Cuộc Hôn Nhân Đẫm Nước Mắt

Chương 72: Lời yêu muộn màng



Cảnh sát bao vây  bắn vào vai và chân của Mặc Trịnh để khống chế sự điên cuồng trong hắn, mọi thứ đã thật sự kết thúc ông Hàn cũng bị thương khá nặng, sự tàn khốc của con người khi bị đồng tiền khống chế thật sự quá đáng sợ, Trạch Hạo đau đớn vì vết thương không ngừng chảy máu gương mặt của hắn đã vô cùng xanh xao, Quân Dao lo lắng gọi người đến giúp, nhưng ánh mắt của hắn luôn nhìn cô chứa đầy sự ân hận và đau thương, Trạch Hạo gắn gượng đưa tay lên sờ vào má của Quân Dao.

" Cả đời này anh đã nợ em quá nhiều anh không biết phải làm thế nào để được em tha thứ nhưng anh xin em hãy quay về bên anh, anh sẽ không để em rơi nước mắt vì anh nữa đâu."

Quân Dao cảm thấy rất khó xử cô vẫn chưa sẵn sàng chấp nhận mở cửa trái tim của mình thêm một lần nữa vì những tổn thương trong cô quá lớn không có cách nào xoa dịu được Quân Dao lắc đầu nói.

" Anh đừng nói nữa hãy giữ sức đi anh đang chảy máu rất nhiều."

Xe cấp cứu đã đến kịp thời Trạch Hạo được đưa đến bệnh viện Quân Dao cũng đi xem tình hình của hắn như thế nào.

Dù có tham vọng quyền lực địa vị đến đâu cũng chẳng thể nào thoát khỏi được công lý, Mặc Trịnh bị tịch thu hết tài sản vì trốn thuế buôn bán chất cấm, cả việc hắn ta chống đối cảnh sát cũng đủ để hắn ở tù đến hết đời, còn  về phần ông Hàn vì tuổi đã cao sức yếu ông ta trở nên bất tỉnh sau khi chịu nhiều vết đạn do Mặc Trịnh bắn trúng, có thể ông ta sẽ bị liệt nửa người phải ngồi xe lăn suốt đời đó cũng là hậu quả ông ta phải gánh chịu cho những tội ác của mình gây ra.

Trạch Hạo đang dần bình phục vết thương không trúng vào chỗ nguy hiểm bà Hàn vừa về nước nghe tin con trai và chồng bị bắn càng khiến bà hoang mang lo lắng ngày đêm túc trực trong bệnh viện để chăm sóc cho hai người họ, Trạch Hạo sao khi tỉnh dậy liên tục tìm kiếm Quân Dao nhưng cô không hề đến chăm sóc hay thăm hắn dù chỉ là một lần, vì cô còn bận chăm sóc cho Tiểu Thiên nói đúng hơn là cô đang trốn tránh hiện thực.

Hiện tại Quân Dao đã quá mệt mỏi với những lời nói yêu thương của Trạch Hạo, cô không có cách nào để chấp nhận được có lẽ trái tim của cô đã thật sự nguội lạnh không còn tin tưởng vào tình yêu thêm một lần nào nữa, cả cuộc đời cô sau này không muốn yêu thêm một lần nào nữa tình yêu là thứ tàn nhẫn nhất nó có thể giày vò trái tim con người đến chết cũng có thể khiến cho con người hạnh phúc vô tận.

Hôm nay Tiểu Thiên sẽ xuất viện Quân Dao đã quyết định cô muốn đi đến mọi nơi thật xa để thoát khỏi thế giới ngột ngạt này nơi mà mẹ con cô có thể bình yên mà sống không phải gánh chịu thêm một niềm đau thương nào nữa, nhưng trước khi đi Quân Dao quyết định bế Tiểu Thiên đến thăm Trạch Hạo lần cuối dù gì hắn cũng là cha của con trai cô và cũng đã đỡ cho cô một viên đạn đây là cách tốt nhất để cô cám ơn hắn, cánh cửa mở ra Quân Dao bế Tiểu Thiên đi vào, Trạch Hạo vô cùng vui mừng hắn mỉm cười nói.

" Em và con đến thăm anh à."

Quân Dao cũng mỉm cười nhưng lại xa cách nói

" Tôi đưa Tiểu Thiên đến thăm anh đây, đã khỏi hẳn chưa.'

Bà Hàn nhìn thấy cháu trai của mình liền đi đến đón bế.

" Là cháu trai của mẹ hay sao, trong vô cùng đáng yêu cám ơn con đã sinh cho nhà họ Hàn một đứa cháu đáng yêu như thế này."

Quân Dao liền bác bỏ ý kiến của bà Hàn.

" Thằng bé là con của tôi nó đang mang họ của tôi các người đừng nhầm lẫn."

Bà Hàn liền sượng người lại.

" Con nói gì khó nghe vậy ta biết là gia đình của ta rất có lỗi với con nhưng thằng bé không thể nào sống thiếu tình thương của ba nên ta mong con bỏ qua hết mọi chuyện có được không con để thằng bé có một cuộc sống đầy đủ tình yêu thương của ba mẹ."

Quân Dao nhìn bà lạnh lùng nói.

" Nếu tôi bỏ qua lỗi lầm cho các người thì ba tôi chết cũng rất oan uổng còn có cả sự nghiệp của gia đình tôi điều bị người phá hủy cái người nghĩ sau những tội ác các người làm, lời xin lỗi đó có  xứng đáng được tha thứ hay không, tôi đến đây chỉ để nói lời tạm biệt dù gì anh cũng đã cứu tôi một mạng xem như chúng ta chưa từng nợ nần gì nữa cả."

Trạch Hạo vô cùng kích động khi Quân Dao nói sẽ rời đi hắn lên tiếng cầu xin cô, chưa bao giờ nhìn thấy hắn lại ủy khuất hèn mọn đến như vậy.

" Quân Dao à anh xin em đừng rời bỏ anh có được không anh sẽ bù đắp cho mẹ con em đến hết cuộc đời của mình, xin em đấy suốt mấy năm qua không có em bên cạnh anh luôn sống trong bóng tối vì thương nhớ và ân hận về những gì mình đã gây ra cho em."

Trong đôi mắt của hắn là sự đau thương giằng xé.

Quân Dao rất bình thản cô đã không còn rung động trước những lời nói ngon ngọt như lúc dại khờ bước vào đời nữa ngọn lửa trong lòng cô đã hoàn toàn dập tắt, Quân Dao đi đến cười nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Trạch Hạo.

" Đã quá muộn rồi, tôi không thể nào nghe thêm những lời nói dối trá đó được nữa, anh hãy sống tiếp cuộc đời của mình tôi cũng sẽ bước tiếp con đường tôi đã chọn, dù sao cũng cám ơn anh đã cứu sống Tiểu Thiên tôi sẽ cho nó quay về thăm anh với tư cách là một người cha còn việc tôi và anh sẽ chẳng thể nào quay về bên nhau được nữa, một chiếc gương đã vỡ dù có hàn gắn lại vẫn sẽ còn những vết nứt xem như duyên của chúng ta đến đây là kết thúc."

Trạch Hạo vô cùng đau lòng trước những lời nói tuyệt tình xa cách của Quân Dao trái tim của hắn như đang bị bóp nghẹn đến đau đớn chưa bao giờ hắn lại cảm thấy tuyệt vọng về tình yêu như thế này.

Trạch Hạo vẫn cố chấp lấy ra từ trong túi ra chiếc nhẫn khi kết hôn hắn đã đeo cho Quân Dao đây là tính vật thiêng liêng nhất của một cuộc hôn nhân. Lúc rời đi cô đã tháo nó ra để lại trên bàn vì chính hắn là người đã không trân trọng cuộc tình này có giữ lại chiếc nhẫn cũng chỉ là vô nghĩa. Từ lúc phát hiện ra Quân Dao đã rời đi và để lại chiếc nhẫn, Trạch Hạo vẫn luôn mang nó theo bên người chờ đợi một ngày trao nó lại cho cô.

Hắn nắm lấy tay của Quân Dao từ từ đưa chiếc nhẫn vào ngón tay của cô hệt như lúc hai người đứng ở lễ đường, nhưng trên gương mặt Quân Dao là một sự dứt khoát cô không còn cảm thấy hạnh phúc như ngày kết hôn thay vào đó là sự lạnh lùng xa cách, Quân Dao thẳng thừng rút tay về chiếc nhẫn rơi xuống sàn tạo ra một âm thanh vô cùng đau lòng như tình yêu của hai người sẽ chính thức chấm dứt từ đây.

Quân Dao lạnh lùng đứng lên bế Tiểu Thiên khỏi vòng tay của bà Hàn cất bước rời đi, mặc cho sự ngăn cản của bà Hàn, trong lúc này Trạch Hạo đã biết thế nào là đau đớn đến không thở nổi ân hận vì ngày trước đã đối xử vô cùng tệ bạc với Quân Dao bây giờ quyền lực vào địa vị đối với hắn chỉ là phù du, Trạch Hạo đã chính thức mất đi người phụ nữ yêu thương mình thật lòng, giọt nước mắt của hắn vô thức lăn dài trên má khì nhìn theo bóng lưng Quân Dao rời đi.