Cuồng Đế

Chương 73: Kì Vân tứ tướng



Edit: Trường Uyên

“Quả là một tuyệt thế công tử, phong thần tuấn lãng. Nhìn xuống thảm cảnh phía dưới, lại ngẩng đầu chợt nhìn ánh sao, trong đáy mắt chứa cả bầu trời đầy sao đêm. Đêm đẹp như vậy, thích hợp uống rượu ngắm trăng, không thích hợp giết người phóng hỏa. Chỉ là người hành sự không hiểu ý trời” – Mạc Khuynh Cuồng

***

Cho đến khi nhìn dáng đứng quái dị của Vân Huyền Thiên, giật mình hiểu được bọn họ hiểu lầm cái gì, đột nhiên muốn cười, ha ha, cái này, tình đoạn tụ của bọn họ xem như đã được chứng thực rồi, Vân Huyền Thiên đáng thương cứ như vậy mà thành ‘thụ’ còn không tự biết.

“Tiểu Cuồng nhi, vì sao mọi người đều quái lạ như vậy?” Vân Huyền Thiên thấy ánh mắt mọi người rất quái dị, không kìm được hỏi nhỏ bên tai Khuynh Cuồng, chẳng nhẽ tất cả mọi người biết hắn bị quăng ngã?

Quay đầu, nhìn Vân Huyền Thiên đang ngây ngốc, Khuynh Cuồng thật sự nhịn không được tuôn ra một tràn cười kinh thiên: “Ha ha…” hồ ly, hôm nay sao trì độn như vậy! là bị nàng đánh đến ngốc sao?

“Tiểu Cuồng nhi, ngươi làm sao vậy? Hư…” Khuynh Cuồng thình lình cười to khiến Vân Huyền Thiên quá sợ hãi, khẩn trương hỏi, vừa động, cái mông đau đến mức hắn phải hít một hơi, mọi người nhìn càng thêm kì quái.

“Hồ ly, ngươi… Ngươi sao lại đáng yêu như vậy a! Ha ha…” Khuynh Cuồng một tay khoát lên vai Vân Huyền Thiên, cười đến quặng bụng, không phải nàng không có lương tâm chê cười hắn, mà là đùa hắn thật rất vui, sao trước kia không phát hiện!

Nghe được Khuynh Cuồng nói hắn đáng yêu, Vân Huyền Thiên không khỏi lòng tràn đầy vui mừng, đỏ hồng mặt, còn có tâm tư nào đi suy nghĩ chỗ quái dị của mọi người. Nhìn hai người trò chuyện càng làm cho mọi người tin tưởng vững bền, trong nhất định có gian tình, nhưng không ai dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn bọn họ, ngược lại cảm thấy lạc lõng, thần kì như Tam hoàng tử, những kẻ phàm phu tục tử như bọn họ sao có thể hiểu được.

Nhưng vẫn có người bất mãn, Thái Thiệu nhìn đến đau mắt, tiến lên đỡ Vân Huyền Thiên, nói: “Thái tử, thời điểm không còn sớm, chúng ta nên lên đường.” Đảo mắt trừng Khuynh Cuồng một cái, tiểu tử này có ý định làm thái tử bọn họ mất hết mặt mũi !

Khuynh Cuồng rất vô tội lui về phía sau từng bước, nàng oan uổng a, là mọi người tưởng tượng quá mức phong phú, thật sự không liên quan đến nàng! “Ân.” Gật gật đầu, Vân Huyền Thiên đối Khuynh Cuồng nói: “Tiểu Cuồng nhi, sau này còn gặp lại.”

Tuy rằng biết không lâu sau, hắn có thể gặp người này, nhưng vẫn luyến tiếc, loại cảm giác này so với trước kia càng mãnh liệt. Khuynh Cuồng còn chưa mở miệng, Nguyệt Quân Phong đã tiến lên, đối với Khuynh Cuồng chắp tay nói “Khuynh Cuồng hoàng tử, tạm biệt.”

Hắn ôn nhuận nhưng lúc này có vẻ âm trầm, chính hắn cũng không hiểu được vì sao hôm nay không thể khống chế được cảm xúc, chỉ là trong lòng rất hoảng loạn. Khuynh Cuồng đôi mắt vừa chuyển, câu thần cười nói: “Quân Phong ca ca, sau này còn gặp lại, Quân Phong ca ca nhất định phải đến Long Lân quốc thăm ta, không được lỡ hẹn.”

Nghe vậy, Nguyệt Quân Phong nhoẻn miệng cười, chỉ cảm thấy khó chịu nghẹn trong lòng cũng nhẹ đi mấy phần, sủng nịch như mười năm trước sờ sờ đầu của nàng, ôn nhuận cười nói: “Quân Phong ca ca tuyệt không lỡ hẹn.”

Một bên Vân Huyền Thiên còn khó chịu, hừ hừ một tiếng liền hướng xe đi qua, bởi vì mông bị thương không thể cưỡi ngựa, Khuynh Cuồng cẩn thận đã sớm phân phó hạ nhân chuẩn bị cho hắn một chiếc xe chuyên dụng của Nguyên hoàng thất.

“Khuynh Cuồng hoàng tử, thỉnh.” Phượng Tử Nguyệt đối với Khuynh Cuồng chắp tay nói. “Thỉnh.” Khuynh Cuồng ôm quyền trả lời, khóe mắt vẫn không nhịn được nhìn hành động ngu ngốc của Vân Huyền Thiên, cười thầm không thôi.

Y theo lệ thường, hôm nay các quốc gia đồng thời trở về, nhưng bởi vì lần này xảy ra chính biến, Thiên Nguyên hoàng triều đã trở thành lịch sử, Khuynh Cuồng thân là “anh hùng” bình định, cầm trong tay ‘Truyền quốc ngọc tỷ’, tất nhiên là còn phải lưu lại chủ trì đại cục, xử lý công việc tiếp sau.

Kỳ thật tam quốc đều hiểu, nói trắng ra, chính là lưu lại giải quyết những trở ngại trong việc đem Thiên Nguyên hoàng triều nhập vào bản đồ Long Lân, tuy rằng bọn họ lòng biết bụng biết, nhưng thông minh càng biết, chuyện này, không ai ngăn được.

Dù cho là bọn họ ngăn cản không để Long Lân quốc trở thành thiên hạ đứng đầu, một khi đã vậy, chính là thiêu thân lao đầu vào lửa, làm chuyện ngu xuẩn, chi bằng chừa chút khí lực về nước tăng phòng quân bị, để tránh đi vào vết xe đổ của hai nước Yến, Hàn.

Tam quốc đồng thời ra đi, so với lục quốc trước kia có vẻ nhỏ nhắn hơn, tục lệ trăm năm nay cứ đến Đoan ngọ tụ hội cũng kết thúc, từ nay về sau bọn họ ‘triều cống’ cho Long Lân quốc.

Ngồi trong xe, Vân Huyền Thiên nhìn cửa dịch quán. Thấy Khuynh Cuồng hăng hái, lòng nhất thời tràn đầy, hoa đào trong mắt đong đầy ý cười, Thái Thiệu vén rèm vào vừa hay thấy bộ dáng này của Thái tử nhà mình, thiếu chút nữa tức giận ngã ngược ra sau.

Sở Vân bất hạnh a! Vân tộc bất hạnh a! “Sư phụ?” Vân Huyền Thiên nghi hoặc Thái Thiệu, như là muốn ăn thịt người? Chớ không phải trách hắn vô dụng bị đánh thành như vậy, ngẫm lại cũng có khả năng, dù sao thân là sư phụ nhìn xa trông rộng mà đệ tử bị đánh đến vô lực hoàn thủ, sao có thể không tức giận?

Nhưng cũng hết cách mà, người ta là cửu giai cao thủ, lại nói, hắn luyến tiếc hoàn thủ a! “Hừ.” Thái Thiệu bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng, cầm bình sứ đưa cho Vân Huyền Thiên, liền muốn ra ngoài, hừ, nhắm mắt làm ngơ.

“Sư phụ, đây là cái gì?” Vân Huyền Thiên nghi hoặc cầm bình sứ nhìn nhìn, là cho hắn trị thương? Nghe Vân Huyền Thiên vừa hỏi, Thái Thiệu khó tránh khỏi đỏ hồng mặt, nói cho hắn biết tác dụng.

Sau một lúc lâu, đoàn xe của Sở Vân quốc phát ra một tiếng hét giận dữ kinh thiên “MẠC, KHUYNH, CUỒNG…”

Tiếng hét mang hàm xúc thẹn quá thành giận. Dân chúng Nguyên Đô còn chưa giải tán và nhân mã hai nước tất cả đồng tình ám muội với tiếng gầm giận dữ kia. Nhìn theo hướng tam quốc rời đi, Khuynh Cuồng đang muốn xoay người vào dịch quán, nghe thế gầm giận dữ, không khỏi cười ha hả đến rất mất mặt.

Vân Huyền Thiên thật đúng là không hay ho a! Mười năm trước bị nàng ác chỉnh một lần, mọi người cười nhạo, hôm nay nàng chỉ vô tâm, hắn liền trở thành nhân vật chính làm ‘chuyện xấu’, ha ha, xứng đáng, ai bảo hắn mấy năm nay không chịu buông tha cho nàng, cuối cùng cũng đáng đời.

Phía trên lầu cao, áo xanh phiêu phiêu, Lăng Ngạo Trần nắm chặt ngọc địch trong tay nhìn Khuynh Cuồng cười đến thoải mái, hắc đồng hơi co lại, trong lòng không rõ là phẫn nộ hay điều gì khác. Giang Hàn Phong trào phúng không thôi nhìn một màn này, ghét bỏ nói: “Thực ghê tởm”

“Câm miệng.” Lăng Ngạo Trần lời nói mang ý khiển trách cứ như vậy thốt ra, lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính hắn cũng không khỏi hoảng sợ, hắn không thể chịu được người khác bất kính với người đó dù chỉ một câu.

Giang Hàn Phong tất nhiên cũng hoảng sợ, khó tin nhìn Lăng Ngạo Trần nói: “ Huynh vừa mới ta câm miệng sao?” Nơi này trừ bọn họ thì không có người khác, không phải nói hắn câm miệng, chẳng lẽ nói con chim nhỏ bay trên trời câm miệng sao? Chỉ vì hắn nói một câu không phải với Mạc Khuynh Cuồng, mà khiển trách hắn.

“Hắn là Hoàng tử một quốc gia, không phải người chúng ta có thể nghị luận.” Lăng Ngạo Trần nhíu mi, thản nhiên nói, đột nhiên cảm thấy thực buồn bực. “Hoàng tử một quốc gia? Cáp, Ngạo Trần, huynh cảm thấy ta sẽ tin lý do này sao?” Giang Hàn Phong như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ.

Hoàng tử? Có là Hoàng đế, bọn họ cũng không để trong mắt, nếu hắn tin lí do này, như vậy hắn chính là kẻ ngốc.

“Mặc kệ ngươi tin hay không tin, coi như là ta không thích nghe cũng được, tóm lại, đừng để ta lời nói như thế lần nữa.” Tuy rằng hắn thực không muốn thừa nhận, nhưng không thể phủ nhận đây là sự thật, đúng vậy, hắn không thích nghe, cảm thấy thực chói tai, giống như ngày đó Minh Phượng khích bác Tử Phong, làm cho hắn rất tức giận.

“Đây mới là nguyên nhân thật sự! Ngạo Trần, huynh đừng nói rằng, huynh phẫn nộ, là vì ăn dấm chua của Vân Huyền Thiên kia.” Lời của Giang Hàn Phong làm Lăng Ngạo Trần trầm tư.

Ghen? Hắn ăn dâm chua của Vân Huyền Thiên, bởi vì Mạc Khuynh Cuồng? Điều này sao có thể, Mạc Khuynh Cuồng cũng không phải Tử Phong, hắn ăn dấm chua để làm chi?

Lăng Ngạo Trần nội tâm cực lực phủ nhận, trong lòng loạn không biết thành cái dạng gì rồi. Nhìn Lăng Ngạo Trần nhíu chặt mày, không nói được lời nào, Giang Hàn Phong cho là hắn im lặng là cam chịu, tức giận là bất an, khoát vai, nhìn thẳng hắn nói: “Ngạo Trần, huynh tỉnh lại đi, đừng nói hắn là ‘nam tử’, cho dù là nữ tử, huynh cũng không thể nảy sinh tình ý, càng không thể trao ra chân tâm, bởi vì người đó là Mạc Khuynh Cuồng, nghe rõ chưa? Hắn là Mạc Khuynh Cuồng…”

Mạc, Khuynh, Cuồng! Lăng Ngạo Trần trong lòng lặp lại này ba chữ, một phen gạt tay Giang Hàn Phong, trầm thấp nói: “Những lời đệ nói ta đều biết, không cần nhắc nhở.” Nói xong thả người nhảy ra, nháy mắt biết mất trước mặt Giang Hàn Phong.

“Ngạo Trần…” Giang Hàn Phong suy sụp hô một tiếng, bằng công lực của hắn bất luận thế nào cũng đuổi không kịp, chỉ có thể thở dài, xoay người rời đi.

Bên này, Khuynh Cuồng xoay người trở lại Long Uyển, Diệp Ảnh lập tức nghênh đón nói: “Lão đại, vừa truyền đến tin tức, Kì Vân tứ tướng đã đến ngoài thành, bọn họ dẫn theo không ít binh mã, âm thầm lẻn vào trong thành.

“A!” Khuynh Cuồng nhíu mày, khẽ cười nói: “Xem ra lai giả bất thiện a!” “Nhất định là có người che dấu cho bọn hắn, muốn lợi dụng bọn họ đối phó lão đại.” Diệp Ảnh nói tiếp.

Điểm điểm cằm, Khuynh Cuồng tà tứ cười nói: “Đến vừa lúc, mặc kệ là ai muốn đối phó ta, lần này, đều giúp ta một đại ân.” Hừ, nàng đỡ phải nhọc công tìm cớ trừ bỏ bọn họ.

Diệp Ảnh cũng hiểu được, khuôn mặt cương nghị nhẹ nhàng mà cười, đối phó lão đại, còn non lắm!

Đại đội nhân mã của tam quốc mới xuất thành, Kì Vân tứ tướng cũng vừa tới, uy phong lẫm lẫm cưỡi tuấn mã vào thành, đến cổng hoàng cung.

“Đỗ Luân phụng lệnh Tam hoàng tử nước ta, nghênh đón bốn vị tướng quân.” Trước của Hoàng cung, Đỗ Luân không vui không giận trước mặt tứ tướng nói.

“Hừ, Mạc Khuynh Cuồng xem mình là chủ nhân đế đô rồi, chúng ta còn cần ngươi tới nghênh đón?” Tướng quân ở giữa mặt rám nắng, ngồi ngay ngắn trên tuấn mã, thô khệch khinh thường hừ lạnh một tiếng nói.

“A, ta còn tưởng chúng ta đi nhầm đường, chạy đến Long Lân quốc đi rồi!” Một tướng quân mặt trắng ngồi trên tuấn mã màu đen trào phúng cười.

Binh lính canh giữ của Hoàng cung vừa nghe, đều bước lên, lộ sát khí trừng mắt bọn họ, đao bên hông đang rục rịch. Đỗ Luân khoát tay chặn lại, ngăn cản bọn họ, bước lên trước, hơi trầm giọng, nói: “Bốn vị tướng quân thỉnh nói năng cẩn thận.”

Tuy cũng hận không một đao chém bọn họ, nhưng việc nhỏ không nhịn sẽ bị loạn đại mưu, dù sao vài tên này cũng sống không được bao lâu.

“Nói cẩn thận? Ha ha… Chẳng lẽ bản tướng quân nói không phải sự thật sao? Đừng cho là chúng ta không ở Nguyên Đô thì không biết Mạc Khuynh Cuồng đùa giỡn âm mưu quỷ kế, nói cho ngươi biết, hắn gạt được người trong thiên hạ, nhưng không gạt được chúng ta, hắn căn bản là lòng muông dạ thú…” Thô khệch tướng quân lạnh lùng nói.

“Tam đệ.” Tướng quân râu dài uy nghiêm ngồi trên bạch mã, từ đầu vẫn trầm mặc không nói, quát một tiếng nói, các đời Kì Vân tứ tướng thủ thành đều là anh em kết nghĩa, người lên tiếng là đại ca. Thô khệch tướng quân còn muốn nói thêm, một vị tướng quân khác lôi kéo y bào hắn, ý bảo hắn câm miệng đi.

Đỗ Luân áp chế sát ý trong lòng, khoát tay chặn lại nói: “Bốn vị tướng quân, thỉnh.” Tiếng vó ngựa giơ lên, bốn người dẫn theo tâm phúc phóng ngựa tiến vào hoàng cung, đi vào chính điện Thiên Nguyên, nơi đó chính giữa bày linh vị của Nguyên hoàng thất, bốn người đi vào ‘phịch’ một tiếng, quỳ xuống, một trận khóc rống, khóc muốn ngất, đám người Đỗ Luân cười lạnh không thôi.

Lễ tưởng nhớ Nguyên hoàng thất xong xuôi mặt trời đã lặn, tứ tướng vẫn ở Tứ tướng phủ. Bầu trời đầy sao, trăng tròn sáng tỏ, đêm đẹp như vậy, thích hợp uống rượu ngắm trăng, không thích hợp giết người phóng hỏa.

Chỉ là người hành sự không hiểu ý trời.

Thao trường luyện võ trong Tứ tướng phủ, có một ngàn nhân mã tất cả đều cầm trong tay trường thương, mặc trang phục là Thiên Nguyên binh lính hoặc dân chúng bình thường, chỉnh tề đứng trước tứ tướng.

“Các huynh đệ, Mạc Khuynh Cuồng sử dụng quỷ kế, hại chết Hoàng Thượng, hại chết hoàng thất, cướp lấy ‘Truyền quốc ngọc tỷ’, lừa gạt người trong thiên hạ, chúng ta há có thể để âm mưu của hắn thực hiện được. Đêm nay, bản tướng dẫn dắt các ngươi báo thù cho Hoàng Thượng, giết Mạc Khuynh Cuồng.” Dài râu tướng quân, giơ cao trường đao, cao giọng quát, ánh mắt âm lãnh.

“Vì Hoàng Thượng báo thù, giết Mạc Khuynh Cuồng… Vì Hoàng Thượng báo thù, giết Mạc Khuynh Cuồng…” Trường thương cao giơ lên cao, thanh âm vang dội trong màn đêm yên tĩnh.

“Không biết các vị tính sẽ giết bổn Hoàng tử thế nào?” Giọng nói không lớn, mang theo ý cười, lại dễ dàng vang giữa ngàn người, rõ ràng rơi vào tai.

Tứ tướng cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên nóc nhà không biết khi nào có bốn người đang đứng, người đứng giữa, áo trắng phiêu phiêu, bên miệng ý cười cuồng tứ, trong tay cầm ngọc cốt phiến. Nếu không phải do hắn xuất hiện quỷ dị, bọn họ nhất định sẽ tán thưởng: quả là một tuyệt thế công tử, phong thần tuấn lãng.

“Mạc Khuynh Cuồng?” Một tướng quân híp mắt, thử hỏi một tiếng, trong lòng tim đập như trống trận, bọn họ đều biết Mạc Khuynh Cuồng võ công cái thế, cho nên chuẩn bị đánh bất ngờ khiến hắn trở tay không kịp. Nhưng nếu hắn đã tìm tới cửa, như vậy bọn họ một chút khả năng thắng cũng không có, dù sao đối với cao thủ như hắn mà nói, ngàn người có là cái gì.

‘Xoạt’, chiết phiến vừa mở ra, phóng đãng phe phẩy trước ngực, chậc chậc cười nói: “Ngay cả bổn Hoàng tử cũng không biết, các vị liền hô hào muốn giết ta, không khỏi quá mức buồn cười đi!” Khuynh Cuồng lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đề phòng không thôi, vốn khí thế hô to ‘Giết Mạc Khuynh Cuồng’ lúc trước, bây giờ không khỏi đều lui về phía sau, toàn bộ đội ngũ loạn cả lên, tứ tướng không khỏi lui về phía sau từng bước.

“Sao? Vừa rồi không phải còn hô to muốn giết bổn Hoàng tử, báo thù cho Thiên Nguyên Hoàng đế các ngươi sao? Hiện tại bổn Hoàng tử tự mình dâng lên cửa, các ngươi lại sợ?” Khuynh Cuồng nhướng mày ngả ngớn, thần thái nhàn nhã như đang bàn luận ánh trăng đêm nay đẹp thế nào.

Mặt trắng tướng quân nuốt nuốt nước miếng, bước lên hai bước, hướng Khuynh Cuồng chắp tay nói: “Mạc hoàng tử nghe lầm, ngài báo thù cho Thiên Nguyên đế tôn, giết phản tặc, ta tạ ơn còn không kịp, sao có thể tuyên bố muốn giết ngài?” Bên thái dương rịn mồ hôi lạnh. Đòi mạng, sao hắn biết được, đã vậy có đánh chết bọn họ cũng không thể thừa nhận, nếu thừa nhận bọn họ tới để giết của hăn, vậy thì cái mạng nhỏ của bọn họ sẽ nguy!

Nhưng nói như vậy có hữu dụng sao? Mặc kệ có dùng được hay không, chỉ có thể ngựa chết chữa thành ngựa sống, có thành ngựa què cũng không sao.

“Bổn hoàng tử nghe lầm?” Khuynh Cuồng vẻ mặt giật mình kinh ngạc nói, cái gì gọi là trợn mắt nói dối, bọn họ chính là, xem nàng là kẻ nhược trí sao.

“Phải, ngài nghe lầm.” Tứ thủ thành tướng lại đồng thời gật gật đầu, rất khẳng định nói, tuy rằng bọn họ chưa ai chứng kiến thủ đoạn của hắn, nhưng theo lời đồn sinh động như thật, trong lòng bọn họ sớm sợ hãi, nghe ‘người nọ’ nói, tiên hạ thủ vi cường, nhưng nào biết lại để lộ tiếng gió.

“À!” có vẻ tin tưởng. Tứ tướng đồng thời chậm rãi yên lòng, nhưng trái tim bọn họ còn chưa kịp đặt xuống, chỉ nghe Khuynh Cuồng vừa cười làm như tự nói: “Chẳng lẽ bổn Hoàng tử chưa già đã yếu, sinh ra huyễn hoặc?”

“Hì hì, không phải ngài huyễn hoặc, mà là bọn họ không biết sống chết, đùa bỡn chúng ta như kẻ ngốc.” Đồng Dương cười hì hì hai tay hoàn ngực, tà nghễ nói.

‘Ba’ chiết phiến vừa thu lại, Khuynh Cuồng tà tà cười nói: “Nếu bọn họ không biết sống chết, vậy thì dạy cho bọn họ biết, cái gì là ‘Chết’.”

Vừa dứt lời, cuồng phong bốn phía đột nhiên nổi lên, mọi người giữa sân ngã trái ngã phải, khó có thể đứng vững, tứ tướng cầm đại đao cắm xuống đất, miễn cưỡng trụ được, hắn có thể hô phong hoán vũ?

Nghe nói hắn rất lợi hại là một chuyện, tự mình chứng kiến lại là một chuyện khác, trong lòng sợ hãi không ngừng tăng lên. “Mạc hoàng tử, xin… xin đừng hiểu lầm… Chúng ta… Chúng ta tuyệt không dám đùa giỡn ngài, là hiểu lầm…” Tướng quân cao giọng hướng về phía Khuynh Cuồng gào thét nói.

“Hiểu lầm? Ha ha… Các ngươi nói bổn Hoàng tử hiểu lầm các ngươi đùa giỡn ta, hay là nói các ngươi âm thầm đem nhiều người như vậy vào thành ý đồ đánh chết bổn Hoàng tử là hiểu lầm?” Tóc đen khẽ bay, Khuynh Cuồng tựa tiếu phi tiếu nhìn bốn người, trong lòng cười lạnh: Đây là Kì Vân tứ tướng được xưng là dũng mãnh nhất Thiên Nguyên, hừ, đám nhát gan, Thiên Nguyên hoàng triều đợi đến ngày này mới mất nước, thật đúng là kỳ tích!

“Đều… Đều hiểu lầm…” Bốn người run run đồng thanh nói, trong lòng âm thầm hối hận không thôi, bọn họ không nên tin ‘người nọ’, lại càng không nên dã tâm quá lớn, vọng tưởng trừ bỏ Mạc Khuynh Cuồng, chiếm thành xưng vương.

“Hì hì… Mặc kệ có phải hiểu lầm hay không, từ lúc các ngươi bước vào Nguyên Đô, Diêm Vương đã gọi các ngươi rồi.” Đồng Dương theo thói quen vỗ vỗ song nhận bên hông, cười hì hì nói.

Nghe vậy, bốn người càng e ngại, mặt trắng tướng quân như khóc nức nở, càng không ngừng cầu xin tha thứ: “Mạc hoàng tử… Cầu ngài đừng giết chúng ta… Chỉ cần thả chúng ta, chúng ta nhất định… Nhất định đem Kì Vân tứ châu hai tay dâng lên… Từ nay về sau… Thề sống chết tùy tùng… Cầu ngài đừng giết chúng ta…”

“Hừ, đồ vô dụng.” Phó Ki khinh thường hừ lạnh một tiếng.

“Chậc chậc… Thật sự là ngu không ai bằng, giết các ngươi, Kì Vân tứ châu đó là vật trong tay Hoàng tử nhà ta, còn cần các ngươi tự tay dâng sao? Ngu xuẩn, đến bây giờ vẫn cho rằng phái người báo cho các ngươi trở về làm lễ tưởng niệm cho đám phế vật Nguyên thị, hừ, đó là đưa lệnh bài đòi mạng cho các ngươi.” Đồng Dương lắc lắc đầu, chậc chậc cười lạnh, đối phó đám ngu xuẩn này, thật sự không cần thánh tôn phải tự thân xuất mã, một người hắn là đủ rồi.

“Ngươi…” Lời Đồng Dương nói đều hiểu được, bốn người bọn họ vẫn chưa chậm chạp đến mức đó. “Mạc Khuynh Cuồng, ngươi… Ngươi đừng hòng sống yên … Nếu chúng ta chết ở Nguyên Đô… Người trong thiên hạ sẽ biết là ngươi làm… Đến lúc đó…” Râu dài tướng quân vẫn giãy dụa, nghĩ có thể lay động Khuynh Cuồng thả bọn họ, đáng tiếc hắn chẳng qua chỉ nói lời vô nghĩa.

“Nói chuyện cùng đám chậm chạp các ngươi quả thực là ô nhục chỉ số thông minh của bổn Hoàng tử.” Khuynh Cuồng ngắt lời Râu dài, cho dù người trong thiên hạ đều biết là nàng làm thì thế nào, nay các quốc gia trong lòng đã rõ ràng, ở tình thế không thể nắm chắc này, ai dám đến gây chuyện với nàng lúc này, lại nói, bọn họ âm thầm mang theo nhiều binh mã vào thành, hoàn toàn có cơ hội quang minh chính đại trừ bỏ bọn họ, nàng sao lại sợ người trong thiên hạ biết.

Ngọc cốt phiến vừa chuyển, lại nói: “Các ngươi đoàn tụ với những kẻ ngu xuẩn kia đi.” Lời còn chưa dứt, phía dưới đã bắt đầu huyết nhục bay tứ tung, từng trận tiếng kêu thảm thiết vang lên, Thiên Nguyên binh lính chỉ là phế vật trong phế vật, bị Đồng Dương đánh hai ba cái đã không dậy nổi liền nằm đầy đất.

“Ảnh, ngươi không xuống?” Khuynh Cuồng nghiêng đầu, kỳ quái nhìn Diệp Ảnh vẫn đang nhìn thẳng nàng ở phía sau, cười hỏi. “Có Đồng Dương cùng Phó Ki là đủ rồi.” Diệp Ảnh một tay ấn kiếm, đôi môi hơi mím vẻ cương nghị lại không ngăn được ý cười. Hắn chỉ cần bồi bên nàng là tốt rồi, mặc kệ phát sinh chuyện gì, hắn đều phải bồi bên nàng trước tiên.

Nhếch môi đỏ, Khuynh Cuồng ôn tâm tươi cười, hắn luôn hiểu được nàng. Nhìn xuống thảm cảnh phía dưới, lại ngẩng đầu chợt nhìn ánh sao, trong đáy mắt chứa cả bầu trời đầy sao đêm, đối phó đàm phế vật này, quả thật không bọn họ cùng nhau xuất thủ, Đồng Dương cùng Phó Ki tùy tiện một người là đủ rồi. Đang lúc này, gió lạnh âm hàn đập vào mặt, mang theo hơi thở quỷ dị