Cuộc Chiến Vương Quyền

Chương 71



Trải qua mấy ngày quan sát và thăm dò, William càng ngày càng xác nhận Edward hẳn là sống lại, mà kết hợp với thái độ Edward đối xử với mình, William cảm thấy mình đưa tay gạt đi đám mây che đi ánh trăng.

Một đời trước, hắn từ đầu đến cuối không trực tiếp biểu đạt tâm ý của mình, thế nhưng rất có thể sẽ vĩnh viễn hoảng sợ mất đi Edward chăm sóc mình, nhưng không có cách nào chăm sóc hành vi của mình, tuy rằng hắn chưa từng nói rõ, thế nhưng nhất cử nhất động của mình đã biểu lộ rất rõ ràng tình cảm của mình đối với Edward. Tuy rằng Edward ấu trĩ đơn thuần, thế nhưng ấu trĩ đơn thuần này chỉ là đối với trong chính trị âm mưu quỷ kế và nhân tính xấu xí, không biểu đạt y ngu ngốc, hơn nữa ngược lại, Edward vô cùng nhạy cảm thông tuệ, hơn nữa giỏi về quan sát. Ở một đời trước trong một thời gian ngắn, William cảm thấy biểu hiện của chính mình đã hết sức rõ ràng, bởi vì mỗi lần nhìn thấy Edward, hắn cần phải nhẫn nại, mới có thể khắc chế chính mình suýt chút nữa biểu lộ tâm trạng. Tất cả những thứ này, Edward không thể không thấy được.

Nếu là Edward sống lại, như vậy y mang theo tâm tư thế nào để thương yêu chính mình? Mặc kệ y chỉ đơn thuần là vì cảm ơn, lấy tính cách của y, nếu biết rõ bản thân đã biết yêu là gì, không thể thờ ơ không động lòng. Đời này bọn họ có tình cảm thâm hậu, William không tin mình không truy được Edward.

William nghĩ như vậy, tinh thần càng trở nên sung mãn, mười phần sức sống, ý chí chiến đấu sục sôi nghĩ phải làm sao ôm mỹ nhân về nhà. Mà Edward bên này, tình cảnh bi thảm hơn. Edward xoắn xuýt với hiện tại hoặc là đến cùng phải làm sao với William, đau lòng, lo lắng, sợ hãi, oán hận, hổ thẹn, các loại ý nghĩ quấn quýt lấy nhau, ép y tới nỗi ngày ăn không ngon, ngủ không yên, càng ngày càng gầy hơn.

Trốn tránh một tuần, cuối cùng Edward quyết định đối mặt hiện thực, bất luận hiện tại sống sót là William nào, y muốn biết rõ. Y quyết định lợi dụng một đời trước mình có ký ức với William, mà đời này William vẫn chưa có ký ức, cố gắng thăm dò đối phương một lần, làm rõ xác nhận. Mà trong ký ức một đời trước tìm kiếm một lần, Edward đã có biện pháp thăm dò William. Đem cuộc thăm dò nói chuyện cùng vấn đề của William cẩn thận cân nhắc mấy lần, Edward lại trù trừ nửa ngày, lúc này mới hướng đến William lời mời, biểu thị hai người bọn họ đã rất lâu không có thời gian nhàn rỗi, chính mình gần đây có học làm một loại phương pháp pha chế cocktail, hi vọng trong buổi trà chiều, ở trong phòng vương trữ điều chế rượu cho William thưởng thức. Cocktail là một trong những đạo cụ mà Edward cần, cồn có thể khiến người ta thả lỏng, mà chân tướng sẽ trong thời khắc đó, trong nháy mắt liền bật thốt ra.

Đương nhiên William vui vẻ đồng ý liền, từ sau khi trưởng thành, hai người bận rộn làm việc liên tục, mỗi lần gặp gỡ thảo luận ngoại trừ công việc vẫn là công việc, còn không có cơ hội chỉ hai người bọn họ ung dung thân mật ngồi cùng một chỗ nói chút chuyện phiếm. Hắn nhịn hai đêm, đem nhiệm vụ học tập chất cao thành núi hoàn thành trong thời gian nhanh nhất, lúc này mới để trống thời gian buổi chiều nhàn rỗi, sau cơm trưa bắt đầu chuẩn bị buổi trà chiều, quần áo thay đổi hết bộ này đến bộ kia, tuy rằng hai người mỗi ngày đều gặp nhau, đồng thời xử lý công việc, thế nhưng hắn cảm thấy xế chiều hôm nay lại đặc biệt không giống, không thể dùng thái độ bình thường đến đối mặt làm việc.

Người hầu vì hắn thay y phục bị dằn vặt suốt buổi, William cùng với phần lớn người trước đây vẫn là mối quan hệ đồng sự, mà sau khi trở thành vương trữ thái độ của bọn họ cũng không khác biệt gì cho lắm, vẫn gần gũi bình dị, thân cận rộng lượng, sau khi thử 11 bộ quần áo, một vị người hầu mới thở dài một hơi thật lớn, nói: “Điện hạ, nếu như không phải biết ngài tới thăm các hạ Edward, ta sẽ cho rằng ngài đây là muốn đi hẹn hò đấy.”

William kinh ngạc hơi mở to hai mắt, cái từ “hẹn hò” này như mùi hương trong quán rượu, ngậm vào trong miệng, cảm thấy cả miệng đầy thơm ngọt, huân lên cả người như muốn say ngất ngưỡng, hắn kéo đai lưng lên, nhìn vào trong gương thân hình mình kiên cường cao lớn, hài lòng cười nói: “Ngươi nói đúng, ta chính là muốn đi hẹn hò đấy.”

Người hầu đứng đầy phòng nhất thời dừng tay làm việc, trong phòng yên lặng chỉ còn lại William soi gương biến hóa góc độ, tiếng gót giầy đạp lên mặt đất vang lên khắp phòng.

“Điện… Điện hạ?” Một vị người hầu lắp ba lắp bắp nói, “Ngài là đang… là đang nói đùa đúng không…?”

“Ta không có nói đùa.” William nhấc tay, ra hiệu bọn họ cởi áo ngoài cùng quần áo bên trong, mặc dù đối với thời thượng không biết gì cả cảm thấy mấy bộ quần áo này không khác nhau gì, thế nhưng ngày hôm nay tựa như đã thông suốt, càng phát hiện mỗi một bộ quần áo nhỏ bé cũng có chút chênh lệch, “Ta đang theo đuổi các hạ Edward, nếu như Orgona vinh hạnh dành cho ta cơ hội, ta hi vọng có thể kết hôn cùng với y, trao đổi nhẫn với y, đưa vương miện vương trữ phi đặt trên đỉnh đầu y.”

Nói xong lời này, William không thèm để ý tâm tư trong lòng người hầu bách chuyển thiên hồi, sau khi thay đổi 20 bộ quần áo, cuối cùng hắn mới miễn cưỡng lựa ra một bộ lễ phục hắn cảm thấy cho rằng anh tuấn nhất, mà tôi tớ ở trong phòng đã sắp xếp đầy đủ các loại hoa tươi, cũng chuẩn bị kỹ càng một bộ dụng cụ điều chế cocktail cùng một chai rượu và các nguyên liệu khác, nhất thời cả phòng đầy mùi hoa và hương rượu.

William đứng ở trong phòng, hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy có chút sốt sắng. Nhưng vào lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ, thị vệ vào phòng bẩm báo Edward đã đến, sau đó Edward mặc một thân tu sĩ trường bào màu đen xuất hiện ở cửa. William nhanh chóng nghênh đón, trước khi Edward hành lễ liền kéo tay y, “Ngươi tới rồi.” Hắn cúi đầu, cẩn thận chăm chú nhìn mặt Edward, trong lòng vui sướng không biết nên làm thế nào cho phải, rồi lại vì đối phương so với mấy ngày trước đây mặt càng thon gầy trắng xám mà cảm thấy khổ não,”Sắc mặt của ngươi càng ngày càng kém, là bị làm sao vậy?” Hắn kéo Edward đi vào trong nhà, người hầu và tôi tớ sau khi hướng về William hành lễ, liền nhanh chóng rời khỏi phòng, đem không gian lưu lại cho hai người bọn họ.

“Chỉ là gần đây nghỉ ngơi không tốt, khí trời lại quá nóng…” Edward suy yếu cười nhợt nhạt, như thường ngày đưa tay sờ lên mái tóc ngắn ngủn của William, lại nhìn thấy trên bàn có công cụ điều chế cocktail, nhân tiện nói, “Trước tiên để ta pha cho ngươi một ly rượu, muốn uống gì?”

Edward biết điều chế cocktail, một đời trước y chính là công tử ca, không chỉ biết làm thơ đánh đàn, cũng biết thưởng rượu đánh bài, có một quãng thời gian y mê mẩn điên cuồng điều chế cocktail, ở pháo đài Hull tại Samosat triệu kiến mười mấy người biết pha chế rượu, ban phần thưởng cho bọn họ, để bọn họ dạy mình làm sao để điều chế rượu. Có điều nhiệt tình của Edward chỉ kéo dài nửa năm, sau đó liền đem đam mê này gác qua một bên, chỉ khi tình cờ hội tụ ở tư nhân sẽ lộ hoa tay, bình thường cũng không tự mình điều chế rượu.

Đối với đam mê của Edward, William cũng biết, một đời trước vẫn không có cơ hội thưởng thức một lần tự tay Edward điều chế rượu, mà đời này Edward quẳng đi phương thức cuộc sống xa xỉ tẻ nhạt, không uống rượu mạnh, cũng sẽ không điều chế rượu. Bây giờ đây là lần đầu tiên hắn thưởng thức Edward điều chế cocktail, mặc kệ đó là rượu như thế nào, hắn đều nhất nhất tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch.

Trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng bình lắc lay động, tiếng đá va chạm nhau phát ra âm thanh ồn ào. Edward cởi đi trường bào rộng lớn, để tránh khỏi tay áo bào quá rộng sẽ gây trở ngại động tác của mình. William ngồi ở bên cạnh y, ánh mắt mê luyến dao động ở trên mặt cùng thân thể Edward, hắn đã uống mấy ly rượu, tuy rằng phân lượng không nhiều, thế nhưng số lượng không ít, hiện tại hắn đã có chút mê man, không khỏi nhíu lại lông mày của mình, nói: “Ban ngày mà uống say mèm như thế này, truyền đi sẽ khiến người khác có đề tài để nói.”

“Điều này cũng không phải chuyện gì ghê gớm, dù sao không ít đại thần khi tán gẫu, đều thích uống một ly, mỗi lần hội nghị đều say mèm.” Edward xem thường nói, y mở ra chai rượu, chất lỏng màu lam nhạt từ từ khéo léo rót vào trong ly thủy tinh, lại cho một chút nước đường vào, nước đường màu vàng óng trôi nổi trong rượu màu xanh lam, cũng không hòa vào nhau, như một chuỗi hoàng bảo thạch óng ánh, tạo ra đường cong tao nhã.

Edward đem ly rượu này đưa cho William, “Thủy thần hổ phách. Tuy rằng tên rất nhu hòa, thế nhưng phải chậm rãi từ từ thưởng thức, ngươi cứ mỗi một ly là uống hết một hơi.” Y nói, “Ấy chết, chúng ta mới vừa nói đến chỗ nào rồi?”

“Nói đến tiểu thư Vivian.” William tiếp lấy ly rượu, nghiêm túc cẩn thận thưởng thức ly rượu có sắc thái xinh đẹp này, “Edward, có vài giọt nhìn đẹp y như ánh mắt của ngươi.”

“Thật sao? Cám ơn nhé, có điều đừng nói lảng sang chuyện khác, William.” Edward cười híp mắt nói, “Ngươi nói ngươi không thích tiểu thư Vivian, nguyên nhân là gì?”

William uống một hơi cạn sạch, rượu vào bụng trong nháy mắt liền hòa tan vào trong máu hắn. Buổi trà chiều này, hiếm khi bọn họ không có thảo luận bất kỳ công việc gì, chỉ là thản nhiên tự đắc nói những tin bát quái trong vương đô, mà không biết từ khi nào, đề tài đã chuyển đến trên người hắn. Tin tức quốc vương muốn nhanh một chút vì vương trữ tìm kiếm một vị vương trữ phi đã truyền khắp toàn đế quốc, gần đây trong vương cung mọi người đều quyến rũ yêu kiều lên, các quý tộc dẫn theo những đứa con gái á thú nhân lấy đủ mọi loại lý do nỗ lực thăm viếng vương trữ, mà ở tại vương cung mấy vị đại công phu nhân cũng bắt đầu lĩnh hội mời các á thú nhân trẻ tuổi chưa kết hôn tiến cung, tạo cơ hội cùng vương trữ ngẫu nhiên gặp mặt.

“Nhìn vào ánh mắt của ả ta, chỉ khiến ta cảm thấy buồn nôn.” Không có người khác ở đây, lại có chút say khướt William không duy trì cái gọi là phong độ quý tộc nữa, “Cứ như ta phải nhất định quỳ dưới váy cô ta vậy ấy, ngạo mạn đến thế là cùng.”

Edward nhẹ giọng bật cười, y lại bắt đầu điều chế rượu, lơ đãng hỏi: “Thế còn tiểu thư Khắc Lý Tư Đế Na thì sao?”

“Tiểu thư Khắc Lý Tư Đế Na chỉ để ta nghĩ đến một người.” Chợt William nở nụ cười, “Chính là vương hậu. Dã tâm bừng bừng như sắp nổ tung bộ ngực cao vút của ả ta —— “

Rầm một tiếng, Edward ném đi bình lắc, y đột nhiên đứng lên, ánh mắt phức tạp như là vui mừng, thế nhưng càng nhiều hơn chính là tuyệt vọng và bi thương.