Cuộc Hôn Nhân Đẫm Nước Mắt

Chương 74: Luôn dõi theo em



Tuyết đầu mùa đã đến cái se lạnh buốt giá khiến cho con người càng thêm cô đơn, thời gian loáng thoáng như một ngọn gió bấc đổ về phương nam, Tiểu Thiên bây giờ đã khoẻ mạnh và kháu khỉnh thằng bé sắp vào lớp một, suốt cả ngày chỉ quanh quẩn soạn sách vở, để chuẩn bị cho ngày mai với vẻ mặt vô cùng phấn khích, mẹ nuôi của Quân Dao vì quá nhớ thương cháu nên đã dọn đến sống cùng cô tiện thể chăm sóc cho Tiểu Thiên, nhìn thấy thằng bé ngày càng phổng phao bà lại cảm thấy buồn nếu Tiểu Thiên càng lớn thì sẽ càng xa càng cách với bà hơn, Tiểu Thiên nhìn thấy bà ngoại buồn rầu  liền đi đến an ủi.

" Bà ngoại đừng buồn để con đi học sau này lớn lên con sẽ nuôi bà ngoại."

Nghe Tiểu Thiên nói bà liền bật cười bế thằng bé lên.

" Nhóc con khi con lớn không biết bà còn sống hay không."

Mẹ nuôi nhìn ra ngoài trông ngóng Quân Dao.

" Hôm nay mẹ con lại về muộn nữa rồi con bé đó không lo cho sức khỏe của mình gì hết."

Quân Dao bây giờ đã có công việc ổn định nguồn thu nhập cũng đủ sống nhưng cô cần phải tiết kiệm để phòng hờ việc gì khẩn cấp cần dùng đến. Thời tiết vô cùng lạnh Quân Dao vừa đi vừa xoa hai bàn tay vào nhau để giữ ấm cô mặc chiếc áo khoác ngoài đến rách nhiều nơi vẫn không nỡ bỏ đi, đôi giày đang mang bỗng nhiên rách khiến cho Quân Dao vị vấp ngã, cô loạng choạng ngồi lên ghế đá xoa xoa bàn chân đã mỏi nhừ của mình, buổi sáng cô đến công ty bằng xe buýt còn buổi chiều khi tan làm cô sẽ đi bộ để tiết kiệm tiền, Quân Dao nhìn đôi giày rách nát của mình thở dài nói.

" Mày lại đình công rồi à."

Quân Dao cố gắng sửa lại rồi mang về nhà, cô không hề biết luôn có một đôi mắt dõi theo mình, Trạch Hạo ngày nào cũng lái xe đến đây chỉ để nhìn Quân Dao tan làm quay trở về nhà nhìn cô trong hoàn cảnh này trái tim hắn có một chút nhói đau nhưng vì Quân Dao quá cứng rắn cô không nhận tiền trợ cấp từ Trạch Hạo cũng không muốn hắn giúp đỡ mình bất cứ việc gì tự một mình cô vất vả nuôi nấng Tiểu Thiên. Trạch Hạo không thể nào nhìn vợ con mình có một cuộc sống khổ cực như thế hắn đi đến một cửa hàng cao cấp mua cho cô một đôi giày đắt tiền nhưng Trạch Hạo biết Quân Dao sẽ không bao giờ nhận những món đồ từ hắn nên đã nhờ người khác gửi đến cho cô.

Sáng sớm Quân Dao mở cửa đã nhận được một bưu phẩm nhân viên nói là có người ở nước ngoài gửi quà về cho cô, Quân Dao hơi tò mò nhưng một lát sau cô nghĩ đó là Mỹ Kim vì thời gian gần đây hai người thường liên lạc với nhau, sau đêm định mệnh đó Mỹ Kim và Minh Lâm đã chính thức tìm hiểu hiện tại họ đã có với nhau một tiểu công chúa nhưng vì Mỹ Kim là tiểu thư nên Minh Lâm rất đau đầu việc chiều chuộng cô, Mỹ Kim là một người tốt bụng cô ta biết gia đình Minh Lâm không mấy khá giả nên đã luôn giúp đỡ cho họ có một cuộc sống ổn định hơn. Mỗi ngày Quân Dao gọi điện nói chuyện với Mỹ Kim đến khuya thường thì cô chỉ nghe cô ấy than phiền đến khi ngủ quên thì thôi.

Quân Dao mang đôi giày mới vào chân vô cùng thoải mái hôm nay là ngày Tiểu Thiên nhập học cô quyết định mang nó đưa thằng bé đi học. Hai mẹ con tạm biệt bà ngoại rồi cùng nhau đến trường, suốt quãng đường đi luôn có một chiếc xe hơi màu đen chạy phía sau họ, Trạch Hạo nhìn con trai đang chập chững bước vào trường hắn không thể nào kiềm chế được sự hạnh phúc bất giác cong khoé miệng cười.

Hai mẹ con ôm nhau Tiểu Thiên có cảm giác lo lắng nên không muốn Quân Dao rời đi, cô lại sắp muộn giờ làm nên vội vàng an ủi con trai.

" Tiểu Thiên ngoan con vô cùng mạnh mẽ có phải không, hãy vào trong với các bạn và cô giáo đi con sẽ học được nhiều bài học hay, nếu còn cứ như thế mẹ sẽ không đi làm được thì sẽ không có tiền cho con đi học nữa đấy."

Tiểu Thiên vội vàng buông Quân Dao ra nói.

" Con muốn đi học để sau này thành công con sẽ nuôi mẹ "

Quân Dao hôn lên trán của Tiểu Thiên mỉm cười nói.

" Con trai ngoan của mẹ."

Rồi hai mẹ con tạm biệt nhau Quân Dao vội vàng đi đến nơi làm việc, Trạch Hạo nhìn theo bóng lưng của Quân Dao mà trong lòng nặng trĩu hắn thật sự đang bị trừng phạt, đau đến thấu tâm can, mỗi ngày chỉ được nhìn vợ con mình từ xa không thể nào đi đến quan tâm chăm sóc.