Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 501: PN3, kỳ hạn ba năm



Yên Nhiên đang muốn nói chuyện, lúc này, Vĩnh Huyên ở bên kia gọi: "Yên Nhiên muội muội, ta bắt được một con bướm nhỏ, ngươi mau đến xem xem."

Yên Nhiên lôi kéo Lý Dực đi qua, thấy con bướm trắng nhỏ trong tay Vĩnh Huyên, cũng có tâm tư trêu ghẹo rồi, nói: "Tỷ, bươm bướm ở trang viên nhà ta mới xinh đẹp cơ, con này tính là cái gì, Đại Nữu có dùng mạng nhện đi dính bươm bướm, tặng ta mấy con to."

Mấy đứa nhỏ Vĩnh Chi liền muốn xem một chút, Yên Nhiên thật đúng là mang đến, bởi vì muốn học thêu hoa, Tử Tình nói để cho nàng giữ lại cẩn thận, cho nên, Yên Nhiên mang theo mọi người trở về tiểu viện của mình, lấy ra cho mọi người nhìn xem, ai ngờ này bươm bướm này lại để cùng túi lưới của Yên Nhiên.

Vĩnh Huyên các nàng đang bắt đầu học đánh túi lưới, kiểu dáng túi lưới của Yên Nhiên là Hoa ma ma dạy, hình thức mới trong cung, hết sức tinh xảo đẹp đẽ, mấy người các nàng thấy kiểu dáng túi lưới của Yên Nhiên, nào có không thích ? Mọi người liền đoạt ở trong tay, yêu thích không buông tay.

Mấy người Vĩnh Huyên các nàng cùng lớn lên với Yên Nhiên từ nhỏ, vẫn khá thân thiết, lúc này thấy các nàng thích, dứt khoát tặng các nàng, mỗi người chia một cái còn không đủ đâu, cứ như vậy, túi lưới Yên Nhiên chuẩn bị cho ca ca nhà mình, đã không còn rồi.

Mấy người Vĩnh Huyên vui mừng mà rời đi, cầm về khoe khoang, Lý Dực thấy hỏi: "Muội muội, túi lưới của ta đâu?"

Yên Nhiên lúc này mới nhớ tới, vốn là đã đáp ứng tặng túi lưới cho Lý Dực, lúc này đi đâu tìm đây?

Yên Nhiên lôi kéo tay Lý Dực, cười hùa nói: "Ca ca tốt, đừng nóng giận, hai ngày này ta sẽ làm gấp cho ngươi."

Lý Dực thấy vậy chọc mi tâm của Yên Nhiên, cười nói: "Thật là kẻ không có tim không có phổi, chỉ một lần này thôi."

Lý Dực thấy Yên Nhiên thật sự vui vẻ buông xuống xoắn xuýt lúc mới tới, đợi một lúc, liền yên tâm hồi cung rồi, bây giờ công việc một ngày của hắn thật đúng là không ít, công khóa mỗi ngày không nói, Lý Hãn cũng bắt đầu lén để cho hắn tiếp xúc một chút chính sự, hỏi giải thích cùng cái nhìn của hắn, cứ như vậy, Lý Dực chỉ có thể lợi dụng một lúc rảnh rỗi buổi trưa để đến thăm Yên Nhiên một chút.

Sau khi Lý Dực đi Yên Nhiên quy củ mà ngồi ở trên kháng đánh túi lưới, bốn đứa Đại Đào mới vừa rồi bị Truy Nguyệt dạy bảo một phen, lúc này cũng quy củ mà cùng ở trên kháng, Tử Tình đi vào, vừa lúc nhìn thấy tình cảnh này, cười nói: "Hôm nay Yên Nhiên của chúng ta biết điều như vậy, lại không đi chơi cùng các tỷ muội?"

Tử Tình cũng là thấy Lý Dực đi rồi, sang đây xem thử cảm xúc của Yên Nhiên tốt hơn chút nào không, quả thật thấy Yên Nhiên ngẩng đầu cười nói: "Nương, ta đang đánh túi lưới đó, vừa rồi Vĩnh Huyên các nàng lấy đi hết rồi, ngày mai các ca ca trở lại, ta còn không có túi lưới tặng."

Tử Tình thở dài trong lòng, xem ra Lý Dực, sự ảnh hưởng đối với đứa nhỏ này thật sự không nhỏ, suy nghĩ một chút, Tử Tình đuổi mấy nha hoàn đi xuống, tự mình sửa sang đầu tóc cho nữ nhi, dịu dàng hỏi: "Vừa rồi Tiểu Dực ca ca đến, nói với Yên Nhiên cái gì?"

"Ừm, ca ca nói, hắn sẽ không đón dâu, sẽ không bỏ lại ta không quản, nương, ca ca vẫn có thể chơi cùng ta." Yên Nhiên cười ngọt ngào với Tử Tình.

Tử Tình thấy vậy kéo kéo khóe miệng, thật đúng là không cười nổi, nói: "Nhưng là, ca ca có thật nhiều đại sự phải làm, Yên Nhiên cứ quấn ca ca mãi, ca ca không có tâm tư làm việc, cha nương của ca ca cũng sẽ mắng hắn, Yên Nhiên có muốn thấy như vậy không?"

Yên Nhiên nghe xong cười nói: "Nương ta không có quấn ca ca, ca ca cũng nói có rãnh rỗi mới có thể đến thăm ta, ta không quấn hắn, ta cũng phải đọc sách, phải đánh đàn, phải học rất nhiều thứ cùng nương."

Tử Tình nghe lời này của Yên Nhiên, thật đúng là không dễ trả lời, vừa lúc, lúc này, mấy người Lưu thị đến tìm Tử Tình, Tử Tình chỉ đành phải đi ra ngoài.

Yên Nhiên đánh một cái túi lưới màu hồng đào trước, vừa vặn phối với ngọc bội Dương Chi bên hông Lý Dực, cái này, ngày hôm sau đã đến ngang hông Lý Dực rồi, cái khác, vừa bận rộn một ngày, mới làm xong cho mấy đứa Thư Ngạn, mấy đứa Thư Ngạn nhận được lễ vật của Yên Nhiên, tất nhiên vui vẻ không thôi, cũng mang theo nàng đi chơi một ngày, dĩ nhiên, có nha hoàn gã sai vặt đi theo.

Sau Đoan ngọ, Tử Tình không có mang theo Yên Nhiên trở lại Khang Viên, một mặt là muốn định chờ mấy đứa Thư Ngạn nghỉ, một mặt là Vĩnh Dung muốn làm mai, Lưu thị một mực lôi kéo Tử Tình không cho đi, Yên Nhiên trái lại cũng không để ý.

Lúc này, mùng sáu tháng sáu năm nay, Yên Nhiên cùng mấy đứa Vĩnh Dung lại cùng nhóm người lớn vào biệt viện La gia, La đại nãi nãi thịnh tình mời, cộng thêm Lưu thị ở một bên năn nỉ mãi, Tử Tình đành phải mang theo Yên Nhiên tới góp đủ số.

"Sở Sở tỷ tỷ, Sở Sở tỷ tỷ." Yên Nhiên thấy La Sở Sở, liền lôi kéo mấy đứa Vĩnh Huyên chạy tới, không để ý lời hỏi han giữa đám người lớn.

La Tố Tố ở bên cạnh thấy được, nàng mặc dù không điêu ngoa như lúc nhỏ, chẳng qua, đối với Yên Nhiên, nàng chính là không thích nổi, nói: "Đây là tỷ ta, ngươi chiếm đoạt Tiểu Dực ca ca của ta, còn muốn tới chiếm lấy tỷ ta?"

Yên Nhiên nghe thế đứng lại, trả lời: "Ta không có quấn ca ca, ca ca có việc phải làm."

Sở Sở nghe vậy quát lên: "Trong miệng nói bậy không có che không có chặn?"

Tố Tố nghe xong không phục, nói: "Tỷ, ngươi chỉ biết thiên vị nàng, ta mới là muội muội đứng đắn của ngươi, ta biết vì sao ngươi thiên vị, không phải là bởi vì ca ca xuất dương kia của nàng sao? Ta đã nghe nương và cha nói rồi, nương còn chưa đáp ứng đâu."

Sở Sở nghe xong mặt lập tức đỏ, cũng may xung quanh chỉ có mấy đứa con nít, bọn nha đầu ở cách xa một chút, liền nhỏ giọng dạy dỗ: "Càng lớn càng không có đứng đắn, lời này cũng là một cô nương gia như ngươi nên nói, ngươi mới bao nhiêu tuổi? Còn có, làm sao ngươi lại đi nghe lén cha nương nói chuyện, cẩn thận ta mách nương đánh mông ngươi."

Đối với La Tố Tố, La Sở Sở thật sự là không quản được, tính cách này cũng quá tùy tính nuông chiều rồi, xem ra, sau khi về nhà, thật đúng là phải bảo mẫu thân quản giáo nghiêm khắc hơn, Sở Sở thầm nghĩ.

La Tố Tố nghe xong, cũng biết lời vừa rồi của mình có chút quá đáng, vội ngậm miệng, đi qua ôm cánh tay La Sở Sở làm nũng.

Lúc này, mấy nữ hài Văn gia cùng bảy tám nữ hài đi tới, Yên Nhiên không nhận ra, cũng không nghĩ tới đi qua chào hỏi.

Hơn mười nữ hài tử ở chung một chỗ líu ríu nói đùa, Mẫn nhi Văn gia đột nhiên hỏi Yên Nhiên nói: "Hôm nay ngươi biểu diễn cái gì?"

Yên Nhiên nghe xong lắc đầu nói: "Ta chẳng diễn cái gì cả nha?"

Tố Tố ở một bên nói: "Nghe nói trong khoảng thời gian này tiểu thôn cô đều ở nông thôn, chỉ học trồng trọt thế nào thôi, đâu có học cái khác?"

Yên Nhiên nghe xong nhìn về phía Sở Sở, Sở Sở nói: "Một lúc nữa, mỗi đứa nhỏ đều phải đánh đàn hoặc ca hát, hoặc làm thơ hoặc vẽ tranh, nương ngươi không có nói cho ngươi biết?"

Thấy Yên Nhiên lắc đầu, Sở Sở nói: "Đúng rồi, chỉ sợ nương ngươi cũng không biết, nàng có phải quên mất tỷ thí năm nay hay không?"

"Tỷ thí, tỷ thí gì?" Yên Nhiên hỏi, ba năm trước đây nàng mới bốn tuổi, nào còn nhớ rõ ở những thứ kia, không nói Yên Nhiên, Tử Tình cũng sớm vứt chuyện này đến nước Java rồi.

Yên Nhiên đang muốn đi tìm Tử Tình chứng thực, lúc này, La đại nãi nãi các nàng đã tới, nói: "Khó được hôm nay các phu nhân tiểu thư chịu thu xếp công việc bớt chút thì giờ tới tham gia hội thưởng sen nhà ta, mọi người nhất định còn nhớ rõ, ba năm trước đây, ta và Lâm phu nhân đánh cuộc, nói là ba năm sau muốn cử hành một cuộc thi, thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, tùy tiện chọn lựa, xem thử nữ hài nhà ai xuất sắc hơn? Lâm phu nhân cùng Lâm tiểu thư hôm nay là bị ta lừa tới, ta chỉ muốn xem một chút, Lâm phu nhân là còn nhớ được ước hẹn ba năm hay không, Lâm tiểu thư có thực tài thực học hay không, đa tạ mọi người tới cổ vũ."

Tử Tình vừa nghe trợn tròn mắt, lời này từ đâu nói đến, thật đúng là một chút chuẩn bị cũng không có, đào hố người cũng không thể như vậy chứ.

La đại nãi nãi đến gần bên cạnh Tử Tình, nhỏ giọng cười nói: "Hôm nay ngươi phải qua cửa này rồi, đứa nhỏ nhà ngươi cũng lộ diện rồi, ta mới có thể suy xét gả nữ nhi vào Lâm gia."

Tử Tình vừa nhìn vẻ mặt cười xấu xa của nàng ta, hận không được một phát bóp cổ nàng ta, nhưng người đầy vườn đều nhìn, Tử Tình cũng không thể đánh, chỉ đành phải cắn răng nói: "Ngươi chờ, ta không tha cho ngươi đâu."

Tử Tình cố ý mang theo Yên Nhiên về nhà, Lưu thị Phó thị đều khuyên nhủ: "Lúc này về nhà chẳng phải là tuyên bố nhận thua rồi? Sau này Đại cháu ngoại gái của ta làm sao lăn lộn được ở Kinh thành? Đứa nhỏ của chúng ta còn lăn lộn ở Kinh thành thế nào? Dù sao hai năm qua cháu ngoại gái cũng học vài thứ, ngươi suy nghĩ một chút, làm sao có thể mưu lợi cho đứa nhỏ, chúng ta không trông vào thắng, chẳng qua là cũng đừng thua quá khó nhìn."

Tử Tình nói: "Đã lửa cháy đến nơi rồi, lúc này có thể nghĩ ra biện pháp gì, hết thảy nhìn tạo hóa của cô nàng này thôi."

Yên Nhiên lúc này cũng u u mê mê rồi, ngồi xuống cùng mấy đứa Vĩnh Lăng, bên ngoài lương đình là một vòng bàn cao ghế cao, các phu nhân ngồi ở đây, đi lên trước mấy bước, tổng cộng bày hơn hai mươi chiếc bàn lùn, tất cả nữ hài tử tách khỏi mẫu thân của mình, ngồi xuống trước bàn lùn, ở giữa sân còn có một chiếc bàn lùn, phía trên bày một bàn cờ, hai mặt đối diện bày hai cái đệm.

La đại nãi nãi cười nói: "Nếu tỷ thí này là bởi vì nhà ta mà lên, cuộc so tài này, tất nhiên là do nha đầu nhà ta tới trước, vừa lúc để cho mọi người bình phán nha đầu nhà ta một chút, hai năm qua có tiến bộ hay không?"

Lúc này, phần phật từ cửa đi vào một đống người nữa, vây quanh một vị thiếu nữ chậm rãi đi tới, có người quen biết vội vàng đứng lên mặt mày tươi tắn đón chào, Yên Nhiên nhìn kỹ, lại là Lý Linh. Yên Nhiên đang muốn đứng dậy chạy tới, vừa nhìn đám người lớn này vây quanh, mình chỉ có thể nhìn thấy một vòng bắp đùi, suy nghĩ một chút, đành phải thôi.

Lý Linh cùng mọi người hàn huyên mấy câu, cũng ngồi xuống, chờ quan sát tranh tài.

Lúc này, La đại nãi nãi để cho Sở Sở ra sân, La Sở Sở hôm nay đặc biệt trang điểm một phen, một thân váy xanh nhạt, tay áo tung bay, tự có một phen linh động và phiêu dật, một khúc《 tri âm tri kỷ 》 mở đầu tiếp khách, giành được cả sảnh đường ủng hộ. La đại nãi nãi cũng là nhắm vào để cho hôm nay La Sở Sở ra đủ danh tiếng, tất nhiên hết sức đắc ý.

Một khúc đàn của La Sở Sở dừng lại, La đại nãi nãi nhìn Yên Nhiên.

Yên Nhiên ngồi ở vị trí của mình, hôm nay nàng chải hai búi tóc gọn gàng, hoàn toàn không đeo nữ trang. Mặc một thân y phục màu hồng, thoạt nhìn hoạt bát đáng yêu, cũng sướng mắt.

Yên Nhiên quay đầu lại nhìn Tử Tình, thấy ánh mắt quan tâm lo lắng của Tử Tình, lại nhìn xem các tỷ tỷ xung quanh, hơn phân nửa là vẻ mặt nhìn có chút hả hê. Yên Nhiên để ngón tay lên khóe miệng suy nghĩ một chút, đây là một thói quen động tác khi nàng hoạt động đầu óc, đột nhiên nói: "Ta không đấu với Sở Sở đại tỷ tỷ, ta thích Sở Sở đại tỷ tỷ, ta muốn đấu với tiểu tỷ tỷ, Tố Tố tỷ tỷ còn lớn hơn ta ba tuổi đấy."

La đại nãi nãi nghe xong cười nói: "Ta cũng không có để cho Sở Sở đấu với ngươi. Ta biết tuổi các ngươi chênh lệch quá nhiều, thua ngươi cũng không chịu phục. Như vậy, hôm nay ngươi tùy ý chọn một loại, chỉ cần ngươi có thể thắng Tố Tố nhà ta, ta sẽ tính là ngươi thắng, được không?"