Cuộc Chiến Bảo Vệ Chung Cư Bệnh Tật

Chương 18



Các chủ hộ chung cư Mạn Cáp Truân vĩnh viễn mất đi anh gà vĩ đại, điều này khiến tài sản vốn ít ỏi dậu đổ bìm leo. Lăng Thanh cũng không ngờ tới số phận công thần hẩm hiu, chết xàm xí đến vậy, anh đi theo đám chủ hộ vây quanh anh gà.

Đầu tiên, tưởng niệm hai phút.

Nhóm chủ hộ đều nhìn con gà, không ai nói gì, tuy nhiên bọn họ lại đang đứng chung một thế giới, cùng một ước mơ, chung một bài hát, cùng một ý tưởng...

Đại cát đại lợi, đêm nay ăn gà.

Tuy dăm ba từ "cát" "lợi" không đúng lắm nhưng chuyện đêm nay ăn gà chắc như đinh đóng cột, cơ mà ăn thế nào, ăn ra làm sao, vấn đề này cần phải bàn bạc thêm nhiều lần nữa.

Khách khứa tạm thời chia ra làm hai hướng, một là mang đi kho tàu, hai là hầm canh.

Hội trưởng Nhan Soái được quần chúng bầu chọn, quyết đoán bỏ lá phiếu quý giá của mình vào con đường hầm canh: "Tôi chọn món nước, để nhỡ có không đủ thịt chia thì mọi người vẫn có thể húp được tinh túy ẩm thực."

Tiền Mỹ Lệ phản đối: "Nhưng chả ai mang gà trống đi hầm canh cả, gà mái mới đúng bài chứ?"

"Làm gì có gà mái? Chỉ có con gà trống đâm đầu chết mà thôi." Biết được tin ân gà ra đi vĩnh viễn, Dịch Thành Lễ lượn từ cửa bắc trở về, bi thương biểu đạt rằng mình muốn trải nghiệm món thịt kho tàu.

Cùng được anh gà cứu lấy mạng chó – Tần Đại Lực ít ra còn có chút lương tâm, đang mải mê múa bút thành văn viết cho bài viếng [Gà trống ngâm]

"Ngàn hạt gạo ngon tràn khỏi chuồng, lửa cháy bùng lên cho vừa đủ, thịt nát xương tan không sợ hãi, lưu lại mỹ vị giữa nhân gian."

Có thể nói bài thơ trên khiến Lăng Thanh suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới phát hiện ẩn ý đằng sau là "cách chế biến gà hầm"!

Tần Đại Lực hoàn thành xong tác phẩm để đời, mếu máo nhìn thân xác ân gà đã cứu mình một mạng sau đó duỗi tay thành hình chữ thập, mở miệng Amen: "Bây giờ việc cần làm là cắt tiết gà, dóc xương hầm không để lâu mất ngon."

Nói xong anh ta quay đầu nhìn gương mặt phức tạp của Lăng Thanh: "Anh Lăng, cho em rút một cọng lông làm kỷ niệm nhé?"

"Được chứ, thậm chí cậu còn có thể đặt tên nó là kỷ niệm đêm hè." Lăng Thanh chỉ cảm thấy nếu con gà kia biết đám người nó cứu đang bày mưu tính kế ăn thịt mình, chắc chắn lúc đó nó sẽ chọn làm gà câm.



Đương nhiên mọi người tụ tập ở đây không chỉ bàn cách ăn gà, chuyện bức tường phía bắc còn gặp nguy hiểm vẫn là vấn đề được ưu tiên. Chủ hộ chia thành hai phe, phe chủ ăn bàn cách chế biến thịt gà, che chủ chiến thảo luận về cái bức tường phía bắc cũng như lan can cửa đông.

Anh nói của anh, tôi bàn của tôi, không ai chậm trễ.

Dịch Thành Lễ đứng giữa nên phải tham gia cả hai bên, dáng vẻ rất giống trong giấc mơ tận thế. Chỉ khác ở chỗ người từng ở cạnh hắn giúp sức là Lăng Thanh giờ phút này đang làm mờ độ tồn tại, im ỉm không lên tiếng.

Anh đẩy kính trượt khỏi sống mũi, sắm vai giám đốc quản lý tài sản nho nhỏ trong chung cư, khi thấy chủ hộ mở lời thì gật đầu mỉm cười, tỏ vẻ mình đang nghe ngóng.

Cuộc thảo luận càng ngày càng kịch liệt, âm lượng tăng cao, Lăng Thanh đau đầu hoa mắt bắt đầu tìm cách rời khỏi đám người, kiếm chỗ nào vắng vẻ xả đống nước đọng trong bụng.

Xong xuôi anh đứng trước cửa sổ tầng hai nhìn xuống, ban công cửa đông không có lan can bảo hộ, nghĩ đến chuyện mấy con thây ma bò lên lúc nãy, cảm giác đống hoa văn trên cửa sắt không ổn tẹo nào, phải nghĩ cách xử lý để tăng thêm độ an toàn.

Kết quả Lăng Thanh nhìn nửa ngày, biện pháp thì chả nghĩ ra đâu cơ mà lại vô tình nghe được rất nhiều âm thanh lớn nhỏ. Mội tội xung quanh ồn quá, tiếng động bị át khiến anh không tài nào phân biết nổi nó đến từ nơi nào.

"Mong mọi người im lặng!" Lăng Thanh gào lớn làm đám chủ hộ giật nảy mình, nhíu mày khó hiểu.

"Suỵt.." Lăng Thanh đặt ngón tay trước miệng rồi chỉ vào lỗ tai, ra hiệu tất cả cùng tập trung hóng hớt.

Âm lượng quấy nhiễu giảm xuống, tiếng động kia dần trở nên rõ ràng, Lăng Thanh còn chưa kịp nghĩ xem đó là gì thì đã có ông chú cau mày nói: "Nghe như tiếng gà mái."

Gà, mái!

Hai chữ tưởng như nặng nề lại phát ra vô cùng nhẹ nhàng, mọi người khó tin đồng loại nhìn về chiếc ban công thần kỳ trên tầng hai.

Nhưng nơi đó trống không, chỉ còn lại chút đồ đạc lỉnh kỉnh.

"Hay ở trong phòng?" Có người hỏi.

Tâm động không bằng hành động, Lăng Thanh trực tiếp nối máy với Tiểu Giả bên trung tâm, kêu cậu ta cầm chìa khóa dự phòng chung cư tới. Dịch Thành Lễ vinh quang bước lên tầng hai, mở cánh cửa lạnh ngắt.

Bên dưới, các chủ hộ vô cùng lo lắng ngắm nhìn ban công, ấy vậy mà rất lâu sau đó không có tiếng động. Nhan Soái không nhịn được gọi lớn, lúc này Dịch Thành Lễ mới ló đầu ra ngoài lan can.

Đôi mắt hắn dưới ánh mặt trời trong suốt như ngọc, giọng nói ngập tràn sự kích động tuyên cáo với nhân dân cả nước: "Thưa các đồng chí, thưa mọi người trong nhà, thưa hàng xóm láng giềng gần xa! Hôm nay, tôi xin thay mặt toàn thể anh em thông báo đến các bị một tin tức vô cùng tốt, đó là trong căn phòng này thực sự có một con gà mái bị trói chân!!!"

Toàn dân kích động! Năng lượng sống sót lập tức bao lấy mọi người! Gà mái, gái mái, gà gà mái! Gà mái đẻ trứng gà trống kêu! Trời không tuyệt đường người! Đây chính là con đường phát triển của nhân loại!

Đang lúc các chủ hộ vui vẻ ăn mừng, Dịch Thành Lễ vươn tay ra hiệu, hắn còn một tin tức tốt khác cần thông báo.

Dịch Thành Lễ: "Không chỉ là gà mái, nó còn là gà mái đang ấp trứng."

Ôi thôi, còn gì để mà nói nữa? Nhan Soái vuốt mái tóc ngược ra sau, bắt đầu vỗ tay nhảy múa chiếu cáo thiên hạ, chính thức thành lập thời đại của gà mái!

Nhất thời toàn thể cư dân chung cư đều hưng phấn, nhưng sợ đánh động tới mấy con thây ma ngoài kia, mọi người đều bịt kín mồm để không cười quá lớn.

"Nhưng...!" Dịch Thành Lễ vươn tay lần hai, ra hiệu nhân dân im lặng: "Nhưng mà chúng ta chưa thể xác định được liệu trứng gà có thụ tinh thành công hay không, cần phải dùng đèn pin đối chiếu kiểm tra mới được."

Tuy nói chị gà mái anh gà trống yêu nhau đàn đúm hai ba ngày nhưng bố ai mà biết liệu chúng nó có tiến hành các hoạt động tiếp xúc gần gũi, xảy ra vài chuyện khó nói hay không.

"Đèn pin điện thoại di động không sáng lắm, ở nhà mọi người ai có đèn pin mini không?" Dịch Thành Lễ hỏi.



Đương nhiên hắn biết Lăng Thanh có đèn pin, cơ mà là đèn pin 10 ngàn oát, sáng quá, Dịch Thành Lễ sợ chiếu một cái đám gà trong trứng sẽ thành gà quay ngay lập tức.

Lăng – vừa quét dọn xong đống phân gà xung quanh – Thanh kịp thời ló đầu ra ban công: "Trong đây có nhà ai nuôi gà thì lên xem một chút ạ."

Tinh anh chung cư Manhattan phần lớn là cán bộ cao cấp, chủ tịch này kia, không thì cũng thuộc dạng viết phần mềm, dùng từ chuyên môn như bài văn nộp chủ nhiệm, thực sự không có kỹ thuật nuôi gà.

Đang lúc mọi người suy nghĩ có nên về hỏi han các bố các mẹ thì đột nhiên, người Lăng Thanh không ngờ đến nhất bỗng dưng bước tới.

Vương Xuân Phát giơ tay, ai nói người đứng giữa ánh sáng mới là anh hùng, tuy quá khứ ông ta không có quyền lựa chọn nhưng giờ phút này ông ta muốn làm người tốt!

"Tôi biết nuôi gà!"

Người xa lạ quen thuộc! Dịch Thành Lễ cũng hoàn toàn không ngờ tới, cơ mà không sao, đến giờ phút này mèo đen mèo trắng gì thì biết nuôi gà đều là mèo đẹp, dùng người thì không nghi nghi người thì không dùng, được, tôi chọn ông!

Vương Xuân Phát và mấy chủ hộ mang theo đèn pin lên tầng, dưới ánh mắt cảnh cáo của chị gà mái kêu ku ku ku, ông ta cẩn thận vươn tay xuống cánh của nó.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủn mà đẻ ra ba quả trứng, trong đó có hai quả đã thụ tinh còn một quả thường. Các chủ hộ không thể tin nổi, đây là tin tốt bọn họ có thể nghe giữa hoàn cảnh tận thế sao?

Trời ơi! Siêu anh hùng mái!

Mọi người trong trạng thái phấn khởi dần xuất hiện ảo giác, tựa như đang chết chìm giữa gà gà trứng trứng vô cùng mỹ lệ.

Nhan Soái phát biểu trong nước mắt: "Chỉ cần toàn bộ trứng gà an toàn nở ra rồi lớn lên, gà sinh trứng trứng sinh gà, chúng ta sẽ không lo đói thịt."

"Ủa nhưng mà nếu đẻ toàn gà mái thì phải làm sao? Anh gà trống mới chết, xác nó còn đang ở dưới kìa." Tần Đại Lực không nhịn được mở mồm bắt bẻ.

Nhất thời toàn bộ cư dân dừng lại nhìn cái mồm dài của Tần Đại Lực. Sự trách móc câm lặng bắt đầu, chỉ có đúng người anh em xương máu Tiểu Giả giải vây giúp anh ta: "Thôi thôi, đời không phải Anipop*, ba con gà mái chụm vào không mất đâu mà sợ."

*Y chang game candy crush -))))

Tần Đại Lực: "..."

Vương Xuân Phát ôm trứng gà trong lòng, nhìn bọn họ nói: "Nếu gần đây mới thụ tinh thì phải để gà mẹ ấp thêm mười ngày nữa, hơn hai mươi ngày gà mới nở được."

Ấp trứng nuôi gà cần phải đợi, việc quan trọng bây giờ là làm chiếc ổ gà ấm áp cho mẹ chúng nó.

Lăng Thanh chủ động lưu lại với Vương Xuân Phát tra tấn nhau tới răng long đầu bạc thuận tiện giải quyết chuyện ổ gà, còn Dịch Thành Lễ xuống tầng cùng các chủ hộ khác bàn luận vấn đề tường ở cửa bắc và phòng thủ ở cửa đông, hai người hai ngả.

Chủ nhà đã mất liên lạc, tuy nhiên mỗi ngày tới nhà người ta nuôi gà cũng không được phải phép cho lắm, thế nên mọi người quyết định di dời cả mẹ lẫn con gà quý giá tới trung tâm bất động sản cho dễ bề hầu hạ.

Xin cảm ơn cậu trai Nhị Béo nhà cô Lương Tây Thụy đã tài trợ chiếc ổ gà vô cùng ấm áp, gà mái và trứng của chị ta vô cùng hài lòng, mấy tiếng khò khè dần dần thả lỏng không ít.

Xong chuyện gà qué, nhưng trung tâm bất động sản người đến người đi cũng không phải chốn yên tĩnh thích hợp. Lăng Thanh và Vương Xuân Phát đi từ thực tế kết hợp với kinh nghiệm nuôi gà tham khảo trên Baidu, nghiêm túc khảo sát thực địa toàn bộ chung cư Mạn Cáp Truân.

Kết quả tìm trăm vạn lần giữa chúng sinh, bỗng nhiên phát hiện chân ai đang ở ban công căn nhà mẫu tầng bốn.

Do gần tường chắn nên ánh mặt trời không quá gắt, hơn nữa hộ dân xung quanh còn rất ít người ở, giảm bớt nguy hiểm từ các vật thể không xác định từ trên trời bay xuống.



Ngưu Bôn không có vấn đề gì với "bạn chung nhà" mới của mình, dù sao càng đông người càng vui vẻ, hơn nữa cậu ta trồng rau Vương Xuân Phát nuôi gà, ký túc xá phân công quá chi là hợp lý.

Công việc trồng trọt đã xong, nhóm chủ nhà nghỉ ngơi một lát rồi tới tường bắc hỗ trợ, còn Ngưu Bôn ở lại giúp Lăng Thanh đặt ổ gà trong sân.

Cậu ta vừa trông trẻ vừa hỏi Vương Xuân Phát: "Chú Vương, chú biết nuôi gà thiệt à?"

"Tôi không muốn nuôi gà mới lên thành phố đấy. Nhưng mà tôi lên lâu rồi, đã quên hết mấy kiến thức năm xưa." Vương Xuân Phát hừ một tiếng.

Ba người bận rộn trong sân hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng phát hiện ra cả ba hình như đều đánh giá cao năng lực hành động của bản thân, tại cố lắm mà mới xây ra được mỗi cái hộp xi măng ngăn nắp.

Ngưu Bôn nhìn đi nhìn lại, nhấp môi nói: "Em bảo thật, trông y chang cái quan tài anh Dịch kêu em làm, khác mỗi kích cỡ nhỏ hơn."

"Nếu cho gà mái vào đây sống, nó sẽ bị áp lực, không đẻ nổi đâu." Vương Xuân Phát phát biểu, ổ gà là để chắn gió chứ không phải bịt luôn con đường thông gió.

Lăng Thanh ngó tác phẩm thủ công mình chính tay xây dựng, tự cảm thấy trên đời này có một số chuyện dù muốn miễn cưỡng cũng không thể miễn cưỡng nổi, đành buông tay: "Quên đi, có mỗi con gà còn bày đặt làm chuồng, để nó ngủ trong phòng còn ấm hơn."

Chờ đến khi bọn họ sắp xếp xong chỗ ở cho mẹ con gà, Vương Xuân Phát ngạc nhiên phát hiện chị mẹ lại đẻ thêm một quả trứng quý giá, hơn nữa còn là trứng được thụ thai. Tin tức truyền đi, nhóm chủ hộ thực sự cảm thấy tương lai đầy hy vọng.

Dịch Thành Lễ cũng cười, nhưng nhìn bức tường phía bắc, nụ cười của hắn tắt ngúm luôn trên mặt.

Bởi lẽ nếu muốn lót thêm tường thì gạch ngói xi măng hoàn toàn không đủ dùng.