Cường Đại Chiến Y

Chương 956: Phong ấn thứ hai



Giang Cung Tuấn không muốn Đường Sở Vi sẽ đến Thiên Sơn quan.

“Còn đứa nhỏ thì sao, em đi rồi thì ai lo cho đứa nhỏ?”

Đường Sở Vị nói: “Em sẽ giao đứa nhỏ cho mẹ, bởi vì em thật sự lo lắng cho anh. Em không muốn anh một mình chạy lung tung, muốn giúp anh.”

Nghe vậy, trong lòng Giang Cung Tuấn cảm nhận được sự ấm áp. Có cô vợ thế này thì làm sao người chồng như anh không thấy hạnh phúc cho được.

“Anh, anh tu luyện như thế nào rồi?” Đường Sở Vị hỏi.

“Ừm, thuận buồm xuôi gió lắm” Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Anh hiện tại đã phá bỏ phong ấn thứ nhất, đang hướng tới phong ấn thứ hai. Với tốc độ tu luyện hiện tại thì khoảng ba tháng nữa là anh có thể phá bỏ phong ấn thứ hai”

“Thế thì tốt quá” Đường Sở Vi cảm thấy nhẹ nhõm.

Sau khi Đường Sở Vi xuất hiện, Giang Cung Tuấn cũng muốn Đường Sở Vị hấp thụ sức mạnh của Phượng Nguyên.

Bởi vì Đường Sở Vi cũng là thiên tài, nếu tiến vào cảnh giới thứ chín sớm hơn, võ công sẽ một lần nữa tăng lên một bậc.

“Như thế cũng được.” Đường Sở Vị cũng không từ chối. Sau đó, cả hai bắt đầu tu luyện ở Thiên Sơn quan.

Năm ngày sau, Trần Vũ Yến xuất hiện. Nhìn thấy Đường Sở Vi cũng đang ở Thiên Sơn quan làm cô ta sửng sốt một chút nhưng vẫn bước tới, giọng nói từ xa xa truyền đến: “Anh Giang, chị dâu.”

Hai người đang hấp thụ sức mạnh của Phượng Nguyên không khỏi dừng lại. Đường Sở Vi nhìn thấy Trần Vũ Yến quyến rũ chồng, không khỏi liếc nhìn Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn nở nụ cười.

Trần Vũ Yến bước tới, nói: “Anh Giang, tôi tới lo chuyện khu quân sự.”

“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu.

“Nhân tiện, gần đây thế giới bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn”

“Làm sao vậy?” Giang Cung Tuấn hỏi. Mấy ngày nay anh đều tu luyện không nhìn di động, điện thoại di động đã hết pin từ lâu cũng không để ý tới chuyện bên ngoài.

Trần Vũ Yến nghiêm túc nói: “Mấy ngày trước có một trận chiến ác liệt diễn ra trên núi Bất Chu”

“Trận chiến gì?” Giang Cung Tuấn cảm thấy hứng thú. Chiếm giữ ngọn núi đó là người của Vô Hư môn. Căn cứ tu luyện của Vô Hư môn đều ở trên đó, đây là chuyện khắp nơi đều biết, lúc này còn ai dám tới núi Bất Chu làm phiền Vô Hư môn nữa đâu.

Trần Vũ Yến nói: “Tôi không biết người xuất hiện ở núi Bất Chu là ai. Tôi chỉ biết người này cùng một số thuốc hạ đến núi Bất Chu đánh nhau với thánh nữ của Vô Hư môn. Thánh Nữ của Vô Hư môn đã bị đánh bại, tôi tạm thời rút khỏi núi Bất Chu. Mấy người chiếm giữ ngọn núi đã tuyên bố với mọi người rằng anh ta tên là Thái Thụy Anh tự xưng là thánh tử của Thương giới” Trần Vũ Yến kể lại những gì đã xảy ra trong vài ngày qua.

Nghe vậy, vẻ mặt của Giang Cung Tuấn ngưng trọng. Anh biết thánh nữ của Vô Hư môn mạnh cỡ nào, đây là người có thể đánh bại Lan Đà chỉ trong một chiều, nhưng bây giờ lại bị đánh bại, anh làm sao có thể không kinh ngạc.

“Người này tên là Thái Thụy Anh?”

Trần Vũ Yến lắc đầu, nói: “Tôi cũng không biết”

Giang Cung Tuấn lại hỏi: “Ngoại trừ chuyện này thì sao?”

“Ừm, về phần Thánh nữ Vô Hư môn bị đánh bại. Sau khi rời khỏi núi Bất Chu, cô ấy đã biến mất, bây giờ không thấy tung tích”

“Ừ” Giang Cung Tuấn cũng không hỏi quá nhiều.

Bây giờ lại xuất hiện một người đàn ông không rõ danh tính, tình hình có chút nghiêm trọng. Anh phải tu luyện lên cấp càng sớm càng tốt, tiến vào cảnh giới siêu phàm. Nhưng với tốc độ hiện tại, ít nhất phải mất một năm để bước vào cảnh giới siêu phàm.

Một năm là quá dài, không ai biết trái đất sẽ ra sao trong một năm này. Giang Cung Tuấn nhất thời không để ý tới chuyện bên ngoài. Thay vào đó, anh gấp rút tu luyện trên Thiên Sơn quan.

Đường Sở Vi cũng ở bên anh, cả hai cùng nhau hấp thụ sức mạnh của Phượng Nguyên, Còn Trần Vũ Yến thì đi vào khu rừng nguyên sinh rậm rạp trên Thiên Sơn quan ở miền nam hoang vu, tìm kiếm loại trái cây chứa đựng linh khí của trời đất. Thời gian lặng lẽ trôi qua, trong nháy mắt đã qua ba tháng.

Sau ba tháng tu luyện, Giang Cung Tuấn không ngừng hấp thu sức mạnh của Phượng Nguyên, lúc này anh đã cảm nhận được phong ấn thứ hai của cơ thể con người. Còn Đường Sở Vi cũng bởi vì hấp thu Phượng Nguyên lực mà đột phá cảnh giới thứ chín từ lâu. Hơn nữa, cô gần như cảm nhận được sự tồn tại của phong ấn đầu tiên trong cơ thể mình.

Trên đỉnh Thiên Sơn quan, Giang Cung Tuấn khoanh chân ngồi trên mặt đất, thân hình tỏa ra ánh sáng, giống như một vị thần chân chính. Vào lúc này, anh đột nhiên ngừng tu luyện.

Đường Sở Vi cũng dừng lại, nhìn Giang Cung Tuấn rồi hỏi: “Làm sao vậy?”

Giang Cung Tuấn nói: “Anh lại lần nữa cảm nhận được phong ấn thứ hai”

“Chúc mừng anh!” Trên mặt Đường Sở Vi lộ ra vẻ vui mừng.

Giang Cung Tuấn không khỏi thở dài, nói: “Phượng Nguyên quá mạnh mẽ, nếu không luyện chế nó, cho anh mười năm anh từ phong ấn thứ nhất cũng không lên được phong ấn thứ hai”

Đường Sở Vi cổ vũ Giang Cung Tuấn: “Đúng, đúng”

Đúng lúc này, Trần Vũ Yến cũng đi tới. Trong ba tháng qua, cô ta rong ruổi trên núi nhưng vẫn chưa tìm được quả chứa linh khí của trời đất.

Trong thời gian tìm kiếm quả cô ta cũng không nhàn rỗi, cũng đang nghiêm túc tu luyện, tuy không hấp thu Phượng Nguyên nhưng trong trời đất có rất nhiều linh khí. Sau nhiều tháng khổ luyện, thực lực của cô ta cũng được cải thiện lên rất nhiều. Nếu tiếp tục với tốc độ này, không bao lâu nữa cô ta có thể bước vào cảnh giới thứ chín.

Cô ta nghe xong lời của Giang Cung Tuấn liền lui về phía sau, cười nói: “Anh Giang, chúc mừng anh”

Giang Cung Tuấn cười nhạt, nhìn về phía Trần Vũ Yến, hỏi: “Lần này có tìm được gì không?”

Trần Vũ Yến lắc đầu: “Vẫn chưa tìm được.”

“Vậy cô cùng chúng tôi hấp thu Phượng Nguyên lực, sớm tiến vào cảnh giới thứ chín đi.” Giang Cung Tuấn nói. Phượng Nguyên bây giờ đã trở nên nhỏ hơn một nửa. Năng lượng của Phượng Nguyên đã bị hấp thụ một nửa. Còn nhiều nữa, đủ để Giang Cung Tuấn hấp thu.

“Có thật không?” Khuôn mặt xinh xắn của Trần Vũ Yến tràn đầy niềm vui.

“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu.

“Cảm ơn anh Giang” Trần Vũ Yến vô cùng biết ơn.

Giang Cung Tuấn không nói nhiều. Anh ngồi xếp bằng, trong lòng cẩn thận cảm nhận.

Phong ấn thứ nhất khóa máu, phong ấn thứ hai khóa thịt. Dưới trị giác của anh, anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng trong cơ bắp toàn thân có vô số phong ấn, những phong ấn này đã phong ấn năng lượng chứa trong da thịt anh. Thúc đẩy chân khí cuồn cuộn chìm trong máu thịt. Vài phong ấn bằng xương bằng thịt liên tục bị phá vỡ.

Rắc rắc rắc.

Có sự bùng nổ liên tục trong cơ thể anh, cơ bắp anh bành trướng liên hồi. Mỗi lần nó đập, phong ấn bị bẻ ra, mọi phong ẩn đều bị bẻ gãy, sức mạnh đáng sợ bùng phát trong da thịt. Khí tức bộc phát trong cơ thể anh càng ngày càng mạnh, mạnh đến nỗi ngay cả Đường Sở Vi và Trần Vũ Yến cũng không dám ở bên cạnh anh.

Chuyện này kéo dài cả tuần.

Một tuần sau, Giang Cung Tuấn kiềm chế hơi thở, từ từ đứng lên khỏi mặt đất. Anh nắm chặt tay. Một sức mạnh khủng khiếp đến từ trong máu thịt. Đây là thể lực thuần túy, không phải chân khí. Tại thời điểm này, anh cảm thấy mình mạnh mẽ đến mức có thể phá núi và mặt đất chỉ bằng một cú đấm.

Ở phía xa, Đường Sở Vi và Trần Vũ Yến bước tới, Đường Sở Vị cảm nhận được hơi thở của Giang Cung Tuấn, không khỏi nói: “Ông xã, chúc mừng anh đã thoát khỏi phong ấn thứ hai”

Giang Cung Tuấn kiềm chế khí tức, khẽ lắc đầu nói: “Tuy rằng anh đã phá bỏ phong ấn thứ hai, nhưng thực lực hiện tại của anh vẫn còn rất yếu.

Nếu không tiến vào cảnh giới thần thông, anh không thể đọ sức với những người khác, anh vẫn cần phải tu luyện chăm chỉ”

Đường Sở Vi đưa phượng nguyên cho Giang Cung Tuần rồi nói: “Em đã cảm ứng được cái thứ nhất rồi. Về phần Phượng Nguyên còn lại, nếu anh tự mình luyện chế, anh có thể đạt tới phong ấn thứ ba, thậm chí có thể nâng cao ma lực”