Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 215: Về nhà mẹ đẻ



Ngày thứ hai, mùng hai tết, trời âm u, có mưa phùn, là ngày Tử Tình về nhà mẹ đẻ, Lâm Khang Bình lấy áo choàng lớn bọc lấy Tử Tình, ôm Tử Tình, Tiểu Lam cầm ô, Tiểu Thanh ôm Thư Duệ, Tiểu Hồng cầm một cái giỏ đựng đồ của em bé, từ cửa nhỏ đi vào Tăng gia, lúc đó Tử Phúc bọn họ đang chuẩn bị ra ngoài, thấy Lâm Khang Bình bế Tử Tình vào cửa, Tử Hỉ cười nói: "Ta còn tưởng rằng tỷ phu ôm con cọp ở nơi nào chứ."

"Tiểu tứ, da ngứa à, đầu năm đầu tháng, ta bảo cha chưởng ngươi để mừng tết đấy." Tử Tình nói.

"Ngươi mù à, rõ ràng là lông hồ ly, sao tỷ giống cọp được, có giống cũng là giống hồ ly, lông hồ ly và lông cọp mà ngươi còn không phân biệt được, đọc sách mấy năm làm gì." Tử Thọ vuốt áo choàng của Tử Tình, trợn trừng mắt nhìn Tử Hỉ, chậm rì rì nói.

"Hai kẻ xấu xa, các ngươi không muốn tiền mừng tuổi à, biết ta giờ không tiện thu thập ngươi, ngươi liền cố ý hả?" Tử Tình nói.

"Trời trời, tỷ, sao có thể chứ? Của cải của ta đều cho con ngươi rồi, ngươi không nói thì ta quên mất, tỷ phu, chúc mừng năm mới, Tử Hỉ chính thức chúc tết ngươi, lấy hồng bao đến." Tử Hỉ hai tay vươn ra, chọc Lưu thị mới vào cửa đã cười to.

Lâm Khang Bình ôm Tử Tình vào phòng phía đông, cách vách phòng ngủ của Thẩm thị, là khuê phòng trước kia của Tử Tình, mọi người cười đùa một hồi, Lâm Khang Bình dặn Tử Tình vài câu, liền theo Tử Phúc bọn họ đến Bạch Đường thôn chúc tết Thẩm gia.

Năm nay phải chiêu đãi ba cô cô, Lưu thị cùng Trần thị ở phòng bếp quản lý đồ ăn đãi khách. Tử Tình sai Tiểu Thanh Tiểu Lam Tiểu Hồng đi hỗ trợ, mình thì nằm trên giường nói chuyện cùng mẫu thân.

Thẩm thị nhìn đứa nhỏ ngủ say, hỏi: "Tiểu ngoại tôn lớn hơn rồi nè, càng lớn càng xinh xắn, càng ngày càng giống ngươi, sữa có đủ không? Ban đêm phải dậy mấy lần?"

Tử Tình đáp hết, "Nương, theo ta thì không bằng ngươi lại mua hai người đi, năm sau đại tẩu phải đi, Tiểu Đào cũng muốn đi theo, nhị tẩu chỉ có một nha đầu, Tiểu Kết cũng không giúp ngươi được nhiều, chuyện bếp núc thì nên mua một người quản lí, nếu ngươi không tiện thì ta sẽ mua người đưa đến, ban ngày ở đây làm việc, buổi tối về chỗ ta ngủ."

"không cần, cuộc soogns khó khăn thế nào còn sống được. Bây giờ chỉ có từng này việc mà ta mệt được à? Bình thường chỉ có ngươi cha, ta, nhị tẩu ngươi, Tử Vũ ở nhà thôi, việc đồng áng thì thuê người làm rồi, ta cũng chỉ làm chút cơm canh mà thôi, quần áo thì muội muội ngươi cùng Tiểu Kết giặt. Yên tâm, về sau nếu bận quá thì ta mượn người ở chỗ ngươi. Miễn cho bà bọn họ lại lải nhải, nói ta không để ý bọn họ, hình như Hoa Quế nhà đại cô ngươi đến tuổi làm mai, năm nay đã mười lăm. Tam Mao còn chưa đính hôn, chắc họ đang sốt ruột. Nhà tiểu cô ngươi năm nay còn chưa xây nhà mới, đến lúc đó lại khóc than cho coi."

"Sao có thể chứ. Tiểu dượng kiếm được gần 30 lượng từ chỗ ta, làm nhà từng ấy là đủ rồi. cô có vốn riêng không ít, mấy năm nay làm hầu bao cũng được mười vài lượng bạc, còn không tính của riêng trước kia, bọn họ cũng đâu tốn cơm tốn gạo, lúc đại cha không trở về thì đều ăn cơm cùng bà."

"Cũng đúng, hai năm nay vì cả nhà đến đấy ăn, nên nhà đại cô ngươi không có gì, Tứ Mao Ngũ Mao cũng không đọc sách, còn có ý kiến với tiểu cô ngươi. Tiểu cô ngươi còn không ít lần oán giận với ta. Mà ta cũng không thèm quan tâm, dù sao bây giờ ông bà ngươi được đại cha bọn họ quan tâm. Hai năm nay đỡ không ít chuyện."

"Đều tại tiền nhiều mà huyên náo, ai bảo cha ta bỏ ra 12 lượng chứ? Ông bà lại không thiếu thứ gì. Bây giờ đại nương một năm cho 3 lượng bạc, biết bà ta không có gì để ăn, đại cô đến ít, tiểu cô cũng không tự về nhà nổi lửa nấu ăn, tội gì đến đó làm cha mẹ mình mệt thêm."

"Ai nói không có, các ngươi hiếu kính, bọn họ một năm cũng có 6 lượng bạc, không phú phú à? Chỉ sợ bọn cô cô của ngươi cùng đại nương lại bắt đầu nhớ thương đấy. Đại nương ngươi không ít lần nhắc tới chuyện Tử Toàn muốn đọc sách, muốn cất chút bạc."

"Đừng nghe nàng khóc than, Tử Toàn học ở học đường của phụ thân, không tốn một đồng, nàng đỡ tốn bao nhiêu chứ? Ngày nào đó nhắc tới chuyện này trước mặt nàng đi, đừng để nàng giải ngu mà khóc than." Tử Tình nghĩ đến lúc chưa ở riệng, nàng ta gạt cả nhà mình hơn chục năm, sau khi ở riêng cũng không nuôi cha mẹ, tính toán tỉ mỉ nhà mình, tiền bạc trong tay không ít, suốt ngày vẫn khóc than.

"nói đến đọc sách ở học đường, chắc năm nay đứa nhỏ nhà nhị cô ngươi cũng đưa tới, nhị cô ngươi luyến tiếc rời xa đứa nhỏ, cũng ở tại đây. Ta thấy bà ngươi còn phải đau đầu dài dài. Còn con của Bình tỷ ngươi nữa, cũng nên vỡ lòng, năm nay chuyện đau đầu thật không ít."

"Lần trước đại cô tới nhà ta, Khang Bình đem bọn họ đuổi ra ngoài, hôm nay đại cô ta cùng đại dượng không thể đến nhỉ, với lại Quế Anh

“Theo lý là thế, chỉ sợ đại cô đại dượng ngươi không bỏ được đồ ăn nhà chúng ta, năm cũ ăn ở chỗ đại cha, đại cha ngươi chuẩn bị rất ít thứ tốt, một năm không ăn cơm ở chỗ chúng ta, chắc đã thèm thuồng từ lâu.”

Hai mẹ con đang nói, tiểu Thư Duệ tỉnh, ị đánh thối um, Tử Tình thuần thục múc nước rửa, đổi tã sạch sẽ, “không ngờ ngươi làm thành thạo đến vậy, tiểu cô ngươi còn không bằng ngươi, Iuyện từ hồi nhỏ, khi đó, Tử Hỉ cùng Tử Vũ đều do ngươi chăm sóc, nhất là Tử Hỉ, khi đó ta vội vàng chuyện trong ngoài nhà, không có thời gian chăm hắn, may mà các ngươi đều biết chuyện, không để ta tốn nhiều tâm tư” Thẩm thị vừa tự hào lại vừa xót xa, bọn nhỏ biết chuyện, chịu bao nhiêu khổ mới có hôm nay.

đang nói, Tăng Thụy Tường đã trở lại, “Các ngươi trốn trong này nói chuyện riêng gì?” Tăng Thụy Tường vào phòng thấy Thẩm thị cùng Tử Tường nói chuyện, ở giữa là tiểu bảo bảo.

Tử Tình vội đứng lên chào cha, Tăng Thụy Tương hỏi: “Mới nghe nói ngươi lại mua hai nha đầu, nhà ngươi tổng cộng có ba người, còn dùng mười người hầu hạ à? một năm tốn nhiều không? Lâm Khang Bình kiếm bạc đủ ngươi dùng không?”

“Ngươi quá quan tâm rồi, chẳng lẽ trong lòng Tử Tình không có tính toán? Đứa nhỏ có đíều kiện tốt lắm, muốn sống thoải mái hơn, có cái gì mà không thể, với lại vườn nhà nàng lớn như vậy, ít người thì sao làm hết? Chẳng lẽ để nó giống chúng ta, chịu khổ vất vả.” Thẩm thị nói trước.

“Đúng vậy, cha à, ngươi cũng đừng coi thường chúng ta, Tình viên một năm có tiền thu là đủ. Cha, ngươi cứ yên tâm đi, ta bây giờ đã là tiểu phú bà rồi.”

“Muội muội không phải tiểu phú bà à? một cái áo lông vịt đã muốn mười lượng bạc, ta thấy phí tổn còn chưa đến 1 lượng, thế mà nàng dám hét giá, lại bán hết được chứ. Áo len thì một cái cũng năm sáu lượng bạc, còn nhà muội muội nữa, cái gì mà không có? Ăn uống thì không cần bỏ tiền mua, ngay cả sân cũng đầy họa hồng, muội muội có thể làm hoa khô để tắm. Ta thấy, trong mắt muội muội, từng ngọn cây cọng cỏ đều có thể bán ra bạc. Theo ta thì muội muội phải mời cả nhà ăn một bữa thật lớn, ai bảo trong chúng ta, ngươi giàu có nhất làm chi.” Lưu thị nói, ôm Vĩnh Dung, Tiểư Đào dẫn Vĩnh Liên, Trần thị ôm Vĩnh Phong vào.

“Ta cầu còn không được, mỗi ngày ngồi buồn trong phòng nhỏ, cũng không có người đến trò chuyện, ở cữ quá khó chịu, nữ nhân thật khổ.” Tử Tình cảm thán.

“Ngươi còn buồn, còn khổ gì, nữ nhân nào mà không như vậy hả, ngươi đừng có mà nằm trong phúc lại không biết hưởng phúc, ta nói cho ngươi thành thành thật thật mà nằm đi, không ở cữ cho tốt thì dễ mắc bệnh lắm.” Thẩm thị nói.

“không phải nói chuyện mời khách chuyện à? Nương lại trách ta nữa, đúng rồi, khi nào đại tẩu cùng nhị tẩu về nhà mẹ đẻ, khi nào ta nên mời khách.” Tử Tình nói.

“Ai muốn mời khách? Tử Tình à? Đừng quên bọn ta đấy.” Lão gia tử vào. Lâm Khang Bình và bọn Tử Phúc tặng quà tết, làm lão gia tử cùng Điền thị vừa lòng, hơn nữa hàng xóm còn tuyên dương, lão gia tử cũng cảm thấy sảng khoái, cho nên không so đó chuyện lần đó Lâm Khang Bình đuổi người, cũng biết không phải nhằm vào hắn, về phần Điền thị, chỉ sợ không dễ dàng bỏ qua.

Tử Tình không ngờ cả nhà đại cô đều đến, Quế Anh biểu tỷ còn dẫn theo trượng phu, một nhà Đại Mao ba người, thê tử hắn - Trương thị đã mang thai bảy tám tháng cũng theo tới. Tử Tình thật sự là hết chỗ nói.

Cả nhà Tăng Thụy Khánh không đến, nói là Tử Bình dẫn con về nhà mẹ đẻ, muốn ở nhà chiêu đãi nữ nhi và cháu ngoại, chắc là lần đó cùng Xuân Ngọc đén Tình viên, làm Chu thị thông minh ra, không chạy theo nhà Xuân Ngọc làm bậy nữa.

Thẩm thị nghe xong nói với Tăng Thụy Tường: “Cũng không thể thiếu nương Tử Bình được, không bằng ngươi tự mình đi một chuyến, dù sao hai năm mới luân phiên làm một lần, để cả nhà đoàn tụ cho vui vẻ, năm ngoái chúng ta đến nhà đại ca ăn cơm, người còn nhiều hơn mà.”

Tăng Thụy Tương nghe xong, cũng có ý này, lại cố ý đi mời một chuyến, cả nhà Tăng Thụy Khánh mới từ từ đến.

Tử Tình không ngồi vào bàn, Thẩm thị lấy mấy món nàng thích đem tới sau khi ăn xong, Hạ Ngọc tiến vào nói chuyện cùng Tử Tình, thấy không người khác vội cho tiểu bảo bảo một cái dây chuyền bạc nhỏ xinh xắn. “Nhị cô, ngươi không dư dả, còn mua thứ này làm gì?”

“Mau nhận lấy đi, nhị cô hiểu mà, không có ngươi thì sao có nhị cô của hôm nay? Ngay cả chuyện ăn mặc, nương ngươi cùng ngươi trợ cấp ta không ít. Lúc ngươi sinh, không có thời gian rãnh đến thăm, nên bây giờ mới đưa được.”

Hạ Ngọc nói còn chưa xong., Điền thị Chu thị theo vào được, nhìn nhìn con của Tử Tình, khen vài câu, Chu thị mất sắc thấy Thư Duệ có một dây chuyền bạc nhỏ để bên cạnh.