Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 998: Gặp mặt



Lúc này, nàng thật sự cảm thấy may mắn khi đã rời khỏi Hoa Thanh Cung.

Bằng không, với trạng thái hiện tại của nàng, rất khó bảo đảm lúc làm việc sẽ không để bại lộ điều gì, đặc biệt là khi ở trước mặt hoàng đế.

Chuyện đêm đó, nàng không biết hoàng đế còn nhớ bao nhiêu, lúc gặp lại liệu có nhận ra nàng không.

Cho nên lúc này, nàng ở viện của Tử Thị là sáng suốt.

Vân Trân quay đầu nhìn tuyết bay bên ngoài, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve Hắc đại nhân tựa vào đầu gối mình.

Được nàng vuốt ve, Hắc đại nhân thoải mái kêu "Meo".

Hôm trước Hắc đại nhân xuất hiện.

Càn Nguyên Cung của Triệu Húc cách xa chỗ của Tử Thị, nàng không biết sao Hắc đại nhân lại tới đây, thời điểm nàng phát hiện, Hắc đại nhân đã nằm trong chăn của nàng.

Trong lòng có tâm sự, nàng cũng không sai người đưa Hắc đại nhân về, cứ để nó ở bên bầu bạn.

Năm ấy nàng gặp Hắc đại nhân là khi mới đến Thanh Lương sơn trang.

Chớp mắt đã qua mười năm.

Lúc ấy thời điểm nàng gặp Hắc đại nhân, Hắc đại nhân đã lớn.

Hiện tại qua mười năm, Hắc đại nhân cũng mười mấy tuổi.

Thọ mệnh của mèo có thể dài bao nhiêu?

Tính ra cũng đã qua mười mấy năm.

Vân Trân nhẹ nhàng xoa đầu nó.

"Khụ khụ khụ..."

Nghĩ đến đây, Vân Trân lại ho.

Hắc đại nhân bị nàng làm ồn, mất kiên nhẫn mở to mắt, trừng mắt nhìn nàng.

Vân Trân thấy vậy, lập tức bật cười.

"Hắc đại nhân, ngươi đang khinh bỉ ta sao? Nếu có thể, ta cũng không muốn khiến bản thân trở nên yếu đuối như vậy. Nhưng hết cách rồi, ngươi biết không?"

Nàng vuốt ve Hắc đại nhân.

"Bởi vì thời gian của ta không còn nhiều nữa. Cho nên Hắc đại nhân, ngươi phải nhẫn nại một chút, nói không chừng..."

Hắc đại nhân già rồi.

Nàng bệnh.

Không ai biết giữa hai bọn họ, ai sẽ chết trước?

"Người ta nói mèo có chín cái mạng." Vân Trân híp mắt nhìn ra ngoài, "Ngươi nhất định phải sống lâu hơn nhân loại ta mấy năm, coi như thay ta ở bên chàng ấy..."

Tuyết bay lả tả.

"Khụ khụ khụ..."

Trong phòng lại vang lên tiếng ho khan.

...

Triệu Húc hồi cung ba ngày, Vân Trân cuối cùng cũng chờ được hắn.

Một người ôm mèo đen ngồi trong phòng.

Một người khoác áo choàng đen đứng ngoài cửa.

Một cánh cửa ngăn cách họ thành hai thế giới.

Không ai biết ngày ấy Triệu Húc đứng ngoài cửa đã nói với Vân Trân điều gì.

Cũng không ai biết ngày ấy Vân Trân trả lời hắn ra sao.

Ngoại trừ bọn họ, không ai biết.

À, có lẽ có.

Đó chính là Hắc đại nhân được Vân Trân ôm trong lòng.

Nhưng lúc ấy, Hắc đại nhân chỉ lo ngủ, không quan tâm hai con người kia nói gì.

Tử Thị chỉ biết hôm Triệu Húc tới, không hề bước vào phòng Vân Trân một bước. Hắn cứ đứng bên ngoài, giống như nói gì đó, lại giống như chẳng nói gì cả.

Đến khi tuyết rơi lớn, Triệu Húc rời đi.

Bóng lưng hắn mang theo một sự thê lương khó nói nên lời.

Thời điểm đi qua bậc thang, hắn còn lảo đảo, thiếu chút ngã xuống.

Chờ Triệu Húc đi rồi, Tử Thị đẩy cửa đi vào.

Khi đó, Vân Trân đang ôm Hắc đại nhân ngồi bên cửa sổ.

Trên mặt nàng không có bao nhiêu cảm xúc, ánh mắt cũng trống rỗng, giống như rối gỗ bị người ta rút mất linh hồn.