Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ Ba

Chương 15: Hào nhoáng rơi rụng, hoa nở bốn mùa



Chín tháng sau.

“ Diệp Tử, đây là bản kế hoạch quảng cáo đường ngầm.”

“ Diệp Tử, đây là bản thiết kế quảng cáo của công tyDược Thạch Huy.”

Trên bàn trước mặt, tài liệu đã chất đầy như núi. Từsau hôm rời khỏi nghĩa trang, trong một khoảng thời gian dài tôi đều rất tiêucực. Cho đến cuối, bán nhà, bán xe, bán tất cả mọi thứ có được số tiền hơn haitrăm vạn tệ để mở công ty quảng cáo này. Chín tháng rồi, Tần Tử Long đã biếnmất khỏi thế giới của tôi chín tháng.

Cuộc đời của tôi đang bắt đầu lại từ đầu, tất cả mọithứ đều đã khác rồi. Trở thành người phụ nữ thành đạt, bắt đầu kiếm tiền để muanhà, xe, con số trong sổ tiết kiệm cũng ngày càng nhiều hơn. Thì ra tất cả mọithứ đều cần thời gian chín tháng là có thể thay đổi.

“ Diệp Tử, có một khách hàng lớn.” Cô phụ trách kháchhàng xinh đẹp An Lâm đưa tập tài liệu cho tôi rồi nói: “ Theo như tôi biết, mỗinăm tiền đầu tư quảng cáo của họ lên đến hàng trăm triệu nhân dân tệ.” An Lâmlà một cô gái đẹp thướt tha yêu kiều, tìm kiếm khách hàng đúng là siêu đẳng.

Thương trường như chiến trường, đôi khi những mưu mẹobỉ ổi có thể coi là diệu kế.

Tôi bận đến độ không có thời gian mà ngẩng đầu lên,chỉ nói: “ Được, em hãy giúp chị liên hệ.”

Cô cười nói: “ Em liên hệ được rồi, nói là tối nay gặpmặt trò chuyện.”

“ Được, vậy tối nay gặp lại em.”

“ Sếp ơi, đừng có quá mải mê làm việc.”

“ Cảm ơn!” Tôi ngước mắt lên, mỉm cười với cô, rồi lạicúi đầu tiếp tục làm việc. Chỉ có làm việc không ngừng nghỉ, nhét đầy đầu óc,mới có thể quên đi rất nhiều chuyện.

“ Em phải hạnh phúc, sau khi anh đi, emchắc chắn phải hạnh phúc.”

“ Em chắc chắn sẽ hạnh phúc, thậtđấy,chúng ta ngoắc tay nào”. Anh cười, nói một tiếng: “ Được!”

Ngón tay tôi run rẩy ngoắc vào ngón taylạnh giá của anh, chỉ khóc ròng: “ Em sẽ hạnh phúc, ngoắc tay một trăm nămkhông được phép thay đổi.” Anh cười và ngoắc tay với tôi xong, ngón tay khẽ sờlên mặt tôi, lông mày, mũi, miệng, sờ lần lượt từng nét một. Tay anh run rẩymạnh, rồi khẽ từ từ thả xuống cười nói: “ Bà xã của anh, bà xã của anh thật sựrất đẹp!”.

Người tôi khẽ cứng đờ, đặt mạnh bút xuống bàn, từnggiọt nước mắt nhỏ xuống tập tài liệu, từng giọt nước mắt dập dềnh rồi nhanhchóng thấm xuống, tạo thành vết in trên tờ giấy.

Đó là vết thương nơi sâu kín trái tim không bao giờlành vết. Sau khi tan làm xong tôi cuống cuồng lao đến quán karaoke mà An Lâmđã hẹn. Đứng trước cửa phònghát cònđặc biệt nhìn đồng hồ, vừa vặn bảy giờ ba mươi phút, không muộn cũng không sớm.Tôi gõ cửa, đẩy cửa ra, An Lâm đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm vớikhách. Hai người khách, đều ăn mặc chỉnh tề,trông rất lịch sự. An Lâm giơ tay vẫy tôi, tươi cười: “ Chào tổng giám đốc!”.

Tôi gật đầu với bọn họ, khẽ mỉm cười, ngồi xuống đầuphía bên kia. An Lâm dùng mắt ra hiệu với tôi, ý bảo tôi ngồi lại gần mộtchút.Hai người đàn ông lần lượt bắt tay tôi và tự giới thiệu: “ Tôi là giám đốcbộ phận quảng cáo của Tập đoàn Tư Duy”. Tập đoàn Tư Duy? Công ty của Tần TửLong? Tôi ngẩn người, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Người đó lại nói: “ Tổng giám đốc của chúng tôi bị tắcđường, nói sắp đến rồi.” Cuối cùng tôi định thần lại, như thể bị sét đánh, đứngbật dậy, nở nụ cười hối lỗi: “ Tôi nhớ ra tôi có việc gấp, tôi đi trước đây.”An Lâm kinh ngạc gọi: “ Diệp Tử”, tôi cũng cười với cô vẻ đầy hối lỗi: “ Em cứchiêu đãi họ đi, chị có việc gấp, việc vô cùng gấp.” Vừa mới đi ra đến cửa, cửađã bị mở ra, Tần Tử Long đứng ở trước cửa, khuôn mặt sa sầm, ánh mắt trân trânnhìn tôi, trong mắt giá lạnh thấu xương. Anh ung dung lên tiếng: “ Cái gì màviệc vô cùng gấp? Không cần kiếm tiền nữa à?” Tôi bước lùi về sau mấy bước.

Anh nhìn tôi, giọng nói càng không có chút ấm áp nào:“ Ngồi xuống, từ từ nói!”. Giọng nói đó rõ ràng là đang ra lệnh, nhưng anh bẩmsinh đã có tố chất lãnh đạo. Tôi đành phải ngồi xuống ghế sofa, anh ngồi ngaybên cạnh tôi.

Hai người đó luôn miệng gọi “ Tổng giám đốc, tổng giámđốc”, ngừng một lát lại giới thiệu: “ Đây là

“ Không cần giới thiệu!”. Tần Tử Long ngắt lời, châmmột điếu thuốc đặt lên miệng, phả từng đợt khói thuốc vào mũi tôi, tôi đànhphải gắng gượng để bàn chuyện làm ăn với anh. Đang định mở miệng nói, anh lạinhư thể phát hiện ra ý đồ của tôi, chậm rãi nói: “ Về việc làm ăn, tôi có thểký kết, nhưng có một điều kiện.”

Tôi giật thót, đoán rằng điều kiện anh đưa ra chẳnghay ho gì.

Kết quả là anh nói càng chậm hơn: “ Tối nay em đưa hợpđồng đến nhà tôi, tôi sẽ ký”. Mặt tôi nóng bừng như thể có vô số khí nóng đangbốc lên trên não tôi, nổi giận đùng đùng trừng mắt lên nhìn anh: “ Anh coi tôilà gì vậy?”. Anh lấy đầu ngón tay gõ gõ điếu thuốc, nở nụ cười vô cùng bí hiểm:“ Em coi là gì thì tôi sẽ coi là thế.”

An Lâm vội vàng nói đỡ cho tôi: “ Tổng giám đốc củachúng tôi không phải là loại người mà anh nghĩ đâu.”

Anh hỏi ngược lại: “ Là loại người nào?”.

Tôi cố nín nhịn cơn bực bội trong lòng, cảm thấy vôcùng khó chịu: “ Rốt cuộc anh muốn gì? Anh không thành tâm để nói chuyện làmăn, anh hẹn tôi ra đây....”

“ Là em hẹn tôi!”. Tôi còn chưa nói xong anh đã lườmtôi một cái, rít một hơi thuốc, phả khói thẳng vào mặt tôi nói từng chữ: “ Lànhân viên của em nói, em hẹn tôi.”

“ Tần Tử Long!”. Tôi tức giận đến độ phát run lên,đứng bật dậy

“ Tôi ở đây!” Anh đáp lời, đúng là có khả năng làm chongười khác tức chết.

“ Anh là tên khốn!”. Tôi nghiến răng, nghiến lợi, ánhmắt sắc nhọn như dao, chỉ muốn đâm cho anh chết luôn.

“ Trong mắt em tôi chả là thứ gì cả”. Anh tự mỉa maichính mình, lấy ngón tay dập điếu thuốc, “ Làm tên khốn cũng được đấy chứ”. Tôitức giận đá vào đùi anh, anh đau điếng trợn trừng mắt nhìn tôi, sau đó đứngdậy, hét lên với tôi: “ Em muốn anh phải làm thế nào? Anh muốn ôm em vào lòngđể nâng niu như báu vật mà em còn không bằng lòng.”

“ Anh!” Tôi tức giận quay mặt đi, khóe mắt liếc nhìnthấy hoa quả để trên bàn, cầm lên và ném thẳng vào người anh. Anh ôm chầm lấytôi, nghiến răng nói từng tiếng: “ Chín tháng ba ngày cộng thêm tám tiếng đồnghồ.”

An Lâm bước tới, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, đứngcạnh khuyên nhủ: “ Tổng giám đốc Tần, anh và tổng giám đốc của chúng tôi liệucó phải có hiểu nhầm gì không?”

“ Không hiểu nhầm!” . Chúng tôi cùng đồng thanh.

Hai người cấp dưới của Tần Tử Long cũng vội vàngkhuyên nhủ: “ Hai vị tổng giám đốc, có chuyện gì từ từ nói”.

“ Chẳng cần đâu!”. Lại là hai người cùng đồng thanh.

“ Sao anh lại nói cùng lúc với tôi?”. Tôi nổi giậnđùng đùng, tay đấm thẳng vào ngực anh. Anh sa sầm nét mặt, giọng nói càng ácliệt hơn: “ Em có muốn ký hợp đồng không? Nếu thì cầm hợp đồng theo anh về nhà,về đến nhà anh lập tức ký cho em.”

“ Có quỷ mới muốn ký với anh”. Tôi tức giận nghiếnrăng, phẫn nộ chửi bới: “ Anh là tên khốn kiếp!”.

“ Khốn nạn còn được thăng cấp thành khốn kiếp?”. Anhcười khẩy, “ Sự đãi ngộ này cũng được đấy chứ, được thăng cấp chính là việctốt!”.

“ Thả tôi ra!”. Tôi dồn hết toàn bộ sức lực giãy giụa.Đôi tay anh quấn chặt lấy eo tôi, cánh tay cứng và khỏe giống như thép vậy. Bangười đứng bên cạnh lo lắng toát mồ hôi, lên tiếng khuyên nhủ: “ Có chuyện gìtừ từ thương lượng”.

Tôi tức giận vạch tay áo của anh lên, há miệng ra cắnmột miếng. Anh đau đớn kêu lên, thả tôi ra, nổi nóng: “ Em tuổi chó đấy à?”.

“ Anh tuổi sói!”. Tôi cũng không chịu yếu thế, cầm đĩađựng hoa quả ném về phía anh, sau đó chuồn ra ngoài. Lúc ra ngoài rồi, tôi mớicảm thấy buồn cười. Trong lòng tôi đã từng suy diễn ra những cảnh tượng gặp lạianh như thế nào, nhưng hình ảnh anh trong sự suy diễn của tôi quyết không phảilà kiểu ác liệt như thế này. Ít nhất, anh cũng cần có một bộ mặt tiêu cực, nhìntôi đầy ai oán, sau đó nói một câu: “ Thật trùng hợp”. Tôi cũng khẽ khàng trảlời lại một câu: “ Thật trùnghợp”.

Tôi đã tưởng tượng buổi trùng phùng lãng mạn nhất,giống như trong tác phẩm Đời này kiếp này của Hồ Lan Thành nói Trương Ái Linhviết dòng chữ ở sau tấm ảnh của anh: “ Gặp lại anh, em trở nên thật thấp thậtthấp, thấp đến độ lẫn vào trong cát, nhưng trong lòng cảm thấy rất hân hoan, từtrong cát nở ra hoa!”.

Sau đó ôm anh, tặng cho anh một nụ hôn thắm thiết, anhcũng đáp lại bằng một nụ hôn

Nhưng...tôi đúng là rất vui, nhưng không phải là nởhoa mà là bốc hỏa.

Cánh tay đột nhiên bị ai đó kéo lại, sau lưng tỏa rahơi ấm. Phía sau lưng cảm nhận được hơi ấm. Không biết anh đã đuổi theo ra từkhi nào, cánh tay anh giữ chặt lấy tôi, giọng nói thê lương: “ Em đừng đi!”.

Xung quanh là đèn điện sáng trưng, chói mắt, ánh lênnhững sắc màu rực rỡ. Bao nhiêu người qua đường thi nhau quay đầu lại, họ dừngxe bên đường, nhìn chúng tôi như là chuẩn bị xem kịch.

Anh quay người tôi lại, hai tay nâng khuôn mặt tôi,đặt lên môi tôi một nụ hôn nóng bỏng.

Tôi mở to mắt, không khí trong cơ thể bị rút hết cả.Tôi dốc toàn bộ sức lực trong cơ thể mới đẩy được anh ra, vừa bực bội vừa cuốnglên: “ Giữa nơi công cộng...anh không quan tâm đến việc đóng phim cho ngườikhác xem, nhưng em thì quan tâm”.

Anh nhìn xung quanh, thất vọng nói: “ Anh xin lỗi!”ánh mắt anh lại nhìn tôi nóng bỏng, kéo cổ tay tôi, “ Vậy thì chúng ta về nhàquay phim”.

“ Em còn chưa muốn làm minh tinh đâu!”. Tôi gỡ ngóntay anh ra, anh rất khỏe, có gỡ thế nào cũng không nổi. Tôi kêu lên: “ Tần TửLong, thả em ra!”.

“ Không thả!”.

Giọng anh kiên quyết, “ Chín tháng linh ba ngày cộngthêm tám giờ đồng hồ. Anh đã không hề xuất hiện trước mặt em, những thứ màtrong lòng muốn quên, có lẽ cũng nên quên từ lâu rồi.”

“ Anh thật vô lý hết sức!”

“ Là em hẹn anh”. Anh uể oải nói.

“ Cứu tôi với, quấy rối!”. Tôi chợt hét to. Người bênđường đang chỉ chỉ chõ chõ. Anh đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn tôi vẻ không thểnào tin được: “ Em kêu gào lung tung cái gì thế? “

“ Cứu tôi với!”.

“ Được rồi!”. Anh sa sầm nét mặt nghiến răng nghiếnlỡi thả tay ra, “ Anh thả em ra!”.

“ Như thế còn tạm được!”. Tôi xoa xoa cổ tay, vừa nhìnđã thấy đỏ ửng, anh chàng này, đúng là khỏe thật. Tôi nghiến răng, nổi giậnđùng đùng: “ Anh không được đi theo em đâu đấy.”

“ Hôm nay anh nhất định phải đi theo em”. Anh vô lýhết sức.

“ Được, vậy anh cứ đi theo đi!”. Tôi uy hiếp, “ Đếnlúc đó, em hét lên cứu mạng, quấy rối”

“Được, vậy em kêu đi!”. Anh nổi giận đùng đùng.

“ Được, vậy em kêu đây”. Tôi đang chuẩn bị kêu, đôimắt anh phẫn nộ trợn trừng mắt nhìn tôi một cái, quay người bước đi.

Sáng hôm sau đến công ty đã phát hiện ra ánh mắt mọingười nhìn tôi rất ám muội, sau đó cười hi hi một cách vô cớ, gọi tôi: “ DiệpTử”. Tôi và nhân viên vốn không hề phân biệt cấp trên và cấp dưới hòa đồng vớinhau như người một nhà.

“ Em muốn anh phải làm thế nào? Anh muốn ôm em vàolòng để nâng niu như báu vật mà em còn không bằng lòng.”

“ Chín tháng ba ngày cộng thêm tám tiếng đồng hồ”.

Họ túm tụm lại với nhau và cùng cười vang với tôi.

“ Mọi người...” Tôi tức giận không thốt nên lời, nhưngtrong lòng như thể bị rơi vào lọ mật,cố tình sa sầm nét mặt: “ Còn không maulàm việc đi!”. An Lâm ghé sát lại hỏi tôi: “Tổng giám đốc, cái gì mà coi nhưbáu vật để yêu thương? Chín tháng ba ngày cộng thêm tám tiếng đồng hồ?”. Tôi gõvào đầu cọ một cái:” Chắc chắn là cô đã tuyên truyền linh tinh rồi”.

Cô toét miệng cười, lại nói với vẻ rất nghiêm trọng “Tiểu Tiểu nói muốn ly hôn, gọi điện thoại đến xin nghỉ”. Tiểu Tiểu, là ngườiphụ trách kế hoạch trong bộ phận quảng cáo, hai mươi bảy tuổi, yêu đương suốtsáu năm trời, vừa mới kết hôn chưa đầy một tháng. Tôi mơ màng, “ Vừa mới cướimà”. An Lâm tỏ ra bí mật, ghé sát bên tai tôi thì thầm: “ Cô ấy nói ông xã côấy đối xử với cô ấy không tốt, việc gì cũng không chịu nghe theo cô ấy”.

“ Được, lát nữa chị sẽ làm công tác tư tưởng cho côấy”. Công ty có rất nhiều nữ giới gặp phải vấn đề về hôn nhân hay tình yêu đềugặp tôi xin tư vấn, trong lòng họ, tôi là bà chủ cũng là chuyên gia. Vào đếnvăn phòng, việc đầu tiên là gọi điện thoại cho Tiểu Tiểu. Khi cô nghe điệnthoại của tôi, còn đang khóc: “ Diệp Tử, chồng em vừa mới kết hôn đã đổi rồi,nếu sớm biết như vậy em đã không cưới anh ấy”.

Tôi hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Cô phẫn nộ: “ Trước đây, em bảo anh ấy làm gì thì anhấy làm nấy, bây giờ thì cứ bỏ mặc”.

Tôi nhẫn lại hỏi: “ Vậy em bảo cậu ấy làm những gì?”

Cô tố cáo: “ Bảo rửa chân cho em cũng không chịu, emkhông cần anh ấy nữa!”.

Thượng đế ơi, tôi dở khóc dở cười khuyên cô: : TiểuTiểu, kết hôn là chuyện của hai người, khi kết hôn rồi thì gia đình luôn đứng ởvị trí đầu tiên, ông xã em ngày nào cũng đi làm vất vả như vậy, đều là vì cáigia đình này. Nếu như không có những chuyện lớn như ngoại tình, thì em đừng lyhôn”. Nói thực lòng, chồng của cô ấy rất tốt, dù có mưa sa bão táp, sấm chớpđùng đùng, ngày nào cũng đến công ty để đón cô ấy tan làm.

Nghe nói, Tiểu Tiểu ngày nào cũng bắt chồng cô rửachân cho cô, chỉ có như vậy, cô mới có thể yên tâm, mới cảm thấy là anh yêu cô.

Có vẻ như hơi biến thái thì phải!

Tiểu Tiểu nghẹn ngào: “ Hôm qua cãi nhau anh ấy cònmắng em nữa”. Theo như tôi biết, tính khí chồng cô rất nhã nhặn, hiền hòa. Côngừng lại, lại nói giọng thê lương:” Anh ấy chửi em là đứa trẻ mãi không chịulớn, có một hôm không rửa châm thôi mà cũng gây chuyện với anh. Thực ra khôngphải như vậy, bởi vì hôm qua em đi kiểm tra đột kích, phát hiện ra anh ấy đangăn cơm cùng với một đứa con gái xấu như ma”. Cô nhấn mạnh giọng, “ Ăn cơmriêng, chị nói xem em có gì không sánh được bằng cái con bé xấu như ma đó chứ”.

Tiểu Tiểu rất xinh đẹp, vừa vặn ngược lại với An Lâm,là một vẻ đẹp dịu dàng nữ tính,có khí chất hơn người.

“ Vậy em có hỏi cái cô...xấu như ma đó là gì với anhấy không?”

“ Em chưa hỏi, dù sao sau khi anh ấy trở về là khôngchịu rửa chân cho em nữa”

“ Thế thì em hỏi đi”.

“ Vâng, em hỏi ngay đây”.Cô nổi giận đùng đúng, “ Xemanh ta còn có gì để xảo biện nữa”. Cô gác máy, chưa đầy mười phút sau, cô lạigọi điện thoại cho tôi, tâm trạng hình như rất tốt. Cô nói: “ Diệp Tử, hiểunhầm rồi, em không ly hôn nữa”.

Tôi không còn biết nói gì hơn.

Cô lại cười nói: “ Cô gái đáng yêu xinh đẹp đó, thựcra là em họ của anh ấy”. Cô gái xấu như mà biến thành cô gái đáng yêu xinh đẹp,tôi càng không biết nói gì hơn.

Cô nói: “ Lát nữa em sẽ đi làm, như vậy thế chị nhé”.

Cô gác điện thoại, tôi nghe tiếng tút tút tút phía đầudây bên kia vọng lại, đột nhiên mơ hồ.Trước đây khi nói chuyện điện thoại vớiTần Tử Long, anh chỉ có một yêu cầu, chính là tôi gác máy trước.

Anh nói, nếu làm như vậy, anh sẽ rất yên tâm, biếtrằng tôi bình an. Nếu như vội vàng tắt máy, anh sẽ lo lắng,tưởng rằng tôi xảyra chuyện gì.

Tôi lắng nghe những tiếng tút tút tút này, thì ra âmthanh này thực sự vô cùng thê lương, từng tiếng từng tiếng một, cắm phập vàotim, cắm phập vào nơi đau đớn nhất, như thể bị ai đó lấy đi một miếng, như thểbị mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng trong cuộc sống, từng chút từng chútmột, giống như không khí, từ từ bị rút cạn.

Chỉ là sự sợ hãi lo lắng.

Có tiếng gõ cửa, An Lâm bước thẳng vào, tôi vội vànggác điện thoại. Khuỷu tay cô chống xuống bàn, lòng bàn tay đỡ cằm, hỏi tôi: “Tổng giám đốc, quảng cáo của Tập đoàn Tư Duy phải làm thế nào?”

“Không cần!” Tôi gác máy, giọng nói như thểđã bay đến một nơi rất xa. Cô kinh ngạc: “ Một trăm triệu nhân dân tệ đấy, sếpà? Thực sự không nhận sao?”

Một trăm triệu thì sao chứ, anh ta cứ tưởng lấy mộttrăm triệu ném xuống,là tôi sẽ ngủ với anh ta sao?

Trong não lợn toàn là những tư tưởng dâm đãng, để anhta cứ đi mà mơ mộng hão huyền.

An Lâm dường như hơi ngại ngùng: “ Nhưng thưa sếp, họvừa mới cho người đem hợp đồng đã ký sẵn đến đây, nói là muốn hợp tác. Chỉ cóđiều, nội dung và một số vấn đề khác đều do họ phụ trách. Đến lúc đó sẽ liêntục phát trên truyền hình một thời gian.” Vậy vừa hay, đem tiền đến tặng chotôi tiêu, chẳng có lý do gì lại đẩy ra cả. Tôi cười cười: “ Vậy được, đến lúcđấy chị sẽ chia hoa hồng cho em”.

An Lâm mở to mắt hỏi: “ Có phải là thật không?”

Tôi gật đầu.

Cô bước tới, ôm lấy tôi, thơm chụt một cái lên má tôi.Sau đó cười tít mắt: “ Em sẽ cố gắng hết sức”.

“ Được”. Tôi chỉ cười.

“ Thưa tổng giám đốc, ngoài việc chia hoa hồng, em vẫncòn một yêu cầu nho nhỏ”. Mắt cô chợt sáng rực,ôm lấy cổ tôi, nũng nịu: “ Emmuốn có tin tức độc quyền”.

Tôi khẽ nhướn mày, có cảm giác không phải là việc gìhay.

“ Chị và Tổng giám đốc Tần rốt cuộc là có quan hệ gì?”

“ Bạn bè!”. Tôi buộc miệng nói, rồi lại lắc đầu, “Không phải, chỉ là bạn học”.

“ Hai người giống như tình nhân!”

“ Có quỷ mới làm tình nhân của anh ta!”. Tôi xảo biện,liếc nhìn cô một cái, chỉ vào mặt mình hỏi: “ Em thấy chị có cần người tìnhkhông?”

“ Cần!”

Cô gật đầu một cách nghiêm túc, sau đó cười tươi róilao ra khỏi phòng, hét lớn bên ngoài văn phòng: “ Tin tức độc quyền đây, aimuốn biết mối quan hệ giữa Tổng giám đốc Tần và Tổng giám đốc của chúng ta? Haitrăm tệ độc quyền”.

Đầu óc tôi như căng lên, thật chỉ muốn chạy ra ngoàicốc cho cô ta mấy cái. Tôi dựa lưng về phía sau, hai tay chống cằm, suy nghĩmột cách nghiêm túc, tôi với Tần Tử Long rốt cuộc là quan hệ gì?

Bạn bè, bạn học, người tình?

Nếu như tính là người tình, nhiều nhất cũng chỉ làtình nhân hai đêm mà thôi!

Buổi tối lúc đang ngủ mơ màng,đột nhiên nhận được cuộcđiện thoại của chồng Đậu Đậu gọi tới, anh nói Đậu Đậu sắp sinh rồi. Tôi lập tứcnhảy bật ra khỏi giường, phóng đến thẳng bệnh viện. Ở hành lang, Tần Tử Long,chồng của Lý Tử và Lý Tử đều đã có mặt ở đó. Nhìn thấy tôi đến, Lý Tử cuốngquýt nắm lấy tay tôi, run lẩy bẩy, miệng luôn lẩm bẩm: “ Không biết thế nàorồi? Không biết có an toàn hay không, có chuyện gì không?”

Tôi an ủi cô: “ Cậu cứ yên tâm đi, có phải là cậu chưasinh bao giờ đâu, chắc chắn an toàn”. Tôi lướt nhìn một lượt, nhưng ánh mắt vẫnluôn cố né tránh Tần Tử Long, chỉ có tia nhìn nơi đuôi mắt là luôn dừng lại ởkhuôn mặt anh. Tôi hỏi: “ Chồng Đậu Đậu đâu?”

Lý Tử nói: “ Vào rồi”.

Tôi dở khóc dở cười: “ Vào để bên cạnh lúc sinh sao?”Chắc chắn là do Đậu Đậu yêu cầu, cô nhóc này, từ khi tôi quen biết đến giờ, có lắmsáng kiến lắm.

Cô gật đầu.

Tần Tử Long cuối cùng cũng đứng dậy khỏi ghế, đi đếntrước mặt tôi: “ Lát nữa anh đưa em về được không?” Tôi cúi đầu, thấp thỏm lolắng: “ Em lái xe đến đây”.

Anh cười thất thanh: “ Ồ, anh quên mất, em không còn làDiệp Tử hay khóc, không biết lái xe, việc gì cũng không biết làm trước đâynữa”.

Tôi nở nụ cười: “ Rất nhiều việc thực ra đều đã thayđổi rồi”.

Anh khẽ trả lời tôi: “ Nhưng có một số việc, không thểnào thay đổi được”.

Ví dụ như cuộc đời tôi, mười năm của tôi, chồng củatôi, con của tôi. Đèn trong bệnh viện, sáng đến chói mắt, trên tường có nhữngbóng nghiêng kéo dài. Con tim như bị bóp nghẹn, thoắt cái đầu óc hoàn toàntrống rỗng.

Tôi gắng hết sức kiềm chế, ép mình không được nhớ lạichuyện cũ.

Những chuyện cũ đó, từng cảnh từng cảnh, đều là nỗituyệt vọng đã từng có, đều là những lưỡi dao sắc nhọn sẽ cứa vào thân thể tôi,cả thân thể đều đầy thương tích.

Nữ bác sĩ cuối cùng cũng bước ra, tươi cười báo hỷ: “Sinh một cô con gái, mẹ tròn con vuông”. Đậu Đậu ngay sau đó liền được đẩy ra,hai mắt khép hờ, dường như vô cùng mệt mỏi.

tá bế đứa bé, đưa cho chúng tôi xem. Đứa bé vừa mớisinh ra bé xíu, bất cứ lúc nào cũng cần được bảo vệ, chở che. Con bé đã tự thởđược rồi.

Tiếng mưa rơi tí tách, từng đợt từng đợt giội xuốngđất, dường như đánh vào người tôi khiến tôi không thở nổi. Trong cơ thể như thểcó thứ gì đó dần dần chảy ra, tôi nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Tiểu Nhã,tiếng kêu thất thanh của rất nhiều người.

Tôi hoảng hốt nắm chặt cổ tay ông xã,giọng khàn đặc: “ Ông xã!”. Trái tim tôi đang đập dồn dập, nước mắt nhạt nhòa:“ Hãy cứu nó!”. Ông xã nhìn tôi, trợn trừng mắt, gào lên đau khổ, dường như bấtlực đến đỉnh điểm. Đang chảy máu sao? Tôi gắng gượng định ngồi dậy, ông xã lạiáp chặt đầu tôi vào ngực anh, toàn thân run lẩy bẩy. Anh cũng chảy nước mắt: “Anh xin lỗi!”

Cổ họng tôi nghẹn lại, đột nhiên trào nước mắt. Tôiquay người lại, không dám nhìn đứa bé. Nó sẽ khiến tôi nhớ lại chuyện trướcđây, những chuyện cũ mà tôi không thể nào vứt bỏ được.

Lý Tử rất hạnh phúc, Đậu Đậu cũng rất hạnh phúc.Nhưng, hạnh phúc lẽ ra phải thuộc về tôi, giờ đây chỉ còn lại sự cô đơn. Mộtmình tôi đối mặt với màn đêm đen mênh mông, sự hư vô trống rỗng bất tận.

Tôi đã từng hạnh phúc, nhưng giờ nó đã rất xa xôi diệuvợi.

Đã bị thời gian thổi bay đi mất, chôn giấu ở khoảngthời gian rất xa rất lâu.

Là tương lai mà tôi không thể tìm lại được.

Cơ thể tôi chợt bị ôm từ phía sau, vòng tay đó ấm ápnhưng lại mạnh mẽ. Giọng Tần Tử Long rất khẽ: “ Đừng sợ!”. Sợ ư? Tôi ngước mắtlên mơ màng nhìn anh, đột nhiên phát hiện ra tay mình đang run rẩy, toàn thânđều đang run rẩy. Tôi nhìn anh, nước mắt tuôn rơi lã chã, tất cả mọi vật trướcmắt đều trở nên mơ hồ.

“ Có đôi khi, chỉ cần kiên trì tin tưởng một lời nóidối, vậy thì sẽ biến thành sự thực”. Tôi gắng gượng mỉm cười. Anh ôm tôi, khẽnói: “ Đúng vậy, chỉ cần tin tưởng, thì sẽ là thật”.

Nước mắt tôi nhạt nhòa, mỉm cười và nói lặp lại: “Đúng vậy, chỉ cần tin tưởng, thì sẽ là thật”. Tôi ôm chặt ngực, đau đớn đến độkhông thể thở nổi.

Anh khẽ lẩm nhẩm: “ Vậy em tin tưởng anh yêu em không?Em tin tưởng anh có thể đem đến hạnh phúc cho em không?”. Tôi mỉm cười.

Anh càng ôm chặt tôi hơn, hơi nóng phả vào tai tôi, nóithật khẽ: “ Có tin tưởng không? Hãy cưới anh, anh chắc chắn có thể đem hạnhphúc tới cho em. Hợp đồng vẫn ở đó, thời gian có hiệu lực là cả đời này kiếpnày”.

Tin tưởng thì sẽ là thật, nhưng tôi ngay cả dũng khíđể tin tưởng cũng không có nữa:” Anh cần của em không chỉ là mười năm, mà là cảmột luân hối. Luân hồi của cả kiếp này.”

Mười năm đó đã dùng cạn hết toàn bộ sự nhớ nhung mộtđời của tôi rồi.

Ngày nay, chỉ là đứng ở bên cạnh luân hồi, lặng lẽ chờđợi vòng luân hồi tiếp theo.

Nhưng, liệu anh có phải là vòng luân hồi tiếp theokhông?

Liệu có phải là một địa ngục tăm tối chật hẹp haykhông, liệu có phải là một nấm mồ lạnh lẽo thê lương khác hay không?

Tôi cố gắng quay đầu nhìn anh.

Hạnh phúc, tôi có thể không?

Tôi thực sự có thể hạnh phúc sao? Sau khi mất đi tấtcả mọi thứ, lại một lần nữa được hạnh phúc sao?

Trong tù, tôi nhìn Tiểu Nhã đang ngồi trước mặt, giờđã không biết phải nói gì. Cô ta bị xử án tù chung thân, hơn nữa cô ta đúng làbị mắc bệnh ung thư vú, ngực đã bị cắt bỏ, giờ đây trông giống một người đànông.

Cô ta đã không còn sự hào hứng đắc ý trước đây nữa,dung mạo đẹp đẽ cũng dần biến mất trong lao tù. Khi cô ta nhìn tôi, chẳng buồnép ra một nụ cười, trong mắt tràn đầy nỗi thất vọng, vả cả sự lạnh lùng bấtcần.

Tôi hỏi: “ Cô sống ổn chứ?”

Cô nghe điện thoại, nhìn tôi một cái, chỉ im lặng.

Tôi nói: “Đậu Đậu sinh một cô con gái, Lý Tử cũng rấthạnh phúc”.

Cô ta khẽ nhúc nhích môi, nhưng vẫn không thốt ra lấynửa

Trong lòng tôi cảm thấy rất thê lương, từ từ mỉm cười,nở nụ cười trong nước mắt: “ Nhưng tôi không hạnh phúc. Bởi vì cô, bởi vì tấtcả những việc trước đây đã như bén rể, tôi tưởng tôi có thể quên được. Nhưngvẫn cứ ghi nhớ rất rõ, chỉ cần nhắm mặt lại là như thể nhìn thấy từng cảnhtượng đó. Đứa con của tôi, chồng của tôi, mười năm của tôi.”

Cô ta cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi nữa.

Tôi toét miệng cười, cố gắng cười: “ Tần Tử Long thậtsự rất yêu tôi, nhưng tôi không có dũng khí để đón nhận anh ấy. Bởi vì nhữngtổn thương cô đã gây cho tôi, tôi không có dũng khí để tiếp nhận bất cứ ngườiđàn ông nào nữa.” Tôi lấy tay che miệng,nước mắt tuôn rơi: “ Cô có biết không,tôi cũng rất muốn yêu một lần nữa. Nhưng tôi thực sự không dám đón nhận.”

Cuối cùng cô ta cũng mở miệng, ba chữ ngắn gọn: “ Tôixin lỗi!”. Tôi cào tay vào tấm kính, nước mắt đầm đìa khắp mặt, tấm kính lạnhlẽo, sự lạnh lẽo đó giống như xác chết không có độ ấm. Tôi nhíu chặt mày, vôcùng buồn bã: “Ba chữ này, bây giờ đối với tôi mà nói, còn có tác dụng gì chứ?Cuộc đời của tôi, đã bị thay đổi hoàn toàn vì cô”.

Cô ta ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn tôi,nước mắt lặnglẽ tuôn rơi. Cô ta cuối cùng cũng đã hối cải: “ Thực sự rất xin lỗi”. Tôi ấnmạnh tay vào tấm kính, dường như có thể cảm nhận được nước mắt của cô ta, nhữnggiọt nước mắt hối hận nóng rẫy. Cô ta nói lặp lại: “ Thực sự rất xinlỗi”.

Tôi giữ chặt tay vào lồng ngực, đau đớn không tài nàokiềm chế nổi. Tôi đã sống trong nỗi bi thương của ký ức không tài nào thoát ranổi. Còn cô ta, chỉ với mấy chữ ngắn ngủi đó thôi, tưởng rằng như vậy là có thểsám hối, tưởng rằng như vậy là có thể bù đắp, tưởng rằng như vậy là tôi có thểbỏ qua hết tất cả mọi thứ còn vướng mắc ở trong lòng. Sau đó sống thật

Tôi giữ chặt điện thoại, không thể kìm nén thêm đượcnữa, bật khóc hu hu. Giọng cô ta khe khẽ, tiếp tục nói: “ Diệp Tử, tôi thực sựxin lỗi cô, sau này, nếu như có kiếp sau, tôi sẽ tới chuộc tội”.

Tôi gắng gượng ngước mắt lên, nhìn người phụ nữ gầnnhư đã hủy hoại cả cuộc đời tôi. Trong khoảnh khắc này, dường như bị sự chânthành của cô ta làm cho cảm động, lòng dần dần cảm thấy thanh thản.

Tại sao cứ nhất định phải sống trong nỗi bi thươngchứ? Tại sao lại yếu đuối không hề dũng cảm đón nhận hạnh phúc tiếp theo chứ?

Nếu như Lý Tử có thể hạnh phúc, Đậu Đậu sau khi trảiqua biết bao nhiêu mối tình, vẫn có thể hạnh phúc, vậy thì tôi...tại sao lạikhông thể chứ?

Con của tôi, mười năm của tôi, chồng của tôi, đều cóthể làm lại từ đầu một lần nữa. Có thể là mười năm tiếp theo đây, tôi sẽ cànghạnh phúc hơn, có thể con của tôi, sẽ có thật nhiều,tất cả bọn chúng đều sà vàolòng tôi, đứa nào cũng nũng nịu gọi tôi: “ Mẹ ơi”.

Chồng của tôi... Tần Tử Long.

Tôi gác điện thoại, lao chạy ra ngoài.

Nếu như còn kịp, nếu như còn có thể... tôi muốn thửxem, có được hạnh phúc một lần nữa.

Tần Tử Long, có phải là em vẫn còn kịp

Tình yêu của anh, có phải là thiên trường địa cửukhông?

Tôi lái xe, tay nắm chặt vô lăng, đang run rẩy, bởi vìhưng phấn, bởi vì thanh thản, bởi vì tương lai sau này, cho nên tôi đã run rẩymột cách vui sướng. Những đèn đường giao thông cái đỏ cái xanh nhấp nháy trướcmắt tôi, giống như những bông hoa đang nở rộ. Từng bông nối tiếp từng bông, tứtừ kéo dài mãi mãi, kéo đến tận bờ bên kia của bến bờ hạnh phúc.

Xe cộ đi lại nườm nượp, tắc đường, trong đài FM báo làkhu vực này bị tắc đường.

Bất chợt tôi phát hiện ra trên màn hình ti vi cực đạibên đường đang phát quảng cáo mà công ty tôi thiết kế. Tôi nhìn màn hình,mỉmcười hài lòng. Đột nhiên, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của Tần Tử Long.

Anh đang ngồi trong tòa nhà Luật sư, ngồi trước mànhình, từ từ mỉm cười: “ Xin lỗi các vị, tôi là Tần Tử Long, tôi đang tiến hànhcầu hôn qua truyền hình trực tiếp”. Anh cầm một bản hợp đồng, mặt nặng nề: “Diệp Tử, cho dù em đang muốn ở đâu, có thể xem được hay không, anh muốn nói vớiem, thời gian hiệu lực của bản hợp đồng này là vĩnh viển. Lúc này, anh đang ởđây, anh xin hứa với tất cả mọi người trên toàn quốc, trên toàn thế giới, khôngphân biệt nam nữ”. Anh nói trang trọng từng tiếng: “ Tần Tử Long anh đây, cảđời này, chỉ cưới một mình em, chỉ chờ đợi một mình em. Không cần nói đến trướcđây, hay kiếp sau, kiếp sau nữa, anh chỉ cần nắm thật chặt kiếp này.”

Tay tôi nắm chặt vô lăng, nước mắt tuôn rơi lã chã.

Ánh mắt anh dịu dàng, dạt dào tình cảm:” Nếu em xemđược, hay nghe được tin tức này, xin em hãy đến tòa nhà Luật sư, chúng ta làmthủ tục đăng ký kết hôn. Nếu em không đến, anh vẫn sẽ để cầu hôn, cho đến tậnkhi nào em đồng ý thì thôi. Nếu kiếp này em không đồng ý cũng không sao, chúngta hẹn nhau kiếp sau nhé”.

Bàn tay tôi run rẩy, nở nụ cười qua làn nước mắt.

Thì ra vẫn còn kịp, thì ra anh ấy vẫn đợi tôi ở đó.

Anh ấy vẫn luôn đợi tôi ở đó!

“ Bà xã, em hãy hứa với anh một chuyện!”.

Tôi gật đầu, nước mắt lăn dài.

Anh nói: “ Em phải hạnh phúc, sau khi anhđi, em chắc chắn phải hạnh phúc”.

Tôi ra sức gật đầu, nước mắt đầm đìa khắpmặt: “ Em chắc chắn sẽ hạnh phúc, thật đấy, chúng ta ngoắc tay nào”. Anh cười,nói một tiếng: “Được!”

Nước mắt tôi đầm đìa khắp mặt, nhìn đoàn xe cộ đôngnghịt trên đường, tôi chợt đẩy cánh cửa xe ra, cứ thế chạy như bay về phíatrước. Tôi chạy thật nhanh, bước chân như trở nên hư vô, toàn thân như bay bổnglên chín tầng mây.

Tôi dồn toàn bộ sức lực của mình để chạy thật nhanh vềphía trước.

Đoạn đường này, khắp nơi đều nở đầy hoa tươi rực rỡ,cả đoạn đường như đang rực cháy,đoạn đường như đang nở rộ. Từng bước chân tôiđều đang chạy đến bến bờ của hạnh phúc.

Hạnh phúc, tôi có thể có được.

Ly hôn, không phải là bước đường cùng. Không có ôngxã, cuộc sống không phải là tuyệt vọng.

Đời người, có thể làm lại từ đầu.

Chỉ cần kiên trì tin tưởng sẽ hạnh phúc, vậy thì sẽthực sự có thể hạnh phúc.