Cưới Ta, Mua Một Tặng Một

Chương 36



Từ sau lần bị Chu Tuyền gọi là Ngôn tỷ một cách vôcùng thân thiết, mặc dù không vui chút nào nhưng trong lòng quả thật cũng khôngghét bỏ nữa,dù sao thì sau mấy ngày chung sống cảm thấy cuộc sống vẫn ổn địnhnên không ít lần tôi đã tự nhủ trong lòng mình không cần quá để ý. Kể cảkhi cô ta dùng bữa cùng cũng không có phản ứng thái quá.

Trước kia người nói muốn xem kịch vui chính là mình,nhưng sự thật đúng là trái ngược, giờ đây tôi lại trở thành người trong cuộc,cái này có phải cái miệng hại cái thân?Chu Tuyền nhiệt tình, dễ mến, Tiêu Quânvẫn tự nhiên, bình tĩnh vì sao vẫn làm tôi cảm thấy bất an. Đối với sự xuấthiện của Chu Tuyền, Tiêu Quân dửng dưng như không biết, giống như cô ta sinh ralà người trong suốt vậy. Nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ thấy anh ấy không có vẻgì coi cô ta là khách, hoàn toàn không bài xích cô ta. Điều này càng làm tôi lohơn.

Hai ba ngày nay, Tiêu Quân bận không thể tới ăn vì vậychiều nay anh tới, bà ngoại liền chuẩn bị một bàn thức ăn ngon lành, đang lúcchuẩn bị ăn thì Chu Tuyền xuất hiện, cỏ vẻ dạo này cô ta chịu khó ở nhà hơn,rất nhanh trên bàn đã có một bát cơm và đôi đũa.

Tiêu Quân đùa với bảo bối một lúc mới chịu tập trungvào ăn cơm. Anh ít khi nói chuyện khi ăn cơm, đối với anh mà nói có bao nhiêungười cùng ăn cũng chẳng liên quan tới việc anh ăn uống, mà tôi cũng khônggiống như trước nữa, chỉ bới bới cơm trong bát, thỉnh thoảng liếc nhìn ChuTuyền, nhiều khi liếc mãi muốn lồi cả mắt.

Sau khi ăn xong, Tiêu Quân cùng Tử Phàm chơi game trêntivi, không nói không rằng ngấm ngầm đánh bại kẻ luôn tự tin rằng mình là caothủ- Ngôn Tử Phàm khiến Tử Phàm phải cúi đầu bái phục.

Bà ngoại đưa bảo bối đi tắm còn tôi mang bát đũa đirửa, vừa xả nước vào bồn, Chu Tuyền đã nhẹ nhàng bước tới cạnh, đứng bên cạnhtôi, hỏi “Có cần giúp không?”

Tôi cười hắc hắc, chỉ vào đống bát đĩa chất cao bêncạnh bồn, nói “Vậy cô rửa bát đi, tôi cắt hoa quả.”

Chu Tuyền hú lên quái dị, giữ chặt tay tôi, “Ngôn tỷ,em là khách mà, sao lại phải rửa bát.”

“Không phải chính cô ngỏ ý giúp đỡ sao?” Tôi vô tộinhíu mày, muốn diễn trò với tôi ư, gặp đúng người siêu lười rồi .

Cô ta bĩu môi, nhăn mặt sau đó đành phải thỏa hiệp,“Được rồi, em cắt hoa quả.” Nói xong, liền đứng cạnh tôi cắt hoa quả.

“Ngôn tỷ, không ngờ chị lại thích ứng nhanh đến vậy.”Chu Tuyền đột nhiên có hứng nói chuyện phiếm, quay sang tôi nói .

Tôi sửng sốt, hỏi lại, “Vậy sao?”

“Vâng.” Cô ta cười khẽ một tiếng, “Chẳng phải chị đãquên mất em là tình địch của chị sao?.”

“Ừm . . . . .” Tôi khinh thường hừ một tiếng, lại cúiđầu chăm chú rửa bát, chiếc bát sứ ẩn hiện trong lớp bọt xà phòng, có vẻ quáchú tâm vào chiếc bát mà suýt chút nữa tôi tuột tay làm vỡ cái bát.

Chu Tuyền không nhận được câu trả lời thỏa đáng, cũngkhông hỏi thêm nữa, tiếp tục nói “Mà Ngôn tỷ cũng hào phóng thật, thấy em ởtrong nhà chị đi đi lại lại mà không hề tỏ vẻ khó chịu, nếu là em, chắc chắn sẽcầm chổi mà đuổi đi từ lâu.”

“Vậy đây là cô đang nhắc nhở tôi phải đối xử vớicô như vậy mới đúng saoTôi sẽ thử.” Tôi cười rất ăn ý.

Vẻ mặt Chu Tuyền hoàn toàn bị tôi đánh bại, “ Ngôn Tửnày, quả thật em thấy chị nói rất đúng, hạnh phúc, không phải cứ làm phiềnngười khác sẽ có được, một người càng không thể có được tình yêu che chở mãimãi nếu chỉ biết trông chờ,không cố gắng, không kiên trì thì chẳng làm được gì.Từ bé đến giờ em được yêu chiều, muốn gì được nấy, em chỉ kiên trì một việc, đólà theo đuổi Tiêu Quân.” Cô ta cầm lấy khăn lau tay sạch sẽ, vô cùng nghiêm túcnói, “Tôi và chị có quyền lợi bình đẳng, tôi có quyền được tiếp cận anh ấy, để xemchị có khả năng giữ anh ấy không .” ( vì đoạn này là đoạn thách thức nên xưngtôi – chị nghe oai hơn)

Cô ta chỉ nói mấy câu đơn giản lại khiến toàn thân tôiđổ mồ hôi lạnh.

Ban đêm, tôi ôm chặt lấy nam nhân đang bận đụng chạmlấy mình, chợt nhớ tới lời của Chu Tuyền…, tôi hơi hoảng hốt hỏi, “Tiêu Quân,anh sẽ lấy em, đúng không?”

Anh không trả lời, nhưng cánh tay ôm tôi dườngnhư mạnh mẽ hơn, giống như muốn bóp vụn linh hồn tôi.

Đúng như Chu Tuyền nói, cô ta có thể theo đuổi anh thìtôi cần có khả năng giữ anh lại. Một người luôn tràn trề tự tin như tôi khôngngờ cũng có lúc như thế này, liệu tôi có giữ được anh không? Da mặt tôi đủ dàyđể đi cầu hôn anh, đủ để yêu cầu anh tới sống chung, tất cả mọi chuyện có thểlàm tôi đều đã làm nhưng thực chất chưa bao giờ nhận được một câu trả lời đíchxác từ anh, người như anh, liệu tôi có thể nắm giữ không?

Sau lần nói chuyện phiếm với Chu Tuyền , không biết làvì tôi quá nhạy cảm, hay vì dạo này Tiêu Quân quá bận rộn, mà số lần lên giườngvới nhau cũng dần giảm bớt, trong lòng tôi cảm thấy bất an nhưng thật sự chẳngbiết nguyên cớ do đâu nữa, chỉ biết là, cảm giác giống như người đang ở cạnhmình bỗng chốc trở nên khác lạ, xa cách.

Tâm tình không tốt, tôi tới quán bar uống bia giảisầu. Mỗi khi uống bia, cảm giác mát lạnh sẽ trải phẳng nỗi cáu giận, cảm xúcngổn ngang trong lòng tôi.

Nhân lúc tôi trở lại quầy rót thêm bia, Tiểu Cẩn lúcnày đang lau mấy chiếc li liền quay người lại, đứng đối diện tôi nhìn chằmchằm, vẻ mặt chăm chú khiến tôi nổi cả da gà, “Tiểu Cẩn, đừng nói là chú thíchchị nhé, không thì chị sẽ khó xử lắm đó.”

Cậu ta trừng mắt nhìn tôi, đột nhiên hỏi “Ngôn tỷ, saodạy này không thấy Tiêu lão đại tới?.”

Tôi giả bộ sợ hãi, quay lại trừng mắt với cậu, “Khôngyêu chị chẳng lẽ chú yêu Tiêu Lão đại!”

Tiểu Cẩn bị tôi trêu trọc, mắt liền đỏ lên, quátkhẽ: “Em nói đúng đắn!”

Tôi ầm thầm thở dài, xem ra có muốn giả ngây giả ngôcũng không được, sau khi uống xong một ngụm bia, tôi nói: “Dạo này anh ấy bậnlắm, không như trước nữa. Mà sao tự nhiên lại hỏi vậy, có phải chú nghe đượcchuyện gì phải không?”

“Chị cùng Tiêu lão đại xảy ra chuyện gì rồi phảikhông? Bên ngoài người ta đang đồn ầm lên kia kìa.”

“Nga, đồn ầm lên cơ à? Nói nghe thử đi.” Vuốt vuối cáicốc rỗng, tôi chăm chú quan sát ánh mắt quá nghiêm túc của cậu, cảm thấy khíthể bức người của cậu ta có vẻ đáng yêu thật đấy.

“Bọn họ nói. . . . . .” Tiểu Cẩn do dự một chút rồicắn răng nói: “Bọn họ nói Tiêu lão đại có niềm vui mới rồi, cả ngày cùngđi cùng về, ân ái vô cùng, cô gái kia còn sống chung với Tiêu lão đại rồi. Chưahết, nghe bảo cha mẹ hai bên đều rất hài lòng….. Ngôn tỷ, chị có đang nghekhông vậy?”

“Ừ, chị vẫn đang nghe đây.”Thực ra đều là do tôi nhúngtay vào mới vậy, xem ra đúng là tin đồn có độ tin cậy thật thấp. Có điều, nếunói là cùng đi cùng về thì có chút nói quá lên thì phải. Vì vậy, tôi liền hỏi,“Có đến mức cùng đi cùng về không, theo chị thấy thì không đến mức đó đâu.”

Tiểu Cần hung hăng trừng mắt , “Ngôn tỷ, chị có đúnglà người đàn bà của Tiêu lão đại không vậy?Vì sao người ta nói chuyện xấu vềanh ta mà chị chẳng có phản ứng gì cả.”

Tôi cười lạnh. Đúng là vớ vẩn, ngần này tuổi đầu trắnglẽ còn phải thể hiện ra sự lo sợ cho cậu xem chắc?”Không tận mắt nhìn thấy thìphản ứng có tác dụng gì.”

“Nghe người ta nói, đêm qua Tiêu lão đại đưa một côgái tới vũ hội,từ đầu đến cuối thân mật vô cùng, mà hình như đó chính là cô gáihôm nọ tới đây đánh nhau với chị đó.”

Vũ hội đêm qua? Tôi nhớ hôm qua gọi anh tới ăn cơm,anh nói đi gặp đối tác không tới được. Thì ra là đi dự vũ hội cùng gái đẹp à!

Trước đó Chu Tuyền chuyển vào nhà, thái độ anh lãnhđạm phân rõ giới hạn với cô ta, ta tự tin là sẽ được xem kịch vui. Giờ thì hayrồi, nhừng gì Chu Tuyền nói ở phòng bếp hôm nọ, bây giờ tôi đã tin đến 9 ,10phần. Xem ra hai người họ sớm đã vượt giới hạn rồi.

Tiêu Quân hi vọng tôi tin tưởng anh, nhưng nhữngchuyện diễn ra mồn một trước mắt thế này bảo tôi làm thế nào mà giả câm, giả mùcho được đây?

Nhớ lại lần trước gặp Điền Tiến, cậu ta đã hứa sẽ cungcấp thông tin cho tôi khi hai người đó gặp mặt, trong thời gian này, Điền Tiếnhoàn toàn không gọi cho tôi đến nửa cuộc, là vì sóng yên biển lặng hay vìchuyện đã vượt tầm quyền soát? Nghĩ vậy, tôi liền gọi ngay cho Điền Tiến, đầudây bên kia bắt máy, nghe bảo mấy hôm trước mẹ Điền Tiến ốm , cậu ta đã về quêthăm mấy hôm nay rồi. Tôi không khỏi nghĩ ngợi, sao lại trùng hợp vậy chứ!

Đột nhiên đầu óc như rơi vào sương mù, tôi hoàn toànkhông định hình được những gì đang nghĩ tới. Không đợi được Tiêu Quân trả lời, khôngnhìn rõ tâm tư của anh, lại càng không đoán ra được nét dịu dàng, ôn nhu ấy..

Trước kia tôi còn cảm thấy hạnh phúc, Tiêu Quân luônđối xử dịu dàng với một mình tôi, nhưng bây giờ ngẫm lại, tôi dần cảm thấy sợhãi. Chu Tuyền nói không sai, không ai có thể được hưởng sự yêu thương củangười khác một cách vô điều kiện, mấy năm này, Tiêu Quân yêu thương, chăm sóctôi vậy mà chỉ cần tôi ở bên, không đòi hỏi gì thêm. Sự chăm sóc này có đúng làđể tôi hưởng không?

Trước kia tôi còn cảm thấy được ở bên anh là chuyệnđương nhiên, hai người hành phúc, yêu thương nhau mỗi ngày, cũng chẳng bao giờtốn công để ý mấy việc không đâu, cứ sống như mọi ngày, ăn cơm rồi cười , hứnglên thì làm tình, đó mới đúng là cuộc sống mà ai cũng muốn. Khi đó, thỉnhthoảng cũng thử suy nghĩ nếu một ngày Tiêu Quân rời xa, tôi sẽ vượt qua điều đóthế nào. Lúc đó trong lòng còn mong muốn anh rời đi , nhưng hôm nay, khi chuyệnđã phát sinh, trong lòng lại cảm thấy lộn nhộn, cả thế giới như quay cuồng.

Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy khinh thường tôi, trướckia vốn chỉ coi anh là gì đó bình thường lắm, vậy mà giờ chuẩn bị mất đi mớithấy quý trọng biết bao, trước kia hai ba ngày không gặp nhau cũng thấy thậtbình thường, nhưng bây giờ chỉ một hai ngày không gặp mặt sẽ thấy khó chịu, mộtbụng lửa giận, hồn phách thất lạc, sau đó còn không thể khống chế đượccảm xúc chính mình. Bỗng dưng ngồi suy nghĩ miên man, càng nghĩ càng thấy chộtdạ, càng chột dạ lại càng thấy thiếu tự tin, đến cuối cùng, tôi thậm chí còncho rằng Tiêu Quân đột nhiên đòi chia tay cũng chẳng có gì lạ. Tại lúc trướccòn mải đắm chìm trong mối tình đầu dang dở mà xem nhẹ Tiêu Quân.

Tôi muốn đi tìm anh, muốn anh giải thích cho rõ ràng.Nhưng rồi chợt nhân ra, từ trước đến nay đều là anh tới tìm tôi, và tìm thật dễdàng. Còn tôi muốn tìm anh, xem ra còn khó hơn lên trời.Còn chưa nói tới việcanh làm gì bên ngoài, giao du với ai, cùng Chu Tuyền đi đâu đều là người ta nóitôi mới hay, xem ra trong tình huống này đúng là tôi không còn làm gìđược nữa.

Vốn để anh chuyển tới nhà đề từ nay hai người có nhiềucơ hội gặp mặt, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy lo lắng đôi chút. Nhưng xemra chuyện xảy ra hôm nay nằm ngoài dự liệu của tôi mất rồi.

NGhĩ tới việc tôi giúp Chu Tuyền được ở cùng TiêuQuân. Đến giờ mới nhận ra, hành động này chỉ có thể tóm tắt bởi một cụm từ :Dẫn sói về nhà.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Trường quay biến thái:

Tuyết Mặc: Xin hỏi hai vị trong một buổi tối có thểOOXX mấy lần?

Ngôn Tử Kỳ: ( Đập bàn) Mấy chuyện này ai rảnh mà đithống kê ! !

Tiêu Quân: Đương nhiên là càng nhiều càng tốt!

Tuyết Mặc: Vậy theo hai người, số lần XXOO lí tưởng làbao nhiêu?

Ngôn Tử Kỳ: một lần, chỉ một lần mà cũng khiến tôichết đi sống lại, nhiều hơn có thể sống được sao? Bà già kia, bà mà dám viếtlàm nhiều là không xong với tôi đâu!

Tuyết Mặc: Còn Tiêu Quân? Vài lần mới chứng minh đượcsức mạnh nam tính của cậu chứ hả?

Tiêu Quân: Thế nào cũng được. Làm tình quan trọng làchất lượng, không cần số lượng,. Tuy nhiên nếu bảo tôi vất vả cả đêm cũng khônghề gì.

Ngôn Tử Kỳ: ( lật bàn ) Nếu phải vất vả cả đêm, anh đitìm Tiểu Tuyền của anh mà làm! ! !

Tuyết Mặc : Tử Kỳ bình tĩnh nào, chuyện này cần sự hợpnhất đôi bên, đâu phải cứ đơn phương mà được. . . . . . .