Cưới Ta, Mua Một Tặng Một

Chương 22



Không kiên nhẫn, lại một lần nữa xoay người, âm thanhbén nhọn ngứa ngáy khó chịu vẫn ở bên tai, mí mặt nặng trịch khổ sở, mộngđẹp còn chưa dứt, tôi vớ vội gối đầu, muốn đem chính mình vùi sâutrong sự mềm mịn của gối bông, nhưng mặc kệ tôi làm thế nào, âm thanh khó chịuđó vẫn vang bên tai.

Phẫn hận khi phải chia tay với Chu công, tôi cốgắng mở hé hai mí mắt sưng húp, xuất hiện trong tầm mắt là gương mặtthiên sứ của Ngôn Tiếu, nhưng cái gương mặt này, vào lúc này, thật xứng vớidanh tiểu ác ma.

“Ngừng……”Tôi vặn người, đem tiểu tử kia bế vàolòng,giật cây sáo trên tay con bé. tiểu tử hư, dám thổi sáo phá rối tôingủ, thật không ngoan.

“Mẹ……”Tiểu tử mập mạp tròn mắt nhìn tôi, giống như rấtmuốn lấy lại cây sáo.

“Bảo bối,khi mẹ ngủ, con có biết là không được phépvào đây phá mẹ?”Đối với tiểu tử này, muốn nó nghe lời, phải dùng lời lẽ nghiêmkhắc trừng trị mới biết thế nào là phải trái.

“Cậu cho phép ạ.” Ngôn Tiếu ủy khuất, bĩu môi, tránnhăn lại, giống như có mây mù, dự báo sắp tới sẽ có mây mưa a.

Thật đúng là ngốc, quả nhiên đầu sỏ gây ra vẫn làthằng nhóc Ngôn Tử Phàm đó, đúng là không nên coi thường sói mà,chỉ biết lợidụng trẻ con!

Cho nó sống thoải mái, cho nó học trường chuẩn, chẳnglẽ còn phải để nó xui dại con mình sao?Xem ra thằng nhóc này chính là khiếmkhuyết trong sự giáo dục của gia đình, thân là bà chị yêu dấu, tôi khôngngại giúp nó tẩy não.

Đầu đau buốt từng đợt, tôi buông tiểu tử kia ra, vốnđịnh đứng dậy tìm thuốc đau đầu, nhưng đến khi bước xuống giường mới pháthiện hai chân mình mền nhũn, vô lực, bước đi thật khó khăn, nhịn khôngđược nghiến răng nghiến lợi nhớ lại tối hôm qua, “cuộc chơi” kịch liệt, tán ácvà thô bạo nhất trong lịch sự “làm tình” của tôi .

Nam nhân kia như dã thú bị bỏ đói, đem tôi lật qua lậtlại làm liên tục, cái gì mà tư thế này, tư thế nọ, làm đến 15 lần,bị anh ấy cho làm cho khổ sở, vừa nguôi lập tức lại lên đỉnh, đến khi ýthức dường như đã mơ hồ, mà bản thân vẫn chưa được giải thoát,giống như tôikhông phải là người, mà là công cụ tiết dục thì hợp lí hơn.

Được cái là hôm qua sau khi thử nghiệm, tôi càng thấybội phục mấy cô gái đóng vai chủ động trong phim A-v,các nàng ấy làm thế nào màứng phó được với mấy con thú hoang dã bên dưới? Mà tôi chỉ đối phó với một namnhân, đã muốn sức tàn lực kiệt .

Tuy rằng hôm qua được nghỉ ngơi cả một ngày, nhưng bịNgôn Tiếu bát nháo đánh thức, vẫn như cũ cảm thấy mệt mỏi,thật không công bằng,chắc chắn tôi phải cho Tiêu lưu manh kia một trận mới được.

Tiểu tử kia nhìn tôi bĩu môi, tôi mới nhớ ra sựtồn tại của con bé đằng sau mình,có lẽ vừa rồi vì không thoải mái, biểu tìnhtrên mặt tôi dữ tợn như thế, chắc đã khiến con bé sợ lắm.

“Bảo bối ngoan,về sau đừng nghe cậu con xúi dại!”Tuyrằng bé con của tôi luôn coi con sói đệ đệ kia là thần tượng, tôi cũng biết códặn như thế cũng chả được tích sự gì,nhưng mà có còn hơn không, dù sao cũngkhông thể để lại ấn tượng tôi là một người mẹ dễ dãi.

Đỉnh đầu đau nhức, tôi bế bé côn ra ngoài, kêu to,“Bàngoại, trong nhà còn thuốc đau đầu không bà.”

“Chưa có gì vô bụng đã uống thuốc!Như thế có là thuốctiên vào người cũng không tốt.” Bà ngoại đi ra từ phong bếp, vươn tay ôm lấytiểu bảo bối,“Bị cảm sao con?”

Tôi day day hai bên thái dương, ngả mình về phíasô pha,“Con không biết, từ hôm qua đã bắt đầu đau rồi.”Còn tưởng là di chứngcủa việc làm tình quá đà, thì ra là do cảm!

“Chờ một lát, ăn chút gì đã rồi bà cho uống thuốc.”

Nhìn đồng hồ, đã gần trưa rồi, tôi ngáp một cái, chánnản nói:“ Biểu chiều con sẽ ngủ thêm tí nữa, buổi tối còn phải đến quán sớm mộtchút, thật tình, thiếu Tiểu Cẩn đâm ra bao nhiêu chuyện đổ lên đầu con.”

“Vẫn chưa tìm được đứa nhỏ đó sao?” Bà ngoại cũng cóchút quan tâm hỏi .

“Ân, nhưng mà Tiêu Quân đã đồng ý sẽ tìm giúp rồi .”Đểđược hắn đáp ứng chính mình phải trả giá cho đến tận bây giờ, đêm đó,thật sự làhãi hùng, chỉ là nghe khẩu khí của anh ấy, dường như ngay từ đầu đã biết đượcđiều gì đó, nhưng lại không nói cho tôi biết.

Bà ngoại gật gật đầu,“Đứa nhỏ Tiêu Quân này làm việcrất có hiệu quả, nhất định có thể tìm được , chỉ là hôm qua thằng bé bỗng nhiênnổi giận.”

Tôi kinh ngạc,“Bà ngoại, anh ấy nổi giận cái gì?”

Bà ngoại giảo hoạt cười,“Nó nói gần đây cháu đối với nórất lạnh lùng.”

Tôi là núi tuyết, tôi là hoá thạch, tôi là tượngđiêu khắc, tôi cháy sém……

Anh ấy nói như vậy với bà ngoại là có ý gì!Hơn nữa,điều quan trọng nhất, tôi khi nào đối xử với anh ấy lạnh lùng!!Trước cái buổitối cùng anh ấy đại chiến 300 trận sao?Đôi với anh ấy, khái niệm lạnh lùng làsao!Nhiều nhất cũng chỉ có buổi sáng hôm qua, tôi không cùng anh ấy trở vềnhà,ở cùng nhau trong một nhà, chả lẽ đi hay về cũng phải tạm biệt nhau như mấycảnh sinh li tử biệt trong phim Hàn sao!

“Con……”

“Không phải bà nói con, hai người ở chung, cần phảibao dung ,quan tâm tới đối phương,không nên hơi tí là đùa giỡn, giận dỗi nhau,biết chưa?”

Tôi khóc không ra nước mắt, bà đi hỏi ông trời đi, aimới là cháu bà, sao có thể bất công như vậy chứ!

Buổi chiều Tiêu Quân gọi điện thoại dặn dò tôi khôngkhỏe thì đừng đến quán làm gì, dùng ngón chân để suy nghĩ cũng biết bà ngoạibán đứng tôi, ngay cả bà ngoại cũng bị anh ta thu mua, vậy thì tôi còn có giátrị gì trong nhà này nữa?

Vì thế, tôi vô cùng tức giận, gan thỏ bỗng sưng lênthành gan … lợn, tại sao Tiêu Quân nói không đi thì tôi không thể đi, anh càngkhông muốn cho em đi, em càng đi…..

Vì máu đột ngột lên não, khiến cho đỉnh đầu càng đauhơn, làm tôi mấy lần lạc tay lái trên đường.

Vốn tưởng rằng Tiêu Quân sẽ xuất hiện, trong lòng đangnghĩ ra n loại phương pháp trả thù anh ấy, chờ đợi mãi, cuối cùng vẫnchẳng thấy anh ấy xuất hiện, trong khi tôi lơ đãng không tập trung, trước mắtxuất hiện gương mặt của Triệu Thiên .

Nhìn thấy thằng nhóc này tôi càng đau đầu hơn, không cho hắn có cơ hội mở miệng ồn ào , tôi cảnh cáo trước,“TriệuThiên,tôi hôm nay rất khó chịu, cậu đừng chọc giận tôi.”

Triệu Thiên có chút buồn bực, liếc tôi,“Ngôn Tử, emthật không có lương tâm, tôi chọc giận em bao giờ!”

“Vậy ngoan ngoãn cút ra kia làm một vị khách biết điềuđi.”

“Tôi biết một chút chuyện về Tiểu Cẩn, không biết cólàm em tức giận không?” Triệu thái tử đắc ý nhìn tôi.

“Thật không? Lợi hại thật, nói cho tôi biết đi.”Tôibuông cái chai trên tay, cầm vạt áo hắn lắc lắc.

Hắn trừng mắt nhìn,“Không có quà, không nói.”

“vậy cậu muốn quà gì?”

“Hôn tôi, tôi liền nói cho em.” Thằng nhóc này cườisáng lạn mà sao tôi muốn cho ăn bạt tai quá.

“Ba……”Tôi chân tay nhanh nhẹn, vươn tay tát một cáikhông nhẹ vào mặt Triệu Thiên,“Tốt lắm, hiện tại nói được chưa.”

Triệu Thiên được tôi “sờ má”, một tay bụm mặt, vẻ mặtủy khuất,“Ngôn Tử em quá đáng quá.” Nói là nói vậy, nhưng Triệu thái tử vẫn đápứng tôi ,“Có người từng thấy Tiểu Cẩn xích mích với một đám người, sau đó lờiqua tiếng lại dẫn đến đánh nhau, cuối cùng bị bọn kia bắt đi rồi.”

“Thật sao?”Tôi khó khăn lắm mới tiếp nhận được hếtthông tin cậu ta nói.

Triệu Thiên gật gật đầu, lại nhún vai,“Lúc đầu hỏi tênkia không nói, tôi phải hứa sẽ cho hắn thể khách quý của câu lạc bộ hắn mớikhai đó.”

“Hắn có nói ai bắt Tiểu Cẩn không?”

“Hắn nói hắn tình cờ thấy trên đường, không để ý lắm.”

Buông vạt áo của Triệu Thiên vừa bị tôi vò nát, cảmthấy da đầu đau tê tái, thông tin Triệu Thiên không đầu không cuối , nhưng ít nhất cũng xác minh được một chuyện, Tiểu Cẩn không tự tiện bỏ đimà là bị bắt đi, chẳng lẽ thằng nhóc đắc tội người nào?

Đột nhiên nhớ tới lời cảnh báo của Tiêu Quân,tronglòng tôi tin chắc, anh ấy đã biết được điều gì đó!Cuống quít cầm di động gọicho Tiêu Quân,tên chết tiệt này lại tắt máy.

“Ngôn Tử,em có nhận thấy không khí hôm nay rất kì lạkhông.” Triệu Thiên nói nhỏ với tôi

Đang tính gọi điện cho cái đuôi của Tiêu Quân là ĐiềnTiến, nghe Triệu Thiên nói thế, tôi nghi hoặc ngước mắt quét một lượt quán bar.

Triệu thái tử vẫn dùng âm thanh cánh muỗi nói :“Cạnhvũ đài kìa.”

Quả thật ở đó có vài kẻ dân giang hồ ăn mặc lỏalỗ,“Bọn họ sao vậy?”

“Bọn kia là lũ bán thuốc lắc, chỉ có điều hôm nay lạicùng tụ tập ở đây, thật là lạ.”

Tôi nửa tin nửa ngờ nhìn Triểu thái tử,“ Làm sao màcậu biết rõ thế.” Ngoài miệng nói như vậy, dù vậy, tôi vẫn gọi quản lí ra giảiquyết đám lộn xộn kia.

“Thì tôi cũng đi những quán bar khác mà, hắc hắc……”

Không ngờ được phân phó quản lí đi giải quyết, lạithành ra dở hơi,“Chạm vào” những kẻ đó, chỉ khẽ nhìn nhau mà bị cho lànhìn đểu, một kẻ vác ghế đập phá trên vũ đài, còn có kẻ lấy thế được đà, xôngvào đánh người, cả Sky cũng bị liên lụy.

Trong quán bar nhất thời hỗn loạn, có người bỏ chạy, có người đứng xem, có kẻ gào thét, đứng sau quầy pha chế ,tôi thậtsự bực mình, những kẻ này chắc chắn được cho tiền để tới đây đập phá!!!

Một tay chống trên bàn quầy, tôi nhảy ra ngoài, hướngvũ đài, miệng nói,“Triệu Thiên, cậu đi mau , tìm Tiêu Quân giùm tôi.”Trận náođộng này xem ra không nhỏ, hơn nữa cậu ta là bảo bối của phó thị trưởng, nếu lỡcó chuyện gì, bảo đảm tôi có lấy cái mạng này cũng không chuộc tội nổi.

Trước mắt, mặc kệ là bọn họ xung đột vì cái gì, nhưngSky là người của quán, không thể để bị khinh dẻ như vậy, nhìn mọingười náo động, hò hét, toàn loạn, cũng không dám làm gì manh động, đành thởdài, bước lại gần!

Cố gắng chen khỏi đám người đang vây lấy nhau, rốtcuộc cũng vào được, đầu tôi vẫn như cũ, đau buốt, bọn họ đánh nhau ngay trướcmặt càng khiến tôi hoa mắt.

“Dừng tay lại cho tôi.” Tôi quát thật to, lại nhận rachẳng ai quan tâm lời tôi nói, liền chen vào giữa bọn họ, tiếp tục quát,“Dừngtay nghe thấy không!Điếc hết rồi à.”

“Ngôn tỷ.”Sky thấy tôi, ra sức ẩn kẻ đang vô tình hướnggậy vào tôi, đứa nhỏ đáng thương, bị đánh bầm tím mặt mày, một bên răng nanhcũng gãy mất rồi.

“Bà cô, cút sang một bên đi.”Trong đám đó, có một tênđầu nhuộm đỏ, cắt tỉa hai bên, trông như con gà trống khinh thường nhìn tôi.

Bà cô?Thằng ranh này dám nói bà đây là bà cô!!!“Tiểuquỷ,học không lo học lại muốn đi trêu ngươi người lớn? Đi gây rối mà không biếtlão bản nơi mình gây rối là ai!Trở về tìm chủ mà hỏi.”Ngay từ đầu tôi còn nghĩsẽ từ tốn giải quyết, nhưng chỉ với một tiếng bà cô, tôi đã thề với trời đất,hôm nay không đánh cho bọn ranh này răng rơi đầy đất, tôi không còn là Ngôn TửKì!

Thực hiển nhiên, bọn tiểu quỷ kia bị tiếng hét của tôilàm cho kinh động tôi vừa nói xong, thằng ranh ban nãy đã động thủ , mộtgậy muốn đánh vào tôi, nhanh nhẹn bắt lấy tay hắn, đá một cái vào bụng, hay thật, nhiều năm không đánh nhau, vậy mà tay chân chưa có trì trệ,người ta đánh tới, cơ thể như có phản ứng giơ tay giương chân đánh lại.

Mắt thấy đánh không được tôi, còn bị tôi đánhcho hộc máu mũi, những kẻ khác tức giận xông lên, hỗn chiến xảy ra,bụng không cẩn thận bị đá một cái, lui về phía sau mấy bước, lạingã đập lưng vào cạnh bàn, trước sau đều đau tê buốt, mồ hôi lạnh ứa ra.

Mấy người khác đứng đó, thấy tôi ra tay, mới dámtheo đà động thủ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không khí vui vẻ, nhộn nhịpở quán bar bỗng trở thành chiến trường náo loạn đầy tàn tích!

Cùng với sự tức giận bị đau hai lần, tôi tức giận đậpvỡ một chai rượu, đập vỡ đôi chai rượu, rượu đổ tong tong xuống nền đất, bìnhthủy tinh bị vỡ mang theo âm thanh thanh túy , chói tai khiến tất cả mọi ngườiđều chú ý, tôi trừng mặt, cầm nửa chai rượu vỡ đôi trên tay, gằn mạnh, phầnthủy tinh còn lại dường như cũng muốn nứt rạn.

Mọi người đều ngỡ ngàng trước sự kinh động bùng phátcủa tôi, đánh nhau hỗn độn lập tức dừng lại, tập trung nhìn tôi.

Nhìn bốn phía một lượt, tên ranh con bị tôi đánhcũng đứng đó thở hổn hển, nhịn không được thấp giọng chửi thề một câu, cầm nửa chai thủy tinh, lạnh lùng gầm gừ,“Theo tôi đến đồn cảnh sát,những kẻ nào phá hoại, biết điều rút tiền đền cho tôi, nếu không…. Đừng cótrách.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Chương này thật bạolực, bạo lực a! Nhưng yên tâm, sang ,một vài chương nữa là êm đềm trở lại à……