Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 53



(Nói trước, chương này có thịt :v)

Chu gia sính lễ phong phú, đồ cưới Đường gia cũng làm cho người trong thôn trố mắt.

Mấy năm nay, người trong thôn không thiếu suy đoán, nhà Đường Hà âm thầm tích góp không ít gia tài, nhưng mọi người không đoán được, ‘không ít’ quả nhiên là không ít. Lúc này Đường Hà xuất giá, mọi người đã hỏi thăm rõ ràng, giường, bàn trang điểm sớm đưa đến Chu gia, các lễ vật lớn thì không cần phải nói, hôn sự nhất định Đường lão dùng gỗ tốt nhất, chế tạo tinh xảo nhất, còn quần áo, đồ trang sức đeo tay đến những món đồ nhỏ, đều là của hồi môn độc nhất Đường gia thôn, cực kỳ kinh người, ở rương quần áo, đồ trang sức cũng xếp đầy, nghe nói là bốn mươi hai đại bạc.

Bốn mươi hai!

Thôn dân mấy đời làm nông, nhân khẩu nhiều lại mệt mỏi, lười một chút còn có thể ăn bữa nay lo bữa mai, chính là tình trạng chung của nông hộ, của cải tích góp nhiều không nhất định có bốn mươi hai.

Tin đồn vừa ra, mẹ Thanh Trúc thèm muốn. Tạ Tuyết Mai trước kia sinh một tiểu tử mập mạp cho Trương gia, ở Trương gia đúng là hãnh diện, trong tay có bạc nắm chặt, còn dụ dỗ Trương Thanh Trúc đến mê muội đầu óc, mấy lần mẹ chồng nàng dâu cãi vã hắn không giúp mẹ, mẹ Thanh Trúc bình thường cũng không dám chọc nàng. Nhưng lần này kích thích quá lớn, bốn mươi hai đại bạc, không nói ‘Đường Hà’ bà nhìn từ nhỏ đến lớn, rất biết trên dưới, nếu ban đầu nàng gả tới đây, lão Trương gia không phải trực tiếp đưa thân cho phú hộ? Cho dù không đến bằng đó lễ vật, ngón tay ‘Đường Hà’ để rơi một chút, cũng đủ cho bữa cơm bọn họ có gà vịt thịt cá ăn.

Mẹ Thanh Trúc càng nghĩ càng đau lòng, hai tay nện ngực, ngồi ở trước cửa phòng nhi tử, con dâu gào khóc: “Lão thái gia ơi, lão Trương gia ta đúng là tạo nghiệt gì đây, một hôn sự tốt đẹp bị hồ ly tinh làm hỏng, lên trời xuống đất cũng không tìm được một con dâu tốt, đổi một giảo gia tinh đây!”

Trương Thanh Trúc trong nhà rất buồn bực, trước kia nói định hôn sự Đường Hà và Chu Nam Sinh, hắn cho là Đường Hà bị ép buộc, thật ra thì nàng vẫn không cam lòng, vốn định tìm thời cơ tâm sự một chút, ai ngờ hành động lúc trước đã bị Chu Nam Sinh khuyến khích Đường Đại Sơn, cùng nhau chụp bao bố đánh cho một trận, mặt mũi hắn sưng vù trở về, Tạ Tuyết Mai toan tính xót xa, hắn lại cảm thấy thê tử này không tồi, cộng thêm nhi tử mới ra đời, hắn đã dừng lại tâm tư đối với Đường Hà. Nhưng mà lần này, của hồi môn Đường gia bốn mươi hai đại bạc, lại kích thích đến hắn.

Tạ Tuyết Mai nhìn nam nhân buồn bực thanh âm, không lên tiếng ngồi cạnh bàn, ngoài cửa phòng mẹ chồng đang kêu gào, hừ lạnh một tiếng, nhịn xuống lời nói hà khắc trong miệng, xoay người ôm lấy nhi tử, nhẹ giọng ngâm nga dụ dỗ bé ngủ.

Nàng hiểu rõ ràng, mỗi người sinh ra đã có vận may riêng của mình. Ban đầu nàng nhìn Đường Hà không chỗ nào bằng mình, bây giờ nghĩ lại, Đường Hà có cha mẹ, huynh đệ bảo vệ, có vị hôn phu nhà giàu ân cần, hồi mồn phong phú, số nàng ấy không biết so với mình tốt hơn bao nhiêu đây. Chẳng qua nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống thì cũng không ai hơn mình, nàng bây giờ có nhi tử, trong tay nắm chặt bạc, nam nhân mềm yếu nghe lời, mẹ chồng ngoài việc mắng cũng không làm gì được mình, nàng cứ an tâm trôi qua cuộc sống.

Trừ tâm người Trương gia lộ ra, một nhà bá phụ Đường Hà cũng dậy sóng. Trương thị kinh ngạc nói với nam nhân Đường Bảo Phúc: “Ông nói xem, ban đầu Đường Nhị Đản và thê tử nó, hai tay trống trơn gì cũng không có, hai mươi mấy năm sao có thể kiếm được gia sản lớn đến vậy?

Đường Bảo Phúc vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, năm xưa hắn là bảo bối trong tay Tần thị, Tần thị nhất nhất dạy hắn, huynh đệ tỷ muội chính là kiếm để cung cấp cho hắn, vì vậy năm đó, đệ đệ ruột không được chia tài sản, người trong thôn nói hắn lạnh lùng, hắn còn ngại người bên cạnh nhúng tay vào việc nhà mình. Chẳng qua năm tháng trôi qua, bây giờ hắn đa làm ông nội, phúc khí dùng xong, giờ nếm mùi đau khổ, nhân tình đạo lý đã hiểu rõ một chút, cộng thêm di ngôn ‘giúp đỡ huynh đệ’ của lão nương sau khi mất, lúa gạo, trái cây, rau xanh vẫn đúng giờ được đưa tới, hắn sợ nói lời vô lý, Đường Nhị Đản nổi nóng lên, gì cũng không cho hắn. Vì vậy sắc mặt thay đổi, cuối cùng hừ lạnh nói: “Làm sao kiếm được? Dùng tay chân, mồ hôi và máu kiếm chứ sao, người trong thôn ai không biết, huynh đệ của ta và thê tử đệ ấy, mùa đông lạnh còn đi đào ngó sen, đào củ từ, gió lạnh, mưa lớn phải đi chợ phiên rao hàng, bà lúc nào thì chịu khổ như thế? Không chịu khổ hưởng không đến phúc, đúng là đồ thiển cận, để cho ta yên tĩnh chút! Hôm nay không phải cháu gái gả ra ngoài sao? Bà với thê tử Đại Giang là bá nương và tẩu tử, mau đi hỗ trợ!”

Trương thị trong lòng không chấp nhận, bây giờ kêu huynh đệ, hừ, ông lúc nào thì có huynh đệ rồi?

Chẳng qua phu thê vốn là một thể, Đường Bảo Phúc không giống dạng gì, bản thân bà cũng chả tốt hơn ai, bây giờ mẹ chồng đã mất, hoàn cảnh không bằng người ta, chỉ có bọn họ cầu xin Đường Nhị Đản, chứ không có chuyện Đường Nhị Đản cầu xin bọn họ. Vì vậy kêu con dâu Ngô thị, hai người đi nhà Đường Hà hỗ trợ.

Lý thị đang nghe thê tử thôn trưởng kể chuyện, nói là mẹ Thanh Trúc hối hận, bà hôm nay cũng không sợ ai biết chuyện của Đường gia và Trương gia, trong lòng đắc ý cực kỳ, ngoài miệng còn phúc hậu: “Hài tử nhà ta không có duyên phận với Trương gia chứ sao.”

Dựa theo phong tục, làm rượu mừng cần có chị em dâu trong tộc đến hỗ trợ tổ chức, Lý thị cũng đưa tin đến nhà Đường Bảo Phúc, nhưng tẩu tử Trương thị tới tận cửa, làm Lý thị kinh hãi một phen. Các đại nương quen biết với bà đang giúp đỡ trong phòng bếp, tự nhiên biết chuyện năm đó, cũng tràn đầy ý tứ hàm xúc, ngươi nhìn ta, ta xem ngươi, chỉ chờ thái độ Lý thị. Chị em dâu lấy lòng, Lý thị không muốn ngày vui khuê nữ làm mất mặt người ta, lập tức trên mặt tươi cười, “Lục tẩu tới? Vừa lúc ta đang bận rộn chóng mặt, tẩu bằng lòng giúp ta thì thật tốt!”

Không ăn mặt lạnh là tốt rồi, Trương thị lén thở phào một cái, cười nói chúc mừng, cùng con dâu mau chóng làm việc.

Không chỉ mẹ chồng nàng dâu hai người, một ít lão nhân các phòng cũng tới uống rượu. Buổi tối về nhà, Ngô thị không nhịn được cảm khái với nam nhân Đường Đại Giang, “Lục thúc, Lục thẩm gả khuê nữ thật là bạo tay, đồ trang sức bạc cho bốn mươi hai, không chừng của cải trong nhà còn nhiều hơn gấp bội.”

Đường Đại Giang nhớ tới khi còn bé, hắn và cha mẹ mình được ăn đồ ăn, phu thê thúc thẩm hai người chỉ được húp cháo loãng, bây giờ Hà Đông ba mươi năm thay đổi Hà Tây, một nhà bọn họ có lớn có bé gánh vác, đường huynh đệ Đường Đại Sơn trong nhà đang trải qua hưng thịnh, trong lòng hắn không phải không có hâm mộ, chẳng qua mình gặp cha mẹ là cái dạng này, trừ nhẫn nại ra, chẳng lẽ lại ôm oán hận bọn họ không lưu lại gia sản cho mình? Vì vậy than thở mấy tiếng, không đón nhận lời nói thê tử, chỉ dặn dò: “Thúc thẩm ta là người phúc hậu, sau này nàng đưa bọn nhỏ đến nhà họ chơi thường xuyên là được.”

“Được.”

———

Chu gia mấy năm gần đây hoàn cảnh tốt, hôn sự con cái hiển nhiên dụng tâm. Một ngày trước mặc dù chỉ là họ hàng gần ăn bữa phụ, nhưng cũng ăn mặn, đầy đủ hết rượu, đồ ăn phong phú, hôm nay bữa chính càng không phải nói, thân thích các nơi đến đủ, ngồi đầy mười mấy bàn.

Muốn cưới tân nương tử, không có đạo lý dùng phòng cũ làm tân phòng. Vì vậy Từ thị sửa sang lại khuê phòng của nhị nữ nhi đã xuất giá, đặt mua đầy đủ đồ dùng, chờ giường cưới Đường gia đưa tới, bà mời người tới coi phương hướng, mời lão nhân có phúc trong tộc, con cháu đầy nhà đến giúp đỡ sắp xếp giường. Đến ngày tốt, Ngũ cụ bà, người có phúc khí nhất trong tộc phụ trách trải giường chiếu, mang lên các loại hỉ quả, vải khô, hồng lục đậu.

Chu Nam Sinh một ngày nay chưa thấy tắt nụ cười. Hắn đến Đường gia, dùng kiệu đỏ rước Đường Hà về nhà mình, hai người bái đường, vào tân phòng, hắn vén khăn đỏ trên đầu tân nương, thấy người trong lòng đang ở trước mặt, chỉ cảm thấy cảm xúc dâng trào.

“Ta sẽ tốt với nàng.” Hắn nhẹ giọng nói.

Đường Hà nhẹ nhàng gật đầu.

Người theo đến tân phòng, thấy bọn họ nhìn nhau một lúc lâu, đều cười ồ lên.

“Chàng đi tiếp khách đi, uống ít rượu thôi!” Đường Hà dặn dò.

Chu Nam Sinh “Ừ” một tiếng, lưu luyến đi ra ngoài.

“Tiểu Hà tỷ, cô gia nhà tỷ thật tuấn tú!” Tỷ muội thân thiết thường ngày đã gặp Chu Nam Sinh, nhưng hôm nay hắn mặc một thân hỉ phục, hồng y ánh lên sắc mặt vui mừng, càng tỏa ra phong lưu thi vị, thôn cô phóng túng, trong lời trêu ghẹo tân nương không che dấu hâm mộ.

“Dáng người tuấn tú, gia cảnh cũng tốt.”

Tỷ muội ngươi một lời, ta một câu hàn huyên.

Đường Hà mỉm cười ngồi trên hỉ giường.

Cảm giác hoang đường và hư vô lúc đợi gả từ từ biến mất, khi thanh niên đi tới trước mặt nàng, đón về nhà mình, cầm tay nàng hứa hẹn một đời một kiếp, trong lòng nàng tràn đầy xúc động và hạnh phúc.

Cứ như vậy đi, nàng nghĩ. Trang Chu mộng điệp, trước kia chỉ là ảo mộng, chỉ có đời này mới là chân thực.

Chu Nam Sinh uống rượu tiếp khách rất khắc chế, già trẻ lớn bé đều chế nhạo hắn, hắn cũng rộng lượng thừa nhận, “Ta thật vất vả mới cưới được thê tử, hôm nay không thể uống đến gục, ta còn muốn vào động phòng nữa.”

Mọi người cười vang. Phải chăng thành thân là một rào cản xã hội, hôm nay Nam Sinh là một người có thê tử, các nam nhân thành thân trước một bước, nói chuyện với hắn không giấu giếm chuyện ‘ăn mặn’, nghe hắn nói uống ít rượu, rối rít nháy mắt ra hiệu nói: “Lão ca nói cho đệ, uống rượu mới trợ hứng!”

Có người còn kéo hắn qua, thấp giọng truyền thụ kinh nghiệm.

Gần đây tiếp nhận kinh nghiệm quá nhiều, Chu Nam Sinh đã rất bình tĩnh, chẳng qua trong lòng ma quyền sát trưởng, hận không thể lập tức trở về tân phòng, luyện tập cùng thê tử.

Thật vất vả huyên náo mới trôi đi, tiểu phu thê rửa mặt sạch sẽ, trải lại giường lần nữa, buông màn xuống, sau đó tự mặc trung y, ngồi ở trên giường.

Gần tình tình sợ.

Người trong lòng ở dưới ánh nến, khuôn mặt xinh đẹp như hoa anh đào, từ trước đến giờ luôn thản nhiên thong dong, giờ lại mang theo hai phần e lệ.

Hắn đột nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa nàng, gọi nàng: “Nương tử.”

Đường Hà giương mắt nhìn hắn, đây là người làm bạn cả đời với mình, cho nên không nhịn được cười với hắn, nhẹ nhàng lên tiếng: “Dạ.”

Chu Nam Sinh nhìn nàng cười đến trong lòng mềm mại, còn có một chút thương yêu, hắn vòng tay ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt, “Nàng là thê tử ta rồi, nàng là của ta.”

“Dạ.”

“Gọi ta đi.”

“… Chu Nam Sinh.”

“…” Chu Nam Sinh trừng phạt, xiết nhẹ nàng, “Gọi là phu quân.”

Đường Hà quen làm thôn cô, đã không thích ứng được với lời văn vẻ như vậy, cho nên nhu tình mật ý tiêu tán, không nhịn được, ở trong ngực hắn đảo mắt, “Tối nay chàng định gọi chứ không làm à?”

“…” Mặc dù trải qua hơn một năm chung đụng, đã biết nàng nói lý rất lớn mật, nhưng mà đêm động phòng hoa chúc, bị lời nói như vậy kích thích, Chu Nam Sinh nhất thời nhiệt huyết xông lên đầu, thuận thế kéo nàng ngã trên giường, xoay mình nằm đè lên.

“Nặng.” Đường Hà dùng sức, đẩy hắn sang bên cạnh.

Chu Nam Sinh không khỏi tủi thân, “Tiểu Hà…”

“Ngoan.” Đường Hà nghiêng người nhìn hắn, ý cười trên mặt, dùng đầu ngón tay lướt qua mặt hắn, sống mũi hắn, bờ môi hắn, dừng lại một lúc, lại vẽ lại hầu kết hắn, rồi đến xương quai xanh.

Bàn tay trắng nõn, mềm mại ấm áp. Đã thăm dò vào vạt áo hắn, sờ lên lồng ngực hắn, sinh ra ngứa ngáy, Chu Nam Sinh không nhịn được, hầu kết chuyển động.

Đường Hà cười, kéo vạt áo rời rạc của hắn ra, “Ta đã nghĩ thật lâu… Muốn nhìn chàng một chút…”

Khi bọn họ đính ước chi sơ, Chu Nam Sinh cảm thấy mình đã xem qua rất nhiều thi thư, thì thầm với vị hôn thê chút ít lời âu yếm, dụ dỗ nàng một chút là chuyện tình sẽ dễ dàng. Sau mới biết được vị hôn thê thiên phú dị bẩm, không nói thì thôi, vừa nói đã kinh người, mỗi lần nói năm ba câu sẽ làm hắn đỏ mặt tim đập, nhiệt huyết xông hết lên đầu.

Hôm nay hiệu quả cũng giống vậy.

Đường Hà đẩy vạt áo hắn ra, một đường từ lồng ngực hắn, quanh quẩn đi xuống, lướt qua bụng, cách lớp quần áo, nhẹ nhàng cầm vật đang đứng thẳng của hắn.

Chu Nam Sinh không tự chủ được, thân thể cứng đờ, cố hướng thân mình đến gần tay nàng, nhưng mà, người trong tay động hai cái, liền buông tay ra.

Chu Nam Sinh bất mãn, cầm bàn tay vừa làm chuyện xấu của nàng, nàng thuận thế điểm lên lồng ngực hắn, “Ta muốn nhìn… Chàng cởi quần áo đi…”

Nhiệt huyết sôi trào.

Hỉ giường bọn họ rộng rãi, cột giường cao, sau khi buông màn xuống, Chu Nam sinh đứng lên không chạm tới đỉnh màn.

Hắn hít sâu một cái, nhanh nhẹn cởi quần áo.

Chưa từng có ai nhìn qua thân thể lõa lồ, Chu Nam Sinh không rõ, là không khí đêm thu lạnh, hay là ánh mắt lửa nóng của nàng, mà làm da thịt mình lần lượt nổi da gà.

Hắn cố gắng trấn định, “Thích không?”

Đường Hà chậm rãi đứng dậy, dán sát vào người hắn, hai tay vòng qua thân thể trần truồng, môi đỏ mọng gần sát vành tai hắn, nhẹ nhàng cắn một cái, mang theo nụ cười đáp: “Dĩ nhiên.”

Chu Nam Sinh bị đau đớn, cùng cảm giác mãnh liệt, tê dại, ngứa ngáy kích thích cả người chấn động.

Nàng nhưng không bỏ qua cho hắn, môi của nàng trượt xuống, từ sau tai, từ từ rời xuống, dừng lại ở chấm đỏ trước ngực, hai tay không quên vuốt ve lưng hắn.

LOVE HANDLE. Đường Hà nghĩ, người này là của mình, trẻ tuổi anh tuấn, thân thể mạnh mẽ cường tráng, hai bên phần eo hắn, bắp thịt nổi lên dưới da.

Nàng trằn trọc hôn phía trên hắn.

“Yêu tinh…” Chu Nam Sinh thầm thì, “Yêu tinh lớn mật…”

Bởi vì hắn khát vọng, thân thể nhẹ nhàng phát run, thân thể ấm áp, lời lẽ âu yếm dừng ở thắt lưng, không chịu trượt xuống, hắn đợi vài giây, không nhịn được, vịn đầu nàng đẩy xuống dưới.

Huynh đệ Nam Sinh đã lớn lên, dựng thẳng đứng, kích động đến nỗi xuân thủy tràn ra. Đường Hà cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng hôn lên.

A! Chu Nam Sinh than thở lên tiếng, nàng không chịu hôn cái thứ hai.

Vô số đêm tưởng tượng được nàng ấm áp bao vây, giờ phút này, gần ngay trước mắt nhưng không thỏa ước nguyện, Chu Nam Sinh nóng nảy, “Tiểu Hà!”

Đường Hà cười khẽ, đứng thẳng thân thể, lùi về sau một bước nhỏ, “Chàng không muốn nhìn ta sao?”

Lúc bọn họ nhiệt tình, có hai ba lần tay hắn đã thăm quan núi cao thâm cốc, chỉ là mắt chưa thấy bao giờ. Hôm nay cảnh đẹp sắp bày ra trước mắt, ánh mắt hắn thâm trầm, thanh âm cũng trở nên khàn khàn, “… Muốn.”

“Chàng giúp ta…”

Không giống với khuôn mặt hàng ngày phơi ra màu mật ong, làn da dưới áo chưa bao giờ phơi ra, da thịt trắng muốt, tóc dài đen nhánh che ở phía trên, hai màu trắng đen đối lập, hấp dẫn vô cùng. Tóc dài che trước ngực, hai đóa hoa đào trên đỉnh núi như ẩn như hiện.

Ánh mắt hắn mang theo lửa nóng.

Đường Hà không kiềm chế được, run rẩy, “Thích không?”

“Cực kỳ thích!” Hắn khàn giọng đáp, vòng tay ôm nàng vào lòng.

Hai thân thể nóng bỏng không có trở ngại, chặt chẽ gần kề. Hai người than thở thành tiếng.

Chu Nam Sinh ôm chặt lấy nữ nhân của mình, cúi đầu tìm môi nàng, kịch liệt gặm cắn.

Hai người lời lẽ giao triền rất nhiều lần, chỉ có lần này, tình ý hàm xúc nồng đậm.

Lưỡi chạm lưỡi, chàng đuổi thiếp, thiếp vờn chàng, tay chạm tay, vội vàng tìm kiếm.

Một tay hắn đặt lên nơi mềm mại của nàng, hai ngón tay mân mê đóa anh đào.

Đường Hà không chịu nổi, cúi đầu ngâm ra tiếng.

Người nàng mềm yếu vô lực dựa vào hắn, Chu Nam Sinh không bỏ qua cho nàng, một tay khác của hắn đẩy nàng ra, không để ý đến kháng nghị của nàng, để nàng đứng thẳng, ngón tay thăm dò giữa hai chân, “Ướt.” Hắn vùa kinh ngạc vừa đắc ý, dừng lại hôn nàng thật sâu, đôi môi dán lên tai nàng, vui vẻ cắn vành tai nàng, trên tay ác ý, vê nắn nụ hoa của nàng.

A! Đường Hà không tự chủ, thân thể cứng đờ, dán sát vào người hắn, cọ cọ hắn.

Nóng, ngứa ngáy.

Lửa nóng hôn sâu chuyển thành chuồn chuồn lướt nước, bàn tay trêu chọc đã dừng lại, sâu trong thân thể cuộn trào khát vọng không được thỏa mãn, cảm giác trống rỗng làm cho nàng bất mãn, hướng lên mặt hắn, môi đỏ mọng chủ động dâng lên, mời gọi hắn.

Quyền chủ động tìm trở về. Sau khi bị cực độ khát vọng đau khổ, hắn sinh ra nhẫn nại. Hắn hài hước cười nhẹ, tùy ý để nàng liếm, nhưng không đáp lại nàng.

Nàng kéo bàn tay buông thõng của hắn lên trên ngực mình, “Muốn sờ.”

Nhiệt tình quá! Hắn cười ra tiếng, một tay ôm nàng, một tay thuận theo bao lấy ngực nàng, nhưng không chịu động đậy.

Thân thể dán chặt, xuân thủy tràn trề.

Khát vọng được lấp đầy, phần bụng chạm phải vật cứng rắn của hắn, nàng mà sát trên người hắn, âm thanh ngâm nga xen lẫn nức nở, “Chu Nam Sinh…”

“Ừ…”

Trong khi hai người ở chung, nàng thường đùa giỡn hắn, hôm nay nàng vì hắn, sóng tình dâng trào, mặt ửng hồng, nũng nịu cầu xin, nhiệt huyết tràn về, tiểu huynh đệ của hắn gấp đến độ nảy lên.

Hăn vẫn muốn nàng vì hắn mà thể hiện nhiều hơn.

“Chu Nam Sinh…” Nàng nóng bỏng, cầu khẩn, mềm yếu, quyến rũ, nhẹ giọng gọi hắn, “Chàng tới đi…”

Không nhịn được nữa.

Hai người ngã trên giường, hắn vội vàng tách hai chân nàng, chống đỡ ở lối vào, một chút vọt đi vào.

A! Ướt át, lửa nóng, căng đầy, cảm giác trước nay chưa từng có.

Ngược lại với hắn, cho dù đã khởi động đầy đủ, dũng đạo đủ trơn, Đường Hà vẫn kinh hãi, “Đau…”

Thân thể nàng cứng ngắc, không tự giác xoắn chặt hắn, hắn cũng vậy, vừa sung sướng vừa đau. Hắn cố gắng nhịn xuống, cúi người hôn nàng, dụ dỗ nàng, lời lẽ quấn giao, hai tay mân mê hai vật mềm mại của nàng, ngón tay thon dài nắm hai đóa anh đào, vừa vê vừa gẩy.

Sâu trong thân thể lại xuất hiện nhiệt nóng, hi vọng hắn động, hi vọng hắn thỏa mãn nàng, “Chu Nam Sinh, muốn chàng…”

Trong đầu hắn, như một tiếng dây cung đứt. Hai tay nắm lấy nơi mềm mại của nàng không tha, đâm mạnh vào nơi sâu nhất của nàng.

Nàng không nhịn được, sợ hãi kêu thành tiếng, âm thanh dần dần nhỏ lại, sau chuyển thành ngâm nga, mỗi một âm thanh tựa như hỗn loạn, mang theo lửa nóng, sung sướng.

Nàng ngâm nga, hắn càng thêm kích thích.

Giường gỗ nặng nề, khi hắn đụng phải phát ra tiếng vang. Của hắn, của nàng chạm nhau, tiếng nước bì bõm.

“Tiểu Hà,” động tác của hắn không ngừng, hắn cúi người hôn nàng, mồ hôi ướt khuôn mặt, “Hoa sen nhỏ… Hoa của ta…”

Thần trí nàng tán loạn. Tê dại từ nơi đụng nhau, tràn ra khắp cơ thể, thoải mái đến nỗi đầu ngón tay, ngón chân cũng co quắp.

—-

Nàng có biết mỗi đêm ta vượt qua thế nào không?” Chu Nam Sinh ôm thể tử trong ngực, hỏi.

Đường Hà buồn ngủ, “Thế nào.”

“Nhớ nàng chứ sao.”

“Ừ,” nàng nhắm mắt lại, ngửa đầu hôn cằm hắn, “Ngoan.”

“Nàng không hỏi ta nhớ thế nào sao?”

“…” Chu công mị lực lớn, nàng bị nam nhân trừng phạt, khẽ cắn một cái lên môi, ngoan ngoãn tỉnh dậy, “Nhớ thế nào?”

“Nhớ nơi này,” bàn tay to của hắn thăm dò vào vạt áo nàng, đặt lên nơi mềm mại của nàng, chà sát lên đóa hoa, “Muốn làm như vậy.”

Một tay kia mò mẫm dưới quần nàng, tìm được cửa động, một ngón tay trực tiếp tiến vào trong đó, “Còn muốn làm như vậy.”

Buồn ngủ biến mất, ngón tay hắn ở chỗ sâu nhất, ra ra vào vào, nàng không chịu, hai tay đè lại không để cho hắn nghịch.

Hắn cười ra tiếng, cằm dụi dụi lên tay nàng, chấn động làm nàng không thoải mái, kháng nghị yêu kiều, ‘hừ’ một tiếng.

Hắn định tiếp tục động tác, nhưng rốt cục rút ra, mân mê nụ hoa nàng, chậm rãi xoa nắn, nghe được nàng than nhẹ một tiếng, cười nói, “Còn muốn nhiệt tình của nàng.”

Hai tay hắn đều hoạt động, hai người lâu ngày cọ sát lẫn nhau, hắn đã biết điểm mẫn cảm của nàng, vân vê nụ hoa là có thể làm nàng xuân thủy tràn trề. Nếu nhẹ nhàng xoa nhụy hoa của nàng, có thể làm nàng cỏ dại lan tràn.

Quả nhiên không lâu sau, âm thành nàng phát ra càng uyển chuyển, hai tay giữ chặt lấy tay hắn, thân thể không tự chủ cong lên, sau đó nhũn ra.

Nàng đến rồi.

Hắn dừng động tác, ngón tay giơ lên cho nàng nhìn, “Ướt quá.”

Nàng trừng hắn một cái, hắn cười khẽ, ngón tay ướt át kề bên mội nàng, “Nếm thử?”

Vừa nói ngón tay vừa thăm dò vào miệng nàng, không cho nàng trốn, quấy nhiễu lưỡi nàng, nàng ô ô không thành tiếng.

“Không sai, ta còn muốn như vậy,” Thanh âm của hắn trầm xuống.

“Mỗi lần gặp nàng trở về, ban đêm ta đều lăn qua lộn lại, không ngủ được,” hắn thong thả nói, “Ta vừa nghĩ tới nàng, vừa… Ta đã nghĩ rất nhiều đến chuyện vừa làm.”

Nàng ra sức rút tay hắn ra, không nhịn được trừng hắn, “Người đọc sách sao có thể nghĩ đến chuyện xấu xa như vậy?”

“Thánh nhân nói, ‘thực sắc tính dã’ ( Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người).” Hắn cười nói, “Nàng không hiểu được trong sách có ‘nhan như ngọc’ sao? Nếu như trong sách không giao (hình như là giao hợp), nếu như loay hoay ‘nhan như ngọc’, thì nó còn ý tứ gì đâu.”

Tiểu hoàng thư (hình như là sách đồi trụy) gieo họa trên dưới ngàn năm. Nàng im lặng.

Hắn lại ngồi dậy, đỡ nàng tới dưới khố hắn, “Ta muốn nhất, vẫn là như vậy.”

P/s: Chương 53 còn một đoạn mình không tìm thấy, mình mượn tạm cv của bạn Rich92 ở Tàng thư viện để không lỡ mạch truyện, sẽ up ở chương sau.

Cám ơn và xin lỗi bạn Rich92, mình muốn vào hỏi bạn trước nhưng hiện giờ Tàng thư viện không đăng ký được, mình mạo muội đăng trước, khi nào đăng ký được, mình vào cảm ơn và hậu ta sau hi hi hi!!!