Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!

Chương 47: Tiết Lạc uỷ khuất



Đợi đến khi Tiết Lạc nhận thấy rõ người đang đứng bên cạnh chiếc siêu xe Ferrari là ai thì cũng đã không còn kịp nữa. Nam nhân tuấn tú nhạy bén ngẩng đầu, đôi mắt màu cà phê thâm thuý nhìn cô loé lên ánh sáng sắc bén như thể sói bắt được con mồi mà mình cất công rình rập.

Tiết Lạc nhìn thấy Âu Thần Dương từ sớm đã sợ đến run rẩy. Cô vội vàng xoay người, rất có chí hướng của tiểu miêu cụt đuôi lâm trận bỏ chạy.

Âu Thần Dương tà mị cười, khoé môi mỏng khẽ nhếch lên một đạo đường cong. Hai tay nâng lên không nhanh không chậm nhưng lại cực kì chuẩn xác nắm lấy tay cô, xoay người một cái liền áp cô xuống sườn xe kim loại lạnh như băng.

Tiết Lạc bị nhiệt độ âm lãnh sắc bén truyền tới các tế bào xúc giác trên lưng làm cho rùng mình. Trong lòng lại không ngừng kêu khổ. Cô làm sao có thể lường trước được, Âu Thần Dương cư nhiên lại có gan như vậy. Thế nhưng còn có thể dám chặn đầu ngay tại trước cửa nhà cô đây.

Chạy trời không khỏi nắng, người mà cô rối rắm ngàn trốn vạn chạy cuối cùng vẫn trốn không khỏi. Xem ra những ngày qua, sức kiên nhẫn của người đàn ông này đã đạt đến cột mốc cực hạn.

Âu Thần Dương nhìn gương mặt tái nhợt của Tiết Lạc, vươn tay khoá chặt cô vào một không gian nhỏ hẹp. Đáy mắt sáng loé chuẩn xác gim chặt đôi mắt như nai con chạy loạn của người nào đó.

Tiết Lạc mấp máy khoé môi hồng nhuận. Trong lòng âm thầm kinh hãi khi bắt gặp ánh mắt âm trầm đáng sợ của Âu Thần Dương không biết bao lâu mới ấp úng bật ra một câu.

" Anh... Anh làm gì vậy?"

" Làm gì? Em nói xem? Hửm?"

Âu Thần Dương cố ý ngân dài âm sắc cuối cùng. Gương mặt tuấn mỹ vô trừu không chờ đợi Tiết Lạc trả lời từ từ cúi đầu xuống.

Hơi thở nam tính càng lúc càng gần sát. Anh ta không hề e dè phả lên gương mặt nhỏ nhắn của cô từng đợt nhiệt khí. Chậm rãi lướt qua đôi gò má mềm mại, dừng lại bên vành tai mẫn cảm chuẩn xác ngậm vào. Hàm răng còn ác ý ma sát nhè nhẹ trên xương sụn làm người nào đó vốn không có phòng bị phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt.

Tiết Lạc bị tiếng kêu của chính mình doạ cho trừng lớn mắt. Gương mặt xinh đẹp nháy mắt đã hồng thấu, đôi gò má mềm mại ửng lên, nổi bật hai ráng mây đỏ từ từ lan chuyển xuống cần cổ mảnh khảnh.

Không! Không thể nào! Tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt tựa như mèo con mới sinh kia làm sao có thể phát ra từ cô. Chắc chắn không phải a!

Âu Thần Dương cũng không đợi người nào đó hết hoang mang. Anh lần nữa lại phá sụp rào chắn của cô, chiếc lưỡi ác ý vươn ra tại vành tai tinh tế liếm lên một vòng.

Thứ cảm giác ướt át trên vành tai làm Tiết Lạc thật sâu kích động. Khoé môi càng không kìm được nhỏ giọng rên rỉ một tiếng. Trong cơ thể thế nhưng không có cốt khí bị châm lên từng đợt lửa nóng. Đôi bàn tay nâng lên vốn tính đẩy Âu Thần Dương ra lại run lẩy bẩy, hữu ý vô tình ma sát da thịt người nào đó.

Âu Thần Dương bị cảm giác thoải mái bất ngờ kích thích rên lên một tiếng. Gương mặt tuấn tú cũng vì vậy dâng lên loại cảm giác thất bại.

Anh lúc này rõ ràng là vô cùng ảo não. Vốn là muốn đến hỏi tội Tiết Lạc không phải sao? Bản thân mình còn chưa thể khiến cô phủ phục dưới mình cầu xin tha thứ, chính mình lại bị hành động bản năng của cô kích thích châm đốt lên một mồi dục hoả.

Tiểu huynh đệ, ngươi rõ là rất không có cốt khí rồi!

Âu Thần Dương trừng mắt nhìn bên dưới có xu hướng độn lên một vòng của chính mình mắng to vài tiếng. Anh thế nhưng còn không nghĩ đến vừa rồi ai ác ý trêu chọc tới ai. Người ta vẫn nói, tự gây nghiệt, không thể sống không phải sao?

Âu Thần Dương híp mắt, nổ lực đem kích động trong lòng ép xuống, đôi mắt sâu thăm thẳm càng phát ra thâm thuý quyến rũ mê người. Anh hôm nay tuyệt đối không tha thứ cho con mèo hoang nhỏ này.

Âu Thần Dương vươn tay, tóm lấy bàn tay trắng trắng mềm mại trước ngực mình khóa chặt trong một nắm tay. Giọng nói trầm áp hữu lực vì phải đè nén kích động trở nên khàn khàn tựa hồ càng có thêm vài phần quyến rũ câu nhân.

" Lạc Lạc! Em là người phụ nữ của tôi nhưng hình như dạo gần đây tôi đã để em quá thoải mái rồi phải không? Em vậy mà không những dây dưa với Diêu Nhật Hàn, liền sau đó liền leo lên xe của Thẩm Dật Phàm. Em nói xem, trong mắt em, tôi là cái gì đây?"

Âu Thần Dương vừa nói vừa đưa một ngón tay quấn lấy lọn tóc buông xoã trước vòng ngực vì tức giận không ngừng phập phồng lên xuống tuỳ ý chơi đùa.

Tiết Lạc bị hành động của Âu Thần Dương làm cho đỏ mặt. Trong đầu nhỏ không khỏi nhớ đến hai người từng có một đêm phóng đãng. Hành động so với lúc này muốn bao nhiêu lớn mật liền có bấy nhiêu lớn mật a!

" Sao không trả lời?"

" Không... Không liên quan đến anh!"

Tiết Lạc mặc dù vô cùng ngại ngùng vì Âu Thần Dương gợi lại chuyện cũ. Nhưng cô tuyệt đối không muốn khuất phục. Gặp ngày không bằng đụng ngày. Hôm nay quả quyết đem tất cả khuất mắc đều xoá bỏ đi. Chẳng qua là tình một đêm thôi, cô không la thiệt anh còn đòi công bằng cái gì nha?

" Ân? Nói thật hay! Không liên quan đến tôi? Cái gì gọi là không liên quan đến tôi? Em nói xem? Em là người phụ nữ của tôi? Em nằm dưới thân tôi? Em rên rỉ vì tôi? Tất cả những thứ đó nhưng lại đều không liên quan đến tôi sao? Hay là em tiện như vậy, là một nữ nhân ai cũng có thể làm chồng, rên rỉ dưới thân bất kể người đàn ông nào? Hả?"

Âu Thần Dương híp lại đôi mắt, màu sắc ảm đạm bên trong trở nên càng thêm âm trầm, anh gằn lên từng tiếng hung hăng đem những lời cay nghiệt đều thốt ra ngoài.

" Anh... Anh im miệng, im miệng lại cho tôi!"

Tiết Lạc trừng lớn mắt nhìn Âu Thần Dương, hoàn toàn không dám tin anh có thể nói ra những lời tổn thương người đến vậy. Cô cố gắng như vậy là để làm gì? Không phải là để thoát khỏi bóng ma Tiết Lạc quá khứ lưu lại hay sao? Tại vì cái gì lời nói của anh càng giống như trêu đùa sự cố gắng của cô, đem cô trở thành trò cười...

Hốc mắt Tiết Lạc nhanh chóng đỏ lên, nước mắt cứ như vậy rơi xuống...