà thôi, hắn chưa đủ mạnh!

Tâm niệm vừa chuyển, ánh mắt chợt lạnh, lập tức tĩnh tọa. Đồng Dương cùng Phó Ki nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ, Thánh Sứ nói là sự thật, lúc này cùng Diệp ảnh ngồi xuống, ba người hình thành tam giác trận, lấy mắt thường có thể thấy được bạch quang dần dần hiện ra, bao phủ ba người, sau đó biến mất.

Trận này do Khuynh Cuồng sáng chế, trọng thủ, nhân khí hợp nhất, công lực người trong trận tăng lên theo bội số, ngay cả là cao thủ đã ngoài thập giai cũng phá không được, nhưng trận này lại không thể công kích.

“Hì hì… trận pháp quái lạ.” Mặt cười cảm thấy hứng thú nhìn Diệp Ảnh ba người, người bình thường nhìn không ra, nhưng tuyệt đỉnh cao thủ lại có thể cảm thấy bình chướng, dù là các nàng cũng không thể phá.

Thấy tam hợp hộ trận triển khai, Khuynh Cuồng trong lòng yên tâm không ít, bất luận thế nào, bọn họ an toàn là tốt rồi, hiện tại, để nàng thử xem băng viêm song chưởng rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.

Ý niệm cùng nhau, xuất ra chân khí bình sinh, y bào vung lên, Hỗn nguyên chân khí hình thành dòng khí ẩn ẩn lưu động, cổ thụ dưới chân lá rung xào xạc, lay động không ngừng, trăng ở chân trời nháy mắt thành lớn, treo cao sau lưng Khuynh Cuồng, nhưng đến trợ trận cho vương giả.

Hai cô gái, một người nghiên đầu, một người không có biểu tình, nhưng đồng thời kinh ngạc không thôi, như thấy thiên thần từ Nguyệt Cung hạ phàm. Áo trăng, tóc đen bay giữa không trung, chân khí mạnh mẽ khó tả.

“Hì hì… Xem ra tiểu tử này thật đúng là không thể khinh thường, không thể nương tay, hì hì…” Mặt cười tuy là cười nói, nhưng trong mắt không khỏi mang theo luyến tiếc, đáng tiếc cho một tiểu tử đáng yêu.

Mặt cá chết và Mặt cười một lần nữa ăn ý mười phần xuất thủ, cả người đều bay lên, chân khí tản ra hết sức, cả người tựa hồ biến thành một hỏa cầu lớn, dưới chân, toàn bộ nóc nhà lập tức kết thành băng, Mặt cười xuất chưởng tạo thành một quả cầu tuyết.

‘Hỏa cầu’, ‘Tuyết cầu’ quấn quýt lấy nhau, lửa không thể hòa tan tuyết, tuyết cũng không thể dập lửa, không khí khó chịu làm người ta hít thở không thông.

‘Hỏa cầu’, ‘Tuyết cầu’ đánh thẳng đến Khuynh Cuồng, nơi đi qua vạn vật hóa thành hư ảo, một bên thiêu thành tro tàn, một bên kết thành băng, hóa thành hơi nước biến mất vô tung.

“Kính Nguyên chưởng…” Khuynh Cuồng một tiếng rống to, Hỗn nguyên chân khí bộc phát, chân khí liên miên không dứt từ tay xuất chưởng, mỗi một chưởng đều mang theo kình khí mạnh mẽ nhất của cửu giai cao thủ.

Mỗi một chưởng đánh vào hỏa tuyết cầu phát ra tiếng nổ mạnh nặng nề, làm màng nhĩ ẩn ẩn phát đau, nhưng thế công của hỏa tuyết cầu mặc dù chậm lại, lại vẫn đánh thẳng Khuynh Cuồng.

Nhìn Diệp Ảnh ba người trong trận sắp không giữ được trận hình. Khuynh Cuồng không dao động, song chưởng vừa thu lại, tùy ý để quả cầu đánh tới, chân khí vô hình ẩn ẩn dao động, nhưng lại trở nên hư vô.

Hỏa tuyết song cầu phủ lấy Khuynh Cuồng, băng hỏa song trọng, Khuynh Cuồng cảm thấy chân khí hộ thân biến mất vô tung, toàn bộ thân thể như không như còn là chính mình, chân khí toàn thân nháy mắt hao hết, đan điền rỗng tuếch.

“Hì hì…” Theo tiếng hi hi cười, tay phải Khuynh Cuồng trở nên nóng rẫy, mà tay trái lại bị đông cứng, băng hỏa đánh vào bách hải, va chạm trái tim của nàng, chưởng lực đánh vào trong cơ thể nàng chân chính phát huy đặc tính xung khắc của nước và lửa, không ngừng đối kháng, khiến thân thể như trở thành chiến trường.

Lúc này Khuynh Cuồng đã hoàn toàn không thể suy nghĩ được võ công của hai người này là quỷ dị cao cường cỡ nào, nói trắng ra, lúc này nàng không hề nghĩ, như mặc người ta bày mưu đặt kế.

Nhưng ngay tại lúc hai dòng khí đạt tới cực hạn, hủy hoại cơ thể. Đôi mắt Khuynh Cuồng sáng ngời ánh sao, như mãnh báo thức tỉnh, song chưởng mở ra, ngửa đầu hét lớn.

Một tiếng hét dậy trời đất, âm thanh đến đâu nơi đó phi hôi yên diệt, hóa thành cát bụi, đất đá tung lên, toàn bộ Tứ tướng phủ đều bị hủy, đại thụ dưới chân bị chưởng lực phá hủy, không đến một khắc đã đổ rạp.

Không có đại thụ chống đỡ, Khuynh Cuồng vẫn đứng giữa không trung, Hỏa tuyết cầu bị đánh văng ra. Đang giữa không trung, Khuynh Cuồng ngửa đầu tận trời, tóc đen bay loạn, thu lấy tinh hoa của thiên địa.

Minh Nguyệt ở chân trời đỏ như máu, vẻ quỷ dị phi thường.

“Hì hì… Đó là cái gì?” Mặt cười ngạc nhiên nhìn Khuynh Cuồng, Mặt cá chết cũng thế. Chỉ thấy trăng đỏ từng đợt tảng ra tơ máu, trút xuống thân thể Khuynh Cuồng.

Dần dần, cánh tay Khuynh Cuồng phát ra ánh sáng màu đỏ, đỏ như ánh trắng, tiếp theo là toàn bộ thân thể đều phát ra hồng quang, xoay tròn như lốc xoáy.

Theo lốc xoáy, toàn bộ Tứ tướng phủ ngoại trừ Diệp Ảnh ba người, tất cả đều như bị lốc xoáy hút lấy, ngay cả thi thể dưới đất cũng không xót, khiến người ta kinh tủng không thôi. Thử nghĩ một chút, đầy trời thi thể bay loạn, có thể không khủng bố sao?

May mắn Thiên Nguyên quan viên đều rất xa xỉ, Tứ tướng phủ cách xa dân cư, là một tòa trang viên độc lập, nếu không động tĩnh lớn như vậy, không khiến toàn bộ dân chúng sợ hãi mới là lạ.

Nhưng mà dù vậy, tiếng nổ quá mạnh vẫn chấn động toàn bộ Nguyên Đô. Tất cả mọi người sợ tới mức trốn đi, cứ nghĩ lại phát sinh chính biến, dù sao Tứ thủ thành tướng hôm nay vào thành, bộ dáng hùng hổ khiến bọn họ ảo tưởng nhiều hơn.

“Hi… Này, có chuyện gì?” Mặt cười kêu sợ hãi, thân mình không thể khống chế bị lốc xoáy cuốn lấy, hai người ở giữa không trung càng không ngừng bị cuốn vào.

Chợt, cơn lốc ngừng lại, cơ hồ cùng một lúc, lốc xoáy đột nhiên dừng, gió cũng dừng, hai cô gái thẳng tắp rới xuống không trung. Lúc sắp tiiếp đất, hai người lấy tốc đô cực nhanh xoay người, bụi đất tán đi, hai người vẫn đứng thẳng lưng.

Mắt nhìn một lượt, xung quanh không còn vật gì, thi thể tất nhiên không thấy bóng dáng, ngay cả phòng ốc đổ nát thê lương cũng bị cuốn đi sạch sẽ, như một mảnh đất vừa được khai phá.

Ba người Diệp Ảnh trừng mắt kinh ngạc. Ngây ngốc nhìn Khunh Cuồng đứng giữa không trung, chỉ thấy đôi mắt ngăm đen của nàng hiện lên hồng quang yêu dã. Chấn nhiếp lòng người.

Tóc đen không gió mà bay, như ma thần hạ phàm, khiến người ta tâm sinh e ngại, khuất phục muốn quỳ bái.

Diệp Ảnh ba người tràn đầy sùng bái, vô luận nàng là ma thần, hay là thiên thần, đều là người bọn họ thề sống chết tùy tùng.

Xa xa một nam tử vẫn quan sát trận chiến, mặt lộ vẻ kinh ngạc, đôi mắt híp lại, cười ta ác, môi mỏng khẽ mở: “Mạc, Khuynh, Cuồng.”

“Hì hì… Không ổn, không ổn…” Mặt cười lắc lắc đầu nói, chân khí mạnh mẽ như thế, các nàng không thể cảm giác được cảnh giới của người này.

Hai tay phụ phía sau, hồng quang trong mắt biến mất, lại chuyển ngăm đen, thêm sâu thẳm khó lường, như hàn đàm vực sâu, cuồng tứ: “Các ngươi xuống địa ngục đi.”

Tiếng gọi ma quỷ. Khuynh Cuồng phi thân lên, như hùng ưng đáp xuống, chưởng lực mạnh mẽ phá không đánh thẳng hai cô gái.

Hai cô gái cả kinh, nháy mắt phóng xuất chân khí, ăn ý mười phần đồng thời xuất chưởng. Tuyết đen biến ảo lấy băng làm thủ, ngăn trở thế công của Khuynh Cuồng, lửa khói hóa thành hỏa long lấy công đánh về phía Khuynh Cuồng.

Nhưng Khuynh Cuồng đã không còn là Khuynh Cuồng lúc nãy, dương môi cười tà ác, chưởng lực xuất ra, mang theo sự giận dữ, đánh trả. Kính nguyên chưởng biến ảo thành ngàn chưởng ấn, bảo vệ quanh thân, đánh bật hỏa long trở về.

‘Bùm bùm’… Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, tuyết đen bị đánh vỡ, hỏa long gào thét phản phệ trở về, chân khí va chạm lan đến mười trượng.

“Hự… A…” Hai cô gái bị phản phệ lui mười thước, khóe miệng chảy máu tươi chảy, đồng thời ôm ngực, không ngờ phản lực mạnh mẽ như thế, nếu không vì hai người bọn họ liên thủ lại là siêu cao giai cao thủ, có chân khí mạnh mẽ, thì lúc này nhất định phải tan xương nát thịt.

Thế nhưng Khuynh Cuồng hạ một chưởng đó lại như không có tổn thương gì, híp mắt nhìn hai người, xem ra nàng đã xem nhẹ thực lực của hai cô gái này, lại xuất chưởng tấn công.

Hai cô gái đồng thời xuất chưởng nghênh chiến, khi thì một trái một phải, khi thì một trước một sau, công thủ vô cùng ăn. Khuynh Cuồng lúc này chân khí tăng vọt, hộ thuẫn quanh thân, khiến các nàng không thể đến gần, huống chi các nàng còn bị thương.

Nháy mắt, ba người hỗn chiến thành một đoàn, tàn ảnh bay tán loạn, chân khí tán ra, đau đớn màng tai. Xung quanh mười trượng lại nóng như một cái giường sưởi, là Khuynh Cuồng cố ý đem dòng khí hai bên dẫn dắt rời đi, nếu không ‘tam hợp hộ trận’ tất bị phá.

Trong trận, Diệp Ảnh ba người sớm ngây người toàn thể, nhìn trận kịch chiến nhưng không nhìn không tới bóng người. Đây mới là quyết đấu của cao thủ chân chính! Bọn họ cũng chỉ có thể ở một bên sửng sốt mà xem.

Song bào thai tâm linh tương thông, một phen liên thủ khiến chân khí không chỉ tăng mạnh, mà còn ăn ý mười phần cơ hồ không thấy sơ hở, Khuynh Cuồng không khỏi tâm tư, nhưng mà…

Câu thần cười, Mạc Khuynh Cuồng nàng luôn tìm được thứ có thể trong những thứ không thể. Dưới chân di chuyển như u linh, khiến hai người ứng phó không nổi, chân vừa chuyển, hai tay mở ra làm thế ôm, đột nhiên phản công, không chờ hai người liên thủ, song chưởng lập tức đẩy tới.

“Hự…” Lúc này, Mặt cười không kịp kêu thảm thiết, chỉ ‘Hự’ một tiếng, liền cùng Mặt cá chết bị một chưởng của Khuynh Cuồng đánh bay ra ngoài, khiến hai người văng xa mười trượng, cách xa nhau một trượng có thừa.

Ngay cả hai người có tâm linh tương thông hơn nữa cũng không thể liên thủ. Chỉ một người, tuyệt đối không thể bảo hộ được chính mình.

Khi hai người nghĩ đêm nay sẽ chết, được một thuẫn khí vô hình mạnh mẽ đỡ lấy, bảo vệ hai người an toàn rơi xuống đất, mũi chân điểm nhẹ, hai người lại tựa vào cùng nhau, chân khí lập tức chuyển vận vào cơ thể đối phương, chậm rãi bình khí huyyết cuồn cuộn từ một chường trí mạng của Khuynh Cuồng.

Chân khí mạnh mẽ khiến nàng hít thở không thông, đồng tử từng trận co rút, kinh hãi. Chỉ thấy trước mặt hai cô gái, không biết khi nào có một nam tử mang mặt nạ, lạnh lùng cười yêu ớt, khí thế kinh tâm mãnh liệt, vô cùng quỷ dị.

Ánh trăng hắc lên mặt nạ mang hơi lạnh, Khuynh Cuồng lập tức cảm thấy hơi thở xâm lược đập vào mặt, khóa chặt lấy nàng