Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 273: Ba Lần Gặp Gỡ



Buổi chiều trở lại Hoa Liên, vừa nghỉ ngơi một chút, Tử Phúc về nói: "Hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn một chút, ta đã đặt chỗ rồi, coi như mở tiệc đón gió cho các ngươi, thuận tiện cũng nhìn xem thị trấn Hoa Liên."

Ngã tư đường thị trấn ở Cổ đại vẫn tương đối hẹp, không khác an châu thành là bao, chỉ có thể đủ hai chiếc xe ngựa cùng đi, con đường nam bắc hình chữ thập, cửa hàng đều tập trung cùng một chỗ, trời sắp tối, cho nên mọi người cũng không ngồi xe ngựa, Hà thị ngồi trong cỗ kiệu, còn những người khác trực tiếp đi bộ trên đường, cửa hiệu mặt tiền đều ở đóng cửa bằng tấm ván gỗ, cửa hàng nơi này có chút giống phố cổ mà Tử Tình đã từng thăm quan.

Tử Phúc dẫn mọi người vào một tửu lâu, lên nhã gian lầu hai, sát cửa sổ, Tử Phúc nói: "Sau khi ăn xong sẽ dẫn cả nhà dạo, trong thành có một cái tháp cổ, đi lên tầng thứ năm là có thể nhìn thấy mặt sông ngoài thành, có nhiều thuyền chai đốt đèn trên đó, cũng là nơi mà ngày mai ta muốn dẫn mọi người đi nhìn hội thuyền rồng."

"Phúc nhi, buổi tối đi tháp cổ có an toàn không?" Tăng Thụy Tường hỏi.

"Cha, yên tâm đi, nơi đó có trụ trì, có đèn đuốc. Cách đó không xa là một cái miếu nhỏ, lúc trước, nơi đó là một cái trấn nhỏ, sau này Hoa Liên trở thành huyện, mở rộng khu vực, nên miếu nhỏ này cũng thuộc đất trong thành, tháp cổ cũng trở thành một cảnh quan của Hoa Liên, một ngọn đăng cao như vậy, có thuyền chuyên để các văn nhân thích xem cảnh đèn trên sông và làm thơ." Tử Phúc giải thích nói.

"Làm gì có nhiều Trương Kế như vậy?" Tử Tình cảm thán.

"Tỷ, Trương Kế là ai vậy?" Tử Vũ hỏi.

"Trương kế chính là một người đọc sách nghèo túng, thi rớt, trên đường về quê, đi qua Hàn sơn tự ở Cô Tô, viết một bài thơ ‘phong kiều dạ bạc’ mà lưu danh trong sử sách, nếu hắn không thi rớt, chỉ sợ không có người biết đến tính danh của hắn, dù sao mỗi triều đại có mấy đại tiến sĩ cử nhân có thể để người sau kinh ngưỡng đâu?" Tử Tình thuận miệng giải thích vài câu.

Tăng Thụy Tường và Tử Phúc đều kinh ngạc nhìn về phía Tử Tình: "Ta chỉ biết là ngươi thích xem sử sách, không ngờ ngươi có hứng thú với thơ Đường. Giải thích rất sâu sắc, chỉ sợ còn hơn tiểu tam rất nhiều."

"Cha, tiểu tam học để thi, rảnh rỗi như ta được ư?" Tử Tình thầm nghĩ, may mà mình có xem tạp thư, sách giải trí, bằng không, đúng là không dễ lấy cớ, xem ra học vấn cũng không thể tùy tiện khoe khoang.

Mọi người đi ra nhã gian, phòng cách vách cũng có năm sáu người đi ra, trong đó có một nam tử tuổi tác khá lớn, vừa thấy Tử Phúc, bước lên phía trước tiếp đón."Hạ quan không biết đại nhân ngay tại cách vách, chậm trễ rồi, mấy vị đây là?"

"Hạ đại nhân không cần khách khí, đây là người nhà của ta, từ an châu tới thăm, một gia yến (bữa tiệc gia đình) nho nhỏ mà thôi." Tử Phúc nói.

"Trùng hợp thật, nội tử (vợ) vừa vặn cũng mang theo khuyển tử (con trai) cùng tiểu nữ đến, cũng là đón gió cho bọn nhỏ."

Tử Phúc giới thiệu với Tăng Thụy Tường: "Cha. Đây là Hạ huyện thừa, cũng là người an châu."

Hạ huyện thừa nói với Tăng Thụy Tường: "Tăng huynh dạy con giỏi, Tăng đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Lập chí tạo phúc cho dân chúng, quả thật là niềm hạnh phúc cho dân chúng Hoa Liên. Tiểu đệ ngày mai làm ông chủ, coi như vì Tăng huynh đón gió tẩy trần, không biết ý Tăng huynh thế nào?"

Tử Tình nghe mấy câu khó đọc này, thật sự là buồn cười, lại không dám cười ra tiếng, chỉ có thể cúi đầu.

"Hạ đại nhân khách khí rồi, chúng ta đã lên kế hoạch cho ngày mai, gia phụ (phụ thân của ta) cũng ở có hai ngày, về sau có cơ hội thì nói sau." Tử Phúc khéo léo từ chối.

Hai nhà từ biệt, Tử Phúc bảo Lưu thị mang theo bọn nhỏ đi về trước, Tử Phúc dẫn mọi người đến tháp cổ, đến miếu nhỏ vào ban đêm nên không thấy có cảnh gì đẹp, chỉ có thể nhìn ra tường thành, Tử Phúc cúng một hai lượng bạc vụn. Mượn cái đèn lồng của tiểu hòa thượng, dẫn mọi người đi ra sau viện, không đến hai bước, đã thấy một cái tháp cổ đứng sừng sững ở trước mắt, chắc là còn có người khác tới tham quan, xuyên qua cửa sổ thì có thể thấy đèn đuốc trong tháp.

Tử Phúc dẫn người nhà đi lên, Tử Tình đỡ Hà thị, Tử Vũ đỡ Thẩm thị, thang càng đi càng hẹp, đến tầng thứ năm đã ngăn lại. Tầng năm vốn có hai vị nam tử, thấy người đến nên tự động đi xuống.

Mọi người chen chúc trước cửa sổ, nhìn đèn trên thuyền chài xa xa. Đèn đuốc này kém rất nhiều so với cảnh đêm ở đô thị mà Tử Tình thấy, nhiều ngọn đèn trên thuyền chài giống như chấm lửa nhỏ di động trên sông, cũng có một cảnh sắc hàm xúc, phảng phất như một bức tranh nước song dập dềnh.

"Tỷ, ngươi đọc bài thơ mà Trương kế viết đi." Tử Vũ nói.

"Để tam ca của ngươi đọc đi." Tử Tình đẩy Tử Thọ, lỡ để người ngoài biết thì phiền.

Tử Thọ há mồm đọc, "Nguyệt lạc ô đề sương đầy trời, giang phong đèn trên thuyền chài đối sầu miên. Cô tô ngoài thành hàn sơn tự, nửa đêm tiếng chuông đến khách thuyền."

(Quạ kêu, trăng lặn, sương rơi

Lửa chài, cây bãi, đối người nằm co

Con thuyền đậu bến Cô Tô

Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San)

"Tỷ, ta không hiểu lắm, không bằng ngươi giải thích đi." Tử Vũ nói.

"Tình nhi, ngươi nói cho nàng biết." Tăng Thụy Tường nói, Tử Vũ có ngộ tính cùng linh tính kém Tử Tình rất nhiều.

"Ngươi nhìn đi, có phải ánh trăng đêm nay không lên cao, như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, có phải tiếng quạ đen kêu vào buổi tối cực kì sầu thảm không, cây phong bên bờ sông, đèn thuyền chài làm bạn với mặt sông, đều giống với tác giả, khó có thể ngủ say, cũng làm nổi bật lên cảnh buồn bã khi tác giả thi rớt." Tử Tình thấy không có người ngoài, thuận miệng giải thích vài câu.

"Đáng tiếc, không có tiếng chuông nửa đêm, vẫn kém ý thơ đó vài phần." Có người từ phía sau tiếp lời.

Tử Tình nhìn lại, chính là Hạ đại nhân, đi cùng một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, chắc là con của hắn.

"Thật sự là trùng hợp, Tăng đại nhân, khuyển tử nói muốn đến xem đèn trên thuyền chài, ta đành phải cùng đi, nội tử bọn họ đều trở về nghỉ ngơi rồi." Hạ huyện thừa nói.

"Đúng là trùng hợp, chúng ta đang định trở về, bà ngoại ta tuổi tác đã cao, dễ mệt mỏi, chúng ta sẽ không quấy rầy nhã hứng của Hạ đại nhân cùng lệnh công tử." Tử Phúc nói.

Mọi người trở lại huyện nha, Tăng Thụy Tường hỏi Tử Phúc nói: "Hạ đại nhân đó có quen ngươi không?"

"Quen, vốn là người an châu, xuất thân là cử nhân, dùng bạc để tìm công việc, phấn đấu hơn mười năm mới có ngày hôm nay, làm người coi như là được." Tử Phúc nói.

Tử Tình thấy không có việc của mình, liền trở về phòng nghỉ tạm. Một đêm không nói chuyện.

Ngày kế, sáng sớm, Tử Phúc nói ngày Đoan Ngọ này, nha môn được nghỉ ngơi, mọi người ngồi trên hai chiếc xe ngựa, ra khỏi thành đi xem hội thuyền rồng.

Còn chưa tới bờ sông, đã nghe thấy chiêng trống ồn ào náo động, đây là nơi giao giữa sông Lâm giang và Trường Giang, mặt sông rộng lớn, hai bờ sông, một dãy thuyền rồng xếp san sát, chuẩn bị rẽ sóng, tất cả thanh niên trên thuyền đều mặc áo choàng ngắn có ống tay màu trắng, quần đen, trên đầu cột một cái khăn đỏ, đầu của mỗi thuyền rồng đều tô màu khác nhau, đại biểu cho các thôn trấn khác nhau. Hai bên bờ sông có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, còn gia đình chú ý lễ nghi hơn thì thuê cái lều, Tử Phúc đã sớm đặt chỗ trước.

Không biết tình cờ hay cố ý, lều cách vách là Hạ gia, Tử Tình không thể không cảm thán, không đến một ngày mà gặp mặt những thế ba lần, đến cùng là duyên phận gì đây?

Hôm qua trời tối, Tử Tình không nhìn rõ Hạ phu nhân, hôm nay quan sát kĩ, tuổi tác xấp xỉ cùng Thẩm thị, màu da cũng kém không bao nhiêu, ngũ quan không tinh xảo bằng Thẩm thị, khóe mắt có vài nếp nhăn, khác biệt duy nhất là khí chất của đối phương, chắc là đắm mình trong phú quý lâu dài, thấy là biết người này tương đối thông minh tháo vát, tự nhiên không thể liệt chung một dạng người đến từ nông thôn như Thẩm thị.

Tử Tình nhìn lướt qua Hạ phu nhân, một bộ đồ lụa, đồ trang sức bằng vàng ròng, trong tay còn cầm một cây quạt tròn thêu hình cung nữ bên hoa quyên, Thẩm thị mặc xiêm y màu tím nhạt cộng thêm váy màu đen, vì định ra ngoài thành xem náo nhiệt nên bọn Tử Tình không mặc quần áo thật tốt, may mà không mặc quần áo nông thôn, bằng không, vẻ mặt của Hạ phu nhân sẽ há hốc cho coi.

Hạ phu nhân thân thiện chào hỏi với Thẩm thị, còn lôi kéo tay Lưu thị, cười nói: "Chúng ta đúng là có duyên, ta vừa tới đây đã nghe nói Tăng đại nhân cũng là người an châu, muốn thân cận, vừa khéo lại gặp gỡ, đây đều là đứa nhỏ nhà ngươi à?"

"Hai nha đầu là con của ta, hai đứa trai một là cháu nội, một là cháu ngoại trai, còn nhà Hạ phu nhân thì sao?"

"Ba nữ oa ta sinh đều gả đi cả rồi, bây giờ chỉ còn lại có đứa con trai nhỏ nhất, hai ngày nữa nó sẽ thi viện thử, nên ta liền đi theo. A, mấy đứa nhỏ này thật dễ thương." Hạ phu nhân xoay người sờ sờ bọn nhỏ, liếc mắt với nha hoàn bên người.

nha hoàn của Hạ phu nhân đi ra ngoài một chuyến, lập tức cầm vài cái hầu bao, Hạ phu nhân tặng cho mỗi tiểu hài tử một cái, cho đến khi nhìn thấy Tử Vũ, nói: "Tiểu cô nương thật xinh xắn bộ." Trực tiếp tháo vòng ngọc trên tay, Tử Vũ khéo léo từ chối là không được, nhìn về phía Tử Phúc.

Tử Phúc vội nói: "Hạ phu nhân khách khí rồi, lễ vật này quá quý trọng, xá muội tuổi còn nhỏ."

"Người lớn tặng quà không được từ chối, nghe lời, cầm lấy đi." Hạ phu nhân vỗ tay Tử Vũ.

Tử Phúc đành phải thấp giọng phân phó gã sai vặt một câu, gã sai vặt xoay người đi rồi.

Hạ phu nhân nhìn lướt qua cách ăn mặc của Hà thị, cười nói: "Đây là bà ngoại của Tăng đại nhân nhỉ, nhìn thật phúc hậu. Hôm nay xuất môn vội vàng, ngày khác có dịp lại đến cửa bái phỏng người." Chắc là không có lễ vật thích hợp để tặng.

"Hạ phu nhân khách khí." Hà thị nhàn nhạt đáp.

Cho đến khi nhìn Tử Tình, Tử Tình lần trước ở kinh thành gặp chuyện, cho nên đi ra ngoài đều mặc đơn giản, huống chi lại là đến bờ sông xem thuyền rồng, người đến người đi, Tử Tình chỉ thay một bộ áo bông màu xanh lá, trên đầu chỉ có hai trâm bạc khắc hoa, còn không đáng giá bằng phục sức của Hà thị.

Hạ phu nhân thuận miệng hỏi một câu, cũng may lúc này thuyền rồng bắt đầu trận đấu, hai bên bờ sông đứng đầy quần chúng, chiêng trống thùng thùng, rung động màng tai và lòng người, có thuyền vượt lên, quần chúng trầm trồ khen ngợi, trong lều thật sự không thích hợp để tán gẫu.

Hạ phu nhân liền về lều của nàng, Tiểu Phấn gọi Tăng Thụy Tường trở về, hạ phu nhân vừa tới, bọn họ đều tự động ra cửa đứng.

Nửa canh giờ sau, gã sai vặt cầm trong tay một bộ văn phòng tứ bảo (giấy, bút, mực, nghiên mực), Tử Phúc tự mình đi qua tặng cho thiếu niên nhà Hạ gia.