Cưới Ta, Mua Một Tặng Một

Chương 27



Học bổ túc cấp ba xong, đối với tôi mà nói, chỉ có “chữ thầy giả thầy”, hoàn toàn không có chút hứng khởi gì với việc học, có điều dù sao tôi cũng khá nhanh nhẹn, nên cũng tìmđược vài ba công việc lặt vặt, cha rốt cuộc cũng hiểu nguyện ước muốn con gáimình tài giỏi đã tan biến từ lâu , cuối cùng chỉ còn trừng mắt nhìn tôi, chánnản tiếp tục đi chơi gái.

Theo như ý cha nói, hình như tôi rất thích hợp đi làmculi, căn cứ theo những gì tích cóp bấy lâu, tôi nên tới làmphụ cha trong quán, dù rằng tôi không thích tiếng nhạc ồn ã ở đây, và cũngchẳng có tài năng gì về kinh tế, nhưng dù sao, làm trong quán bar cũng không tệ,lại chỉ vì một câu nói của Mộ Dung Cạnh, cha tôi lập tức thay đổi quyết định:Quán bar là nơi rất phức tạp, cha lo cho con.

Khi đó, chỉ với một câu nói của cha, tôi cảm thấy vôcùng xúc động, sau đó mới biết đềulà ý của Mộ Dung Cạnh, lại cảm thấy những lời này chắc chắn có vấn đề, quán barthật sự phức tạp thế sao!!

Tóm lại, tôivẫn nghe lời không tới làm trong quán bar nữa.

Chỉ là, thỉnh thoảng tôi vẫn cố tình đi dạo quan quánbar của cha, nhưng lần nào cũng thấy một hình ảnh quen thuộc, bao quanh ông làcả đám đàn bà, hết trái lại phải,lúc đó, tôi chỉ biết thở phào, thầm cảm ơn MộDung Cạnh đã đưa ra quyết định sáng suốt đến thế.

Bằng không cứ đến quán bar làm, ngày nào cũng thấytình cảnh này, chắc cũng sớm mà điên luôn.

Tôi nhớ rõ cái đêm hôm đó, trời rất lạnh, chỉ khẽ thởra một chút cũng có khói trắng, đêm đó cha uống rất nhiều,uống nhiều đến mứckhông thể đi nổi, khó khăn lắm, mới kéo được ông ấy tới quán bar, ngồi xổm thởhồng hộc.

Tôi đứng cạnh ông, lặng lẽ nhìn ông, nhìn ông ngồi ôm mình thành một đống, ôm đầu đau đớn,trong một năm chỉ có một ngày duy nhất, hai cha con chúng tôi khác thường thế này—Sinhnhật Ngôn Tử Phàm , cũng là ngày giỗ mẹ.

Tôi nhấc chân đá đá khi ông vẫn đang lên cơn nôn,“Cha,cha ổn không?.” Cái loại âm thanh nôn mửa này, tôi dù muốn cũng khôngthể nào mà nhịn được cảm thấy ghê tởm.

Cha vẫy vẫy tay,“Không chết được.”

Tôi lẩm bẩm,“Với bộ dạng này thì cũng chẳng còn xađâu!”

Ông dũng cảm, nói thật to:“ Chết cũng được, ta đã chánsống rồi .”

Trong lòng tôi hiểu rõ, một người ngày thường sốngnhiệt tình vui vẻ như cha, bây giờ lại trở nên bất cần đời như vậy đều là vìcái chết của mẹ, tôi nghĩ, mẹ đã nhầm rồi, cha nào phải một người vôtâm, đối với người khác, ông là kẻ trăng hoa, đàn đúm, tệ hại, đối với tôi, ônglà người cha , người đàn ông si tình nhất trên đời!

Qua cơn buồn nôn, cha đột nhiên lớn tiếng mắng:“Con békia, đừng tưởng nhân lúc ta say mà giễu võ giương oai, tranh thủ dạy đời nhé,có giỏi thì thể hiện lại cho ta xem xem nào.”

Có thể nói ra mấy câu ngu ngốc như thế, chứng tỏ chauống rượu chưa đến mức bị tẩy não ( Nhím : ra là cha chị lúc tỉnh toàn nói năngngu ngốc à)tôi bước ra ngoài ngõ nhỏ vài bước, định ra đóng cửa sau quán bannãy mở chưa kịp đóng, liền nghe đượctiếng đánh nhau từ đầu bên kia, vốn định coi như không thấy, nhưng xem xét thấycó đánh nhau cha cũng chẳng hề tỉnh ngủ nổi.

Cũng tốt, tâmtình bổn tiểu thư hôm nay không tốt,đánh nhau một chút xả giận vậy.

Đánh giá đám đang đánh nhau kia, 2 chọi 7, thực lựccách quá xa, cho dù đôi bên không mang vũ khí, chỉ là với đánh đấm tay chân,hai người kia cũng sắp trụ không nổi rồi.

Tùy tiện cầm thanh gỗ bên cạnh thùng rác, tôi chạynhanh, vụt thằng vào lưng tên chắc là thủ lĩnh của đám 7 người kia.

“Ầm ý cái gì, muốn đánh nhau thì cút xa khỏi quán củatao, đừng ở đây làm ruồi bộ ngăn cản!” Tôi khí thế bừng bừng xông lên, miệngkhông ngừng quát tháo .

Đột nhiên bị tôi xông vào náo loạn, cả 9 người ngâyngẩn trong chốc lát.

Sau đó , rốt cuộc cũng có một tên lên tiếng,“Mẹ kiếp,anh mày đánh nhau liên quan tới việc buôn bán của mày cái rắm, tin hay khônganh mày cũng đánh cho mày tàn tật luôn.” ( Nhím : Không phải cố tình đâu, nhưnglưu manh thì phải nói thế này, chứ xưng tôi – anh nghe buồn cười lắm)

“Cha tao đã nói, đã là địa phận của mình, thì phải làmchủ, cái lũ chúng mày tới đây làm ồn ào, còn to mồm. Có đánh thì đánh mau lên,không thì xéo ngay!”

Đương nhiêm với sự sĩ diện cao chót vót của một têncôn đồ, lời này của tôi đã tác động đến sĩ diện của hắn, trongchốc lát, cuộc chiến ngày một hỗn độn.

Sau, khicha tỉnh rượu, thấy tôi bị thương, còn dắt theo hai người khác, sợ tới mức táimặt, tức đến không nói nên lời, chỉ thẳng mặt tôi, mắng: Ngôn Tử Kỳ, cha màyuống rượu bị điên thì không nói, sao mày không uống đến nửa giọt mà cũng điên là sao hả con, về sau cấmcon tới quán bar!!

Từ đó trở đi, tôi càng ít tới quán bar hơn , thế nên từ đâu mà cha cùng Tiêu Quân trở thành bạnbè, làm sao lại chắn cho TiêuQuân một nhát dao, tất cả đều do người khác kể lại tôi mới biết.

Nay ngẫm lại, đó cũng là lần duy nhất tôi đánh nhautrong ngày giỗ của mẹ.

Nhớ lại hồi tưởng năm đó, tôi mới chợt bừng tỉnh, nhìn chằm chằm nam nhân bên cạnh, đột nhiên nhận ra một điều thú vị,“Tiêu Quân, thì ra anh chính là cái người bị đánh cho thành đầuheo năm đó!Lúc đó em chỉ nhìn anh thoáng qua, làm sao nhớ nổi.”

Tiêu Quân thở dài,“Đối với anh, chuyện đó là khắc cốtghi tâm, lúc ấy mời vào thương trường, anh có không ít kẻ thù.”

Tôi trừng mắt nhìn anh, hiểu ra một chút vấn đề,“Nóivậy là, ngay từ thời điểm đó anh đã thích em sao ?”

“Hừ, lúc đó anh đã nghĩ, ai cưới phải Mẫu Dạ Xoa này,thật đáng thương!”

Lời này đã hoàn toàn chọc tôi tức giận, vươn tay địnhđánh cho anh một trận, bỗng thấy không đúng,“Nếu em là Mẫu Dạ Xoa, vậy vì saoanh lại theo em?Còn ở chung nhiều năm như thế, không phải là tự làm tự chịu à!”

Anh giả bộ cúi đầu trầm tư một hồi, nheo mắt lại, giảvờ tỏ ra trầm trọng:“Chẳng lẽ anh có khuynh hướng tự ngược?”

Tôi tức giận trừng mắt,“Yên tâm, anh không có khuynhhướng tự ngược đâu, nhưng chắc chắn là có khuynh hướng biến thái trăm phầntrăm.”

“Ân,vậy thì anh yên tâm rồi.”Anh lập tức nhẹ nhàng thởra.

Tôi hết nói nổi rồi, đợi chút, hình như chủ đề đã đixa rồi, ban nãy chúng ta còn làm gì mà? Đúng rồi, tôi đang cầu hôn mà, sau đóanh từ chối, sau đó tôi ép hỏi anh có thích tôi hay không, anh đã kể chuyệnnày!!

Tôi tiếp tục không nói gì, xem anh cố tính lảng tránhchuyện chính.

“Tiêu Quân, emchỉ hỏi anh một câu có thích em hay không thôi, anh sao phải dẫn dắt đến nhiềuchuyện thế!”

Lời này nói xong, liền khiến anh ấy trầm mặc một lúc,lát sau mới nói:“Ngôn Tử, anh đã nghĩ sẽ nói cho em biết, cùng em ở cùng mộtchỗ, không chỉ vì trả ơn cha em năm đó, chẳng lẽ bốn năm trước em vẫn chưa hiểulập trường của anh sao?”

Lập trường của anh, bốn năm trước?! Đúng vậy, tôi làmsao mà quên được, anh đã từng nói với tôi không cần cảm kích anh, anhlàm nhiều như vậy, cũng là vì coitrọng tôi mà thôi.

Vậy là ngay từ đầu, anh đã coi trọng tôi?

“Vậy thì sao? Vì sao lại không muốn kết hôn cùngem!”Tôi chưa từ bỏ ý định, lại hỏi.

Chỉ thấy anh gặt gao nắm chặt hộp nhẫn trên tay,nói,“Ngôn Tử, chờ anh, nghe lời!”

Tâm, rớtxuống vực thẳm, anh vẫn không chịu nói ra nguyên do, rốt cuộc là vì chuyện gì làm cho anh ấy khó nói đếnthế?Tôi bỗng cảm thấy, chuyện mà anh ấy không thể nói, chắc chắn không phảichuyện tốt!

Ngủ một giấc tới tận chiều, nếu không phải bụng đóicồn cào ngủ không nổi, phỏng chừng tôisẽ ngủ tít đến tối mất, đi vào phòng bếp kiếm đồ ăn, gặp ngay bà ngoại vẻ mặtđầy gian trá,“Tiếu này, trưa nay bà thấy Tiêu Quân từ phòng cháu ra, có phảihôm qua nó lại….?”

“Bà ngoại,quan hệ của cháu và Tiêu Quân chẳng phải bà hiểu rõ nhất sao? Làm gì phải giả bộ ngơngác như thế.”Vừa vạch trần được bà, liền nhìn thấy trong bếp, mặt tôi sầmlại,“Cháo ba ba? Bà ngoại……”

“Nga, ăn baba bổ thận lắm, Tiêu Quân ăn vài bát mới rời đi.” Bà ngoại đắc ý giải thích.

Dựa vào đâu a,anh ta ăn vài bát mới rời đi! Anh tahung mãnh như hổ rồi còn bổ thêm làm gì??

Thắt lưng bỗng thấy đau đau, tôi hung hăng ngồi vàobàn ăn, quyết tâm ăn đến vỡ bụng mới thôi, để thỏa đi cái nỗi buồn và nỗi đauđáng ghét!!

“Bà ngoại,bà có cảm thấy Tiêu Quân làm chuyện gì xấukhông?” Ăn một nửa, tôi quay sang hỏi bà ngoại, trong lòng cũng cảm thấy hoangmang bởi câu hỏi của chính mình.

Bà ngoại quay sang nhìn tôi, cau mày hỏi:“Nó làmchuyện gì xấu?”

“Con đang hỏi bà mà?Bà nghĩ anh ấy có phải người xấukhông?”

“Bà nghĩ, đó là một thằng bé có nguyên tắc, sẽ khônglàm điều gì sai trái!”

Trong lòng tôi buồn bực, Tiêu Quân là người có nguyêntắc sao?Tôi không thấy thế!!

Buổi tối tới quán bar, liền thấy ngay tấm biển treotrước cửa“Đêm nay tạm dừng buôn bán” , tôi buồn phiền giật phăng tấm bảngra, đá văng ra khỏi cửa rồi bước vào, Tiểu Cẩn thấy tôixuất hiện, chạy tới ton hót,“Ngôn tỷ, bắt đầu bố trí nhé?”

Tôi lườm cậu ta, thở dài buông xuôi nói,“Không cần bốtrí , vụ cầu hôn, thất bại rồi!”

“A, vì sao?Chẳng lẽ chị đã làm rồi sao.”Tiểu Cẩn giậtmình.

Tôi thở dài chán nản nói,“Anh ấy nói chưa phải bây giờ!”

Bỗng nhiên Tiểu Cẩn nhìn tôi đầy khinh thường,“Ngôntỷ, chị nói cái gì mà phải chờ thời cơ,sao không chờ đêm nay có phải hơnkhông?Làm em mất công chuẩn bị, em đảm bảo với chị, nếu chị cầu hôn đêm nay thìđừng mong anh Tiêu Quân thoát khỏi lòng bàn tay của chị!”

“Làm người không cần quá tự tin!”

“Vậy bây giờ chị tính sao?”

“Còn tính toán gì nữa!Đương nhiên là tiếp tục mở cửabuôn bán, hôm nay tâm tình chị không tốt, tối nay không có khách, coi chừng chịtrừ tiền lương.”

Tiểu Cẩn kêu lên ai oán,“Trừ tiền lương sao! Vốn đã bacọc ba đồng rồi còn lấy gì mà trừ!.”

Tôi cười cười,“ Vậy mau đi làm đi.”

Nhìn Tiểu Cẩn vội vàng chạy đi, tôi nhịn không được cười thành tiếng, ai, khi dễ nam sinh bao giờ cũng thích hơn, nam nhân đã khó chơi, lão nam nhân càng khó hơn, giống như lãogià Tiêu Quân vậy, đúng là siêu cấp khó chơi!

Mở quán, tôi ngồi sau quầy mãi cũng chán, đành đứnglên cùng đi tiếp khách, bị người ta rủ rêcùng uống bia, công việc ngậpđầu ngập cổ khiến tôi quên đi nỗi buồn với Tiêu Quân chút chút, tâm trạng vừa bình ổn một chút liền bị Triệu Thiên kéora bàn cậu ấy, tôi cũng cố tỏ ra vui vẻ, uống cùng họ không ít.

Chính là đang uống đến cao trào, liền bị nhân viên đưa rượu vừa thuê gọi lại,“Ngôntỷ, quầy bên kia có một connhóc đang hỏi Tiểu Cẩn chuyện của chị.”

“Hỏi thăm chuyện của chị?”Tôi xoay người người nhìnsang quầy bên kia, nhưng bị một đám người che mất, chẳng nhìn thấy ai, vì thếđành xin lỗi Triệu Thiên, đứng dậy đi tớiquầy bên kia, rất muốn xem cô bé nào lại tò mò muốn biết chuyện về tôi!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hắc hắc, sắp cóchuyện vui a……