Cùng Ta Qua Từng Thế Giới

Chương 174: Công lược Hôn Phu Có Bệnh (3)



- Tôi làm gì có mục đích gì!

Hoàng My cực kì khó hiểu với cách nói xàm xí của nam chủ. Quả thật là người có tuổi thơ bất hạnh, cô cảm kích chia buồn.

Hứa Mặc nhìn gương mặt từ giả vờ sợ hãi, đến khó hiểu rồi đến thông cảm của Hoàng My mà không khỏi buồn cười. Ở trong bóng tối đã quen, Hứa Mặc đã thích nghi với nó, nên dù có tối đen như mực thì anh ta vẫn thấy rất rõ mọi thứ.

- Hứa thiếu gia, nhỡ đâu anh mất đà, ngã vào người tôi thì sao?

Hứa Mặc nhíu mày, nhìn gương mặt dửng dưng xinh đẹp của Hoàng My. Quả thật là cô có một thân hình cân đối và hơi gầy, cả thân hình của Hứa Mặc cũng đủ che đi cả người của Hoàng My.

Hứa Mặc nghiêng người, ngồi xuống cạnh giường rồi lấy khăn lau tay. Hoàng My được thả thì cũng ngồi dậy, gương mặt vẫn rất thản nhiên.

- Anh có thể mở đèn lên không?

- Không.

- Vậy làm sao tôi biết đường ra khỏi phòng?

- Không ra được thì ở đây đi.

Hoàng My: "..."

Oke fine! Nam chủ thích, không được cãi. Nếu anh ta không phải nam chủ thì cô đã lao vào đạp anh ta mấy cái rồi. Nhưng mà nam chủ đang muốn bắt cóc cô sao?! Âu nâuuuu!

- Túi đồ tôi để trước cửa, trong đó có thuốc an thần, găng tay, khẩu trang, thuốc tẩy,....nói chung là những thứ đủ cho anh sử dụng 1 tuần.

Cảm thấy người ngồi gần đang di chuyển, Hoàng My rất nhanh chóng mà nắm lấy áo của Hứa Mặc. Hứa Mặc khó chịu, cặp chân mày đã dí sát vào nhau.

- Cô làm gì vậy?!

- Anh ra lấy đồ ở gần cửa, tôi sẽ xác định được phương hướng cái cửa. Sẽ ra ngoài được!

Hoàng My quả thực là không ngại nói kế hoạch của mình cho Hứa Mặc. Anh ta nhoẻn miệng một chút, kiểu cười khinh rồi mặc kệ mà bước đến phía cánh cửa. Hoàng My cũng nhẹ nhàng nắm chặt áo anh ta rồi đi theo.

Sau khi xác định được phương hướng cái cửa thì Hoàng My mở cửa ra, tiện thể lôi luôn Hứa Mặc ra ngoài. Hứa Mặc vừa cúi xuống định cầm túi đồ thì đã bị kéo ra khỏi phòng.

Hoàng My giữ lấy anh chàng vừa bị mình kéo ra kia để tránh làm Hứa Mặc ngã. Gia đình Hứa vẫn đang ngồi hàn huyên, nghe động tĩnh thì nhìn lên, liền bị hình ảnh này làm cho giật mình hoảng hốt.

- Mặc Nhi...!

Lão phu nhân không nhịn được nói lên hai tiếng. Bao nhiêu năm rồi bà mới được nhìn thấy đứa cháu trai yêu quý của mình. Từ khi thằng con trai đưa ông bà ra ở riêng thì ông bà đã không còn gặp được thằng cháu này nữa.

Hứa Mặc cũng vô tình nhìn xuống mà chạm mắt với Lão phu nhân và Lão gia gia. Anh ta cúi đầu, dường như không muốn đối mặt với mọi người.

Hoàng My cười, cô chỉnh lại tóc rồi nhìn thật kĩ Hứa Mặc. Bộ dáng ngày hôm nay của anh ta, cô sẽ mãi không bao giờ quên được. Một chàng trai gầy gò, cúi đầu để những lọn tóc đen rũ xuống che đi cảm xúc của mình.

- Chúng ta đi bàn chuyện kết hôn.

Hoàng My rất mạnh bạo mà kéo tay Hứa Mặc xuống lầu. Anh ta trợn mắt nhìn bóng lưng mảnh khảnh phía trước mình, bên tai vẫn còn ong ong tiếng nói. Nếu Hứa Mặc là một người đàn ông vạm vỡ, anh ta đã ném cô đến mặt trăng rồi.

Hoàng My kéo Hứa Mặc xuống, khiến cho gia đình nhà Hứa có một phen ngại ngùng. Hứa Mặc và Hoàng My thì không quan tâm mấy.

- Mặc Nhi! Cháu đã lớn đến vậy rồi...!

Lão phu nhân rơm rớm nước mắt, tay đưa lên muốn chạm vào mặt của Hứa Mặc. Hứa Mặc có bị bệnh sạch sẽ thì vẫn để yên cho lão phu nhân chạm vào mình.

- Thằng nhóc này, bao nhiêu lần chúng ta đến thì cháu đều không gặp. Có phải đã xem thường ông bà già này không?!

Lão gia gia trách mắng nhưng đôi mắt thì cũng rưng rưng sắp khóc. Hoàng My đứng một bên xem phim tình cảm, mặt vẫn nhởn nhơ như thế, không có gì khác biệt.

Liên Tâm Tâm đang đứng một bên hóng chuyện thì cũng rất bất ngờ. Đây cũng là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Hứa Mặc. Anh ta gầy nhưng nhan sắc cũng thuộc loại cực phẩm.

- Tiểu My, cháu mau lại đây. Hai đứa thật là...!

Lão phu nhân lau nước mắt, gọi Hoàng My đến gần. Cô cười nhẹ, lão phu nhân và lão gia gia cũng càng có thiện cảm với đứa cháu dâu này.

- Cháu đã mang Hứa Mặc xuống rồi. Chuyện này là chuyện vui mới phải, lão gia gia và lão phu nhân đừng khóc như vậy.

- Tiểu My nói đúng đấy cha mẹ. Hai người không nên khóc nhiều như thế.

Hứa lão gia muốn trấn an mẹ mình một chút, bà ấy xúc động quá có thể ảnh hưởng đến sức khoẻ.

- Được rồi, hai đứa mau ngồi xuống đây.

Lão gia gia rất nhanh đã bình tĩnh lại, ông ngồi sát vào sofa, chừa chỗ cho 3 bà cháu ngồi.

Hứa Mặc và Hoàng My rất thuận thế bị đẩy vào ngồi giữa hai ông bà. Lão phu nhân than thở một hồi rồi bỗng nói vào vấn đề chính.

- Vậy hai đứa tính khi nào cưới đây? Còn phải để bà già như ta chờ đến khi nào?!

Hoàng My mỉm cười, liếc mắt nhìn Hứa Mặc. Anh ta cũng vừa liếc mắt nhìn cô. Hai người chạm mắt nhau như kiểu liếc mắt đưa tình.

- Chuyện này...

Hứa lão gia vì chuyện của Hứa Mặc mà đau đầu mấy tháng nay. Hai đứa nhỏ vốn dĩ không thích nhau, bị ép cưới cũng là chuyện của cha mẹ.

- Lão phu nhân cứ chọn ngày đi, chúng con chiều theo ý người.

Hoàng My rất hí hửng mà nắm tay lão phu nhân, cả gia đình kể cả Hứa Mặc cũng được một phen ngạc nhiên.

- Được được, tốt lắm. Vậy đầu tháng sau, hai con sẽ cưới luôn được chứ?

- Vâng!

Hoàng My nháy mắt với Hứa Mặc, anh ta che mặt, cực kì khó hiểu. Hắn đồng ý cưới cô hồi nào chứ! Thật là...

- Con về rồi đây!

Cánh cửa "bị" mở ra, một cậu thiếu niên bước vào nhà. Hoàng My rất không vui nhìn anh ta, Hứa Mặc cũng thế. Cô tựa người vào vai Hứa Mặc, hai tay cũng ôm lấy cánh tay anh ta, Hứa Mặc cũng kệ mà không đẩy ra.

Lão gia gia và lão phu nhân nhìn một màn này thì không khỏi cười thầm nhưng nhìn sang Hứa Minh thì lộ rõ vẻ không vui. Một đứa cháu không có phép tắc, lại còn là con riêng của con trai mình ở ngoài ong bướm, họ làm sao mà thích được.

- Ồ, lão gia gia và lão phu nhân đến nhà chơi sao?

Hứa Minh cực kì không coi ai ra gì, tay quay quay chiếc chìa khoá, dáng đứng ngổn ngang, miệng huýt sáo, thiếu mỗi trên mặt dán 4 chữ "thiếu gia hống hách".

Hứa phu nhân nhìn Hứa Minh rồi nhìn vẻ mặt của bốn người ngồi đối diện, trong lòng nơm nớp lo lắng, thầm trách đứa con trai ngu dốt của mình.

- Hứa Minh, không được hỗn láo.

Hứa lão gia nhíu mày nhìn Hứa Minh, không vui ra mặt. Hứa Minh bĩu môi, cực kì không coi ai ra gì.

Hoàng My giữ nguyên nụ cười, giật giật tay áo của Hứa Mặc. Xin phép gia đình rồi cô kéo anh ra khỏi nhà.

Hoàng My nhìn ánh mắt của Hứa Mặc, thấy anh định nói gì đó thì cô rất nhanh lẹ mà bịt miệng anh lại.

- Tôi biết tôi sai rồi. Anh không được trách tôi!! Dù gì nếu tôi không cưới anh thì còn ai thèm cưới anh.

Hoàng My đưa gương mặt "rất biết hối cải" của mình cho Hứa Mặc xem. Rồi đột nhiên cô nghĩ lại, nam chủ còn có nữ chủ cơ mà, cô lại nói sai mất rồi...!

- Tôi không cần cưới!

Hoàng My: "..." Được! Anh giỏi!!

Hoàng My giận! Kéo Hứa Mặc một mạch đến Trung tâm thương mại. Hứa Mặc rất muốn giật tay ra nhưng lí trí không cho anh làm thế.

Đến trước cửa trung tâm thương mại, nhân viên rất quen mặt của vị tiểu thư này mà mau chóng mời Hoàng My vào. Vị khách với chiếc thẻ không giới hạn của mình cứ vung tiền mua, mua, mua. Có khi còn không đủ hàng để cô mua nữa.